Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 318: Thế gian này… không tồn tại vô địch




Dĩ nhiên, sẽ chẳng có ai trả lời cho nó cả.

Chỉ có một cái càng khổng lồ rạch phá bầu trời, và một đám người tuyệt vọng đến cúi đầu. Tôm tinh vốn là thuỷ tộc thành tinh, giữa nơi sông nước sung túc thuỷ nguyên vị lực thế này thì chẳng khác nào nắm lấy thiên thời địa lợi, dù gặp phải kẻ thù mạnh hơn thì cũng có thể thủ thắng, chứ đừng nói tới mấy kẻ yếu nhược như đám người.

Lực lượng kinh khủng tại trong hư không nổ tung, pháp tắcthiên địa cùng quy tắc đạo ngân tại bên dưới càng tôm nổi lên thành sóng, ngưng tụ gần như toàn bộ một kích Quy Nguyên đỉnh phong.

- Phanh… anh… anh!

Những tưởng một kích này liền có thể đem toàn bộ đám người đập chết, ai nghĩ tới vừa cách mặt bè không tới nửa dặm liền ngưng, bộc vang lên tiếng nổ rung trời.

Chỉ thấy càng tôm bật ngược trở về, mà phía xa cũng vút đi hai cái bóng hồng rực lửa, mang theo dư lực kinh khủng xuyên nổ vào lòng sông, tung lên ngàn tấn đất bùn.

Cố Sở gần như bị một đòn này đập cho phế bỏ, Phong Thiên Lạc Địa Kích cũng cầm không nổi, thả chìm vào trong lòng đất. Máu từ thân thể của lão rỉ ra, ngấm vào dòng sông khiến dòng nước váng lên màu đỏ đục, có chút tanh tanh rợn người.

Đau đớn thấm sâu vào trong tâm trí, khiến hai mắt của lão mờ dần đi, chỉ còn một chút cảm giác mơ hồ lưu động. Dưới cái lạnh lẽo của lòng sông, lão bỗng nhiên như cảm nhận được một chút gì đó ấm áp lạ thường đang tiến tới. Một cái bàn tay nhỏ bé đem mình lão đỡ lấy, tay kia vươn về trường kích, cách thuỷ thu về.

Thế rồi chỉ nghe ù ù một trận, thân thể lão lấy một tốc độ chẳng thể nào hình dung lao vút khỏi dòng chảy, bùng nổ qua mặt nước trở về trên bè.

Sóng năng lượng chấn động điên cuồng, khiến cho nội tạng của lão đều có chút run lên, kém chút há miệng ộc ra búng máu. Cơn đau dữ dội làm cho mí mắt của lão đều phải co giật, từ mơ hồ dần dần tỉnh lại, khi trông thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang nâng đỡ lấy mình thì bỗng thất thần, tràn đầy sợ hãi.

Bởi kẻ vừa mới cứu lão trở về, vậy mà lại là Cẩu Thủ.

Một thân áo giáp màu đen, đầu đội nón sắt. Hai cánh tay nhỏ nhắn lúc này đây mười phần lực lượng, một bên đỡ lấy thân thể của lão, bên kia giơ cao trường kích, khí chất áp bách doạ người.

Lần đầu tiên từ khi tiếp xúc với con khỉ vô pháp vô thiên này, lão có một cái nhìn cực khác về nó, nhất là khi nó có thể khiến Phong Thiên Lạc Địa kích phục tùng, thậm chí so với khi trong tay lão càng thêm nhu thuận.

- Biết không đánh lại nó mà còn lao đầu vào, các ngươi là bị đần à?

Còn đang chìm trong một mớ hoang mang không giải thích nổi, âm thanh chửi mắng the thé đã vang lên khiến cho lão nhân này trở về với hiện thực.

Cẩu Thủ không chút nể tình thả bịch lão xuống bè, dưới lớp lông non của khuôn mặt như tràn lên vài đường hắc tuyến, nước miếng tung bay theo từng câu chửi thề.

Cố Sở quặn đau a hô lên một tiếng, sau đó vội vàng ôm ngực mà ngồi dậy, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về Cẩu Thủ, phức tạp vạn phần.

