Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 350: Đại chiến cùng lợn yêu




Khí thế của Cẩu Thủ bùng nổ, thoáng chốc để cho hiện trường hỗn loạn trở nên ngưng tụ. Lợn yêu cầm cây cũng chợt dừng lại, nhìn về phía thân hình bé nhỏ kia mang theo vài phần nghi sắc.

Tên đầu chó này vừa nãy còn bị nó đánh cho kêu cha gọi mẹ, bây giờ khí tức lại biến hoá nghiêng trời lệch đất, thậm chí khiến cho một cường giả như nó cũng cảm thấy nguy cơ cực kỳ, làm sao lại thế?

- Thứ óc lợn ngu si, trước chém chết ngươi.

Đúng lúc mà nó còn đang phân vân, phía đằng kia Cẩu Thủ đã giận mắng. Khải giáp trên thân rực sáng, mũ trụ xoay tròn, Thuận Thiên trong tay ong ong rung động, trảm phá. Một tiếng hét rung động hư không, kéo theo phía sau là một hư ảnh chiến thần to lớn, đội trời đạp đất.

Vù!

Chiến thần vừa ra, thần kiếm liền chém. Một chém này, chém cho hư không nứt toác, trời đất quay cuồng bùng nổ. Lợn yêu lần đầu tiên tỏ ra giật mình, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái điên cuồng, éc éc quay lại cái mông tròn, vung đuôi quật tới.

- Phanh… phốc.

Cường chiêu chạm chán, lông đuôi xoắn nát, mang theo máu đỏ bắn ra bên ngoài. Lợn yêu lần này đánh giá cao chính mình, mắt thấy trên đuôi bị kiếm quang suýt nữa chặt đứt thì lấy làm kinh hãi, vội vàng thu đuôi dạt về mạn phải.

- Thiên tài… kiếm pháp?

Chẳng biết tự đâu học được mấy từ, nó nhìn về Cẩu Thủ, đúng hơn là hư ảnh chiến thần đằng sau đầu chó, thốt lên mấy hồi. Hiển nhiên, nó đã cảm nhận được sự uy hiếp là đến từ bóng người trong hư vô này.

- Ha ha, để mạng lợn nhà ngươi lại.

Cẩu Thủ được thời càng thêm đắc chí, nắm tay bồng bềnh, lại một lần nữa vung lên thần kiếm, bất chợt hoá thành vô số đạo kiếm băng, mang theo lạnh lẽo đinh đinh đâm vào mông lợn cỏ.

Cảm nhận được uy hiếp cực cùng, lợn yêu cũng không phải kẻ ngốc ở lại chờ chết, liền vội vàng vứt bỏ đại thụ trong chân, gào thét quay đầu hướng về phía sau mà trốn.

Nhưng mà, Cẩu Thủ đã có Thuận Thiên, lại mặc thêm thần giáp, há lại có thể dễ dàng buông tha cho nó. Bóng kiếm một đường như xẻ đôi hết thảy, vẽ ra một vệt sáng chói khắp khu rừng, gần như sắp cắt đến bờ mông, doạ cho đầu cường giả lợn này đều sắp đái luôn trên đường.

Cẩu Thủ trông thấy lợn yêu la hét, khuôn mặt bỉ ổi loé lên sự hả hê, nhưng vẫn không chịu dừng lại tiếp tục truy sát. Không biết là vô hình hay cố ý, mà liên tiếp có vài bóng kiếm lạc đàn chém về phía nhóm người, khiến cho đội ngũ thê thảm không thể nào tả nổi.

- Hừ, chờ bản hầu chém nó, lại xử lý các ngươi.

Cực kỳ càn quấy, Cẩu Thủ trả thù mọi người xong vẫn chưa nguôi giận, lại nhổ một bãi nước bọt lườm về phía mấy người buông lời đe doạ, sau đó mới xách kiếm lên truy sát nơi lợn yêu bỏ trốn.

