- Không…
Chứng kiến hàng trăm con cháu trong gia tộc mình chết thảm, mắt tên trưởng lão Diệp Gia như muốn nứt ra, gầm gừ hét lớn.
Kim hỏa hóa dương, trong nháy mắt song đao trong tay hắn như hoá thành hai vầng hạo dương hừng hực, lao về phía lĩnh vực bạo động của Dạ Hải Ám Nguyệt Cửu Trùng Thiên.
- Hại chết thân nhân của ta, các ngươi có từng nghĩ đến sẽ có một ngày cũng phải thụ lấy cảm giác này?
Hoàng Thiên trông thấy nét điên cuồng trong mắt đối phương, khoé môi không khỏi câu lên một nụ cười lạnh lẽo. Máu tươi như tìm được lối thoát, đua nhau rỉ qua khoé miệng hắn, đỏ lòm.
Một ngọn lửa bất diệt như được tiếp thêm sức mạnh, bất thình lình rực lên hào quang sáng chói. Khuôn mặt hắn tái đi, nhưng thân hình vẫn vươn mình thẳng tắp, hai ánh mắt nhìn lấy từng thân hình phương xa, tựa cười mà không phải cười thì thào trong cổ họng:
- Ta đã từng cố sống như một người bình thường, cố không để bản thân mình trở nên tà ác… nhưng các ngươi không muốn…
Sắc mặt càng thêm dữ tợn, hắn kéo lê Thiên Kiếm trong không gian, bước đi chậm rãi về phương hướng của kẻ thù. Mới đầu chỉ là những bước đi bình thường, nhưng sau đó đã nhanh đến một mức không thể nào tưởng tượng nổi. Người ta đã không còn nhìn thấy bóng hình của hắn nữa, mà chỉ có những tiếng cười điên cuồng văng vẳng ra tứ phía:
- Các ngươi phỉ báng ta là ma đầu, các ngươi nói ta là tội nhân độc ác… vậy thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là tà ác…
Kiếm quang lạnh lẽo, kiếm vũ hoá thành băng. Bầu trời lúc ấy bỗng nhiên huyễn hoá thành tỷ tỷ đạo băng kiếm, lướt qua không gian kích phá đất trời.
Hai chữ tà ác vừa ra, cũng là lúc thế gian vang lên ngàn vạn tiếng kêu rên thảm thiết. Dạ Hải Ám Nguyệt Cửu Trùng Thiên phút giây ấy gần như thuế biến, không những đem hai vầng hạo dương của tên trưởng lão Diệp Gia áp chế gắt gao, mà còn dư lực băng qua diệt sát từng cái con cháu Diệp Gia tại hiện trường.
- Giết… ta giết ngươi…
Biết rằng không thể ngăn cản Hoàng Thiên đồ sát người mình, tên trưởng lão Diệp Gia dứt khoát từ bỏ cứu người, quay ngược trở về hướng Hoàng Thiên mà động thủ. Hai đao hoá âm dương, một vòng hợp thái cực, thoắt cái xuất hiện trên đầu Hoàng Thiên mà áp xuống.
- Đây… là cái giá.
Hoàng Thiên lạnh rên một tiếng, chính là một kiếm lướt qua.
Thậm chí còn không nhìn thấy kiếm ảnh bay ra, song đao âm dương đồ của tên trưởng lão Diệp Gia đã bị đánh nứt. Chớp mắt, một cước khổng lồ như là sấm sét vút ngược lên trời, xuyên qua vết nứt của song đao âm dương đồ, đem một góc quai hàm của tên trưởng lão Diệp Gia đạp nát, thân thể bay ra ngoài trời.
Đắc thủ, nhưng sắc mặt Hoàng Thiên vẫn bình tĩnh trước nay chưa từng có. Kéo lê Thiên Kiếm, hắn thoắt cái tốc biến về trước mặt ba bốn tên cường giả Diệp Gia còn sống, băng băng chém xuống.
Đầu bay máu chảy, một phương cường giả cứ thế bị hắn chém đầu, bị bàn chân của hắn dẫm tại dưới đất bùn tanh hôi mà chết.
- A… a…
Tên trưởng lão Diệp Gia lúc này đã như là dã thú, ôm lấy cơ hàm vỡ nát mà gồng lên thống khổ. Hắn nỗ lực bao lâu, làm ra bao nhiêu chuyện, tất cả đều vì một mong muốn giúp gia tộc biến cường, giúp cho Diệp Gia đăng đỉnh thế gian này. Ai có thể nghĩ, hôm nay mộng ước đều hoàn toàn đổ vỡ, bị một tên thiếu niên ma diệt đến điêu tàn.
Chỉ là hắn thù hận Hoàng Thiên, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, chính gia tộc hắn mới là kẻ gây ra thù hận trước. Trợ người hại chết Hàn Lâm, xúi giục các phương ép Hoàng Thiên vào chỗ chết, khiến thiếu niên ấy phải mang theo hai mắt mù loà mà trốn khỏi quê nhà. Thậm chí là gần đây nhất, gia tộc hắn chính là kẻ đằng sau hỗ trợ Lục Tiểu Ca diệt sát Vương Đình.
