Giao phong không đầy tích tắc, mạnh yếu mỗi người tự rõ. Thạch Thanh Trúc lui về đằng sau cả ngàn mét, trường kiếm trong tay ông ông thét gào. Nghe Hoàng Thiên thách thức, sắc mặt nàng âm trầm bất định không nhìn ra hỉ nộ, nhanh chóng triệu hồi kê tinh lui về, lạnh lùng đáp trả:
- Chặn đường? Ngươi nên hỏi đồng bọn của mình mới đúng.
Âm thanh nhẹ nhàng như chuông bạc, ánh mắt của nàng thoáng nhìn vào đống sắt vụn trên tay Hoàng Thiên, loé lên băng hàn.
Vừa rồi dù cùng đối thủ giao phong, nhưng nàng vẫn nghe rõ từng từ mà Cẩu Thủ hét. Cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này lại có thù hằn với người Thạch Gia, thậm chí đe doạ chém chết nàng, quả là muốn chết.
Cảm nhận Thanh Trúc có địch ý với Cẩu Thủ, Hoàng Thiên chỉ nhàn nhạt cười, nhưng trong lòng thì thầm mắng. Cánh tay giơ lên cái đống xác bầy nhầy của Cẩu Thủ, trông thấy nó còn đang lung lay cái đầu gãy của mình mà to mồm trợn mắt, hắn thật muốn đem thứ mất dạy này ném cho nàng băm xác.
- Hỏi cái rắm, bản hầu chính là muốn chém chết các ngươi đấy. Có ngon thì lại đây.
Không chờ Hoàng Thiên mở miệng, Cẩu Thủ đã chặn họng hắn bằng một tràng mắng chửi, hai con mắt lồi ra khỏi khuôn mặt, trừng lên đáng sợ vô cùng.
- Muốn chết!
Lần nữa bị thứ súc sinh này thách thức, Thanh Trúc không khỏi nộ lên, quát lớn. Trường kiếm trong tay bắt đầu huy động Nguyên khí, tràn đầy sát phạt quang mang. Những người còn lại trong chiến đội chớp mắt bắt đầu tổ hợp, vây Hoàng Thiên vào giữa tràng chiến đấu.
- Muốn đánh nhau thì tự đi mà đánh, đừng kéo ta vào.
Vô duyên vô cớ bị người bao vây, Hoàng Thiên giận đám người Thạch Gia một thì giận Cẩu Thủ mười. Trông thấy ranh con này còn dám vung vẩy trong tay mình thách người, hắn không khỏi nghiến răng cười, đem nó vứt về phía đám người Thanh Trúc.
- Này!
Hành động này của hắn khiến cho toàn trường đều không kịp phản ứng, Cẩu Thủ miệng còn văng nước miếng phách lối, lúc sau liền câm mồm, ánh mắt trở nên đần độn nhìn về phía Hoàng Thiên.
- Oa…
Đáp trả cho nó là một tiếng gáy động trời, Lục Cựa Kê Tinh tựa hồ đã đợi chờ giây phút này từ lâu, phá vỡ không gian giết tới. Cái mỏ vàng rơm to như đại thụ không ngừng bổ xuống, gõ vào mũ sắt ông ông thành sấm, rung động đất trời.
Thanh Trúc không cản sủng thú của mình, mà một mặt cảnh giác ngắm nhìn Hoàng Thiên, tựa hồ đang suy nghĩ xem hắn rốt cục có ý gì, lát sau sắc mặt khẽ lâm vào trong biến hoá.
- Ngươi so đo với nó thì đi mà đánh nhau với nó, chớ có cản đường ta.
Hoàng Thiên mới lười quản nàng suy nghĩ gì trong đầu, trong lòng có chút hả hê vì con khỉ mất dạy này bị người dạy dỗ, lại nhìn về nàng, lạnh lùng cảnh cáo.
Thế rồi mặc kệ đằng sau là Cẩu Thủ đáng thương kêu gào, bước chân hắn đè lên gợn sóng, chuẩn bị thi triển Cửu Đạp Hoành Không thoát khỏi nơi đây.
- Vút… vút… phanh!
Nhưng ngay tại thời điểm hắn sắp rời đi, hư không bỗng nhiên vụt qua hai đạo khí lãng cực cường, không chỉ va nát gợn sóng không gian dưới chân, mà còn làm cho điểm tiếp giáp không gian bùng nổ, khiến hắn không thể không lùi về hàng chục mét, ánh mắt cực kỳ âm trầm nhìn về đằng xa.