Chật vật tránh đi kiếm khí, đoàn người đều như bọc lửa trong người, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Kiếm Ma và Hàn Lâm so với ai càng thêm hoả nộ, lỗ mũi đều thở ra nhiệt khí, trừng trừng mà nói:

- Nó còn dám quay về, chém chết nó.

Cả đoàn nghe thế thì đều gật đầu, trong tay rút ra toàn bộ binh khí của mình, chỉ chờ mặt chó trở về, sẽ không chút nương tình đánh chết nó.

Quả nhiên, cũng chẳng khiến cho bọn hắn chờ quá lâu, chỉ đến nửa khắc đồng hồ, mặt chó đã vù vù bay trở lại.

- Lên…

Không nói nhiều lời, cả năm con người đều vọt tới, binh khí tới tấp đập về. Có dây leo, có quyền, có kiếm, có cả đá tảng khổng lồ.

- Mấy tên óc bò… mau chạy…

Cẩu Thủ vốn đang cực kỳ chật vật, trông thấy đám người còn lao tới đánh mình, tức giận tái xanh mặt mày, theo bản năng vung kiếm quất ra.

Một đối năm, nó dù có hai kiện thần bảo cũng chỉ miễn cưỡng đánh tan được đôi phần, cuối cùng vẫn là bị mấy tảng đá nện vô giữa đầu, mũ sắt đều côm cốp kêu vang, đầu nghiêng cổ vẹo.

Nhưng cũng chẳng có thời gian quan tâm mình gãy cổ, đầu chó băng qua mưa công kích, sau đó không chút chậm trễ lao đầu chạy thật xa không còn bóng dáng.

Đoàn người Hàn Lâm lúc này mười mắt nhìn nhau, đại não đều trương lên mà chẳng hiểu cái quỷ gì vừa đến. Khi nãy không phải còn rất thần võ a, sao giờ bị đập cho gãy cổ cũng chẳng nói gì rồi?

Câu trả lời rất nhanh liền tới, ngay trong lúc bọn hắn còn đang nghĩ nghĩ, một tiếng vang ầm ầm đã chợt ập tới, cùng với tiếng rống giận điên cuồng:

- Tỷ… cùng một bọn… đánh chết bọn chúng.

Đầu lợn yêu kia vừa rồi suýt bị Cẩu Thủ băm ra, chẳng hiểu sao bây giờ lại như hoá điên lao đầu trở lại, còn mang theo một đầu bạch hổ khổng lồ.

Không, là một con mèo yêu màu trắng to như toà núi nhỏ, so với lợn yêu cũng là một chín một mười.

- Khi dễ yêu tộc không người sao? Tiểu hợi, húc chết bọn chúng!

Bạch miêu không biết làm sao cũng là nổi giận, nghe lợn yêu nói thì nhìn chằm chằm con người lộ ra sát ý, tứ chi phát lực, thoắt cái vọt vào giữa đám người.

Kiếm Ma đứng ở cuối đoàn, mặc dù phản ứng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn kém bạch miêu nhiều lắm, liền bị một tát đánh sái quai hàm, thân hình bay bổng hàng trăm mét, điên cuồng quát lớn:

- Đồ mắt lợn, ngươi khi nào thấy chúng ta cùng nó là đồng bọn?

Lợn yêu khinh thường trả lời hắn, kẹp chân nhốc lên một cây đại thụ khác, liên tục quất khắp trời.

- Muốn chết.

Bị một con lợn không coi mình ra gì, Kiếm Ma cũng là cuồng nộ không ngừng. Ma Kiếm trong tay bắt đầu trở nên ngưng thực, thoắt cái liền ẩn mình vào trong sát vực, chỉ còn lại âm thanh lành lạnh:

- Không chém cái đầu lợn nhà ngươi, các ngươi còn nghĩ bắt nạt được chúng ta.

Đằng xa, Hàn Lâm cũng đang bị bạch miêu đánh thảm, trông thấy không còn đường chạy, vội vàng cắn răng quát lớn:

- Dạ Sát trận, khống mạnh, trảm yếu.

Có mệnh lệnh, đoàn đội bắt đầu điên cuồng tập hợp.

