Chân Không Ngã bỏ đi, nhưng đám người trẻ tuổi vẫn không rời bước. Bọn hắn vẫn một mực đứng ở giữa nắng ban mai, ánh mắt nhìn theo vị trí mà vị đại sư khuất bóng, tự hỏi mình rằng đã sai ở điểm nào.
Kiêu ngạo, trong mỗi con người bao giờ cũng có, nhất là đối với những thiên tài trẻ tuổi như bọn hắn. Có thể thường ngày cái tính cách ấy chẳng hiển lộ ra, hoặc là bị đức tính nào khác áp chế đi, nhưng sâu trong tận xương tuỷ vẫn luôn có một cỗ ngạo ý hơn người, một cái tôi mà so với bất kỳ người bình thường nào cũng phải lớn. Đơn giản vì mỗi người trong nhóm, đều là một cái thiên tài tuyệt thế, là rồng trong loài người.
Mà tổ hình chiến đội, lại tối kỵ nhất chính là cái tôi cá nhân đó. Bởi nó là nơi mà ngươi sẽ giao phó tính mạng mình cho cả đội, đưa lưng về phía cái gọi là người mình. Một khi các ngươi còn không bỏ được cái tôi, không toàn tâm hi sinh vì tổ đội, thì thành viên khác có dám tin tưởng mà đưa lưng giao phó? Có dám buông bỏ mà chiến đấu hết mình?
Đáp án là không bao giờ.
Và lúc đó, cái mà ngươi xưng là tổ hình chiến đội, về bản chất chỉ là một tổ hợp rời rạc, một cộng một bằng hai mà thôi.
Có lẽ, đó cũng là một phần nguyên nhân khiến cho Chân Không Ngã đột nhiên nổi giận, không tiếc dùng lời lẽ khó nghe dạy dỗ đám người. Hắn dĩ nhiên là muốn mài đi cái tôi và lòng kiêu ngạo của đám trẻ.
Ngây ngô mất nửa ngày, mỗi người đều trong nhóm đều không sai biệt lắm có đáp án trong lòng mình, tự nhìn thấy được bản thân mình sai ở điểm nào.
Chỉ là bọn hắn vẫn có chút thắc mắc vì sao thái độ của Chân Không Ngã đột nhiên trở nên gay gắt quá mức, trong khi nếu dạy dỗ bình thường thì chẳng cần đến thế, hiển nhiên đằng sau còn có nguyên nhân mà bọn hắn không biết.
Hàn Lâm nhẹ bước đến bên cạnh tiểu hoà thượng, tò mò gặng hỏi:
- Ông ấy có chuyện gì sao?
Tiểu hoà thượng nhìn qua mấy người, sau đó hơi cúi đầu thở dài, khẽ nói:
- Đệ cũng không chắc chắn, nhưng có lẽ là liên quan đến một chút chuyện ngày xưa.
Đáp án không những không giải thích được nhiều, ngược lại càng khiến cho bọn hắn trở nên tò mò hơn. Kiếm Ma lúc này cũng đi tới, cúi đầu nhìn nó nói:
- Là chuyện gì vậy? Có liên quan với tổ hình chiến đội phải không?
Tiểu hoà thượng gật đầu, nét mặt mang theo vẻ hồi tưởng:
- Vâng! Là chuyện về Hoàng Nam Chiến Thần đội, từng là tổ hình chiến đội trẻ mạnh nhất Đại Việt hơn vạn năm về trước.
Mạnh nhất Đại Việt hơn vạn năm trước?
Một lời để cho đám người trẻ tuổi chấn động không nhỏ, nét mặt càng là nghiêm túc chăm chú nghe tiểu hoà thượng kể chuyện:
- Hồi đó khi mà thầy còn trẻ như chúng ta, hắn đã cùng với mấy vị sư thúc sư bá tổ chức nên Hoàng Nam Chiến Thần đội để tham gia Đại Việt Thiên Kiêu chiến. Bọn hắn đều là siêu cấp thiên tài, nên chẳng mấy khó khăn đánh bại hơn trăm tổ hình khác, giành được quán quân trận chiến. Vốn ban đầu cả nhóm đã thống nhất với nhau sẽ yêu cầu phần thưởng là một trăm năm tu luyện trong Long Quân thần tuyền, nhưng sau đó không biết vì điều gì, thầy lại đổi ý đưa ra yêu cầu đối với Việt Điện là mở ra Thiên Nhãn một lần. Mọi người trong nhóm mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng vì tin tưởng hắn mà không phản đối, thậm chí còn nhờ gia tộc của mình tạo áp lực cho cao tầng Việt Điện, khiến bọn hắn không thể không mở ra Thiên Nhãn.