Không phải Thanh Trúc ra tay, mà chỉ là dư ba chiến đấu của Kê Tinh và Cẩu Thủ vọt tới. Bề ngoài có vẻ chỉ là vô tình, nhưng hắn không ngu đến mức tin rằng đó chỉ là sự trùng hợp. Cô gái này có vẻ như không biết điều như hắn nghĩ.
Lại cảm nhận một chút ở đằng xa, không khó để hắn phát hiện ra khí tức của đám người Ngô Chấn đang cấp tốc bay về nơi này. Hiển nhiên, vừa rồi Thanh Trúc ngăn cản hắn không phải vì muốn đánh nhau, mà là tạo điều kiện cho đám người Ngô Gia truy sát tới.
Thiên kiêu đại chiến, bên ngoài chiến đội không có ai khác ngoài kẻ thù. Đám người Ngô Gia cũng thế, Hoàng Thiên cũng vậy, chỉ cần bọn hắn xung đột chém nhau, thì chiến đội của nàng sẽ chân chính là ngư ông hưởng lợi, đoạt được lợi ích càng nhiều. Nữ nhân này, quả là biết tính toán.
Thanh Trúc dĩ nhiên biết được hành động của mình sẽ không che giấu được Hoàng Thiên, nhưng chẳng thèm để ý, ngược lại thái độ rất chi là hờ hững, chỉ nhàn nhạt cười không nói, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía hắn.
- Giết!
Xa xa, đoàn người Ngô Gia đã rất cận kề, âm thanh hò hét của Ngô Chấn tràn đầy điên cuồng và sát ý.
- Ngươi biết không, trên đời này ta ghét nhất là loại người khôn lỏi, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình thông minh, tài năng hơn người khác.
Không chút để ý Ngô Chấn bên kia, Hoàng Thiên một mực nhìn về phía Thạch Thanh Trúc mà nói, miệng tuy cười mà ánh mắt băng hàn đến cực độ.
- Muốn lợi dụng ta, trước hết phải nghĩ xem mình có đủ khả năng trả giá hay không cái đã.
Sát khí đã lâu lắm không xuất hiện trên người, giờ đây dần trỗi dậy từ sâu trong thâm tâm hắn. Hoàng Thiên giơ lên búa sắt, hai tiếng “trả giá” vừa ra, hư không quanh thân liền động phá. Trong tích tắc, hắn gần như phá vỡ tốc độ cực hạn mà đi, nháy mắt xuất hiện tại trên đầu Thanh Trúc.
- Trả giá… Chỉ bằng vào ngươi?
Không nghĩ tới Hoàng Thiên lại dám ra tay với mình, Thanh Trúc cười lạnh mà quát. Đón lấy một búa, khí cơ của nàng hạo đãng lan tràn, bóng kiếm xoay ngang một vòng ba trăm sáu mươi độ, cấp tốc chém vào đầu búa, hoa lửa rực sáng như mặt trời.
- Giết hắn.
Không gian vỡ nát, mấy thành viên còn lại của chiến đội gần như trong tích tắc vọt ra, tổ hợp đội hình chém giết Hoàng Thiên.
Chỉ có điều bọn hắn vừa thét xong, thiên địa liền kịch biến!
Một tiếng nổ vang như hàng triệu tiếng sấm rền bùng nổ, ầm ầm phá toác cả phân nửa nền trời, đinh tai nhức óc.
Ở trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi của bọn hắn, toàn thân Hoàng Thiên biến hoá vào trạng thái Ma Thần, bàn tay nâng búa bùng nổ ra một cỗ sức mạnh huỷ diệt cường hãn, oanh oanh nện vỡ cả bầu trời.
Hư không phá nát, từng lớp từng lớp không gian như hoá pha lê, tung toé ra ngoài. Hai tên thiên kiêu vừa rồi xông lên hung hăng nhất, chớp mắt bị đánh cho nổ tung, xác thịt nát bét, thê thảm kêu gào.
- Làm sao có thể?
Thanh Trúc cũng bị một màn doạ cho kinh sợ vô cùng, bỗng nhiên phẫn nộ mà quát:
- Lui ra… vây hãm, không liều mạng.
Kẻ này làm sao lại có thể mạnh đến thế.
Giao phong cùng hắn hai lần, nàng tự cho là bản thân đã đánh giá Hoàng Thiên rất cao, thậm chí đã đặt hắn cùng hàng với đám người Ngô Chấn, Thanh Di mà đối xử. Vậy mà không ngờ vẫn còn đánh giá thấp hắn, kết quả khiến cho hai người trong đoàn vừa lên đã bị đập phế, vỡ nát phân nửa thân người.
- Chết đi thôi.