Hoàng Thiên lạnh cười, Thiên Kiếm lại một lần nữa vung ra, liên hoàn bộc phát ra kiếm đạo của mình, đem tên trưởng lão gần như phế bỏ, rồi trước sự bất lực hắn mà bắt đầu giết người. Mỗi một kiếm, đều là thù hận, đều là điên cuồng, và đều có người bỏ mạng.
Nửa ngày trôi qua, khi mà màn đêm đã hoàn toàn ngự trị Thiên Nguyên thì nơi đây, tu la cũng đã hoàn toàn hiện thế.
Diệp Gia không còn, Lục Gia chính là kẻ tiếp theo phải nằm xuống. Thiên Kiếm xưa nay vốn chưa bao giờ nhiễm máu, lúc này đây cũng phải đọng lên huyết dịch rợn người, Thiên Nhãn của hắn, cũng bị sự điên cuồng giết chóc nhiễm đến hoá hồng.
- Hoàng Thiên… ta xin ngươi… giết ta đi!
Người Lục Gia chết so với người Diệp Gia càng thêm thảm thiết, Lục Tiểu Ca lúc này chỉ còn vài phần hồn thể mong manh, nhìn lấy tộc nhân bị người thảm sát, khoé miệng há to như muốn rống lên điên cuồng, nhưng lại không thể nào làm nổi. Hai mắt mờ ảo của hắn như muốn nứt ra, vốn là hồn thể nhưng lại mơ hồ chảy xuống máu đỏ, tuyệt vọng kêu rên.
Giờ phút này, hắn đã hối hận cực cùng, hối hận vì đã gây ra những chuyện trước đó, nếu như năm xưa hắn không nhúng tay, giờ đây Lục Gia đã không phải chết.
Mà âm thanh của hắn vang lên, sát ý trong mắt Hoàng Thiên lại càng khó lòng ức chế. Từng tràng hình ảnh cũ không ngừng hiện về trong tâm trí hắn, khiến hắn càng thêm điên dại.
Chính kẻ này, chính kẻ này vừa mới sáng nay nhẫn tâm ra tay với sư phụ hắn, âm độc dùng hồn phiên khiến ông phải chết. Bóng dáng già nua thương thế đầy mình, đẫm máu ngã xuống dưới độc thủ của kẻ thù cứ thế lờn vờn trong tâm trí hắn, khiến hắn đau và điên đến vô cùng.
Giơ lên hồn thể của đối phương, đôi mắt hắn thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nộ ý âm hàn. Trên người bỗng nhiên xuất hiện một cỗ đại thế, như phong ba trên biển lớn, quét sạch bốn phương tám hướng.
Hắn đứng giữa trời, nhìn Lục Tiểu Ca, rồi lại nhìn hàng trăm ngàn cường giả Thiên Nguyên, ngạo ý khiếp người. Phảng phất như là một tôn ma thần bị người dồn nén, một tia lửa giận liền có thể diệt sát ngàn vạn chúng sinh.
Bàn tay loé lên uy năng của Luyện Hồn Trấn Quỷ Pháp, hắn nắm lấy đầu của vị chí cường giả như nắm một con sâu cái kiến, vặn vẹo xé toạc ra.
- A… a…
Không có máu thịt, nhưng cảm giác xé rách lại không khác nào thực thể. Lục Tiểu Ca thống khổ gầm lên run rẩy, âm thanh để cho lòng người đều cảm thấy phát lạnh rợn người.
Chí cường giả Quy Nguyên. Chết!
Ngàn vạn con người Thiên Nguyên giờ phút ấy, trong đầu trống rỗng. Nếu có gì tồn tại trong tâm trí, có lẽ chỉ còn lại là sợ hãi, và một chút vị máu tanh thoang thoảng qua khoang mũi, rợn người.
Đây là một loại ảo giác, nhưng lại vô cùng chân thực.
Còn Hoàng Thiên, giết chết Lục Tiểu Ca, hắn vẫn như cũ chẳng có chút cảm xúc nào. Giết người, cuối cùng cũng chẳng thể thay đổi được sự thật rằng sư phụ hắn đã không còn.
Ánh mắt nhìn về phía tên trưởng lão Diệp Gia đã phế, cùng với Lâm Thanh Phong đang bị Cố Sở và Cố Thần Hoa khống chế, bước chân hắn khẽ chuyển di, mang theo Thiên Kiếm mà đến.
- Ngươi thật sự sẽ giết ông ấy sao?
Bước chân còn cách đám người không tới mười mét, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên khiến Hoàng Thiên dừng chân, thần sắc thoáng lộ ra nét thống khổ. Hắn biết, một ngày này trước sau gì cũng sẽ tới, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ được nó sẽ tới nhanh đến thế.
Và… cho tới tận bây giờ, hắn cũng không biết được bản thân mình sẽ làm thế nào mới phải.
