- Lĩnh vực?
Không gian trọng trường cường hãn, tinh không trấn phá.
Ngô Chấn đứng giữa ba cái Hoàng Thiên, ánh mắt bắn ra tinh mang sắc bén. Hai con ngươi của hắn phút chốc sáng choang, hướng về từng phương vị mà chiếu, tựa hồ đang đánh giá xem bên nào mới là chủ thể của Hoàng Thiên.
Nhưng càng nhìn, hắn càng kinh hãi không nói nên lời, bởi vì mặc cho hắn có nhìn về bất cứ bên nào, Hoàng Thiên cũng cho hắn cảm giác là thật, khí cơ khủng bố lan tràn.
- Một mạng, ba thanh.
Ba cái Hoàng Thiên không nhìn Ngô Chấn, mà hướng về Cẩu Thủ đồng thanh, ánh mắt mang theo từng tia cười tà khí.
Ranh con này chính là cái gậy chọc cứt trời sinh, đi đâu cũng ngoáy cho phiền phức bốc mùi, để chủ nhân như hắn cũng phải dạo sau mà chùi đít hốt phân, không lột nó ít đồ, làm sao xứng đáng với bản thân mình.
- Không…
Cẩu Thủ khóc không ra nước mắt nhìn lên, còn chưa kịp hết lời liền trông thấy Hoàng Thiên đã quay đầu, ba bóng người có xu thế nhạt đi thì liền câm lại, lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi, giả bộ sụt sùi:
- Được, nhưng bắt sống. Ta muốn tống tiền.
Không nghĩ tới chủ nhân cũng có một mặt vô sỉ như vậy nha, nó dù cho lắm tiền nhiều của, nhưng ba thanh tiên khí cũng là thương gân động cốt lắm, không kiếm hàng bù vào thì làm sao chịu nổi.
Cẩu Thủ tính toán cướp bóc, Hoàng Thiên làm sao không rõ ràng cho được, chỉ có đám người Thanh Trúc là chẳng biết gì, còn nghĩ một người một thú này cố ý sỉ nhục mình, giận đến mức tái xanh mặt mày. Một tên thanh niên trong nhóm càng điên đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Hoàng Thiên đang trấn áp mấy người Ngô Gia mà cười lạnh lẽo:
- Khốn kiếp. Ngô Chấn, ngươi còn muốn diễn kịch đến khi nào? Mau giết chết bọn chúng đi, ta đảm bảo sẽ không ra tay với ngươi.
Theo hắn thấy, Ngô Chấn không phải đánh không lại Hoàng Thiên, mà rõ ràng không có ra tay toàn lực, hiển nhiên còn đang e ngại bọn hắn ngồi ngư ông hưởng lợi. Thật là đáng trách.
- Diễn con bà ngươi… Thạch Thanh Trúc, ngươi thật muốn đứng nhìn?
Ngô Chấn bị lĩnh vực của Hoàng Thiên áp chế gắt gao, nghe thấy tên đần kia còn dám phách lối thì điên cả tiết, quát mắng, ánh mắt chằm chằm nhìn về Thanh Trúc, muốn nàng một câu trả lời.
Đáp lại hắn là một sự im lặng lạnh lùng, Thanh Trúc chỉ là có chút cau mày nhìn hắn, rồi lại lẳng lặng đánh giá Hoàng Thiên, hiển nhiên là không hề có ý định giúp đỡ.
Người thanh niên này rất mạnh, nàng biết, thậm chí nàng còn dám khẳng định hắn thừa sức đánh tan Ngô Chấn hiện giờ. Nhưng thì đã sao? Đủ sức đánh tan Ngô Chấn, không đồng nghĩa với việc có thể giết chết hắn, càng không đồng nghĩa với việc có thể trên cơ nàng.
Nên nhớ, Ngô Chấn hiện giờ vì Vạn Thuỷ Triều Thiên mà phát huy không nổi tám thành thực lực, bất cứ ai trong đám siêu cấp thiên kiêu cũng có đủ khả năng cho hắn chầu trời, nàng thì càng không phải nói, há lại e sợ một cái Hoàng Thiên?
Ban đầu nàng vốn còn tức giận vì Hoàng Thiên giết chết người mình, muốn đem hắn đánh chết để báo thù. Nhưng bây giờ thì không, bởi món nợ đó đều bị nàng tính lên đầu Ngô Chấn rồi.