Trông thấy đám người theo lệnh mà lui, Hoàng Thiên cười lạnh trong lòng, búa lớn trong tay chợt đảo, bước chân vụt tới đuổi theo một tên ở gần mình.
- Phanh…
Tiếng búa nện vào đầu mà như sắt thép va nhau, tên thanh niên dù điên cuồng phản kháng, nhưng vẫn bị Hoàng Thiên một búa trúng đầu, óc trắng tung bay, hoa máu đỏ lòm.
- Ngươi muốn chết.
Lại thêm một người nữa nát xác, Thanh Trúc vừa sợ vừa giận đến run người, sắc mặt tái xanh cầm về tinh diện, thét gào.
Không còn trong veo như chuông bạc, mà rung động đất trời, tiếng quát vọng vỡ cả cao thiên, kéo theo hàng loạt kiếm khí dũng mãnh chém về. Nàng đã không dám lưu thủ nữa rồi, mà xuất xử ra toàn lực của mình, bởi vì nàng cảm nhận được nguy cơ cực lớn.
- Tặc nhân, đi chết đi.
Cùng lúc đó, một tiếng thét phẫn nộ từ đằng xa vọng về.
Ngô Chấn lao đi như lưu tinh, mí mắt đều vì nộ mà căng sắp rách, chém giết lên đầu Hoàng Thiên.
Chớp mắt mà thôi, một thanh trường thương phá không đâm ra, dọc theo không gian thuỷ tinh xuyên thẳng giữa trán, khiến cho Hoàng Thiên không thể không chao đảo thân hình, búa lớn dập ngang chặn đỡ.
Crắc… crắc…
Búa đập vào thân thương, vang lên nứt gãy, không gian vỡ toác. Hoàng Thiên dù mạnh, nhưng chung quy vẫn là một người, không những bị vây công mà còn bị đánh lén, làm sao ngạnh đỡ. Chỉ thấy mưa kiếm tung bay đâm vào người hắn, máu tươi xối xả phun ra khắp người, trong miệng cuồng phún ra một tràng hỗn huyết, thân hình lui ngược về đằng xa, âm trầm đến lạnh người.
- Ngô Chấn, ngươi nợ chúng ta ba mạng người.
Đám người Ngô Chấn vừa tới liền có thể áp chế Hoàng Thiên, Thanh Trúc không khỏi thở nhẹ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn là hừ lạnh nói, đồng thời ra hiệu cho người mình thu tay, nhanh như chớp mang theo hai tên phế nhân rời khỏi khu vực chiến trường.
Ngay từ đầu, nàng vốn không hề có ý định đối địch với Hoàng Thiên. Sở dĩ cố tình làm khó hắn, chính là vì lúc đó Ngô Chấn đã truyền tin cho nàng, bỏ ra một cái giá lớn yêu cầu nàng vây khốn hắn. Ai có thể nghĩ tới người này mạnh đến thế, chớp mắt phế hai, giết chết một người của nàng. Món nợ này không tính lên đầu Ngô Chấn, thì còn tính vào ai nữa.
- Ngu xuẩn.
Bên này, Ngô Chấn còn đang đánh với Hoàng Thiên, trông thấy Thanh Trúc vậy mà rút người bỏ mặc mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi quát lên. Thứ đàn bà này chẳng lẽ không nhìn ra được thế cục, lúc này còn muốn ngồi ngư ông hưởng lợi?
- Hừ…
Quả nhiên, lời hắn vừa mắng ra, Hoàng Thiên bên kia đã điên cuồng giết tới. Bởi vì mất đi sự áp chế của đám người Thanh Trúc, hắn chẳng khác nào thần long vào đại hải, thế như thuỷ triều tiến đánh. Một tiếng gầm dữ dội vang xa, thân hình hắn nhanh đến mức khiến người không thể nào phản ứng kịp, đem búa sắt nhuộm vàng đánh bay Ngô Chấn ra ngoài.
- Ha ha ha… Chủ nhân, giúp ta chém chết nàng, hai kiện tiên khí.
Hoàng Thiên không nói, Cẩu Thủ phía xa đã cuồng cười, vừa chống đỡ kê tinh, vừa phun nước miếng mà gào.
Một lời của nó khiến cho cô gái sững sờ, còn chưa kịp phản ứng gì đã biến sắc mặt, vội vàng lui xa. Bởi vì phía trước nàng, không gian vậy mà lại xuất hiện tới ba cái Hoàng Thiên, ngự trị ở trên trời bao vây đám người Ngô Gia vào giữa. Từng cỗ sức mạnh huỷ diệt hạo hạo đãng đãng trấn áp về đám người, đánh cho thiên kiêu run rẩy, hai chân muốn quỳ.