Nói đến đây, tiểu hoà thượng bỗng nhiên ngưng lại một lát, khẽ nhìn về phía xa, sau đó mới tiếp lời:
- Không ai biết thầy đã nhìn thấy gì trong Thiên Nhãn, chỉ biết khi hắn trở ra liền như không còn là hắn nữa. Trong vòng ba ngày, thầy vội vàng triệu tập tất cả mọi người trong nhóm, sau đó bất chấp can ngăn của mọi người mà dẫn đội đi về phía Chân Trời Sự Kiện. Cứ thế bọn hắn biệt tích liền trong trăm năm, đến khi trở ra liền chỉ còn có hai người, hắn và một người nữa là Trần Kinh Thương, hiện giờ là một vị lão tổ của Trần Gia.
Rất nhiều cố sự được mở ra, nhóm người bắt đầu mơ hồ hình dung được cách cục, thấu được rất nhiều nguyên do dẫn đến những sự kiện sau này. Tiểu hoà thượng cũng không có để ý đến thái độ của mọi người, mà vẫn tiếp tục nói:
- Biến cố này khiến cho hắn và Trần Kinh Thương gần như thành kẻ thù, đối chọi gay gắt suốt mấy ngàn năm. Nhưng cả hai gần như đồng thuận một điều, chính là vì quyết định của thầy mà ba người còn lại phải chết. Hắn sau đó vẫn luôn tự trách mình, cho rằng ngày đó nếu hắn bỏ đi cái tôi, bỏ đi sự kiêu căng và ngạo mạn của mình thì mọi người đã không phải chết.
Nói đến đây, nhóm người trẻ tuổi rốt cục hiểu ra vì sao khi nhìn thấy đội hình của mình rời rạc, cá nhân kiêu ngạo, Chân Không Ngã lại tỏ ra gay gắt đến vậy. Hắn đây là đang nhớ về quá khứ của mình, một quá khứ khiến hắn ân ận suốt bao nhiêu năm trời, và dĩ nhiên hắn không hề mong muốn điều này xảy ra lần nữa với nhóm đồ đệ của mình.
- Cũng vì thế mà sau đó mấy ngàn năm, thầy điên cuồng tu luyện cho đến Truyền Thuyết cảnh đỉnh phong, lần thứ hai tiến vào Chân Trời Sự Kiện. Hắn vừa rời đi, Trần Kinh Thương liền tiến hành trả thù hắn, dùng sức mạnh của Trần Gia tiêu diệt gần như toàn bộ Trúc Lâm Yên Tử, sự kiện sau này liền là những chuyện ta đã kể với mọi người, hắn trở về nổi giận đem Trần Gia đánh cho máu chảy thành sông.
Tiểu hoà thượng kể ra tuy bình thản, nhưng nhóm người đều cảm nhận được sự bi thương và đắng cay trong từng khoảnh khắc. Bọn hắn không dám tưởng tượng bản thân một khi rơi vào hoàn cảnh ấy liệu có còn đủ bình tĩnh, đủ can đảm để đối mặt với mọi chuyện như Chân Không Ngã hay không nữa.
Mười ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía xa xăm nơi đại viện, nhìn về phía một con người cô độc, mang trên mình đầy rẫy những vết thương, về cả thể xác và linh hồn.
Hắn, là một con người đáng thương, đáng trách nhưng cũng đáng được người tôn trọng.
…
Yên Tử về đêm, ánh trăng nhẹ soi bốn bề sơn cước.
Bên trong khu thiền viện cũ nát, Chân Không Ngã ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt dõi theo bóng trăng mập mờ xuyên qua cửa sổ, không biết đang suy tư về điều gì.