Bởi vì con khỉ này vẫn còn nắm trong tay Phong Thiên Lạc Địa kích, mà lão, lại hoảng hốt nhận ra bản thân mình tạm thời mất đi khống chế với cây kích này.

Nó rốt cục là tồn tại như thế nào, tại sao lại có được thủ đoạn đáng sợ đến thế?

- Vút… vút… phanh… anh…

Nhưng rồi lão cũng chẳng thể suy nghĩ được thêm nhiều, phía xa đã liên tiếp vang lên tiếng bùng nổ kinh người.

Nam tử trẻ tuổi vừa nãy cũng như lão vì ngăn công kích của tôm tinh mà bị đánh cho tan tác, nhưng hiển nhiên hắn so với lão vẫn mạnh hơn nhiều lắm, không những không bị phế mà vẫn còn dư lực, đem tôm tinh quấn lấy cho tới lúc này.

- Phốc…

Chỉ là mạnh hơn thì mạnh hơn, trước thực lực tuyệt đối của Truyền Thuyết cường giả vẫn còn là quá kém. Hắn so chiêu với con tôm này không quá ngàn chiêu, liền bị một búng tát bay, hung hăng xuyên về đỉnh bầu trời.

Máu tươi dọc đường hắn lui bay vãi ra không khí, để lại một màn mưa máu đỏ lòm.

- Này… giúp hắn đi.

Cố Sở trông thấy nam tử bị đánh cho không đường hoàn thủ, nắm tay bất giác siết chặt lại răng rắc, nhưng cảm thụ lấy thương thế của mình, lão chỉ có thể bất lực quay sang cầu cứu con khỉ mặt chó này.

Cẩu Thủ vốn đang quan sát cuộc chiến trên bầu trời, khi nghe lão nói thì khẽ nghiêng đầu liếc mắt, ném ra một nụ cười tràn đầy bỉ ổi:

- Yên tâm… Tên này không đơn giản như vậy.

Một lời để cho Cố Sở cau mày, có phần không hiểu.

Cẩu Thủ cũng không có giải thích cho lão mà tiếp tục nhìn về phía bầu trời, cánh tay như vô ý quay quay Phong Thiên Lạc Địa kích mấy lần, doạ cho lão nhân sợ đến không dám ngẩng cao đầu.

- Nhân loại ngu si, chỉ bằng một chút thực lực còn chưa đủ để phong vị cũng dám đối nghịch bản tinh, quả là muốn chết.

Phía bên kia, tôm tinh liên tiếp bị một cái sâu kiến dây dưa không dứt, rốt cục không nhịn được nữa, muốn ra đòn sát thủ.

Tên nam tử trẻ tuổi vừa mới bị đánh lên trời, lúc này lại bị nó một tát đánh ngược trở về mặt nước, nổ tung hỗn loạn như đầu đạn của pháp khí đại pháo oanh tàn.

Mười mấy giây sau, người ta mới lại thấy bóng dáng của hắn nặng nề bay trở lại chiến trường, ướt sũng bởi nước bùn cùng máu tươi, thê thảm không thể nào tả nổi.

- Phong vị là vô địch sao?

Chỉ có điều bề ngoài là thế, nhưng ánh mắt của hắn lại sáng rực đến lạ thường. Một cỗ ngạo ý theo lời của hắn tuôn trào mà ra, át đi cả cái cảm giác nhếch nhác vốn có trên người.

- Ha ha? Đối với mấy tên ngu ngốc các ngươi, bản tinh chính là vô địch.

Lại là một cú tát lật trời, tôm tinh khinh thường đem tên nam tử lần nữa đánh cho ói máu, ánh mắt mang theo tràn đầy miệt thị.

- Ha ha… chung quy vẫn không phải là vô địch. Đã vậy, ngươi lại là thứ gì mà ta không dám đối nghịch.

Để cho nó kinh ngạc là, lần này tên nam tử mặc dù vẫn bị đánh bay, nhưng lại không có quá nhiều thương thế, thậm chí thời gian bay ngược trở về so với vừa rồi cành thêm ngắn lại vài giây.

- Hừ!