- Hắn… hại chết sư phụ ta.
Không có quay đầu, hắn nhắm mắt hít một hơi thật dài mà nói, nắm tay nắm Thiên Kiếm siết đến mức vỡ cả lân phiến, máu tươi chảy dài.
- Nhưng hắn là ông nội ta.
Âm thanh kia một lần nữa vang lên, có chút vội vàng và dồn nén. Một cỗ đắng chát và không cam lòng ẩn chứa trong giọng nói khản đặc, còn có cả trách móc, khiến lòng người nặng nề.
- Thì sao? Ông nội của ngươi thì sao? Ông nội của ngươi là đồng nghĩa với việc hắn có thể dồn ta vào chỗ chết, có thể tuỳ ý hại chết người thân của ta mà ta không được báo thù hay sao?
Không nói đến thì thôi, một khi nói liền như núi lửa phun trào. Hoàng Thiên gần như nghiến nát cả hàm răng, quay phắt người về sau mà hét. Thiên Kiếm trong tay hắn rung lên điên cuồng, chỉ thẳng vào mặt người mà hắn từng xem là huynh đệ, là người thân cận nhất cuộc đời.
Mũi kiếm vừa khít chạm vào mi tâm tên thanh niên ấy, để khuôn mặt trẻ tuổi của hắn rỉ ra vài giọt máu đỏ. Hắn không tránh né, cũng không có phản công, nhưng tròng mắt đã lộ rõ ra sự cuồng tiếu:
- Ha ha… báo thù… ha ha ha.
Tận mắt chứng kiến huynh đệ chỉ kiếm về phía mình, tận tai nghe huynh đệ muốn giết ông nội mình, cuộc đời này còn cái gì đau thương hơn thế nữa.
- Ngươi muốn được báo thù… vậy còn cha mẹ của ta thì sao? Ngươi biết bọn họ bị lão già đằng kia giết chết, nhưng ngươi có từng nghĩ cho ta cơ hội báo thù, thậm chí nói với ta dù chỉ một lời?
Nắm tay bắt lấy lưỡi kiếm lạnh băng, nhưng làm sao lạnh bằng lòng người. Anh Vũ cười như điên như dại vung ra lưỡi kiếm, vọt tới xách lấy cổ áo rách nát của Hoàng Thiên mà quát:
- Báo thù chó má… ngươi lấy tư cách gì trách ta trong khi ngươi mới là người có lỗi… hả tên khốn nạn phản bội bạn bè?
Bàn tay Hoàng Thiên siết lên, vang lên tiếng lạo xạo nứt vỡ của lân phiến hắc sắc. Hắn túm lấy cánh tay đang xách cổ áo mình của Anh Vũ, bàn chân điên cuồng phanh ra một cước.
- Phốc!
Một tiếng máu tươi ộc chảy vang lên, một cước của hắn không dùng Nguyên lực nhưng mạnh đến vô cùng, đem thân thể Anh Vũ đá cho gập lại, bay ra cả mười mấy mét.
- Phản bội? Ha ha, là kẻ nào năm đó đứng trơ mắt nhìn ta bị người móc mắt? Là kẻ nào dửng dưng nhìn người giết chết người thân của ta? Thậm chí còn chẳng quan tâm đến thân xác của ông bị người nhục nhã.
Miệng hắn trách móc, chân tay hắn đánh người, nhưng khoé mắt thì đã khóc. Sâu trong đôi Thiên Nhãn mà người thường không thấu ấy, là vô tận cảm giác đắng cay và bất lực, khó nói nên lời.
- Vậy ngươi muốn ta phải thế nào đây hả? Ủng hộ kẻ thù giết chết cha mẹ mình, ủng hộ kẻ khác giết chết ông nội của mình hay sao?
Lồm cồm bò dậy, Anh Vũ đắng chát lau đi vết máu vừa ộc trên cửa miệng, nói mà như gào. Thấy Hoàng Thiên còn muốn đánh mình, nắm tay của hắn cũng dữ tợn vung lên, đấm cho máu tươi văng dài.
- Phốc…
Không chút tránh né, cũng không hề có ý định có phản đòn, Hoàng Thiên ăn ngay một quyền vào sống mũi, máu tươi sồ ra trên khuôn mặt.
Nhấm nháp lấy vị máu tanh và mặn, hắn bỗng nhiên bật cười, là một nụ cười lạnh như băng giá:
- Ông ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ giết chế ông nội ngươi cả, chính ông nội ngươi mới là kẻ muốn dồn ông ấy vào chỗ chết. Và ngươi… từ đầu tới cuối đều dửng dưng với điều đó.
Ăn thêm một đạp vào ngực, Anh Vũ bay đi với một đầu óc điên cuồng, nộ ý bắt đầu theo đà tỉnh giấc. Không còn là tay bo đối chiến, hắn bắt đầu xuất ra vũ khí, bắt đầu phản sát.
Huynh đệ… tình nghĩa… hôm nay vì chữ hiếu mà tương tàn.