Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 380: Dạ sát




- Lâm.

Cũng may là vào lúc hắn lâm vào trong điên cuồng nhất, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên trong tâm trí, đem lý trí có phần cảm tính cưỡng ép thu về, khiến cả thân hình của hắn run lên, con ngươi như ẩn như hiện tựa hồ thanh tỉnh lại từ trong hận thù.

Thánh hoả hừng hực giao phong, vẫn đang không ngừng tràn xuống lĩnh vực đại hải của Ngô Chấn, nhưng ánh mắt của chủ nhân nó đã không tại nơi này, mà đặt ở xa xa chừng trăm dặm mặt đất.

Chỉ thấy giữa đại địa hoang tàn, Hoàng Thiên lúc này như là u linh đứng đó, bế trên tay Mộng Tâm mà nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc:

- Cảm tính, không phải là tố chất mà một người đứng đầu nên có. Nếu bọn hắn đã chấp nhận ngươi, thì ngươi phải đấu tranh vì bọn hắn, mà không phải vì ta, đó là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của thủ lĩnh, ngươi có hiểu không?

Giọng nói trầm thấp vang lên trong đại não, chỉ là truyền âm, nhưng lại mang cho hắn rung động lớn lao không gì tả nổi. Từng từ, từng chữ như những nhát búa nện vào sâu trong tâm trí, khiến hắn trở nên trưởng thành.

Hắn từng nói, bản thân chỉ là một kẻ tầm thường nhỏ yếu, vì hưởng ké bạn mình mà phong quang, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn chưa bao giờ biến đổi. Chỉ là Hoàng Thiên vẫn luôn mong muốn hắn tốt hơn, vẫn luôn muốn hắn đi ra con đường của chính hắn, dẫn dắt mọi người đi xa tiến tới.

Cho nên hắn vẫn luôn âm thầm cố gắng. Cho tới bây giờ, Hoàng Thiên cất lời nhắc nhở, mới để hắn nhận ra nhiều điều. Thứ mà người dẫn đầu không thể thiếu, là lý trí và trách nhiệm trên mình.

Hắn có thể vì Hoàng Thiên, nhưng cũng phải vì mọi người khác, không được phép khiến cho bọn họ vì hắn lâm vào hung hiểm.

Lại nhìn phía trước, mọi người vì hắn thất thần trao đổi với Hoàng Thiên mà không thể giữ nguyên đội hình, buộc phải tiến lên bảo vệ hắn vào trong, thậm chí còn bị đám người Hồng Nhân, Hồng Thư đánh bại, trong lòng hắn càng thêm hổ thẹn.

Gật đầu hướng Hoàng Thiên, hắn như là cảm tạ bạn mình, sau đó bỗng hít một hơi thật dài ổn định tâm tình, hắn tiến về phía Kiếm Ma, đưa bàn tay quỷ khí bắt được bả vai của đồng bạn, thì thào trong cổ họng:

- Mọi người… tin ta chứ?

Âm thanh không lớn, nhưng kiên định không gì tả nổi. Kiếm Ma còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với hắn, nhưng khi trông thấy ánh mắt này, trong lòng bỗng nhiên rung động, như là nhiệt huyết sôi trào, nắm tay vô tình siết chặt, đập vào trên tay hắn.

Không nói, nhưng hành động ấy đã thay cho câu trả lời.

Bên kia, Cố Anh và Tử Thanh cũng nghe được âm thanh, trước là sửng sốt, sau đó lại như hiểu ra được điều gì, không chút nào do dự mỉm cười gật đầu, bay lại cạnh hai người bọn hắn.

Bốn bóng lưng, cứ như vậy nương tựa vào nhau, tạo thành một thế. Hô hấp của Hàn Lâm càng ngày càng thêm dồn dập, nhanh dần, nhanh dần rồi đột biến. Hắn ngửa mặt mà cười, sau đó hai mắt đột nhiên sắc lạnh, vang lên tiếng quát:

- Hôm nay, chúng ta mới chính là… Dạ Sát.

Hai chữ Dạ Sát vừa ra, liền như phát pháo khai màn. Bốn người, một khí thế nổ tung xuyên thấu chiến trường, bùng nổ ra cả bên ngoài Bạch Hạc, đem toàn bộ thế giới này vũ động điên cuồng.

Lệ Quỷ, Thánh Hoả, Tử Lôi tam vực đều nhất tề hội tụ, hợp thành nhất thể. Ngay sau đó, một đạo lĩnh vực cuối cùng đột nhiên lăng không xuất thế, dưới sự dẫn dắt của Thánh Hoả vực mà hoà vào trọng điệp, phóng xuất ra khí tức mạnh đến cực hạn, đem hơn một trăm tên thiên kiêu đều đánh nổ, thê thảm bay ra ngoài.

Là lĩnh vực của Kiếm Ma, trước đây vẫn luôn đang trong lĩnh hội, giờ đây triệt để hình thành, được hắn đặt tên là Trấn Đạo.