Quỷ khí vẫn là quan trọng nhất, chớp mắt hàng lâm phủ khắp mười dặm khu rừng. Thế giới vốn còn sáng tỏ giây phút ấy đột ngột trở nên âm u kinh người, bầu trời hoá đất, đất hoá cửu u, đại mộc thì hoá thú.

Hàng vạn dây theo huyễn hoá từ dưới cửu u mọc ra, xuyên thẳng vào lòng đất, quấn vào đại mộc thú, bắt đầu khốn lại đầu bạch miêu. Lệ Quỷ Mê Ảnh vực kết hợp với rừng già quả nhiên đáng sợ, âm minh vô cùng.

Trong thế giới quỷ khí mịt mù, Cố Anh lẳng lặng bốc lên thân hình sấm sét, du đãng khắp rìa vực lao tù. Cứ mỗi lần bạch miêu muốn thoát khốn liền không tiếc thân mình, âm vang nện ra vạn quyền qua giới vách.

Chỉ là hắn mạnh, nhưng còn lâu mới là đối thủ của cường giả cấp tám. Bạch miêu dù đặt song song với tu chân giả cũng là cao thủ trong Hồng Trần, lại thêm lợi thế cực cường về nhục thể, không cần phải nói, hoàn toàn có thể nghiền ép được bất cứ đối thủ Sinh Thần nào. Cố Anh dù cách qua kết giới, mỗi lần va chạm đều như vỡ nát cánh tay, nội tạng chấn máu, thê thảm không thể nào tả nổi.

- Trợ!

Nôn ra một miệng nội tạng nát kèm máu, hắn không thể hướng tới bên ngoài cầu cứu.

- Tới liền!

Tiểu hoà thượng là người gần nhất, rất nhanh liền trả lời hắn, bàn chân đạp gió mà đi. Một đường nước đại, đạp lên quỷ khí, đằng sau còn xuất hiện ra hư ảnh phật đà, nắm lấy nó mà bay, bộc phá ra sức mạnh siêu việt khủng bố.

- Ây a… Phanh… phanh…

Lại là bật máu, Cố Anh dù được tiểu hoà thượng trợ chiến cũng chẳng thể khá hơn nhiều, lại bị bạch miêu đâm móng xuyên qua kết giới, chém xuyên hai hàng quần áo, máu tươi bạo dài.

- Mười phút!

Tiểu hoà thượng thấy tình hình này, trên không kích ra một quyền Thái Cực Mông Ế Quyền, Kim Cương Xử trọng điệp đập tới đẩy lui ma trảo của bạch miêu, đồng thời quay đầu về bên kia quát lớn.

Hiển nhiên, nó đang báo cáo cho mọi người rằng bên này tối đa chỉ có thể vây khốn mèo yêu được mười phút, đồng nghĩa với việc trong mười phút đó, mọi người phải tiêu diệt được lợn yêu, hoặc ít nhất phế bỏ đối thủ, nếu không, bọn hắn đều phải chết.

Bên kia ngoài tiếng đánh nổ kinh hoàng, chẳng có ai phản ứng lại thằng nhóc. Không biết là bị đánh cho không thể mở miệng, hay là chẳng biết phải trả lời nó như thế nào cho phải. Một hồi sau, âm thanh của Hàn Lâm mới truyền tới một cách thở dốc:

- Kéo dài… càng lâu càng tốt.

Ngay sau đó là một tiếng phanh đanh tai, dường như có cả tiếng xương người gãy vỡ.

- Bà mẹ nó, đi chết.

Âm thanh giống giận oanh oanh, Lệ Quỷ Mê Ảnh vực sau đó đột nhiên như bị trùng xuống một nhịp, rồi bất chợt bùng lên ánh lửa. Phân nửa chiến trường chuyển sang màu máu đỏ, dung nham sôi trào. Quỷ khí tựa củi, mê ảnh như lò, Thánh Hoả Tiên Ma, nung trời diệt đất.

Hàn Lâm sau khi thúc giục ra Thánh Hoả Tiên Ma vực, thân hình trở nên bốc lửa, một đường hoá lưu tinh xuyên phá khắp vùng không gian Dạ Sát trận.

