Không gian im ắng, trời đất hoang tàn.
Giữa tinh không u ám, bóng dáng của Kiếm Ma ngự trên nền khói lửa. Hắn bế trên tay Tử Thanh có quỷ hình đã yếu ớt vô cùng, lẳng lặng nhìn về phía vết chém khổng lồ nơi sườn núi.
Chẳng bao lâu sau, nhóm người còn lại cũng bắt đầu hồi được đôi phần sức lực, từ trong đổ nát bò ra bên ngoài. Bọn hắn thoáng nhìn về khu vực chiến trường đã không còn bóng dáng của Chân Không Ngã, không giấu được nét vui mừng tập trung bay về sánh vai cùng Kiếm Ma.
Năm người trẻ tuổi, ai cũng mang trên mình vết thương, nhưng nhiều hơn cả là sự hưng phấn và hi vọng, tràn đầy sức trẻ.
- Không Ngã sư phụ, ngươi không việc gì chứ?
Đợi mãi mà không thấy Chân Không Ngã trở ra, Kiếm Ma cũng là có chút lo lắng, vội vàng hô lên.
Trả lời cho bọn hắn chỉ là tiếng lửa cháy và lộc cộc của đất đá lăn ra.
Sâu trong tầng đổ nát, Chân Không Ngã một bộ thê thảm nằm co quắp, hai cái chân hư ảo cũng sớm vỡ tan, lộ ra phần đùi rỉ máu. Khi nghe thấy tiếng Kiếm Ma vang vào, hắn không khỏi nghiến răng thở phì phò, nhổ ra mấy lần nước miếng kèm bụi đất, trong lòng mắng lớn:
- Tiên sư nhà nó không có việc gì, ngươi thử bị một kiếm hết sức bổ vào đầu xem có việc gì không? Hỏi, hỏi cái cọng lông à?
Chỉ là mắng thì mắng trong lòng ấy thôi, nói ra thì quá là mất mặt.
Cố gắng hít mấy hơi thật dài lấy lại sự bình tâm, hắn trước hết giải khai phong ấn tu vi, sau đó rũ hết vết thương và bụi khói trên người, lấy một tư thế cực kỳ phong độ phá đất bay ra trước đám đồ đệ, im lặng một hồi rồi mới gật đầu, mỉm cười nói:
- Không tệ, có thể cùng ta chiến đấu kéo dài suốt một nén hương, các ngươi bây giờ đã đủ tư cách tham gia đại chiến rồi.
Năm người nghe vậy thì đều tỏ ra vui mừng quá đỗi, trong vô thức đứng sát về phía nhau, khí tức đồng loạt thoát khống chế mà ra, không chỉ cường hãn doạ người, mà còn toát lên một cỗ tự tin và hưng phấn đến lạ thường.
Duy chỉ có tiểu hoà thượng là bĩu môi liếc thầy mình, trong đầu thầm nói ngươi cũng đủ vô sỉ mà. Rõ ràng là bị đánh cho bầm dập, vậy mà dám trắng trợn nói láo thành đánh hoà, không biết ngươi làm sao tu lên Thần Thoại cấp.
Chân Không Ngã dĩ nhiên không biết đồ đệ mình lại có loại ý nghĩ này, nếu không chỉ sợ hắn đã một tát đem tên nhóc phóng xuống dưới chân núi từ lâu. Ta nuôi ngươi từng ấy năm để ngươi phản thầy đâm chọt như vậy đó à.
- Còn chưa tới sáu ngày liền là giỗ tổ, cũng là thời khắc đại chiến nổ ra, những ngày này không cần thực chiến nữa, đều nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần đi. Ngày kia chúng ta liền xuất phát về Hoàng Thành, báo danh sớm một chút cho thoải mái.
Giỗ tổ, thực ra không phải là ngày giỗ thật sự của tổ tiên người Việt, mà chỉ đơn thuần là một ngày truyền thống trong dân gian, được định ra nhằm tưởng nhớ công lao dựng nước của các bậc tiên hiền thuở sơ khai. Sau này trải qua biết bao nhiêu thế hệ hậu nhân duy trì, liền trở thành Quốc lễ.
