Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 330: Ngũ hội hợp hình chiến




Nó vừa dứt lời, ba mươi sáu chuôi bồ đề phật nhãn cũng đồng thời theo thân lao tới. Cơ thể vốn nhỏ nhắn sau phút giây phật quang phụ thể thì trở nên bành trướng gấp mấy lần, phật sa sớm bị cơ bắp to lớn làm cho rách nát, ẩn hiện ra một lớp vàng óng như cổ đồng, nộ quang lưu chuyển.

Tiểu hoà thượng còn chưa lao tới, trên thân đã hiển lộ ra một cỗ áp bách khổng lồ đè lên đối thủ, để cho đệ nhất thiên tài như là quận chúa cũng phải cau mày lui bước, sắc mặt ngưng trọng cực kỳ.

- Các hạ… ta không biết các ngươi có lai lịch thế nào, nhưng chỉ vì chút xích mích nhỏ mà giết người Trần Gia, không phải là quyết định sáng suốt đâu.

Bên dưới sắp đánh nhau lớn mà bản thân thì lại bị đối phương áp chế chẳng dám cựa mình, hai tên cường giả Quy Nguyên không còn cách nào khác ngoài nói lời khuyên giải.

Chỉ là lời khuyên ấy của bọn hắn, vẫn như cũ ẩn chứa sự uy hiếp và phong thái tự cho mình là đúng.

- Sáng suốt hay không, còn chưa tới lượt các ngươi phán định. Dám ỷ vào gia thế mà không coi ai ra gì, thì cũng phải có khác ngộ bị người phản sát. 

Nhìn hai tên cường giả như là hai tên ngu ngốc, Cao Vô Cầu không khỏi nhếch miệng cười gằn nói ra, sát ý vô hình tản mát ép cho bọn chúng càng thêm tái mét.

Hôm nay sự tình đã đi đến mức này, dù cho tiểu hoà thượng không có chém giết tên đần kia, thì lấy tính cách của hắn cũng sớm tìm bọn họ gây phiền toái mà thôi. Đã như vậy, không bằng đem hắn đánh chết, vẫn là một kết quả, nhưng ít nhất tên nhóc sẽ cảm thấy thoải mái trong lòng.

- Hừ… Ngu ngốc mất khôn. Chỉ là ngươi nghĩ bọn chúng có thể giết chết Trần Lỗ hay sao? Thiên tài Trần Gia cũng không phải ăn chay.

Áp lực cực đại tăng lên, hai tên cường giả Quy Nguyên vừa sợ vừa giận, ánh mắt nhìn về phía Cao Vô Cầu ẩn chứa tột cùng ác ý.

Nhưng là, Cao Vô Cầu nhìn cũng chẳng thèm nhìn chúng, thuỷ chung theo dõi xuống đám nhóc của mình, âm thanh tràn đầy ngạo khí:

- Xác thực không tầm thường, nhưng thì đã sao? Cái gọi là thiên tài xưa nay chết yểu cũng không phải một hai người…

Một lời không rõ hàm ý, nhưng lại khiến cho hai tên cường giả Quy Nguyên biến sắc, trong lòng âm thầm dâng lên một tia ngưng trọng và hoảng sợ. Hiển nhiên, bọn hắn sợ rằng Cao Vô Cầu sẽ không để ý thân phận mà ra tay. Một khi như thế, đừng nói là đám thiên tài Trần Gia, mà cả hai người bọn hắn cũng đừng hòng sống sót.

- Đã vậy, chỉ có thể phụng bồi đến cùng.

Bên dưới, quận chúa dẫn kiếm quanh thân, nhìn chằm chằm tiểu hoà thượng mà lạnh rên một tiếng.

Nhấc kiếm chỉ qua, một đạo kiếm ý từ thân nàng xông thẳng lên cửu thiên, bàn chân đạp vỡ mấy chục mét đình đài lao tới. Trong nháy mắt, thân nàng như hoà vào hư vô, chỉ để lại những đạo tàn ảnh chớp nhoáng. Xuất kỳ bất ý, kiếm tuỳ tâm đi, vừa mạnh mẽ vừa huyền ảo, giết người không lưu dấu vết.

- Phật Nộ Đồ Thiên… Thất Diệu Ma Di ấn…

Tiểu hoà thượng một tay chắp, một tay phiên, oanh ra phật ấn. Từ trên bầu trời, không gian nổ ra một cái bàn tay to lớn, sáng rực như mặt trời.