Chỉ là kinh ngạc thì kinh ngạc, tôm tinh vẫn như cũ không có để tên nam tử vào mắt. Nhất là khi nghe thấy một lời của hắn, biểu lộ của nó càng thêm lạnh lẽo, lần nữa vung càng quất tới.

- Mà lại… vô địch… đã tự lâu không phải là một khái niệm tồn tại trên con đường ta đang tiến bước.

Một câu chẳng có đầu cũng chẳng có cuối, tên nam tử như đang tự mình nói lấy, âm thanh văng vẳng khắp trời.

Thân thể hắn phút giây ấy bốc lên từng đoàn tiên quang, chiếu rọi ra thiên địa này. Ánh sáng thậm chí còn át đi cả hạo dương, quét ngang khắp bốn bề sông nước.

Cảm thụ lấy sức mạnh dạt dào trong tâm mình, tên nam tử từ từ mở mắt, là một đôi mắt màu vàng óng ánh, phảng phất cất giấu cả trời sao của vũ trụ. Đó là một ánh mắt không còn giới hạn, không có biên giới, xuyên xuốt toàn thảy nhân gian này.

Hắn, rốt cục đã hiểu ra cái gì gọi là ý, hiểu được cái gì gọi là tâm. Hiểu được vì sao người ta nói, tâm ngươi rộng bao nhiêu, sức mạnh liền lớn bấy nhiêu.

- Bởi vì thế gian này, vốn không có cái gọi là… vô địch.

Chỉ đơn giản là một quyền lực lượng, không có gia trì sức mạnh Quy Nguyên, tên nam tử như một con thiêu thân xông lên đối đầu với tôm tinh khủng bố. Âm thanh của hắn, so với sấm động càng thêm to lớn, thậm chí khiến cho lão Đà và thuồng luồng đang đánh ở xa cũng phải hoảng sợ dừng tay, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía bên này.

- Sâu kiến ngông cuồng!

Thấy tên nam tử còn dám hướng về phía mình đánh tới, lửa giận của tôm tinh càng thêm khủng bố, hai mắt bắn ra sát khí lạnh rợn người, chuyển mình phang ra một kích.

Oanh!

Tiên quang nổ tung, hư không run rẩy.

Bóng dáng của tên nam tử trong nháy ấy liền đắm chìm trong ánh sáng. Giây phút mà người ta nghĩ hắn xong đời, thì tôm tinh lại rên lên một tiếng kinh hoàng, thân thể khổng lồ ầm ầm bay ngược ra khỏi mặt nước, xuyên về mấy ngàn dặm tinh không mới dừng lại nổi.

Hai cái càng tôm vừa rồi còn khủng bố như muốn xé trời, lúc này đây lại như bị người luộc cho chín đỏ, vỡ toác thành trăm ngàn mảnh sắc lẹm.

Quy Nguyên bước thứ nhất, một đòn, đả bại bước thứ ba chí cường.

Nền trời, tên nam tử bước ra trong ánh sáng, mang theo khí tức kỳ quái không thể nào tả nổi. Hắn đứng ở đó, lặng im không động tác, nhưng lại để cho người ta có cảm giác đất trời chung quanh đều bị bóp méo, thinh không cũng phải xoay vần theo từng nhịp thở.

Đó không phải sức mạnh thực, không phải năng lực lượng thuần, mà là sức mạnh của tâm trí siêu cường.

- Ngươi…

Nháy mắt ấy thế gian này như lâm vào câm lặng, thậm chí là tôm tinh cũng không thể nói hết lời, ánh mắt ngập tràn thần sắc kinh hoảng.

Phải, nó đang sợ hãi, không phải vì chiến lực cường hoành của đối thủ, mà là vì khí tức đối phương đang phát ra quanh mình. Cỗ khí tức ấy, không phải là áp bách, càng không phải là uy áp, nhưng không hiểu sao lại khiến cho lòng nó run rẩy không ngừng, liên tục sản sinh ra cảm giác đè nén kinh người.

Dường như, nó nhìn ra pháp tắc thiên địa đã có một chút gì đó không áp chế nổi người đàn ông trước mắt. Cứ như trong hắn đã có một phần gì đó siêu việt quy tắc của thời không này vậy.