- Ta muốn các ngươi cảm nhận được, cái gì gọi là Dạ Sát. Giết.

Âm thanh của Hàn Lâm từ trong vòng sức mạnh vang xa, rung động chiến trường.

Ngay sau đó, trong biển lửa sôi trào quỷ khí, bốn người hoành không mà giết, khí thế cùng đại vực hợp nhất tràn lên, mạnh mẽ đến mức không gì tả nổi.

- Trò mèo.

Ngô Chấn tuy giật mình nhưng cũng không kinh sợ, chỉ là còn không kịp suy nghĩ thêm gì, đã trông thấy Hàn Lâm ở ngay trước mặt, cười gằn. Một quyền vươn ra đập vào bả vai còn lại, cả kinh hắn huy quyền đón đỡ.

- Làm sao có thể?

Nhưng rồi oành một tiếng, thân thể hắn đã vỡ tan toàn máu, bay ngược ra, nện ở hàng trăm dặm đại địa, núi non đổ tàn.

- Chiến đội linh hồn, tứ vực hợp nhất, có ý tứ.

Ngô Chấn không đỡ nổi một đòn, doạ sợ rất nhiều thiên kiêu, nhưng những tên thủ lĩnh thì không. Hồng Nhân lướt qua sóng lửa, thân hình phiêu dật hư vô, thoắt cái đã xuất hiện ở đằng sau Hàn Lâm, lạnh lùng cười, sau đó bỗng nhiên phanh ra một kích.

Binh! Phanh!

Tốc độ của hắn cực nhanh, kích ra cũng cực mạnh, nhưng hắn cười không được nửa tích tắc. Bởi vì phút giây ngay sau đó, không gian đằng sau hắn bỗng nhiên như pha lê vỡ nát, hoá thành ánh sáng hư vô, mơ hồ là một kiếm chém vào, khiến hắn không thể nào chống đỡ, thảm hại bay ngược ra bên ngoài.

- Đối thủ của ngươi, là ta.

Chính là một câu mà hắn nói ra cách đây vài phút, bị người hoàn trả lại không thiếu một từ. Kiếm Ma mang theo thân ảnh vĩ ngạn đằng sau, non nửa hàng chục dặm, đôi mắt lạnh lùng chi ý.

- Rất tốt, vậy thì ngươi có thể chết được rồi.

Ôm một thân vết máu, Hồng Nhân cười gằn nhìn hắn, trong mắt toát ra tàn nhẫn.

Không, không chỉ có mình hắn, mà gần như là tất cả mọi người ở nơi này. Hơn ngàn người cứ như là không hề sợ chết, ánh mắt mang theo thù hận giết về. Dưới sự bao vây khổng lồ đó, bốn người bọn hắn lộ ra đơn độc phi thường.

Trông thấy một màn này, ánh mắt lạnh lùng của Kiếm Ma bỗng trở nên mười phần hắc ám. Mặc dù mọi người đã cùng nhau hợp nhất, sức mạnh tăng lên không chỉ đôi lần, nhưng hắn biết tất cả chỉ như là dệt gấm thêm hoa, so với cả ngàn người vẫn chỉ là cái chết. Hắn biết không còn đường, nhưng cũng không tuyệt vọng, chỉ có tiếc nuối, cuối cùng như là quyết định điều gì, khẽ hít một hơi thật sâu, tiếng thở chập trùng.

Sau một khắc, hắn bỗng nhiên thả rơi đi linh kiếm, tay phải vẽ ra ở trước mặt đem không gian đánh nát, từ trong lôi điện hàn mang rút ra một cây trường kiếm.

- Hôm nay, ta dù chết cũng phải cho các ngươi cảm nhận được thế nào là Ma Kiếm, là Kiếm Ma.

Lẳng lặng cầm lấy trường kiếm trong tay, hắn tự mình nỉ non trong lòng. Kiếm này toàn thân hắc ám, dài hơn phân nửa thân người, bề ngoài hoa văn đồi núi lồi lõm, toát ra thần uy không gì tả nổi. Chỉ là sự xuất hiện của nó, cũng đã khiến cho toàn bộ không gian đều lạnh cóng, như rơi vào mùa đông lạnh giá.

Mà hắn vừa mới dứt lời, cả người bỗng nhiên đều trở nên hắc ám, như hoá thành một làn khói đen, cầm kiếm mà lên.

- Không tốt.

Đồng tử của Hồng Nhân co rụt lại, còn chưa kịp tri hô người mình lui xuống, kiếm của Kiếm Ma đã ngậm máu. Không gian ba động kịch liệt, phảng phất như bị kiếm này phá diệt. Trong chốc lát, một tên thiên kiêu đã bị lưỡi kiếm này đâm xuyên thân thể, máu tươi cuồn cuộn chảy dài trên từng hoạ tiết.