- Thầy…
Âm thanh non nớt của tiểu hoà thượng bỗng nhiên vang lên phá vỡ đi sự yên tĩnh nơi đây, nó từ ngoài cửa bước vào, tiến tới bên cạnh thầy mình, ánh mắt mang theo vài phần hối lỗi:
- Chúng ta đều biết sai rồi, người đừng giận mọi người nữa nhé!
Chân Không Ngã thoáng quay đầu nhìn lại, vươn tay kéo tên nhóc vào trong lòng mình, nhẹ nhàng cười nói:
- Đứa bé ngốc, ta nếu thực giận thì các con còn được ở lại Yên Tử đó ư? Sai lầm không đáng sợ, cái đáng sợ là sai nhưng không biết mình sai ở chỗ nào.
Vuốt ve đầu đồ đệ mình, ánh mắt hắn lại nhìn ra xa, thì thào tự nói:
- Các con bây giờ rất giống chúng ta ngày xưa, tài giỏi, mạnh mẽ, nhưng cũng tràn đầy kiêu ngạo. Cũng chính vì cái kiêu ngạo đó, ta đã phạm phải một sai lầm mà cả cuộc đời này cũng không thể nào trả hết. Ta không muốn các con một ngày nào đó cũng rơi vào con đường này, sống trong hối hận và đau khổ, có hiểu chăng.
Tiểu hoà thượng không nói, chỉ nhẹ gật đầu.
Chân Không Ngã nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm túc tiếp lời:
- Tổ hình chiến đội, chỉ mạnh nhất khi cả đội hình là một khối đoàn kết, hiểu rõ, tin tưởng lẫn nhau, thậm chí dám hi sinh vì lý tưởng của đội hình. Hy sinh ở đây không phải là buộc con liều chết vì đối phương, mà là con dám buông bỏ cái cá nhân, bỏ qua sự ích kỷ của bản thân vì đoàn đội.
Một lời răn dạy, để cho người thấu hiểu. Chân Không Ngã rốt cục không nhìn đồ đệ mình nữa, mà đưa ánh mắt ra ngoài, nói:
- Sáng nay các con thua không phải vì thực lực không đủ mạnh, mà là vì sự tự tin thái quá của sát thủ đã làm lộ vị trí của mình từ lâu, vì sự đùa cợt thiếu nghiêm túc của con, sự ích kỷ chỉ lo hỗ trợ người yêu mình của trợ thủ, sự kém hiểu ý và hoà nhập của hộ thủ, và sự thiếu khuyết tầm nhìn, không hiểu rõ thành viên trong đội của đội trưởng. Tất cả đều là những điều tối kỵ trong tổ hình chiến đội, hội tụ thành những nhược điểm chết người. Chỉ khi khắc phục được những khuyết điểm này, các con mới có đủ tư cách trở thành tổ hình chiến đội chân chính, ta mới an tâm để các con đi tham gia chiến đội quyết đấu bên ngoài.
Chân Không Ngã nói với tiểu hoà thượng, lại như đang nói với tất cả mọi người. Không gian sau đó bất chợt trở nên im phăng phắc trong vài hơi thở, sau đó vang lên tiếng đồng thanh non trẻ:
- Vâng! Chúng đồ đệ lĩnh giáo.
Nhiệt huyết cháy lên, gió đêm cuồng thổi.
Thiền viện giây phút ấy bỗng nhiên ùng ùng rung động, cuồng phong thét gào. Đám người Cao Vô Cầu vốn đang nghỉ ngơi ở phương xa, bỗng nhiên giật mình cảm nhận được khí thế ngút trời áp tới. Nóc nhà càng là bị gió lốc thổi tung lên trời, bụi bay ngợp đất.
Đi ra bên ngoài, bọn hắn đều có chút ngây ngẩn nhìn lên vùng đỉnh Yên Sơn, không biết tự lúc nào quỷ khí lẫn trong mây mù. Giữa hoả lôi ầm ầm rung động, có bóng dáng của năm người lập nên đại trận, chiến đấu với một người.
Có bóng tối, có sát khí, có cả trời mây, bọn hắn tự khi ấy liền tự xưng mình là Dạ Sát Thiên Vân.