Công kích siêu cường, lại bị vây khốn trong hai vực trọng điệp, lợn yêu không thể nào áp đảo ung dung như vừa nãy, mà bắt đầu trở nên chật vật, mỡ lợn chảy ròng ròng.

Đại chiến bùng nổ lên, chiến đội dần dần bộc lộ ra sức mạnh siêu việt của nó. Nếu như mới đầu đội hình còn có phần tán loạn rời rạc, bị lợn yêu và bạch miêu đánh cho vỡ miệng chảy máu mắt, nhưng bây giờ đã biến hoá đôi phần, dần dần ép đối thủ vào thế giằng co đọ sức. Chỉ cần bạch miêu không thể thoát khốn, cho bọn hắn đủ thời gian, bọn hắn hoàn toàn có thể mài chết con lợn cỏ này.



Cùng lúc đó, Bạch Hạc, dị không gian.

Không có trời, cũng chẳng hề có đất, chỉ có một vùng hư vô rộng lớn.

Cẩu Thủ không biết vì sao lại bị túm tới nơi này, khuôn mặt dường như bị ai đó quất cho thâm quầng tím ngắt, thân hình chếch choáng rụt rè giữa hư không. Cái cổ vừa nãy mới bị đá to đập gãy, lúc này càng thêm ngắn lại đôi phần, rụt cổ đứng nhìn hư vô phía trước, nước bọt ừng ực trôi vào trong lòng, sợ hãi nói:

- Chu… không cứu bọn họ sao?

Phía trước nó, một bóng người lẳng lặng đứng giữa vũ trụ hư vô, chăm chú nhìn hình ảnh đang phát sinh trong tinh diện, chẳng thèm trả lời nó.

Cứ thế cho tới nửa ngày sau, người kia mới liếc mắt nhìn, nhàn nhạt cười với nó:

- Mấy năm không gặp… gan to lên không ít nhỉ? Hoạ là do ngươi chọc, làm sao lại bắt ta chùi đít rồi?

Một lời châm biếm khiến cho đầu chó lông tơ dựng đứng, vội vàng lung lay cái đầu mềm oặt như bún, sau đó ngây ngô cười, một bộ ta rất ngây thơ nói:

- Không… ha ha… Thủ Thủ nào dám. Chỉ là bất ngờ thôi, với lại, bọn hắn đều bắt nạt ta, ta không nhịn được mới vậy…

Một lời chối bỏ hết trách nhiệm, Cẩu Thủ mặt đỏ một chút cũng không, hiển nhiên là chẳng hề xấu hổ về việc làm của mình.

Người kia thừa biết tính nó, cũng chẳng nói gì nhiều mà lại tiếp tục nhìn tinh diện, khe khẽ thở dài:

- Cũng được, để bọn hắn rèn luyện một chút đi.

Cẩu Thủ nghe vậy thì bất ngờ, lại hỏi:

- Ngài không ra tay sao? Bọn hắn sẽ chết á?

Hơn ai hết, nó biết chủ nhân mình so với ai càng quan tâm đến mọi người trong Dạ Sát Thiên Vân đoàn. Vậy mà lúc này bọn hắn gặp nguy hiểm, chủ nhân lại bỏ mặc hay sao?

- Tiến cảnh quá nhanh, tích luỹ nội tại và khả năng khống chế sức mạnh lại thiếu, chỉ sợ sau này liền trở thành điểm yếu. Chết cũng được, chết đi vài lần cho biết thử mùi vị, thấy được mình ở đâu trong thế giới này. Đại Việt Thiên Kiêu chiến còn dài, có ta tại, bọn hắn dù không được đệ nhất thì cũng không đến nỗi tay không mà về.

Mạnh mẽ, tự tin, tự tin đến ngông cuồng. Người thanh niên vừa nói với thú sủng của mình, vừa nhìn vào những bóng hình trong tinh diện, bất chợt sắc mặt trở nên lạnh lùng hừ nhẹ, vươn tay ra bên ngoài vỗ ra một cái.