Kiếm Ma cầm lên Ma kiếm, sức mạnh đâu chỉ tăng lên gấp trăm lần. Trong chớp mắt, lại có người bị hắn phanh thây, cuối cùng tốc độ của hắn đã siêu việt cực hạn đi vào trước mặt Hàn Lâm, toàn lực chém ra một kiếm mạnh nhất cuộc đời mình.

Bóng kiếm bay ngang, tựa như là sóng biển khổng lồ, hướng tới hàng trăm tên thiên kiêu ép tới, phô thiên cái địa, căn bản không bỏ sót chỗ nào.

Oanh oanh!

Bóng kiếm truyền ra, như một vòng cung càng ngày càng biến lớn, chớp mắt kéo dài hơn năm mươi dặm, phủ lên cả bầu trời chém xuống.

Đất trời chớp mắt nổ tung, hơn một trăm thiên kiêu đối mặt một kiếm này đều hãi hùng khiếp vía, cảm giác được bản thân mình nhỏ bé. Công kích vỡ tan, lĩnh vực nghiền nát, máu tươi chớp mắt nở rộ khắp nền trời.

Thậm chí, toàn bộ đám thiên kiêu đứng đầu như Hồng Nhân, Hồng Thư cũng không chịu thấu, bị một kiếm chém thương, máu tươi đầm đìa bay rớt ra ngoài, nện ở một ngọn núi cách xa gần trăm dặm.

Một màn này để cho mấy người Thanh Di vừa sợ vừa mừng, nhưng cũng không chậm trễ, bắt đầu điên cuồng phản kích lại đám người.

- Mẹ nó, Hồng Hoang, ngươi còn không ra tay.

Có một kiếm của Kiếm Ma chấn nhiếp, đám người Hàn Lâm càng thêm hung mãnh, chớp mắt đánh giết rất nhiều người, khiến cho Hồng Thư đều có chút gấp gáp gào lên.

- Hồng Hoang.

Cái tên vừa mới phát ra, liền khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc, bao gồm cả Thanh Di lẫn mấy người thiên kiêu khác.

Người có tên, cây có bóng. Hồng Hoang thân là đệ nhất thiên kiêu của Nguyễn Gia, cũng là thủ lĩnh của nhóm người Hồng Thư. Chiến lực của hắn xưa nay tuy rằng vẫn luôn là một ẩn số, nhưng không vì thế mà có người dám xem thường, bởi vì từ lúc hắn xuất thế đến giờ, chưa có một người nào buộc hắn phải đánh hết sức mình.

Nhất là vào lúc nguy cấp đến thế này, Hồng Thư vậy mà không do dự gọi tên của hắn, hiển nhiên là tin tưởng hắn có thể ngăn cản được tất cả chuyện này, chỉ sợ hắn đã mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

- Dị số, ngươi thật sự quyết định?

Không gian vẫn luôn tràn ngập tiếng bùng nổ của giao tranh, nhưng ngay sau đó lại như bị át đi bởi một âm thanh lạnh lùng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp trong lôi vân trên trời, một cái thanh niên tóc đỏ ngự không ở đó, đôi mắt xanh chân thực như băng thuỷ, không cảm xúc nhìn về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nhìn về phía hắn, vẫn tại quan sát đám người Hàn Lâm, ánh mắt đã mang thêm vài tia hài lòng chi ý.

Nhưng hắn không để ý, không đồng nghĩa với người khác cũng không. Cố Anh vừa nhận ra được sự tồn tại của Hồng Hoang, không nói hai lời liền lạnh lùng giết tới. Nắm quyền trong tay tuôn trào tử lôi cùng thánh hoả, ẩn tàng huỷ diệt, không chút nương tình đập tới.

Trông thấy màn này, Hồng Hoang chỉ là hừ lạnh, bàn tay như ngọc vụt ra, vậy mà dám trực tiếp chụp lên nắm quyền của Cố Anh.

Tử lôi, thánh hoả cùng bàn tay đụng vào nhau, nổ tung ra sức mạnh kinh thiên không gì sánh nổi, chấn động đến toàn bộ Long Quân Chiến Trường đều run rẩy. Cố Anh đến cường bao nhiêu, khi trở về liền thảm hại bấy nhiêu, nắm tay gần như bị bóp nát, bắn ngược trở về đại địa.

- Hừ!

Đúng vào lúc này, ánh mắt của Hoàng Thiên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng cực độ. Một cỗ uy áp khiếp người từ hắn đột ngột băng ra, Thanh Di, Hồng Nhân, Hồng Thư mấy người chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi rơi vào trên thân mình, trong chốc lát tất cả đều run rẩy, há miệng phun máu tươi ra bên ngoài.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thậm chí một số người yếu nhược ở quá gần hắn còn không ngự không nổi, bị uy áp trấn cho rơi đi, liên tiếp nện vào trong lòng đất, đập nổ không biết bao nhiêu núi rừng, phun ra bụi đất.