“Chúng ta sẽ về” một câu nói tưởng chừng như đơn giản nhất, nhưng đối với ai đó lại mang đến cảm xúc tột cùng. Trong nháy mắt mà thôi, cả người Mộng Tâm đều run rẩy, há miệng, lại không thể nói ra, chỉ có máu tươi chảy ra từ khoé mắt.
Cả một đời bị người xem thường xa lánh, coi là tai tinh, nó mặc dù thường ngày quật cường vui vẻ, nhưng có mấy người biết được đằng sau nụ cười là nước mắt? Bấy nhiêu năm sống ở trên đời, là bấy nhiêu năm nó bị dằn vặt trong tranh đấu của người ta. Ai cũng chỉ biết mình, có mấy ai thương nó thật lòng, có mấy ai đối xử với nó đúng nghĩa một con người, như một đứa trẻ con không hơn không kém.
Nó đã không cam lòng, đã vùng vẫy rất nhiều. Nhưng cuộc đời chính là vũng bùn chết tiệt, càng cố chứng tỏ mình, càng cố thoát ra thì lại càng chìm xuống, sâu hơn và không còn lối thoát.
Giây phút kia, giây phút mà Trần Chấn Hưng dâm dao vào tim nó, chính là lúc mà nó đau đớn nhất cuộc đời, nhưng cũng là lúc mà nó nhận ra rất nhiều điều khác biệt. Trái tim trẻ con ứa máu đau thương, nhưng nhiều hơn lại là giải thoát. Có đôi khi, chết đi lại là cách giải quyết tốt nhất cho mọi vấn đề.
Nhất là trước phút giây hấp hối, vẫn có người ở bên, không chút ngần ngại vươn tay ôm nó vào lòng, cứu nó ra khỏi vũng bùn hắc ám.
- Chúng ta sẽ về nhà.
Câu nói ấy cứ mơ hồ vang trong tâm trí, in sâu vào trong tiềm thức nó. Đâu đó trong tương lai, nó nhìn thấy bình yên mà nó muốn, vô lo vô nghĩ, không hận thù, không chán ghét, bởi vì nó có nhà.
- Ngủ đi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt.
Hoàng Thiên mỉm cười nhìn nó, tiếng nói như dỗ dành, khiến cho thằng bé nở nụ cười si ngốc, gật đầu vâng một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhắm mắt xuống, hơi thở yếu dần tràn đầy mệt mỏi.
Thế rồi cứ thế, không biết là nó đã ngủ, hay là do trọng thương quá nặng mà lịm đi, khiến cho toàn trường trở nên nhất thời im ắng. Hoàng Thiên nhìn nó ngủ say, khẽ mỉm cười, sau đó mới đưa tay vuốt ve chuôi chuỷ thủ, tựa hồ muốn rút nó ra ngoài.
- Thanh niên, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện này.
Hắn còn chưa kịp ra tay, liền có âm thanh lạnh lùng từ đằng xa truyền tới. Ngước mặt nhìn về, liền thấy được hơn ngàn thiên kiêu đã tề tụ bốn bề, bao vây hắn vào trong, tràn đầy sát khí.
Lên tiếng là Hồ Hiên, đệ nhất thiên tài của Hồ Gia.
- Làm sao? Các ngươi muốn ngăn cản ta?
Nét nhu hoà trên mặt thoáng lạnh đi, Hoàng Thiên không nhìn hắn, mà vẫn như cũ chăm chú vào Mộng Tâm, tựa hồ đang suy tính làm sao cứu nó.
Bị Hoàng Thiên không nhìn vào mắt, Hồ Hiên làm sao không giận, nhất là khi bọn hắn bên này có đến cả ngàn người, đối phương còn dám ngang ngược, quả là muốn chết.
Mặc dù hắn không tin Hoàng Thiên có thể cứu được Mộng Tâm, nhưng vạn sự đều có nhất, tuyệt nhiên không thể để cho Hoàng Thiên có bất cứ cơ hội nào.
- Nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì chết đi thôi. Giết hết, không tha một người.
Cực kỳ lạnh lùng, hắn trực tiếp ra lệnh cho mọi người giết tới. Mục tiêu dĩ nhiên không chỉ riêng Hoàng Thiên, mà còn bao gồm tất cả nhóm người Thanh Di, hắn muốn tất cả đám người phe Mộng Thuyết đều phải chết.
- Chỉ bằng vào đám các ngươi?
Hơn một ngàn thiên kiêu đồng loạt giết tới, để cho nhóm người bên này lạnh lẽo. Lê Vũ Thanh Di vốn một mực để ý tới Hoàng Thiên, lúc này quay ra, nắm tay siết chặt quát.
Nàng vừa mới nói, tay phải trực tiếp duỗi ra, kiếm ngọc liền trảm tới.
Nguyên lực hùng hồn bùng nổ, khiến cho toàn bộ thân kiếm khẽ run lên như cộng hưởng, sau đó bắn ra một loạt kiếm ý kinh thiên, đổ ập tới. Hơn mười tên thiên kiêu trước mặt dưới một chém này liền phanh ra, thân thể soạt một tiếng mở ra mười vết chém, mang theo máu tươi vũ động ngã về sau.
Tất cả mọi người đều bị một kiếm này doạ sợ, nhưng lại không có người lùi bước, cấp tốc bao vây nhóm người.
- Muốn chết.
Đối mặt Lê Vũ Thanh Di một kiếm giết bại hơn chục người, Hồ Hiên không ngoài ý muốn, nhưng vẫn tràn đầy lửa giận, thả người vọt qua, nhất tề cùng bốn năm cái thiên kiêu áp sát nàng.
Song phương đều là thiên kiêu nổi danh nhất nhì Đại Việt, sức mạnh tuyệt nhiên không bình thường, gần như vừa ra tay đều là toàn lực, ngươi tới ta đi, một bên vây công một bên phản kích, phát ra vô số tàn ảnh cùng sức huỷ diệt mạnh mẽ, để cho người ta đầu hoa mắt choáng.
Không cần phải nói, Lê Vũ Thanh Di thân là thiên tài đệ nhất, sức chiến đấu mạnh đến không thể nào tưởng tượng nổi. Dù cho nàng bị năm sáu người Hồ Hiên cùng nhau vây giết, nhưng tuyệt nhiên không rơi vào hạ phong, thậm chí càng chiến càng mạnh, kiếm ngọc trong tay dần dần có máu.
- Lại tới năm người, chúng ta khống chế nàng. Những người còn lại giết chết hắn.
Hơn năm phút trôi qua vẫn không thể làm gì đối thủ, Hồ Hiên có chút nộ trong lòng, cắn răng mà quát. Hắn vừa dứt lời, bên kia liền có thêm năm sáu người nữa tiến về đây trợ giúp hắn, nhất thời đem trận thế của Lê Vũ Thanh Di đánh xuống, khiến nàng bắt đầu bại lui.
Lau đi vết máu vừa mới trào ra nơi khoé miệng, Thanh Di nhìn thấy bên kia người mình lại chết thêm hơn chục người, thậm chí Trần Thanh Thuỷ cũng chỉ còn một tay, trong lòng tràn đầy giận dữ, nhưng cũng vô cùng bất lực.
- Thanh Di, hôm nay các ngươi không thoát được.
Hồ Hiên nhìn người mình ngày càng có ưu thế, trong lòng cũng buông đôi phần, cười lạnh nhìn về phía Thanh Di, âm thanh đắc ý vang vọng khắp trời.
- Vút… vút…
Đang tại thời điểm hắn còn đang ngông cuồng, bốn năm vệt sáng bỗng nhiên từ nền trời vọt qua, tốc độ nhanh đến không thể nào tưởng tượng nổi xuất hiện ở trước mặt Hoàng Thiên.
