Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 317: Hiệp ước Tản Viên




Năng lượng hỗn loạn tan đi, con thuồng luồng vậy mà bị một gậy của lão Đà đánh lui cả ngàn mét, sóng nước cuộn sập cả dãy đồi đằng sau.

- Lão Đà, ngươi thật sự muốn can thiệp vào chuyện này?

Hai con ngươi khổng lồ của nó thoáng lộ ra tia sắc bén, cúi đầu nhìn lão Đà mà quát lên, giọng điệu uy hiếp, nhưng cũng không giấu được sự kiêng kị trong lòng.

- Bọn hắn là khách nhân của ta.

Vốn là một kẻ kiệm lời, lão Đà không nói nhiều mà chỉ khẳng định một câu chắc nịch. Cánh tay giương lên gậy chèo vẫn chưa thu về, phiến áo dưới gió lớn phần phật tung bay, uy thế doạ người.

- Hừ… khách nhân chó má. Xúc phạm Quân thượng của chúng ta, dù là người của Tản Viên Sơn Thần cũng phải chết, đừng nói tới mấy kẻ ngoại nhân thế này. Lão Đà, ngươi nếu còn ngăn cản ta, sau này cũng đừng nghĩ tới hành nghề trên Đà giang nữa.

Tiếng hừ rét lạnh, âm thanh của con thuồng luồng vang đi như sấm động. Chi trước theo đó lần nữa vung lên, trong chớp mắt to đến kinh thiên động địa, vòng qua bầu trời đập xuống giữa dòng.

- Hừ!

Thuồng luồng đánh ra toàn lực, dù là lão Đà cũng không dám khinh thường, ánh mắt dưới mũ choàng lộ ra nghiêm nghị.

Chỉ thấy gậy chèo trong tay lão vút một cái cắm xuống lòng sông, thân thể theo phản lực mà bay ngược lên trời. Một cú chuyển mình, gậy chèo hoá lớn vung ra, điên cuồng nghênh tiếp bàn chân thuỷ quái.

Phanh! Phanh! Phanh!

Chỉ là một giây, nhưng giao phong va chạm không dưới trăm lần. Gậy chèo trong tay lão Đà nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh, đem bàn chân khổng lồ của thuồng luồng toàn bộ đánh lui.

- Lão Đà, ngươi khinh Thuỷ tộc chúng ta ít người sao?

Phút giây thuồng luồng chật vật, một cỗ uy áp kinh thiên động địa bỗng nhiên từ lòng sông trỗi dậy, hướng về phía bầu trời khuếch tán. Một cái vệt hắc ảnh mang theo khí tức Quy Nguyên chí cường bỗng nhiên loé lên, phảng phất như lôi đình từ đằng sau lão Đà ập tới, để cho lão không ngừng bại lui, khí huyết sôi trào.

Mà đám người trên bè lúc ấy thần sắc đều trắng bệt, hoảng sợ nhìn về phía sau mình, nơi không biết tự lúc nào xuất hiện một cái đầu tôm khổng lồ.

Kích thước của nó, thậm chí so với thuồng luồng cũng chỉ hơn chứkhông kém. Riêng hai cái râu đã to lớn như đại thụ vạn năm, dài xuyên qua mấy quả đồi.

Mà vệt hắc ảnh vừa đánh lén lão Đà, không gì khác chính là cái càng của nó, sắc bén như muốn chẻ đôi cả bầu trời.

- Tôm tinh? Hai cái Truyền Thuyết cường giả vậy mà cùng lúc tề tụ về Đà giang, các ngươi phải chăng có ý đồ xâm phạm hiệp ước Tản Viên?

Sự xuất hiện của Tôm tinh khiến cho lão Đà giật mình không nhẹ, híp híp mắt nói ra.

Cái gọi là Truyền Thuyết cường giả, chiếu theo với thế giới bên ngoài cũng chính là Quy Nguyên bước thứ ba đỉnh phong chí cường.

Năm đó Thuỷ Thần vì không cưới được Ngọc Hoa công chúa mà cùng Sơn Thần náo lên mâu thuẫn, đánh nhau trời long đất lở suốt mấy năm trời. Về sau chiến tranh kéo dài, ảnh hưởng quá lớn đến đời sống nhân dân nên bị các bậc tiên hiền chú ý, ra mặt ép buộc hai bên đình chiến và ký kết hiệp ước Tản Viên.

Theo đó, bọn hắn chỉ có thể đánh nhau mỗi năm một lần, ngoài khoảng thời gian ấy, cường giả cấp bậc Truyền Thuyết của hai bên đều không được phép tụ tập đánh nhau, gây nhiễu loạn yên bình của người dân.

Hiện tại mới là đầu năm, so với thời điểm đại chiến còn tới sáu tháng, vậy mà lúc này trên sông Đà lại có tới hai tên cường giả Truyền Thuyết, thực sự quá mức bất bình thường.

