Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 326: Thành Hoàng




Thế giới tinh thần, đại chiến đã lên đến cao trào, kinh thiên động địa.

Hắc Bạch Vô Thường thân là người của Minh Giới, mặc dù chỉ là tầng chót nhưng thiên sinh đã khắc chế âm hồn, có bao giờ nghĩ sẽ có một ngày gặp phải tồn tại đáng sợ như Hoàng Thiên.

Bọn chúng mặc dù không biết đại trận này là Cửu Kiếm Thông Thiên trận chân chính, nhưng lại biết được uy lực của nó không tầm thường, cho nên lập tức đẩy tinh thần của mình lên cao nhất, đánh ra một trận chiến sinh tử trước nay chưa từng có.

Thế giới tinh thần nổ tung, Cửu Kiếm Thông Thiên chói loà, Hoàng Thiên bay giữa bầu trời, cánh tay phiêu động ngưng tụ ra một cái quang luân khổng lồ, nương theo sức mạnh của đại trận không ngừng đem hai tôn quỷ thần này dồn vào chỗ chết.

Chỉ là Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải dạng vừa, mỗi khi bị đại trận đánh cho cận kề cái chết đều không biết bằng cách nào bộc phát ra sức mạnh khủng bố, không những xuyên qua phòng ngự của đại trận khiến cho Hoàng Thiên mấy lần bị phản phệ suýt chết, mà còn nhờ vào đó khôi phục về trạng thái ban đầu, tiến hành xa luân chiến.

Cứ thế tuần hoàn trong vô hạn, lúc phục sinh, khi lại gần kề cái chết, cả ba tồn tại như lâm vào một trạng thái dày vò thống khổ trước nay chưa từng được nếm trải.

Không một ai trong bọn họ nhận thức ra, quang luân phía sau Hoàng Thiên sau mỗi một lần tuần hoàn ấy đều đang không ngừng biến hoá, tích luỹ, ngưng tụ, chỉ chực chờ một ngày đột phá.



Thế giới bên ngoài, đám người Cao Vô Cầu từ đầu tới cuối còn không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Hàn Lâm đang ngồi bỗng nhiên đứng phắt dậy quát to, sau đó là đứng đờ ra như bị người thi triển định thân khống chế.

Cho đến thời điểm bọn họ còn đang sốt sắng tìm cách thức tỉnh Hàn Lâm, thì thân xác Hoàng Thiên bên đó bỗng nhiên điên cuồng lay động.

- U…u… Phốc! Phốc!

Bắt đầu từ mi tâm, cơ thể hắn vốn đã rách nát lúc này đây chẳng khác nào đồ sứ bị người dùng búa đập xuống, vỡ nát ra rồi tiêu tán thành trăm ngàn đạo tàn ảnh.

- Chủ nhân.

- Không được…

Liên tiếp là mấy tiếng kinh hô hoảng hốt, Cố Sở và Cao Vô Cầu phản ứng như chớp giật, cánh tay không chút chậm trễ vận dụng pháp lực hòng lưu giữ thể xác của hắn, chỉ là tất cả đều đã quá muộn màng.

- Không thể nào, hắn làm sao có thể chết như vậy?

Bất lực nhìn lấy những mảnh xác thịt của Hoàng Thiên hoá tro tàn tiêu tán, Cao Vô Cầu như một kẻ khờ ngồi bệt xuống bè, ánh mắt có chút thẫn thờ không phương hướng, lắp bắp mở lời.

Thân là một cái siêu cấp thiên tài, một tôn thần thoại trong thời đại mới, phải trải qua biết bao nhiêu mâu thuẫn mới có thể khiến hắn cúi đầu trước một đứa nhóc tuổi chưa tới ba mươi? Vậy mà lúc này đây, khi mà hắn vừa mới chấp nhận Hoàng Thiên làm chủ, số phận lại khiến đối phương chết đi như thế, có phải là đang cố tình trêu ngươi hắn. Để hắn làm sao có thể chấp nhận đây.

Không có một ai trả lời cho hắn cả, không gian tĩnh lặng đến lạnh người. Chỉ có một cỗ sát khí khó hiểu không biết tự nơi nào bộc phát, bắt đầu bao phủ khắp không gian nơi này, khủng bố đến mức tồn tại như lão Đà cũng phải cảm thấy sau gáy tê rần, có chút hoảng sợ nhìn tới.

- Ha ha… Cao lão đầu không cần phải như thế, hắn không chết được đâu.

Đúng tại vào thời điểm đó, một tiếng cười yếu ớt bỗng nhiên vang lên khiến mọi người nhìn về.

