Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 335: Thiên Nhãn?




- Bái kiến tiền bối…

Không có Hoàng Thiên tại, Cao Vô Cầu mơ hồ là người lãnh đạo tối cao của nhóm người, cũng là người có định lực cao nhất. Hắn trước tiên đại diện mọi người tiến lên chắp tay cúi chào, sau đó ngẩng đầu lên định nói điều gì.

- Cũng chỉ là một tên phế nhân mà thôi, nào dám xưng hai chữ tiền bối. Mục đích các ngươi tới đây, bần tăng đã biết, chỉ đáng tiếc là lực bất tòng tâm, không thể giúp được.

Một lời nói trước, để cho Cao Vô Cầu cùng nhóm người chợt như sét đánh giữa trời, ngây ngây ngốc ngốc. Bọn hắn thậm chí chẳng còn để ý tại sao Chân Không Ngã lại biết được mục đích chuyến đi, mà chỉ còn âm vang mấy tiếng lực bất tòng tâm.

- Tiền bối… vì sao vậy? Ngươi là hi vọng cuối cùng của chúng ta…

Có chút không kiềm được cảm xúc, đoàn người bỗng nhiên cúi đầu càng sâu, tựa hồ nghĩ rằng Chân Không Ngã không muốn cứu giúp, lời nói mang theo thỉnh cầu khẩn thiết nói ra. Bao nhiêu tâm huyết cùng hy sinh, vậy mà bây giờ bọn hắn nhận được đáp án hoàn toàn ngược lại, thật sự là không thụ nổi.

Bên kia, tiểu hoà thượng cũng là có chút gấp gáp, vội vàng nắm tay thầy mình mà nói:

- Thầy, ngươi chẳng phải nói Phật Hoàng Phục Sinh tháp uy lực thông thiên sao? Chỉ cần âm hồn không có bị dẫn đi Âm Giới liền có thể phục sinh mà. Vương Đình thúc cũng là đệ tử Ngũ Đại Thiền Phái, phục sinh ông ấy cũng không tính là vi phạm quy tắc, ngươi giúp bọn họ đi.

Nghe tên nhóc cầu xin, Chân Không Ngã thoáng nao nao lòng, cánh tay khẽ kéo nó lại gần mà vuốt ve cái đầu trọc lóc của nó. Rồi bỗng nhiên trong phút giây nó tràn đầy hưởng thụ, hắn đột nhiên trợn mắt phốc một cái vỗ nó lộn cổ xuống đài, quát mắng:

- Thằng ranh con này, ta nói là không muốn giúp lúc nào? Thầy ngươi nói là không giúp được, không giúp được, ngươi có hiểu không?

Bị đánh bất ngờ, tiểu hoà thượng vừa đau vừa tức, nghiến răng nghiến lợi bò dậy, miệng quát:

- Làm sao lại không cứu được, ngươi trước đây chẳng phải khoác lác Phật Hoàng Phục Sinh tháp uy lực kinh thiên động địa lắm sao?

Từ nhỏ được Chân Không Ngã một tay nuôi nấng, tên nhóc cũng là sớm quen với cảnh bị hắn đánh đầu, mà mỗi lần cũng là có chút không biết lớn nhỏ nháo lên, thành ra sớm quen thuộc, Chân Không Ngã cũng chẳng bao giờ trách móc.

Chỉ là hôm nay có mặt người ngoài, hắn vẫn là hơi hơi tỏ vẻ, bị tên nhóc la to thì sạm mặt, tựa hồ muốn vỗ nó thêm phát nữa thị uy.

- Hừ hừ, không đánh nữa nha, đánh nữa liền biến ngu đó.

Thấy sư phụ còn muốn đánh mình, tên nhóc không khỏi hừ lạnh, chột dạ lui bước về sau.

- Ngươi có bao giờ thông minh?

Chân Không Ngã xem thường hỏi nó.

- Dạ không, nhưng chỉ số thông minh của ta gấp thầy tám lần á.

Ai ngờ tiểu hoà thượng vậy mà đồng ý mình không thông minh, nhưng một lời sau liền khiến cho cả đám người suýt nữa cười phun nước miếng, còn vị cường giả Thần Thoại thì chẳng biết là vì tức giận hay xấu hổ mà đỏ hết mặt mo, cả giận quát:

- Được lắm thằng ranh này, cút xuống Phù Vân Tháp quét rác ba tháng cho ta.

Gặp sư phụ nổi đoá, tiểu hoà thượng lại chẳng chút nào sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra rất ngây thơ hỏi lại:

- Thầy… Phù Vân Tháp hồi đó bị thầy luyện đan nổ cho banh nóc, bây giờ móng đá cũng không còn làm sao quét được?

Chân Không Ngã nghe vậy không khỏi ngẩn ra, nhớ tới tràng cảnh xấu hổ ngày xưa thì mặt mo càng nóng, nhưng rất nhanh liền tức đến run người, há mồm chửi lớn:

- Chẳng phải tại ranh con nhà ngươi năm đó viết bậy bạ vào đan phương mới khiến lão tử luyện đan thành bom đó à?