- Hừ, không cần phải gán tội cho chúng ta như vậy. Hiệp ước quy định cường giả Truyền Thuyết không được tập kết đánh nhau ngoài thời gian đại chiến, chứ không phải quy định bất cứ lúc nào cũng không được tụ tập. Khách nhân của ngươi xúc phạm Quân thượng của chúng ta, ngươi lại vì bao che cho chúng mà gây nên giao tranh, đó mới là xâm phạm hiệp ước.

Tôm tinh nghe lão Đà nói thì cười lạnh trong lòng, ánh mắt ngập tràn ý uy hiếp nói ra.

Lão Đà bị nó vặn lý, sắc mặt có chút không được tự nhiên, cũng không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Cẩu Thủ.

Lão thực hận không thể đem con khỉ đần mất dạy này đánh cho một hồi. Nếu chẳng phải nó không biết trời cao đất rộng nói xấu Thuỷ Thần, lại đái lên đầu thuỷ quái, thì lão làm sao phải khó xử thế này.

Thế nhưng hận thì hận, lão cũng không thể nào bỏ mặc đám người rơi vào tay thuỷ quái. Một phần vì quy tắc lái bè của lão, phần khác cũng bởi vì lai lịch của tiểu hoà thượng này.

- Chỉ là một chút tiểu bối vô tri mà thôi, các ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận?

Cuối cùng, lão Đà không thể không xuống nước một lần, chẳng phải là e ngại thực lực của hai đầu thuỷ quái, mà là vì sợ nếu đánh nhau to, bọn lão sẽ vi phạm nội quy hiệp ước, hậu quả thực không phải một lái bè như lão có thể gánh chịu.

- Ha ha, xúc phạm Quân thượng của chúng ta, không phải một cái giải thích vô tri liền có thể thoát tội. Ngươi tốt nhất là cút qua một bên đi.

Không hề có ý buông tha, Tôm tinh cười lớn một trận, càng tôm đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn phóng về phía lão Đà.

- Hừ… khinh người quá đáng.

Thấy đối phương còn muốn đuổi cùng giết tận, sắc mặt lão Đà không khỏi nổi lên lạnh lùng, buông ra một lời giận giữ.

Ba cái cường giả Quy Nguyên bước thứ ba đỉnh phong đại chiến, đó là cái gì tràng cảnh? Chỉ đơn thuần tưởng tượng, liền không bao giờ có thể cảm thụ đến. Phải đứng tại vị trí này, thời điểm này, mới có thể biết được cái gì là áp lực khổng lồ, cái gì là tuyệt vọng cực cùng.

Tam Quy nguyên đỉnh phong đại chiến, đơn giản so với tận thế hàng lâm càng thêm đáng sợ.

- Ngu xuẩn mất khôn.

Thuồng luồng nãy giờ đứng xa quan sát, lúc này lạnh cười một tiếng, trong con mắt khổng lồ loé lên sát ý doạ người. Nó mở ra cái miệng không tưởng, phun ra một cỗ huyết tinh tanh tưởi, phảng phất đã ngâm qua không biết bao nhiêu sinh mạng trên đời.

Lão Đà cùng lúc đối kháng hai siêu cấp đối thủ, dù mạnh mẽ thêm nữa cũng chẳng thể nào thượng phong. Thậm chí, gậy chèo trong tay lão đã có chút không chịu nổi, bùng một cái nổ tan thành ngàn mảnh.

Binh khí trong tay bị huỷ, lão Đà cũng không có triệu hồi ra cái mới, mà vươn tay lên trời, phóng ra một nắm, vậy mà trực tiếp nắm lấy hơn mười dãy núi bay lên, đem phân nửa bầu trời đều che tối.

Hàng tỷ tỷ tấn trọng lượng giây phút ấy từ không trung hạ xuống, phảng phất như muốn đè ép cả sông núi chung quanh. Dùng vị trí hai đầu thuỷ quái làm trung tâm, không gian từng khúc phá toái, xuất hiện vô số vết nứt không gian. Đất trời quay cuồng trong đổ nát.

- Ở địa vực sông nước mà dám dùng sức mạnh đại địa để đối đầu chúng ta, ngây thơ.

Tôm tinh trông thấy đầy trời đất đá, không những không sợ mà còn bình tĩnh lạ thường. Đuôi tôm khổng lồ theo thân thể cong lên, búng một cái đem toàn bộ Đà giang dậy sóng. Sóng nước cao cả vạn mét, điên cuồng hội thụ thành dòng xoáy, khoan mạnh vào bầu trời mờ tối.

Chỉ nghe âm thanh như trời đất sụp đổ, núi đá khổng lồ cứng rắn, nhưng dòng nước lại chẳng khác nào mũi khoan, một đường xuyên phá đất trời. Chẳng mấy chốc, hàng tỷ tỷ tấn đất đá của lão Đà đã bị nó hoà tan xoáy nát, hoá thành vô tận bùn bẩn rơi xuống giữa dòng.