Chỉ thấy Hàn Lâm vốn đang bất động, lúc này đây bỗng nhiên có thể hoạt động trở lại, loạng choạng một cái ngã xuống dưới bè, sắc mặt tái nhợt như mới từ quỷ môn quan bò về, cười tít mắt nói ra.

- Thật sao, rốt cục là có chuyện gì?

Phản ứng dữ dội nhất không ai khác ngoài Cao Vô Cầu, chỉ thấy hắn không biết bằng cách nào xuất hiện bên cạnh Hàn Lâm, một tay đỡ lấy quỷ hồn của hắn, ánh mắt tràn đầy kích động mà nói.

- Thật… Ta mới đi gặp hắn về đây. Hắn so với chúng ta còn mạnh khoẻ hơn đấy. Chỉ là một bộ thân thể mà thôi, chờ thêm ít bữa hắn xuất quan, sợ rằng ngưng tụ ra cái khác so với trước càng thêm khủng bố a.

Mặc dù bị Hoàng Thiên đánh bay ra khỏi không gian ý thức, nhưng Hàn Lâm vẫn kịp trông thấy huynh đệ mình triệu hồi ra Cửu Kiếm Thông Thiên trận đánh giết Hắc Bạch Vô Thường, khiến cho hắn an tâm không ít.

Cao Vô Cầu nghe thế, vốn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng tới khi trông thấy Hàn Lâm tiến về vị trí của Hoàng Thiên vừa tiêu tán vươn tay triệu hồi từ hư không ra một giọt chất lỏng tràn đầy sinh cơ, ẩn hiện khí tức của Hoàng Thiên thì mới bắt đầu bĩnh tĩnh lại, bắt đầu hỏi rõ ngọn ngành.

Hàn Lâm đem Chân Nguyên tinh huyết của Hoàng Thiên cẩn thận cất vào trong bình ngọc, sau đó bắt đầu kể sơ qua quá trình mình tiến vào không gian ý thức gặp được Hoàng Thiên thế nào. Đương nhiên, việc Hoàng Thiên bị Hắc Bạch Vô Thường bắt giữ, dẫn đến đánh nhau sống chết đều bị hắn lấp liếm giấu đi.

Nhóm người mặc dù đa phần đều là người mình, nhưng hắn cũng là người biết nặng nhẹ, sự việc này can hệ quá mức kinh người, có đôi khi biết được lại không là chuyện tốt.

Nhóm người sau khi biết được Hoàng Thiên thực sự chưa chết, ngược lại còn gặp được cơ duyên không nhỏ thì đều thở phào vui vẻ, bắt đầu ngồi lại cùng nhau bàn về chuyến đi.

Đại Việt, một cái tên đã không còn bao nhiêu người biết tới. Thượng Cổ qua đi, Thương Sinh đại chiến, nó cũng giống như rất nhiều thế lực viễn cổ khác, suy tàn và tận diệt, chìm sâu vào trong quên lãng đối với thế giới bên ngoài.

Biên cương rộng lớn trải dài từ bắc chí nam, lãnh thổ của nó thậm chí so với Ngũ đại lục của Nguyên Giới càng thêm to lớn.

Từ kỷ nguyên đầu lập quốc, trải qua biết bao nhiêu triều đại trị vì, thịnh suy thay thế, nơi đây đã không còn là một thể thống nhất như thuở Hồng Bàng, mà sớm bị cát cứ bởi các gia tộc viễn cỗ, hay đúng hơn là các gia tộc hậu triều đại truyền thừa.

Việt Điện, thân là tổ chức chí cao từ thời lập quốc, cho đến nay cũng chỉ còn là một liên minh trên danh nghĩa, với phần đông thành viên là nhân vật chủ chốt của các gia tộc viễn cổ, quyết định những sự kiện quan trọng ảnh hưởng đến tồn vong của cả dân tộc này.

Bên dưới, còn có các tông phái và tổ chức nhỏ hơn, phụ thuộc vào các gia tộc lớn để tồn tại, cũng như giúp cho những gia tộc viễn cổ khuếch trương tầm ảnh hưởng của mình.

Ví như, Trúc Lâm Yên Tử của tiểu hoà thượng năm xưa chính là do thuỷ tổ Trần gia sáng lập, cho nên mọi hoạt động của nó đều không được phép gây hại đến Trần gia, thậm chí có thể nói mọi hành động đều không thoát khỏi sự chi phối của gia tộc khổng lồ này.

Những cuộc nói chuyện nhập tâm thường khiến cho người ta ít để ý được vạn vật xung quanh, mãi cho tới thời điểm lão Đà gõ gõ cái đèn đồng ra hiệu, bọn hắn mới giật mình phát hiện ra bè gỗ cập bến tự lúc nào.