- Tiện nhân…
Ánh mắt Ngô Chấn lạnh lẽo vô cùng, thật có cảm giác muốn chém chết nữ nhân này.
Nhưng chẳng để cho hắn có thời gian mắng người, hai con ngươi liền co rút lại, da thịt chớp mắt kéo căng, vội vàng điều động ra trường thương của mình, vẽ ra trong hư không một vòng ánh sáng bạc màu.
Oanh!
Công kích của Hoàng Thiên như đại lãng đánh vào trên vòng sáng, nổ tung ra khắp trời. Một luồng sóng lực hạo đãng theo thân thương oanh oanh, đem da tay của hắn đều nổ toác, máu tươi bắn ra khắp người.
- Phanh… phanh…
Ngô Chấn đỡ được một đòn cực mạnh của Hoàng Thiên, nhưng đồng đội của hắn lại không may như thế, bị hai đạo thân hảnh còn lại quất bay, tay chân gẫy nát, gần như phế bỏ mất ba phần.
- Không…
Trơ mắt nhìn người của mình bị đánh, Ngô Chấn đều có chút mất bình tĩnh gào lên. Nắm tay hắn siết chặt trường thương, đồng thời điên cuồng thi triển ra lĩnh vực mạnh nhất của mình, Vạn Thuỷ Triều Thiên, mặc cho cái giá phải trả khi triển khai ở kỳ nhược nguyệt là cực kỳ đắt.
- Ha ha, có nhất thiết phải như vậy không?
Đúng vào lúc Vạn Thuỷ Triều Thiên sắp bùng nổ ra khắp trời, trong tinh thần của Ngô Chấn bỗng nhiên vang lên tiếng cười của Hoàng Thiên, giọng điệu có phần chẳng đáng.
Chỉ là mặc kệ Hoàng Thiên nói gì, lĩnh vực vẫn một mực điên cuồng bành trướng, sóng nước đánh sập trời cao. Ngô Chấn ngự ở trên đỉnh thuỷ triều, ánh mắt đỏ ngầu dán chặt vào đối thủ.
Hoàng Thiên chẳng thèm để ý đến thuỷ triều, mà chỉ nhàn nhạt cười, búa lớn trong tay vẫn liên tục đập ra hàng trăm búa, giữa thuỷ triều cuồn cuộn khuấy lên rung động kinh hoàng. Không ít búa mạnh mẽ xuyên thủng qua thuỷ triều, đánh cho xương đầu Ngô Chấn đều nổ máu.
- Ngươi rõ ràng không phải là đối thủ của ta, vì chút sĩ diện và tư thù mà tìm chết, thật đáng giá sao?
Búa phá sóng, sóng phá hư không. Hoàng Thiên lại lần nữa nở ra một nụ cười, tiếp tục truyền âm cho đối thủ.
- Sĩ diện? Ha ha… Giết người của ta, hại chết sủng thú của ta, ngươi nói xem ta có nên xé xác ngươi không?
Nghiêng người tránh né một đòn của Hoàng Thiên, Ngô Chấn cười gằn thét, bàn chân dẫm nổ hàng trăm tấn nước, cánh tay xoáy lên một vòng xoáy thông thiên, xoáy nổ cả vùng không gian mà Hoàng Thiên đang ngự trị.
- Ha ha, thôi nào, đúng là kẻ ăn rươi người chịu bão. Đánh cướp các ngươi là nó, hại chết đồng bọn và sủng thú của ngươi cũng là nó, ta có liên quan gì?
Một lời chối bỏ hết trách nhiệm của mình, Hoàng Thiên tỏ vẻ oan ức, bàn tay ám chỉ về phía Cẩu Thủ ở đằng xa mà nói.
Ngô Chấn có chút sững sờ, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo nghiến răng nghiến lợi. Khá lắm, nói như ngươi không có trấn lột chúng ta không bằng, ta có ngu như vậy sao.
Hoàng Thiên mới mặc kệ hắn tin hay không, lại tiếp tục nói:
- Nói thật, ta chán ghét nhất loại người khôn lỏi, lúc nào cũng tính toán làm ngư ông như đám này. Ngươi và ta cũng không có thù oán gì quá lớn, lui đi, ta đảm bảo đánh chết bọn hắn xong sẽ rời đi, không làm gì các ngươi nữa. Thế nào?