Dưới nước sông đục ngầu, con thuồng luồng như một u linh ẩn nấp, thoắt cái đã xuất hiện đằng sau lão, vung ra một kích.

Chỉ nói đơn thuần sức mạnh nhục thể, thuỷ quái bọn nó so với con người xa xa mạnh mẽ. Một cú trực diện vung ra, cùng là Truyền Thuyết cấp, lão Đà cũng phải phun máu bay ngược ra ngoài.

Oanh! Phanh!

Lão Đà bị đánh bay xuyên vào một ngọn núi, nhưng phản ứng cũng là cực tốc không thể nghi ngờ. Một cú xoay người trên không, đôi chân lão đạp nát cả sơn phong rồi vút bay trở về, vung lên một quyền vào đầu của con thuồng luồng.

Thoạt nhìn chẳng khác nào một con kiến đánh vào đầu voi, nhưng sức mạnh lại to lớn đến mức khiến cái đầu khổng lồ đều vẹo về một phía, lắc lư nửa ngày mới ngừng lại được.

- Mẹ nó, ta đánh chết ngươi.

Ôm lấy cái đầu đang còn ông ông đau đớn, con thuồng luồng nghiến răng nghiến lợi quát to, thân thể hoàn toàn vọt ra khỏi mặt nước, ập về phía lão Đà.

Kích thước khổng lồ chẳng khác nào làm một cái bia thịt, nhưng bù lại là da dày thịt béo, khiến cho lão Đà dù có công kích được nó nhiều cũng chẳng tạo ra bao nhiêu tổn thương, ngược lại còn bị dây dưa không thể nào dứt.

- Hiện tại xem còn ai có thể bảo hộ các ngươi?

Lão Đà bị thuồng luồng quấn lấy chẳng thể phân thân, Tôm tinh rốt cục tiếp cận chiếc bè, hai cái con mắt khổng lồ khẽ đung đưa, lành lạnh nhìn xuống đám người, đúng hơn là Cẩu Thủ.

- Một cái tôm tép mà thôi, cũng dám ở trước mặt bản Hầu to còi? Muốn chết ah. Có tin bản hầu vặt đầu ngươi đem làm tôm chiên nước mắm không?

Mặc kệ đám người đang khẩn trương đến đứng ngồi không yên, Cẩu Thủ vẫn là một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, phách lối quát to.

- Này mặt chó, ngươi bị ngu à. Dòng họ bọn chúng trong đầu toàn phân, thế nào lại mang đi nấu ăn được vậy.

Tiểu hoà thượng đứng ở một bên rất là không đồng tình, to tiếng phản bác.

Một tung một hứng, để cho đám người dở khóc dở cười, còn Tôm tinh thì thật sự điên đến hai mắt xoay xoay, hai càng run rẩy. Nói dòng họ bọn chúng trong đầu toàn phân, có khác nào chửi bọn chúng đều là óc cứt.

Sỉ nhục này, thề không đội trời chung.

- Hai cái súc sinh, các ngươi muốn chết…

Lửa giận của Tôm tinh ngút trời.

- Ai nha… ta là nói sự thật thôi mà. Hệ tiêu hoá của tôm chẳng phải nằm ngay sau não ấy ư. Tiểu tôm tinh, chẳng lẽ trưởng bối của ngươi không dạy ngươi dòng tộc mình trong đầu là có cứt.

Tiểu hoà thượng thấy Tôm tinh nổi giận, không khỏi ngây thơ trợn mắt một cái, tràn đầy tò mò gặng hỏi.

Tôm tinh thực sự đã điên, điên triệt để, hai con mắt long sòng sọc như điện giật, diện mạo dữ tợn vô cùng.

- Cứt ông nội ngươi… ta giết ngươi…

Nó giận tới mức nói mà như gào, búng ra một búng sóng nước ngợp trời. Cái càng khổng lồ rạch phá tinh không, mang theo khí tức kinh thiên động địa đập xuống dưới bè.

Trong nháy mắt ấy, tinh không thất sắc, nhật nguyệt phai mờ.

Một cỗ chí cao vô thượng, uy áp cực hạn của thiên địa tràn ngập khắp chốn, khiến cho tất cả mọi người trong phút chốc đều có một cỗ cảm giác áp bách cực kỳ. Thậm chí một số tồn tại tu vi yếu ớt như Hàn Lâm đã không thể nào bảo trì quỷ thể, tan biến trốn vào trong Cố Tinh Cực Đạo thạch.

Duy chỉ có Cẩu Thủ và tiểu hoà thượng là chẳng có biến hoá gì. Nếu như nói Cẩu Thủ vốn không sợ con tôm này, thì tên nhóc tại tỏ ra không hiểu gãi đầu, tự hỏi rằng ngày xưa ông nội mình phải chăng có đi ị trộm vào đầu Tôm tinh?