Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 367: Tàn… sát




- Ha ha… vậy hắn thì sao? Tự ý phá vỡ trận kỳ, đảo loạn quy tắc, để cho người của các ngươi đánh giết người của ta, không phải là vi phạm?

Chân Không Ngã giận quá mà cười, nhưng âm thanh băng hàn không gì sánh được. Lần này đánh cược tất cả đưa nhóm người Hoàng Thiên công khai đi tới, sớm biết nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn cũng không thể nào ngờ tới đám người kia lại vô liêm sỉ tới mức này.

Quy tắc mắt trận tối cao của Bạch Hạc đều được bảo vệ bởi cường giả Thần Thoại, so với bất cứ nơi nào càng thêm an toàn tuyệt đối, vậy mà lúc này lại lọt vào tay Trần Kinh Thương để hắn phá hoại, quả là chuyện cười quá đỗi.

- Đồ là do ta trộm, chuyện này cũng là tư thù giữa ta và ngươi, không liên quan đến bọn họ. Ta chỉ muốn chứng minh cho ngươi thấy, cái lý tưởng của ngươi nó ngu ngốc nhường nào, không chỉ hại chết người vô tội, mà còn hại chết cả người thân của mình. Ngươi… các ngươi đều đáng chết.

Lão tổ Trần Gia còn chưa kịp nói, Trần Kinh Thương đã ngửa mặt cười dài, trạng thái có phần điên dại. Một lời, không những chối bỏ hết trách nhiệm của phe mình, mà còn khiến cho Chân Không Ngã không thể nào phản bác, chỉ có thể khoá chặt lấy hắn, gắt gao tràn ra sát khí.

Trộm? Trộm đồ từ tay cường giả Thần Thoại, các ngươi cho rằng ta ngu ngốc?

- Trần Kinh Thương thân là lão tổ Trần Gia, nhưng lại vì tư thù mà phá hoại quy củ, sau đại lễ tự nhiên sẽ có thẩm phán đoàn xét xử, ngươi có ý kiến gì không?

Như là một vở kịch hài, kẻ tung người hứng. Lần này lên tiếng không phải Trần tổ, mà là đến từ Hồ Gia, một lời là nói với với Trần Kinh Thương, nhưng lại tựa hồ như đang thách thức Chân Không Ngã đằng xa.

- Dám làm, dám chịu, ta không ý kiến.

Trần Kinh Thương ngẩng đầu, như không cảm nhận được ánh mắt sắp giết người của Chân Không Ngã, ha hả cười bỏ đi.

- Răng… rắc…

Chân Không Ngã siết chặt bàn tay đến mức xương kêu cót két, phật ấn đùng đùng hiển hiện sau lưng gù.

- Không Ngã.

Bất chợt, một âm thanh ôn hoà bỗng nhiên vang lên bên tai hắn. Thạch Thiên Ngân lúc này mới xuất hiện ở giữa tràng, một bên ngăn lại Chân Không Ngã bên bờ vực bùng nổ, một bên liếc nhìn về phía Trần Gia, Hồ Gia và Trần Kinh Thương, lạnh lùng mà nói:

- Lần đầu, cũng là lần cuối. Nếu không, đừng trách.

Đáp trả hắn là một tiếng cười thản nhiên, tựa hồ không quá để ý trong lòng:

- Ha ha… ngoài ý muốn mà thôi. Tiếp tục đi. Chúng ta cũng đang rất nóng lòng muốn biết dị số một khi tiến vào Long Quân Chiến Trường sẽ khuấy lên sóng gió cỡ nào.

Mấy nơi xa xôi, tại trung ương của các siêu cấp thế lực, trước sự càn rỡ của Trần Kinh Thương bỗng nổi lên vài tầng khí thế va chạm vào nhau, tựa hồ như nhắc nhở cho thế nhân biết được sự tồn tại của mình, ngoài ra còn là bày tỏ thái độ, khiến cho hiện trường dù đang căng thẳng vô cùng cũng không thể không lắng xuống.

Bước dạo đầu xung đột, cứ thế bị vài câu nói cười và vài đạo khí cơ trấn áp. Một nhóm người hả hê, một nhóm người đè nén, âm ỉ, chỉ chực chờ bùng phát.