Ngô Chấn vẫn một mực đánh, một mực nghe, đến cuối cùng thì bỗng nhiên ha ha cười lớn. Toàn bộ lĩnh vực Vạn Thuỷ Triều Thiên vọt lên quanh thân, hoá thành một thanh trường thương to lớn, từng tầng từng tầng sóng nước dạt ra, năng lượng đủ để đem mấy chục ngọn núi lớn nổ tung thành bùn nhão.
Đằng xa, Thanh Trúc trông thấy một màn này thì trở nên ngưng trọng vô cùng, không nghĩ tới Ngô Chấn vậy mà bị bức đến mức thi triển ra Tĩnh Hải Thương – Phá Độ Thế. Đây là thần kỹ mạnh nhất của Ngô Gia, nổi danh thương pháp vô song, nghe nói năm đó dưới tay thuỷ tổ từng một thương đập tan trăm ngàn quân Nam Hán.
Chỉ là thương pháp này quá mức cường hoành, uy lực càng lớn thì phản phệ càng cao, cho nên không đến mức tận cùng, người Ngô Gia sẽ không bao giờ thi triển. Hoàng Thiên pha này chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
- Quả nhiên là kẻ thức thời. Ha ha, ngươi rất tốt, Ngô Gia đời này có phúc…
Chỉ là, đối mặt với một công kích kinh khủng này, Hoàng Thiên lại không chút nào sợ hãi, thậm chí càng cười to tán thưởng. Bước chân vụt qua, tam hình biến mất, búa lớn trong tay tản mát ra một cỗ lực lượng mênh mông vô hạn, không khác gì rồng ra biển lớn, cuồn cuộn thét gào.
- Không tốt, lui.
Thanh Trúc vốn đang mong chờ hai người kẻ bại người vong, sắc mặt đột nhiên biến tái, con ngươi thít chặt quát lên với người của mình.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là chậm một bước. Ba cái bóng người của Hoàng Thiên tưởng chừng như sắp va chạm với Tĩnh Hải Thương – Phá Độ Thế bỗng nhiên vụt qua, xuyên qua sóng nước cuồn cuộn giết ở trên đầu các nàng, thậm chí một cái trong đó trực tiếp bắt được một người, búa sắt vụt qua đem đầu óc đều đập nổ, huyết nhục tung bay khắp trời.
- Ngươi muốn chết!
Thanh Trúc giận dữ vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên và cả Ngô Chấn đều cực độ băng hàn. Hai tên khốn này vậy mà lại ngừng chiến, thậm chí ra tay giết chết người của nàng. Đáng giận.
- Ta đã nói… muốn lợi dụng ta thì phải trả giá. Mà cái giá ta đưa ra, chính là cái chết.
Hoàng Thiên nào còn vẻ hững hờ cười cợt như vừa nãy, ánh mắt hắn âm âm lạnh, giọng nói trầm trầm, tràn đầy sát khí.
- Ngông cuồng. Ngô Chấn, ngươi nghĩ bằng các ngươi liền có thể làm gì chúng ta hay sao? Ngu xuẩn.
Sắc mặt Thanh Trúc âm trầm cực độ, hiển nhiên cho rằng Ngô Chấn đang thoả thuận với Hoàng Thiên, muốn hợp tác trấn giết các nàng.
- Ngu xuẩn? Ha ha, khi nãy ta muốn cùng ngươi liên hợp tru diệt hắn, ngươi làm sao câm mồm không nói? Muốn làm ngư ông sao, bản vương để ngươi làm, lui.
Ngô Chấn nghe Thanh Trúc mắng mình thì cười gằn đáp trả, cánh tay chớp mắt thu về Vạn Thuỷ Triều Thiên, bắt lấy người mình lui ra khỏi chiến trường.
- Khốn kiếp, kết trận…
Ngô Chấn lui ra, Thanh Trúc không những không mừng mà càng thêm tức giận, hiển nhiên còn nghĩ hắn muốn đổi vị trí làm ngư ông.
Lại nhìn về phía Hoàng Thiên đang lao tới, ánh mắt nàng bắn ra hai tia u quang, lạnh lẽo khiến người không rét mà run, quát lên với những người còn lại trong chiến đội của mình.
- Bây giờ mới kết trận, muộn.
Hoàng Thiên lành lạnh cười, ba cái thân hình riêng phần mình đạp xuống, vượt qua hàng chục dặm không gian, trấn phá bầu trời.