Giỗ tổ không diễn ra ở Hoàng Thành, mà là ở đất Phong Châu, trên vùng núi Nghĩa Lĩnh. Sở dĩ phải ghé qua Hoàng Thành đăng ký, rất đơn giản là bởi vì đúng như cái tên của nó, nơi đây là Đế Đô của Đại Việt, cũng là nơi đặt trụ sở của tổ chức lớn nhất về danh nghĩa của quốc gia này, Việt Điện.
Giỗ tổ diễn ra tại Phong Châu, nhưng người tổ chức lại là Việt Điện, cho nên bất kỳ thế lực nào muốn đăng ký tham gia Đại Việt Thiên Kiêu chiến, trước tiên đều phải tiến về Hoàng Thành đăng ký, khi được chấp thuận mới có quyền tiến về Phong Châu.
Yên Tử so với Hoàng Thành nằm ở rìa phía Đông đại địa, còn Phong Châu thì hơi chếch về phía Tây Bắc, nối ba điểm lại vẽ nên một cung đường chỉ hơi cong nhẹ, cho nên cũng tính là thuận đường.
Chân Không Ngã dự tính ngày kia đi Hoàng Thành đăng ký, sau đó liền chạy tới Phong Châu, cho đám người sớm tiếp xúc với các đội tinh anh khác, cọ sát một chút để tự biết mình biết ta, chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
- Vâng!
Nghe được Chân Không Ngã cho phép nghỉ ngơi, nhóm người không khỏi vui vẻ hô to, sau đó chắp tay cúi chào hắn, rồi bá vai nhau rời đi khỏi quảng trường đổ vỡ.
Những ngày này cùng nhau luyện tập, đắm mình trong nỗ lực và cố gắng, bọn hắn từ những con người xa lạ đã ngày càng trở nên thân thuộc và gần gũi. Có lẽ còn chưa tới mức đồng sinh cộng tử, nhưng đã có thể coi là đồng đội bạn bè, những người mà ngươi có đủ tin tưởng đưa lưng dựa dẫm khi chiến đấu cùng với kẻ thù.
Đưa mắt nhìn theo năm đứa trẻ đi xa, nụ cười trên môi Chân Không Ngã thoáng thu về, ánh mắt phức tạp để lộ ra nét chần chờ không nỡ, sau cùng vẫn là thở ra một hơi rất dài.
- Tiền bối vì sao lại thở dài? Chẳng lẽ thực lực của bọn hắn như vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Trông thấy thái độ của Chân Không Ngã, Cao Vô Cầu vốn đang quan sát ở xa vội vàng bay về, tràn đầy kinh ngạc mà hỏi.
Tu vi của hắn tuy rằng không biến thái được như Chân Không Ngã, nhưng cũng là một cường giả sớm siêu việt cái gọi là thiên tài. Theo cảm nhận của hắn, thực lực của Dạ Sát Thiên Vân đoàn thể hiện ra vừa rồi quả thực đã cực kỳ khủng bố, dù cho hắn lấy tu vi Hồng Trần hậu kỳ đối kháng cũng chỉ nắm được năm phần thủ thắng.
Vậy mà, lúc này Chân Không Ngã vẫn tỏ ra không hài lòng, chẳng lẽ đám người tham gia Đại Việt Thiên Kiêu chiến so với bọn hắn còn biến thái hơn nữa? Nếu là thật thì quả là đáng sợ vô cùng.
- Ngươi nghĩ một tháng luyện tập có thể khiến bọn nhỏ so sánh với tổ đội sớm luyện tập mười mấy hai chục năm hay sao? Ta không phủ nhận mỗi đứa bọn chúng đều là thiên tài yêu nghiệt, từng cá nhân so với đám thiên kiêu ngoài kia đều không kém, thậm chí càng cường, nhưng là bọn nó khuyết thiếu thời gian quá nhiều… giá như có thêm vài tháng hay một năm thì tốt biết mấy.
Chân Không Ngã nhàn nhạt liếc qua Cao Vô Cầu, cũng không có bày ra vẻ bề trên mà kiên nhẫn giải thích. Cao Vô Cầu này suốt một tháng trở lại đây ngày nào cũng có mặt tại đây quan sát huấn luyện, không quản nắng mưa giúp bọn hắn duy trì đại trận bảo vệ vùng núi này, rất đáng để nhận được sự tôn trọng từ hắn.