- Hoàng Thiên, nó làm sao?
Người tới, còn có thể là ai khác ngoài nhóm Hàn Lâm. Trông thấy Mộng Tâm người không ra người quỷ không ra quỷ nằm trong tay Hoàng Thiên, hắn bỗng nhiên hốt hoảng kinh hô, những người còn lại càng là đại biến, ánh mắt dán chặt vào thân hình bé nhỏ.
- Ta muốn bọn hắn chết.
Hoàng Thiên vẫn ôm Mộng Tâm trong lòng, bàn tay bắt đầu nắm lên chuôi chuỷ thủ, lạnh lùng liếc nhìn Hàn Lâm mà nói.
- Được.
Một lời của hắn, liền khiến cho cả nhóm người đều trở nên lạnh lẽo, càng không có nhiều lời nhất tề quay người, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía hàng ngàn người đang chém giết. Hàn Lâm kéo lê búa sắt trong tay, sắc mặt như là băng lạnh đánh chết một tên ngu ngốc vừa mới lao về, sau đó mới ngẩng đầu, đằng sát khí nói:
- Là ai hại nó?
Một tiếng quát vang vọng toàn trường, ẩn hàm lửa giận. Hồ Hiên vẫn còn đang dây dưa với Thanh Di, nghe thấy hắn hỏi thì bỗng nhìn về, giễu cợt nói:
- Là chúng ta, làm sao? Muốn giúp nó báo thù?
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Hàn Lâm càng thêm lạnh lẽo, nắm tay siết chặt cán búa, nói:
- Vậy thì chết.
Tiếng quát từ trong miệng hắn phát ra, như cự thú đay nghiến gầm gừ giận giữ, chỉ nghe một tiếng xé gió kinh thiên truyền đến, rõ ràng là Hàn Lâm còn tại đó, nhưng không đến nửa tích tắc sau, thân hình đã ở trước mặt Hồ Hiên.
Búa sắt trong tay hắn tràn đầy sát khí xét rách trời cao, lấy một tốc độ khủng khiếp không thể nào tả nổi bổ tới, trực tiếp đánh vào trên người đối thủ.
Hồ Hiên ban đầu còn kiêu ngạo, nhưng rất nhanh sau đó liền bị tốc độ này doạ cho biến sắc, thân thể theo bản năng lui tránh, nhưng búa sắt như là có linh tính bám theo, trực tiếp nện vào vai trái, khiến cho hắn đau đớn đến tái nhợt mặt mày, kinh hãi bỏ chạy về sau.
- Cút lại đây.
Nhưng hắn còn chưa kịp hoàn hồn lại, âm thanh của Hàn Lâm đã điên cuồng vọt tới. Một cỗ thánh hoả cuồng bạo đột nhiên từ thể nội hắn bắn ra, đem cả người bốc cháy lên hừng hực, truy sát về phía Hồ Hiên.
Tuy rằng hắn mới chỉ ở cùng Mộng Tâm chưa đầy hai tháng, tình cảm với nó không sâu nặng bằng Hoàng Thiên, nhưng cũng đã xem nó như thân đệ đệ. Giờ đây lại trông thấy nó bị người đánh thương gần chết, làm sao không giận giữ.
Nhất là nghĩ tới chính vì mình ngu ngốc giải tán mọi người mới khiến nó bị dồn vào chỗ chết, hắn càng thêm tự trách, càng thêm điên cuồng, nương theo quỷ hình vặn vẹo, khiến cho mặt mũi của hắn dữ tợn vô cùng.
Trong tích tắc mà thôi, hắn lần nữa áp vào trước mặt Hồ Hiên, đánh xuống.
Một đòn toàn lực của hắn là khủng bố cỡ nào? Chỉ nghe Hồ Hiên thét lên một tiếng kinh hoàng, lồng ngực trực tiếp bị búa lửa đánh tung, cả người cấp tốc bay ra ngoài trăm dặm, mang theo đuôi khói lửa kéo dài.