Bước chân lên bến đò, trời đã nhá nhem. Ánh đèn dìu dịu từ các thôn xóm hắt hiu trong gió, chiếu không rõ mặt người khiến cho không gian có chút chậm lại, cũng có một chút gì đó an tường và yên bình khó nói.

Tiểu hoà thượng ngựa cũ đường quen, sau khi cúi chào từ biệt lão Đà thì nhanh chóng dẫn đám người rời khỏi, men theo con đường mòn tiến về phía thôn xóm gần đó.

Ước chừng sau ba bốn phút, nhóm người rốt cục đi tới đầu làng. Bên cạnh luỹ tre già là một cái đình lớn, bên trong truyền ra ánh lửa, không chói mắt mà cực kỳ an hoà, khiến cho bọn họ tấm tắc làm kỳ.

- Ha ha, nhóc con, đi bên ngoài chơi về đó ư.

Vừa mới bước vào sân đình, bọn hắn liền trông thấy một ông lão đang quét tước. Ông lão khi trông thấy người tới là tiểu hoà thượng thì chợt ngưng chổi, mỉm cười hoà ái nói ra. Hiển nhiên là nhận biết tên nhóc này.

- Vâng ạ.

Tiểu hoà thượng hiếm khi trở nên nghiêm túc, lễ phép trả lời ông lão.

- Mấy vị này hẳn là khách bên ngoài tới chơi đi, xin chào, ta là Trần Khiết, là thôn trưởng của thôn này.

Không chờ tiểu hoà thượng giới thiệu, ông lão đã chủ động tiến lên, hướng về phía đám người mà nói.

Đám người đều không phải dạng người kiêu ngạo, trông thấy ông lão nhiệt tình như vậy thì đều lịch sự hồi đáp, tay bắt mặt mừng.

- Mời vào, mời vào.

Sau khi chào hỏi, Trần Khiết liền dẫn theo đám người tiến vào trong đình đá.

Đập vào mắt bọn hắn là một lối kiến trúc rất khác lạ so với văn minh Nguyên Giới, hoa văn điêu khắc rồng bay phượng múa, dưới ánh đèn lập loètoát ra một cỗ khí chất phi thường thần thánh, cũng cổ quái lạ thường.

Ở giữa trung tâm của cái đình có bày một bàn thờ cúng, bên trên là hai tôn tượng thần cao lớn, hương khói thoang thoảng bay bay.

- Ừm?

Một âm thanh kinh ngạc bất chợt vang lên, Cố Sở và Cao Vô Cầu dường như phát hiện ra điều gì, đồng thanh lên tiếng, ánh mắt nhìn về tượng thần tràn đầy cảnh giác.

Bởi ngay tại thời điểm nhìn vào mắt của hai pho tượng này, bọn hắn bỗng nhiên cảm giác được một tia áp lực truyền tới, viễn siêu sức mạnh mà Quy Nguyên thông thường có thể phát ra được.

Biến hoá của bọn hắn khiến cho những người còn lại đều giật mình không nhẹ, ánh mắt không khỏi nhao nhao tập trung về. Chỉ có tiểu hoà thượng là tỏ ra rất bình tĩnh, khẽ chắp tay cúi chào hai pho tượng, sau đó mới quay đầu cười giải thích:

- Đây là tượng Thành Hoàng của làng, là vị thần được dân làng thờ cúng và tín ngưỡng. Cũng giống Thủ Hộ Uẩn Đạo giả của bên ngoài vậy, bọn họ sẽ bảo vệ dân làng khỏi tai ương và ách nạn thiên nhiên, chấn nhiếp yêu thú tấn công thôn làng.

Ngẫm lại một lát, sợ mọi người chưa thật sự hiểu, nó lại tiếp lời:

- Về bản chất bọn họ cũng là tu sỹ như chúng ta, nhưng thay vì tu luyện Nguyên khí, bọn họ lại tu luyện tín ngưỡng lực. Bọn họ dùng sức mạnh của mình bảo vệ dân làng để đổi lại sự tôn thờ và tín ngưỡng, có lợi đôi bề.

Đám người nghe vậy thì tỏ vẻ hiểu ra, chỉ có hai vị cường giả là càng trở nên kinh hãi. Bởi vì một chút biến hoá vừa rồi chỉ có duy nhất hai người bọn hắn là cảm thụ tới. Cỗ cảm giác đó mặc dù không tính là áp bách, nhưng cũng tương đương kinh người, chí ít cũng phải có sức mạnh Quy Nguyên mới có thể phát ra tới.

Chỉ là một cái làng xóm nhỏ mà có thể tôn thờ một vị Thành Hoàng cấp độ Quy Nguyên, vậy suy nghĩ rộng ra một chút liền thấy thế giới này khủng bố nhường nào? Hai người bọn hắn dù không muốn kinh sợ cũng khó