Bên ngoài Bạch Hạc, cách khu vực đại chiến của Dạ Sát Thiên Vân đoàn khoảng chừng ba ngàn mét, có một chiến đội đang ẩn tàng tiến sát về bên này.

Bốn nam hai nữ, khí tức đều cường hoành không gì tả nổi, nhưng lại một mực thu vào bên trong, dường như muốn ngồi ngư ông đắc lợi, lợi dụng Dạ Sát Thiên Vân đoàn lưỡng bại câu thương mà tập kích.

Chưa dừng tại đó, phía đông so với đoàn người một ngàn mét cũng có một chiến đội. Tuy chỉ có hai người, nhưng khí tức nguy hiểm lại so với chiến đội bên này lớn hơn gấp bội. Hiển nhiên, cả hai tên này đều là cường giả.

- Chỉ là mấy tên nhóc mà thôi, sao không trực tiếp giết mà còn phải ẩn tàng?

Cảm nhận động tĩnh của đại chiến xa xa, một tên trong đó khẽ khinh thường trong lòng, quay sang hỏi đồng đội của mình.

Tên chột mắt nghe đồng bọn của mình nói thì cau mày, hừ lạnh nói:

- Ngu ngốc, động tĩnh lớn thế này, ngươi nghĩ chỉ mình chúng ta phát giác hay sao? Vòng chiến đầu có thể gặp tối đa lên tới bốn đội, ngươi muốn một mình đánh một đám à? Tốt nhất là chờ đợi ở đây, chờ bọn chúng tứ bại câu thương, chúng ta liền ngư ông đắc lợi… Ai?

Vẫn đang còn thông não cho đồng đội của mình, tên chột mắt bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì, rùng mình quát lớn.

Chỉ thấy trên đầu bọn hắn, một cái hư ảnh bàn tay khổng lồ bỗng nhiên cụ hoá, dưới ánh mặt trời chiếu phản xạ ra quang mang chói loá, mang theo sức mạnh to lớn không gì cản nổi đập xuống, bốc lên cuồng phong vũ bão.

Cả hai người mặc dù đều là cường giả, nhưng so với bàn tay vẫn là yếu ớt không gì tả nổi. Mặc cho binh khí trong tay đều chém ra tuyệt chiêu sống còn, cũng bị đánh cho tan tác, tên chột mắt là mục tiêu lớn nhất, thậm chí còn không kịp kêu la, liền bị vỗ chết nổ tung thành mưa máu, tinh diện thân phận bay vọt về phía đồng đội mình.

Tên còn lại bị một màn doạ cho kinh hồn bạt vía, vội vàng bắt đi tinh diện, cắm đầu chạy trốn, trong đầu còn vang vang lên tiếng nói lạnh lùng:

- Ta mặc kệ bọn hắn sinh tử, nhưng không đồng nghĩa với việc mấy kẻ mặt dày các ngươi có thể ngư ông đắc lợi. Lần sau còn thế nữa, chết.

Dứt lời, thanh âm im bặt. Không gian lặng lẽ tựa hồ chưa có chuyện gì xảy đến vậy.

Bên trong dị không gian, Cẩu Thủ trông thấy một màn bên ngoài thì trợn mắt ngoác mồm, hồi lâu mới tỏ ra vui mừng, nịnh hót nói:

- Chủ nhân… ngài đột phá rồi. Há há, chúc mừng chủ nhân, một tát vừa rồi thật là soái, thật là thần võ…

Không sai, người trước mặt nó lúc này, không ai khác chính là chủ nhân của nó, Hoàng Thiên.

Một tát vừa rồi nhìn thì đơn giản, nhưng hơn ai hết nó biết được kinh khủng nhường nào, bởi tên chột mắt là cường giả Hồng Trần đó a. Một tát đập chết Hồng Trần, nó giật mình không ít, chủ nhân lại đột phá rồi sao? Nếu không, làm sao mà giải thích?

Bên kia, Hoàng Thiên chẳng thèm trả lời nó, mà chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, ẩn tàng sát khí.