- Chớ có ngông cuồng!
Hồ Hiên bị đánh giết, đám người của hắn mới đầu còn giật mình kinh sợ, nhưng rất nhanh sau đó liền nổi giận gầm lên, dẫn theo binh khí của mình giết tới. Mới đầu là một hai kẻ, rất nhanh sau đó là hàng chục, hàng trăm người giết tới. Hàn Lâm mặc dù có cuồng nộ biến cường, nhưng trước hàng trăm người thì còn không đủ giết, bắt đầu bị đánh nát người, thảm bại về sau.
- Giết hắn.
Đánh bại Hàn Lâm, đám người càng có thêm dũng khí, bắt đầu tràn lên như ong vỡ tổ, đánh ra hàng trăm hàng ngàn công kích, nhưng Hàn Lâm lại chẳng chút nào sợ hãi, như một con thú điên tả đâm hữu đánh, giết người, rồi lại bị người chém tan, đáng sợ không gì tả nổi.
Đang lúc đám thiên kiêu chém giết cùng Hàn Lâm, bỗng nhiên cảm thấy cuồng phong từ phía sau quét tới. Một bóng kiếm như kinh lôi xuyên thủng tầng trời, hướng thẳng trăm tên mà chém.
- Phanh… ầm ầm.
Không mất hai giây, cả đất trời đột nhiên bùng nổ. Thiên không chao đảo, cuồng phong quấy phá. Kiếm khí đi xa hàng trăm dặm, gần như đánh xuyên cả biên giới nơi này, dọc đường đi kiếm chấn người nứt cả tim gan, thậm chí không dưới hai mươi mấy tên thiên kiêu trực tiếp bị thuận đường chém chết, máu tươi nổ tung ra ngoài, ở trên vạn mét phun thành mưa máu.
- Các ngươi đều phải chết.
Ánh mắt xuôi về phía trước, người ta chỉ thấy một tên thanh niên cao lớn lúc này bỗng nhiên bay về, trên khuôn mặt chỉ còn lại một con mắt lạnh lùng, băng hàn nói.
Đằng sau hắn, hai người khác cũng âm trầm bay theo, khí thế ầm ầm như ngập tràn lửa giận.
- Kiếm ý thật mạnh.
Đằng xa, Lê Vũ Thanh Di nhìn tới, không nhịn được nỉ non nói. Kiếm Ma vừa rồi ra tay, đã bộc phát kiếm ý thực sự khủng bố không gì tả nổi, thậm chí khiến cho một người tự ngạo về kiếm như nàng cũng không dám chắc năm phần chiến thắng hắn.
Nếu chẳng phải lúc này đang bị dồn trong sinh tử, nàng thật sự muốn cùng hắn tranh tài kiếm đạo.
- Súc sinh, đi chết.
Đúng lúc này, một âm thanh giận dữ đột ngột vang lên, bá đạo kinh thiên, để linh hồn của toàn bộ mọi người đều run lên sợ hãi.
Chỉ thấy phương xa, lại có mấy ngàn người lấy tốc độ cực nhanh lao về tới nơi này, thậm chí đã có bốn năm cái bóng người chớp mắt phá không đến bên cạnh Hàn Lâm, công kích đồng loạt bay ra đánh bay đi búa sắt, thậm chí bản thân hắn cũng bị đánh cho vỡ nát bay ngược về sau.
Mắt thấy người tới được thế không tha, điên cuồng truy sát Hàn Lâm, ánh mắt Kiếm Ma hiện lên tràn đầy sát ý.
- Khinh người quá đáng!
Hai chân đột nhiên đập mạnh trên không khí, lại như là dẫm lên đất bùn ào ra gợn sóng, thân hình cao lớn của hắn bỗng nhiên biến mất khỏi bầu trời, lúc sau xuất hiện đã ở sau lưng đám người, lạnh lùng băng ra một kiếm.