Cao Vô Cầu nghe được lời ấy thì chỉ biết im lặng, ánh mắt rời khỏi Chân Không Ngã hướng về đám trẻ đã khuất bóng, không biết nghĩ gì. Có lẽ là lo lắng về sự an nguy của bọn họ, cũng có một chút đắn đo không biết phải làm thế nào. Một bên vừa muốn thực hiện kế hoạch của Hoàng Thiên, một bên lại lo sợ nhóm người xảy ra chuyện gì không tốt.
- Ngươi vẫn muốn để bọn chúng tham gia sao?
Bỗng nhiên, âm thanh của Chân Không Ngã lần nữa vang lên, khiến cho Cao Vô Cầu sững sờ trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn lại.
Vốn tưởng rằng Chân Không Ngã đang hỏi bản thân, nhưng khi trông thấy ánh mắt đối phương không đặt tại mình mà tại nơi khác, Cao Vô Cầu không thể giấu được sự bất ngờ, có chút mơ hồ dáo dác nhìn về phía đó, nhưng không thấy gì ngoài một vùng không gian tĩnh lặng.
Ở đây chỉ có hai người bọn hắn, Chân Không Ngã đang nói chuyện với ai?
- Làm sao? Quan sát lẫn nhau gần nửa tháng trời, vẫn chưa đủ tin tưởng để gặp ta hay sao?
Không có ai trả lời cho Cao Vô Cầu cả, chỉ có Chân Không Ngã vẫn một mình độc thoại, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước người.
- Tiền bối…
Đợi suốt mấy phút trôi qua không có động tĩnh, Cao Vô Cầu vừa định mở miệng nói gì, thì không gian phía trước hắn bỗng nhiên vang lên tiếng nói, khiến hắn giật bắn cả mình:
- Ta tin tưởng bọn hắn!
Chỉ một thoáng, cảnh tượng diễn ra khiến cho vị thần thoại thời đại mới này trợn mắt há mồm, bước chân không tự chủ cứng đơ tại chỗ, khiếp sợ nhìn qua.
Chỉ thấy giữa bầu trời trước mặt hai người, không gian như bị kéo căng ra, sau đó chợt bùng nổ. Sóng loạn lưu cuồng hãn lan ra, rồi lại như bị một lực lượng nào đó cuốn về, xoáy thành tinh điểm, trong chớp mắt ngưng tụ thành một giọt chất lỏng không màu, lóng lánh quang mang.
Chỉ là một giọt chất lỏng, nhưng khí tức sinh mệnh lại cường hãn đến mức không thể hình dung, mạnh tới mức nó vừa xuất hiện ra ngoài, liền khiến cho vạn vật khắp Yên sơn đều hồi sinh và sinh trưởng, cỏ cây reo hò.
Thậm chí là tồn tại như Cao Vô Cầu và Chân Không Ngã cũng không thoát khỏi tầm ảnh hưởng. Hai thân thể cao lớn run lên, toàn thân thư thái, tựa hồ có thêm trăm năm tuổi thọ.
Đúng lúc mà bọn hắn đang điên cuồng hưởng thụ, không gian chung quanh lại đột nhiên lâm vào biến hoá, một cỗ khí tức tử vong phô tiên cái địa bất chợt hàng lâm, hạo hãn cắn nuốt đi sinh mệnh của vạn vật, thậm chí khiến cho cả hai vị cường giả cũng không nhịn được rùng mình, bất lực nhìn sinh mệnh vừa được trao bị người cướp mất.
Cứ như vậy luân phiên giữa hai dòng trạng thái, giọt chất lỏng như trở thành thứ duy nhất giữa thời không, chính là nó khai thiên tích địa, chính nó mở ra thiên địa tạo hoá, chính nó là bản nguyên của vạn vật sinh linh vậy.
Cuối cùng mất tới mười mấy giây, giọt chất lỏng mới đột nhiên chuyển biến, vậy mà huyễn hoá thành một người thanh niên trẻ tuổi. Hai mắt nhắm nghiền bất chợt mở bừng, toả ra một cỗ khí tức không thể nào miêu tả nổi.
- Chủ… Nhân!