- Các ngươi đã không chờ được, vậy thì chém giết sớm đi.

Chân Không Ngã giận không chịu nổi, nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể buộc mình tỉnh táo, cánh tay dùng lệnh kỳ biến hoá, muốn trực tiếp đưa người mình mau tới viện trợ cho Hoàng Thiên. Dù cho việc này sẽ khiến cho hai bên sớm bùng nổ chiến tranh, nhưng hắn đã không thèm quản nữa.

Nhưng, hành động của hắn rất nhanh liền ngưng lại, có chút run rẩy nhìn về, như xuyên thủng qua quy tắc Bạch Hạc, đặt ở trước cửa đến của Long Quân Chiến Trường.

Chỉ thấy, giữa vòng vây của mấy chục siêu cấp thiên tài phe đối nghịch, Hoàng Thiên lẳng lặng mà nhìn lên trời, không, là đang nhìn chính hắn. Trên thân, quần áo đã hoàn toàn tan nát, thậm chí những lớp vảy của trạng thái Ma Thần biến cũng lóc ra, hiển lộ tầng tầng lớp lớp huyết nhục mơ hồ.

Vừa rồi bị Hồ Ngân liên hoàn sát, còn bạo nổ tiên khí để giết mình. Hoàng Thiên mặc dù được một phần quy tắc thế mạng của tinh diện chưa tan rã đỡ cho phân nửa, nhưng tiên khí vẫn là tiên khí, dù là một nửa, cũng hoàn toàn có thể đem hắn ở trong trạng thái Ma Thần đánh nát. Nếu chẳng phải thời khắc cận kề cái chết, hắn trốn vào trong Vũ Trụ Hỗn Độn né đi huỷ diệt, thì giờ đây đến xác cũng chẳng còn.

- Chân Không Ngã… Chân Không Ngã. Hôm đó, ngươi đã hứa với ta, hết sức bảo vệ mọi người. Không cường giả ra tay, không có người can thiệp quy tắc? Khách quan, công bằng, cuối cùng, đây là câu trả lời đó ư?

Không biết bằng cách nào đó, âm thanh của Hoàng Thiên lại có thể truyền đến tai vị thần thoại này. Là chế giễu, nhưng cũng tràn đầy lạnh lẽo.

- Đã như vậy, cũng chớ trách ta không nhìn đại cục. Chẳng phải là giết người thôi sao? Các ngươi nghĩ rằng ta không dám?

Cuối cùng, hắn bỗng nhiên cười gằn nơi cổ họng. Thiên Kiếm lần nữa xuất hiện trong tay, xoay một cái, hoá thành kiếm ý khuynh thiên, chém về phía Hồ Ngân cách đó không xa, thân thể đồng thời biến mất.

Chớp mắt, ngàn tỉ đạo kiếm ý bùng nổ giữa trời, sau đó điên cuồng hội tụ thành một đoàn ánh sáng, xuyên thấu hư không, xuất hiện ngay trước mặt cô gái.

Hồ Ngân kịch biến, vốn muốn thi thân thoát khỏi đầu lưỡi kiếm, nhưng đã hoảng hồn phát hiện ra, Hoàng Thiên xuất hiện ngay sau nàng, đạp tới.

Chỉ thấy kiếm quang lạnh người, dưới sự vùng vẫy của nàng xuyên thủng qua chiến giáp, rách toạc bả vai, cộng thêm cú đạp của Hoàng Thiên càng thêm lực xuyên thấu, xắn nát hẳn một bên vai nàng, vung ra một cánh tay be bét máu.

- Lại đây.

Hoàng Thiên không có truy sát nàng ngay, mà chỉ đứng đó, trên môi nở ra một nụ cười tràn đầy dữ tợn.

Mất đi một tay, theo lý Hồ Ngân phải giận giữ vô cùng, nhưng khi trông thấy trạng thái của Hoàng Thiên, thân thể nàng thoáng chốc trở nên cứng đờ, không nhịn được rút lui một bước.