Thanh Trúc vừa mới triệu tập mọi người, vậy mà trực tiếp bị lực lượng khổng lồ hàng lâm trấn áp, lĩnh vực quanh người đều bị nổ tung, máu tươi xộc ra thất khiếu, vương vãi xuống giữa trời.
Không riêng gì nàng, thậm chí cả mấy tên thành viên còn lại cũng không thể nào trốn thoát, trực tiếp bị hư không chấn vỡ, nát xác không còn.
- Không… không thể nào.
Thanh Trúc bị ép đến rạp trên mặt đất, thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệt như tờ giấy, lấm tấm vài vệt máu tươi, thê thảm không thể nào tả nổi.
Nhưng so với bề ngoài, nội tâm của nàng mới càng thêm dữ dội, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Hoàng Thiên, tựa hồ cho tới bây giờ vẫn không thể nào tin được người thanh niên này lại cường đại đến thế.
- Lực lượng thật kinh khủng, hắn rốt cục là tên quái vật nào?
Đằng xa, Ngô Chấn vẫn chưa rời đi mà ở lại quan chiến, trông thấy Hoàng Thiên không mất vài giây trấn áp đám người Thạch Gia thì kinh sợ đến run người, sau gáy hơi lạnh tràn lan, hãi hùng tự nói.
Hắn biết Hoàng Thiên mạnh, nhưng không dám nghĩ mạnh đến mức này. Thạch Thanh Trúc là tồn tại có thể so với hắn lúc cường thịnh nhất, vậy mà không đến ba giây liền bị đánh cho manh giáp không còn, vậy mà hắn vừa rồi còn dám truy sát Hoàng Thiên, quả là muốn chết.
- Ha ha, tiện nhân, chết cụ nhà ngươi rồi.
Đằng xa, Cẩu Thủ trông thấy một màn này thì hưng phấn đến run người, há mồm chửi tục, sau đó trừng trừng nhìn về phía kê tinh gào:
- Súc sinh, chủ tử của ngươi cũng bị bắt rồi, còn không mau quỳ xuống… ái chà, mả mẹ nó.
Đáp trả nó là những cú bổ liên hoàn, kê tinh trông thấy chủ nhân mình bị trấn áp thì càng thêm cuồng, một cú búng chân khiến cho đầu chó đều phụt máu, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Sớm quen với con khỉ mất dạy này, Hoàng Thiên chẳng thèm để ý, dù sao nó cũng không thể nào chết được. Hắn chỉ nhìn Thanh Trúc chằm chằm, như là nhìn ba thanh tiên khí mà cười, bàn tay chớp mắt vươn ra bắt lấy.
Một cái duỗi, hư không nổ tung!
Bàn tay hư ảnh như vồ xuyên thủng đất trời, vọt về phía Thanh Trúc mà nắm lên, muốn cưỡng ép mang nàng kéo về phía bên này.
- Dừng tay.
Đúng vào thời điểm đó, xa xa trong hư không bỗng nhiên có tiếng quát lạnh lùng, kèm theo một loạt khí cơ cực kỳ khủng bố. Một màn này, để cho đám người Ngô Chấn đều giật mình không nhẹ, ánh mắt nhìn về phía xa tràn đầy kiêng kỵ. Hiển nhiên bọn hắn biết được người tới là ai, đáng sợ thế nào.
Chỉ là bọn hắn sợ, còn Hoàng Thiên thì không, thậm chí chỉ lạnh lùng cười, bàn tay dụng lực rút mạnh thêm mấy phần, cưỡng bức vút qua hư không khiến cho Thanh Trúc chịu thêm phản phệ trọng thương, khắp người ngập tràn máu đỏ.
- Muốn chết…
Hành động của Hoàng Thiên khiến cho người tới phẫn nộ vô cùng, cổ họng phát ra tiếng quát lạnh lòng người. Hắn không nghĩ bản thân đã ra lệnh mà đối phương còn dám bắt người, hiển nhiên không coi hắn ra gì, thực đáng chết. Phút chốc mà thôi, hắn liền oanh ra một hồi ánh sáng ngợp trời.
Hoàng Thiên vừa bắt được con tin, nhìn thấy kẻ tới còn dám ra tay với mình, sắc mặt không dễ nhìn, đem búa sắt trong tay oanh tạc tới.