Tốt hai cái thầy trò cực phẩm.

Nhìn trông hai thầy trò hồ nháo, đám người thật sự là chết lặng lắm rồi. Cao Vô Cầu vẫn còn trong tư thái hơi cúi người khẩn cầu, nhưng khuôn mặt đã đen đến chẳng thể đen hơn nữa. Khoé môi hắn co giật như là động kinh, bàn tay hận không thể đem hai cái khốn nạn này quất một trận cho hả hê trong người.

- Tiền bối, thật sự là không thể cứu sao?

Cuối cùng, hắn vẫn là không nhịn được nữa chen ngang, âm thanh cố ý đề cao lên mấy phần.

Chân Không Ngã lúc này mới phát hiện ra mình cũng hơi quá, hừ hừ hai tiếng không thèm tranh khí với đồ đệ nữa, mà quay đầu nhìn Cao Vô Cầu lắc đầu:

- Nếu đổi lại là một người khác, Phật Hoàng Phục Sinh tháp thật sự có thể cải tử hồi sinh, nhưng Vương Đình thì không thể.

Nghe hắn trả lời, Hàn Lâm bên này cũng là có chút gấp, lấy từ trong trữ vật ra một cái hồn phiên đưa tới, khẩn cầu nói:

- Tại sao ạ? Âm hồn của ông ấy vẫn còn tại đây, được chúng ta giữ gìn rất tốt mà?

Hồn phiên này chính là tiên khí của Lục Tiểu Ca khi trước, sau khi bọn hắn đại chiến ở Học Viện Thiên Nguyên giết chết Lục Tiểu Ca mà đoạt về. Hoàng Thiên cũng chính là vì cho rằng âm hồn của sư phụ mình đang bị trấn áp trong đó, cho nên mới điên cuồng mạo hiểm đánh về phía Thiên Nguyên như thế.

Chân Không Ngã quét nhìn qua hồn phiên, không khó để hắn cảm nhận ra khí tức âm hồn của Vương Đình, nhưng vẫn như cũ lắc đầu đáp lại:

- Ngươi sai rồi, đó không phải là âm hồn, đó chỉ là một phân đạo âm hồn có ý thức tự chủ mà thôi.

Một lời khó hiểu để cho đám người đều im lặng, Chân Không Ngã cũng im lặng, suy nghĩ như do dự một hồi hắn mới thở dài, tiếp tục kiên trì giải thích:

- Nói một cách dễ hiểu thì nó giống như tu sỹ chúng ta tu luyện thuật phân thân vậy, có bản thể và phân thân. Vương Đình thật ra không phải là một người, mà chỉ là một đạo phân thân thôi.

Vương Đình là phân thân? Tin tức này xác thực chẳng khác nào tia sét nổ vang trong lòng nhóm người, để cho bọn hắn suýt chút nữa đều ngả ngửa ra sau, trong ánh mắt không thể nào che giấu kinh sợ và kính uý.

Một đạo phân thân liền có tu vi Quy Nguyên bước thứ hai, vậy bản thể của ông liền mạnh đến mức nào? Chỉ sợ so với cái gọi là Truyền Thuyết cường giả càng thêm mạnh mẽ. Siêu việt bước thứ ba, đó là tồn tại mà cả thế nhân đều phải quỳ bái, là Tiên đó.

Sợ hãi qua đi, nhóm người lại suy nghĩ, rốt cục hiểu được vì sao Chân Không Ngã lại nói rằng không thể cứu Vương Đình. Phân thân về mặt vật lý mặc dù không khác gì bản thể nhưng lại không thể coi như là một sinh linh thực sự, bởi nó bị khuyết thiếu cái gọi là âm hồn hoàn chỉnh.

Trừ khi bản thể hoàn toàn chết đi, âm hồn chuyển di qua phân thân dung hợp, hoặc phân hồn hoàn toàn bị chặt đứt liên hệ với âm hồn thì lúc đó phân thân mới thực sự trở thành một sinh linh.

Dĩ nhiên, bản thể của Vương Đình vẫn đang còn sống đâu đó trên thế gian này, cho nên Phật Hoàng Phục Sinh tháp có cường đại hơn nữa cũng không thể cứu ông trở lại.

- Không làm được gì khác ư?

Biết rõ ngọn ngành, trong lòng mọi người thực không tránh được thất lạc, Hàn Lâm càng là cúi đầu nhẹ nói, đem hồn phiên cất vào trữ vật.

- Có chứ!

Nhưng đúng vào thời điểm mà nhóm người triệt để từ bỏ, âm thanh của Chân Không Ngã lại đột nhiên vang lên, khiến bọn hắn sững sờ, sau đó đại hỉ:

- Thật có cách?

Chân Không Ngã híp mắt cười một tiếng, sau đó trực tiếp chỉ tay ra bên ngoài:

- Xuống lưng núi rẽ phải hai ngàn bậc thang liền tới.