Thất Diệu Ma Di mang theo phật nộ, một ấn đồ thiên, u ám chi mang xen lẫn huyết ý đỏ tươi, trong một cái chớp mắt che khuất sáu tầng trời Dục giới, thẳng hướng đại địa mà đi. 

Bên dưới một kiếm uống ánh trăng, mềm mại giết người không lưu dấu. Bên trên một ấn phật nộ, mạnh mẽ và cường hoành, không chỉ có thể giết người mà còn mang theo cả phá diệt.

- Phanh…

Hết thảy nói ra thì chậm trễ, nhưng thực thế thì chỉ là tích tắc. 

Kiếm quanh chém vào thủ ấn, nổ vang ra năng lượng kinh trời động đất. Âm thanh quanh quẩn non trăm dặm, dội qua rồi lại dội về, chấn đổ không biết bao nhiêu ngọn núi lớn.

Chỉ thấy bàn tay vậy mà bị kiếm ý chẻ dọc làm hai, mỗi nửa vẫn còn lưu lực, trực tiếp rơi xuống dưới vùng không gian này. Đại sơn sụp đổ, sông nước vỡ oà, vô số đất đã trở thành tro bụi. Ban đầu vốn là một vùng đại sơn giáp bề sông nước, sau va chạm liền chỉ còn một cái hồ nước hình bàn tay khổng lồ, ở giữa còn một dãy đất nổi dài hơn mười dặm, khủng bố kinh người.

Cũng may là ngay từ đầu Cố Sở đã sớm đánh thức mấy tên Thành Hoàng khu vực lân cận, đem mấy chục thôn trang chung quanh bày lên phòng hộ, nếu không chỉ sợ đã có mấy vạn người mất mạng.

- Chết!

Quận chúa một kiếm phá chiêu của tiểu hoà thượng, tự cho là mình đã chiếm ưu thế thì có chút hài lòng, vừa định thừa thắng truy sát đối phương thì giật mình phát hiện ra tên nhóc không còn ở đó nữa.

- Oanh…

Cùng lúc đó, một cái Hàng Ma Xử không biết tự lúc nào xuất hiện sau lưng nàng, mang theo huyết quang nhàn nhạt đâm vào sau gáy.

- Xuy…

Phản ứng nhanh đến không thể nào tưởng tượng nổi, nàng vừa quay người vừa đâm ra một kiếm, ý đồ đem Hàng Ma Xử đánh nát.

- Phốc…

Nhưng là tiểu hoà thượng phẫn nộ, làm sao có thể dễ dàng công phá. Hàng Ma Xử mặc dù bị một kiếm gạt qua, nhưng vẫn xoẹt qua nơi cổ nàng, chém ra một vết rách nhàn nhạt màu máu. Theo ngay sau đó là một bàn tay rực rỡ, xuyên thấu hồng phong, hướng bả vai nàng vỗ tới.

Hai mắt quận chúa co rụt lại, trường kiếm trong tay quay tròn, chân đạp về trước hòng lui về sau tránh đi. Chỉ là bất ngờ trông thấy thân thể tiểu hoà thượng huyễn hoá ngay sát, ánh mắt lộ ra một vòng sát cơ hiếm có. 

- Phanh!!!

Bàn tay vỗ xuống, thân hình nàng liền như một tia chớp ngã về đại địa, oanh ra một hố sâu khổng lồ.

Chờ mãi cho tới khi khói bụi rơi đi, người ta mới kinh sợ nhìn thấy nàng nửa ngồi nửa quỳ nơi xa, nơi bả vai áo váy vỡ tan, lộ ra một vùng da thịt trắng ngà, còn có cả một vết bàn tay hằn đỏ.

Khẽ đưa tay lau chùi vết máu trên cổ mình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu hoà thượng ở trên bầu trời, đôi mắt ngọc loé lên vài tia lăng lệ.

Vết máu rất mờ, chỉ là rách một chút da thịt mà thôi, nhưng đối với một vị quận chúa thiên tài như nàng, tuyệt đối là đả kích trước nay chưa từng có. 

- Từ bỏ đi, ngươi không cứu nổi hắn đâu.