- Oành… oành…
Một màu sáng chói, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy không gian có hai cái hư ảnh cuồng nổ vào nhau, tán nát.
Hoàng Thiên vậy mà lui nhẹ nửa bước, ánh mắt có chút kinh ngạc mà nhìn về xa xa.
Năm cái bóng người tựa hoàng kim hiện ra trước mắt hắn, dẫn đầu là một tên thanh niên tóc ngắn, khoác y phục trắng toàn thân, nhìn qua có phần nhã nhặn và thân sỹ hơn người.
Chỉ là, sắc mặt của hắn lúc này khá băng hàn, vừa có giận giữ, cũng có khó nhìn, bởi vì giao phong vừa rồi, hắn vậy mà lui về đến bốn bước.
Lại nhìn Thanh Trúc thê thảm trong tay Hoàng Thiên, hắn giận đến hai mắt rét lạnh, tiếng như hồng chung ra lệnh:
- Buông nàng ra.
Hoàng Thiên nhìn hắn như nhìn phải một tên hề, nhàn nhạt cười:
- Ngươi lại là đứa nào?
Một lời để cho tên thanh niên có phần sửng sốt, sau đó sắc mặt băng hàn hẳn đi, thậm chí khí cơ lạnh tới mức đông cứng hư không, cười gằn nói:
- Là người ngươi không đắc tội nổi.
Lời vừa nói, người liền đi.
Không chỉ có một mình hắn, mà là toàn bộ năm người trong chiến đội. Chớp mắt, hư không phong toả, sát thủ ẩn tàng, công thủ cường công, khống thủ trấn áp, trợ thủ lùi xa, chuyên nghiệp không gì tả nổi.
Bị hư không trấn ở trên người, Hoàng Thiên không những không sợ mà còn xì cười một tiếng, nghe qua có vẻ xem thường.
Tên thanh niên không nói, ánh mắt như cũ băng hàn, hiển nhiên hắn mặc dù phẫn nộ Hoàng Thiên, nhưng cũng là kiêng kỵ vô cùng. Một phần vì giao phong vừa rồi để hắn có áp lực, phần khác cũng là vì Thanh Trúc còn ở trong tay đối phương, muốn vừa đánh giết Hoàng Thiên vừa cứu người hắn còn chưa có được tư cách đó.
Năm tên thiên kiêu cùng nhau kết trận giết người là đáng sợ bực nào, không giống với đội hình của Thanh Trúc vừa rồi chỉ muốn cản người, cũng không giống đội hình của Ngô Chấn bị chia nhỏ lẻ, không ở đỉnh phong, mà là chân chính chiến đội hoàn chỉnh tại đỉnh phong.
Chỉ thấy hư không đông kết, toàn bộ vùng không gian ba mươi dặm đều bị kết giới khoá lên, ngũ trọng lĩnh vực trọng điệp vào nhau, đem không biết bao nhiêu núi đồi huỷ nát.
- Quỳ xuống cho ta…
Tên thanh niên như một vị thần vương, dưới sự tăng phúc của trợ thủ thì cường đại lên gấp mấy lần, băng phá không gian mà tới. Vừa ra tay liền là chiêu thức mạnh nhất của mình, uy lực kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào, thiên kiêu bình thường đừng nói là đối kháng, dù là bị dư ba quét lên cũng đừng hòng sống sót.
- Quỳ? Bằng ngươi cũng xứng.
Hoàng Thiên ban đầu cũng chỉ là đang đánh giá chiến đội này, nhưng khi nghe thấy đối phương dám bắt mình quỳ, trong đôi mắt lần đầu tiên tràn ra sát ý. Hắn từ xưa tới nay hận nhất là hai từ này, hận luôn những kẻ tự cho mình cao cao tại thượng, bắt người khác quỳ bái.
Tên thanh niên này, thành công chọc giận hắn.
Quả nhiên, đối phương vừa mới dứt lời, một cỗ uy thế ngập trời liền bỗng nhiên từ ba cái thân ảnh của hắn phóng lên tận trời, thẳng vào tam thiên, tản mát ra khí tức mênh mông mạnh mẽ, đem toàn bộ bầu trời phía trên đều đạp xuống, đùng đùng nổ lớn.
Lần đầu tiên từ khi vào Đại Việt, hắn hoàn toàn thi triển ra lĩnh vực của mình, Tam Cực