Bởi vì, vào giờ khắc này, Hoàng Thiên đã hoàn toàn động sát ý. Hắn vừa rồi mặc dù nói Chân Không Ngã giao cho hắn nhiệm vụ là giết người, nhưng ai cũng có thể hiểu là giết ở trong bí cảnh Bạch Hạc, nơi mà tinh diện thế thân còn tác dụng. Thế nên, nói là giết người, không bằng nói nhiệm vụ của hắn là đánh bại toàn bộ những nhân tuyển của Long Quân Chiến Trường năm nay, đoạt lấy tư cách tiến vào cấm địa.

Nhưng hiện giờ đã khác, bởi vì hắn phát hiện ra có kẻ muốn dồn mình vào chỗ chết. Chết thật sự. Chân Không Ngã đã không bảo vệ được hắn, quy tắc cuối cùng cũng chỉ là trò cười, vậy thì đừng trách hắn giết ngược.

Là người quyết đoán, Hoàng Thiên vừa ra sát ý, liền không có bất cứ do dự nào, bắt đầu cuộc tàn sát của mình, khởi đầu là kẻ vừa mới trực tiếp dồn hắn vào đường cùng, Hồ Ngân.

- Ma Thần Đệ Tứ biến, Tử Ma Biến.

Tiếng hét như hồng chung, thân thể hắn điên cuồng biến hoá, chớp mắt hoá thành một thân ảnh khôi ngô vĩ ngạn, tuyệt thế thần ma đạp trên bầu trời. Thiên Kiếm trong tay buông ra kiếm ảnh, to lớn hàng dặm không, điên cuồng ập xuống.

Hồ Ngân chớp mắt phản ứng lại lui về, vừa giận vừa nộ đến cực hạn. Một tên thanh niên khác bên cạnh nàng giận giữ quát lên:

- Chớ có làm càn. Mọi người, giết hắn.

Miệng nói, tay ra. Nhưng có người so với hắn tay càng nhanh gấp vạn.

Dưới bóng kiếm khổng lồ, một cô gái lạnh lùng quát, tiên đao trong tay vút ra, mang theo một đạo ánh đao rung chuyển trời đất, va chạm cùng kiếm ảnh của Hoàng Thiên.

- Oành!

Tiếng nổ như muốn sập trời, đao quang kiếm ảnh va chạm vào nhau, bùng nổ thông thiên, để cho toàn bộ mọi người đều lạnh thấu tâm can, tim đập thùng thùng vì áp lực.

- Lùi…

Bất chợt như có người vội quát, nhưng rồi chậm.

Hoàng Thiên kìm nén không biết bao lâu rồi, bây giờ nổi giận lôi đình, há lại dễ dàng như thế.

Oanh!

Chỉ nghe tiếp một tiếng vang khổng lồ nữa oanh oanh, toàn bộ thời không xoắn nát. Kiếm của Hoàng Thiên sau khi va chạm với đao quang vậy mà không bị huỷ diệt, ầm ầm trảm xuống xẻ đôi đại địa này.

- Không… cứu ta.

Hồ Ngân sợ hãi kêu gào, bị ảnh kiếm chém nát thân người. Nửa trên văng đi vương vãi, hãi hùng ôm gắt gao lấy tên thanh niên kế mình.

- Khốn kiếp… Giết hắn.

Nhìn Hồ Ngân chỉ còn nửa xác trên, hô hấp yếu ớt vô cùng, tên thanh niên nộ tột cùng, gào thét như mất trí, bắt đầu điên cuồng lao lên, chém giết về phía Hoàng Thiên.

- Điên hết cả rồi.

Bên ngoài, tên tráng hán vò đầu mắng lớn, xoắn suýt không thể nào tả nổi.

Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại diễn ra thế này. Nhiệm vụ của mọi người chẳng phải là ngăn cản đám người kia giết chết dị số sao, sao bây giờ lại đổi ngược lại, đánh nhau loạn hết thế này.

Không có ai trả lời cho hắn cả, mà đáp trả cho hắn là một cái đầu người lăn lộn giữa trời, máu tươi vẩy khắp từ đầu đến chân, kinh dị không thể nào tả nổi.