Ở bên trên bầu trời, tiểu hoà thượng nhìn xuống quận chúa mà nói, âm thanh mặc dù không còn lăng lệ, nhưng lại ẩn hàm một tia kiên quyết, tuyệt đối không buông tha cho Trần Lỗ.

- Cứu không được, cũng phải cứu.

Quận chúa lành lạnh cười, cố nén đau đớn đang truyền tới từ bả vai, lần nữa chỉ kiếm về phía đối thủ của mình.

- Cứ phải chấp nhất vậy sao? Ngươi lẽ nào không nhìn ra nhân cách của hắn thế nào? Bao che cho loại người sâu mọt này phá hoại, Trần Gia khi nào mới khá nổi.

Tiểu hoà thượng hít vào khẩu khí, sau đó mang theo phẫn nộ nói ra, đối với quận chúa vừa là chất vấn, cũng là không thể nào hiểu nổi hành động của nàng.

- Ta biết, nhưng hắn dù thế nào đi chăng nữa, vẫn là người Trần Gia…

Nhẹ nhàng bay lên không trung, nàng nhàn nhạt trả lời, chỉ một câu liền khiến cho tiểu hoà thượng âm trầm hẳn xuống:

- Trần Gia, bao nhiêu năm vẫn như vậy. Đã thế, để tiểu tăng giúp các ngươi đi…

Cúi người đạp một cái vào hư không gây ra tiếng nổ, nó thoắt cái như hoá thành đạn pháo hướng về quận chúa tấn công. Lần này, đã không còn lưu thủ chút nào.

- Ngũ Hợp Hội Hình Chiến.

Quận chúa nhìn nó, ánh mắt lạnh băng, bỗng nhiên quát to một tiếng.

Ngay sát na sau đó, phía sau nàng bỗng nhiên vút lên bốn cái bóng người, lần lượt đứng chung quanh nàng bày ra một tổ hợp chiến đấu.

Trong đó một tên thanh niên cao lớn trấn thủ tiền phương, trước thế đến của tiểu hoà thượng thì đạp phá không gian công tới, nắm tay to lớn cường ngạnh muốn cùng tên nhóc đâm vào nhau.

- Oanh…

Hai quyền chính diện bùng nổ, phát tán ra vô tận ánh lửa. Tuy nói tiểu hoà thượng biến lớn, nhưng so với tên thanh niên kia vẫn nhỏ bé đôi phần, vậy mà không chút khó khăn đem hắn đánh lui về cả trăm mét.

- Đây cũng là tổ hình chiến đội mà tên nhóc cảnh báo chúng ta sao? Dường như cũng không có biến thái như nó nói.

Phía xa xa nơi truyền tống trận, Cố Anh nhẹ nhàng bước tới gần bên Cố Sở, ánh mắt nhìn về phía đội hình năm người kia mà thắc mắc.

- Không đúng, nhóc con cẩn thận.

Nhưng rất nhanh vẻ mặt của hắn chuyển biến thành kinh hãi, một chút kinh lịch ác chiến và kinh nghiệm sinh tử như hồi chuông cảnh báo hắn, ngay lập tức nhìn ra được đội hình này không tầm thường chút nào.

Quả nhiên, âm thanh của hắn còn chưa vang tới, phía bên kia đã xảy ra biến hoá kinh người.

Chỉ thấy tên thanh niên kia sau va chạm mặc dù bại lui, nhưng đằng sau rất nhanh liền xuất hiện một cô gái, cánh tay vươn qua điểm về trận trận tinh quang màu vàng, để lực lượng của hắn chớp mắt tăng phúc gấp mấy lần.

Không, không chỉ có hắn mà là toàn bộ đội hình bốn người còn lại đều không ngoại lệ, thực lực vậy mà cấp tốc tăng lên, hiển lộ ra áp bách kinh khủng cực kỳ, mơ hồ vượt qua cả sức mạnh mà Sinh Thần có thể chạm tới được.

- Bá Sơn Tinh Không quyền…

Thực lực đại trướng, tên thanh niên không chút do dự đạp phá không gian đánh về phía kẻ thù. Hai bả vai rộng lớn như tường thành, cuồn cuộn những thớ cơ bắp so với cương thiết càng thêm chắc nịch. Vẻn vẹn là một quyền, nhưng tuyệt đối có thể diệt sát bất cứ tên Sinh Thần nào xem thường nó.

- Phật Nộ Đồ Thiên… Hư Vô Việt Hành ấn.