Một câu không đầu không cuối, để cho đoàn người ngẩn ra mất một lúc, hồi sau mới kích động hỏi lại:

- Tiền bối, dưới đó chẳng lẽ còn có cao nhân khác? Đối phương sẽ cứu được ông ấy sao?

Lời này để Chân Không Ngã trợn mắt một cái, thật nghĩ đá bay mấy tên này, hắn từ khi nào nói là có thể cứu người chứ?

Cũng chỉ tiểu hoà thượng hiểu được thầy mình, có chút mất mặt mà nói ra:

- Mọi người đừng nghĩ nhiều, hắn nói xuống lưng núi rẽ phải hai ngàn bậc chính là đi nghĩa địa đó.

Tiên sư con bà nó, thật muốn quất chết người rồi.

Đã sớm lĩnh hội sự vô sỉ của Chân Không Ngã, nhưng nhóm người vẫn là có cảm giác tức đến phun máu ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế ham muốn đấm chết tên này. Trên đời thực có kiểu người mặt dày như vậy đấy sao.

- Hừ… Chết cũng chết rồi, cứu cũng không cứu được, các ngươi không chôn chẳng lẽ còn muốn cõng hắn chạy đi dạo hay sao?

Chân Không Ngã chẳng thèm để ý bọn hắn, mà bĩu môi nói ra. Một lời, quả là hợp lý đến lạ thường.

- Nhưng ngươi cũng phải nói cho rõ ràng a… Cớ gì cứ phải giả mù sa mưa chứ… Thật mẹ nó vô sỉ cực cùng.

Nhóm người trong đầu như gào lớn, tức điên nhưng lại không phát tiết được ra ngoài, thật khó chịu.

- Ta có thể cảm nhận trên người ngươi khí tức của Âm giới, hẳn là vừa mới tiếp xúc với Quỷ sai chứ?

Thế rồi đột nhiên Chân Không Ngã đổi mới chủ đề, hướng về phía Hàn Lâm mà hỏi.

Một câu để cho Hàn Lâm không khỏi giật mình, dĩ nhiên không thể nghĩ tới Chân Không Ngã lại có thể nhìn ra được chuyện này, do dự chốc lát sau đó mới gật đầu xác nhận.

- Vậy thì bạn của ngươi hẳn cũng biết được chân tướng rồi, thân xác này cũng chẳng còn tác dụng gì, đem hạ táng sớm cho mồ yên mả đẹp. A di đà phật…

Mấy chữ “A di đà phật” dường như rất ít được nói ra bởi vị cường giả Thần Thoại này, cho nên có chút không suôn, lại thêm cái vẻ mặt bĩu môi của hắn không khỏi khiến cho người ta có cảm giác muốn đấm người.

Hàn Lâm nghe qua lời Chân Không Ngã cũng thấy không sai, nhưng lại không dám tự mình ra quyết định, chỉ có thể chắp tay về phía đối phương mà nói:

- Đa tạ ý tốt của tiền bối. Chỉ có điều ông ấy dẫu sao cũng là sư phụ của bạn ta, hắn không có ở đây ta thật không dám tự mình chủ trương, có khi chờ hắn tỉnh lại rồi để hắn quyết định thôi.

Hàn Lâm nói đến mức này, Chân Không Ngã cũng không có ý kiến nữa, đành gật đầu đồng ý.

- Còn có một chuyện nữa, mong tiền bối đáp ứng.

Đúng lúc mà bầu không khí đang rơi vào tĩnh lặng, âm thanh của Hàn Lâm lại một lần nữa vang lên. Khuôn mặt vốn chất phác thật thà, phút giây này cũng như bị ảnh hưởng mà loé lên một tia quyết ý.

- Là về Thiên Nhãn sao?

Chân Không Ngã tựa hồ sớm biết được, một chút bất ngờ cũng không, mà chỉ nhìn Hàn Lâm với hai ánh mắt tràn đầy ý vị mà hỏi.

Chỉ có mấy chữ, nhưng thực sự khiến cho Hàn Lâm như bị sét đánh cho sững sờ, hiển nhiên lần thứ hai bị Chân Không Ngã làm cho hoảng sợ, không thể nghĩ được hắn làm sao lại tỏ tường mọi chuyện đến thế.

Phải biết việc Hoàng Thiên có ý đồ với Thiên Nhãn, ngoài hắn, Cố Sở và Cao Vô Cầu ra, những người còn lại dù là Kiếm Ma cũng không biết được, vậy mà một người ngoài như Chân Không Ngã lại biết, thật là quá mức doạ người.

Chỉ có điều suy nghĩ một hồi, hắn cũng không quá mức để tâm nguyên nhân, mà gật đầu xác nhận, ánh mắt vốn hiền lành lúc này bất giác loé lên vài tia lăng lệ:

- Vâng! Chúng ta muốn tham gia Đại Việt Thiên Kiêu chiến.