Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 306: Quy nguyên đại chiến




Lệnh giết vừa ra, vùng không gian này bỗng nhiên vọt lên mười sáu đạo ánh sáng khổng lồ, xuyên thủng cả tầng không. Một cỗ lực lượng phong ấn mênh mông bao phủ khắp đất trời, để cho người ta có cảm giác nặng nề như bị giam giữ, không thể nào thoát khốn.

Đây là Trấn Không Trận, một siêu cấp trận pháp có thể trấn phong cả một phương không gian, tách biệt nó với toàn bộ thế giới bên ngoài, không thể nhập cũng chẳng thể xuất.

Hiển nhiên, đám người Lâm Thanh Phong đã quyết tâm diệt sát Hoàng Thiên, giết chết tất cả những người ủng hộ hắn.

Cuộc chiến điên cuồng ấy cứ như vậy diễn ra, giết đến thương thiên đều đẫm máu.

- Oanh… oanh… oanh

Pháp thuật sáng rực át cả chiều tà, thiên địa oanh minh chấn động, thiên đạo sợ run. Cường giả Thiên Nguyên gần như đã tập trung hơn nửa, từng đoàn kết với nhau hình thành đại trận diệt sát, mang theo đủ loại hình thái huỷ diệt bát phương, bá đạo vô cùng.

- Lục súc sinh, lăn ra đây nhận lấy cái chết.

Tiếng gầm thét nổ tung cả cửu thiên, để Hồng Trần đều đứng không yên, Sinh Thần càng là quỳ gối.

Cố Sở trong giây phút hoá thành cự nhân khổng lồ, bàn tay quét vỡ thinh không, bàn chân đạp nát cả toà núi. Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay vút đi ngút trời, điên cuồng đập lên đỉnh đầu của đối thủ.

- Cố Sở… ngươi muốn chết.

Lâm Thanh Phong làm sao có thể trơ mắt nhìn Lục Tiểu Ca bị người diệt sát. Trước một kích này không chút chậm trễ vung ra tiên côn, hòng giúp Lục Tiểu Ca ngăn cản một kích.

- Phanh… phốc… phốc…

Những tưởng chẳng mấy khó khăn đẩy lui Cố Sở, nhưng tại thời điểm mà tiên côn của ông sắp chạm vào Phong Thiên Lạc Địa kích, một cái cự chưởng khổng lồ đã bất thình lình vọt tới, cắt ngang một đường.

Liên tiếp có tiếng phốc phốc vang lên, một tiếng đến từ Lục Tiểu Ca bị Phong Thiên Lạc Địa kích quất nát, một tiếng đến từ chủ nhân của cự chưởng.

- Quy Nguyên?

Nhìn thấy có người có thể dùng tay không ngăn cản tiên bổng của mình, Lâm Thanh Phong dù cho đang chiếm ưu thế cũng không khỏi cau mày, có chút bất ngờ nói ra.

Hai chữ nhẹ nhàng, nhưng để cho rất nhiều kẻ hãi hùng khiếp vía. Quy Nguyên, chí cường giả chí cao vô thượng, từ khi nào lại nhan nhản thế này. Hết Cố Sở, bây giờ lại tới một tên Quy Nguyên khác nữa, làm sao mà đánh.

- Bất ngờ sao? Lâm Thanh Phong, ta dường như phải cám ơn ngươi mới đúng. Nếu chẳng phải năm đó ngươi đánh ta trọng thương, khiến ta mang theo nửa cái mạng về bế tử quan gần bảy năm trời, ta đã không có cơ may đột phá Quy Nguyên này.

Cường giả Quy Nguyên, lại đi cùng Hoàng Thiên và Cố Sở, có thể là ai khác ngoài Nhị tổ Cố Gia Cố Thần Hoa.

Sau biến cố kinh thiên tại Khương Gia, hắn đối với vị chủ nhân bất đắc dĩ của đệ đệ mình đã có một cái nhìn hoàn toàn khác. Mặc dù không đến mức như Cố Sở tôn Hoàng Thiên lên làm chủ, nhưng đã không còn tâm thái xem nhẹ như trước đây, thậm chí còn có phần nào đó tin phục và kính nể.

Nay Hoàng Thiên vì hiếu nghĩa mà đâm đầu vào hung hiểm, hắn làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn. Chưa kể, Lâm Thanh Phong này năm đó từng ra tay đánh hắn trọng thương, gián tiếp gây nên biến cố đẫm máu của Cố Gia suốt sáu năm vừa qua, thù hận từ lâu đã không thể nào hoá giải.

Bởi vậy mà về cả công lẫn tư, cả thù cũ và hận mới, đều trở thành lý do để hắn đi theo ủng hộ Hoàng Thiên, thậm chí không tiếc đem cả ba vị đường đệ đi theo, muốn hỗ trợ toàn lực thanh niên này.

- Năm đó để ngươi nửa cái mạng đột phá Quy Nguyên, ngươi liền nghĩ rằng có thể trước mặt ta dương oai?

Lâm Thanh Phong rốt cục nổi giận, cả người mang theo khí tức cuồng bạo vô biên vô tận, phá trời mà qua.

- Không thể dương oai, nhưng có thể khiến ngươi phải trả giá đắt vì những gì đã làm.

Thế tới của Lâm Thanh Phong điên cuồng, nhưng Cố Thần Hoa càng không lùi mà tiến, nắm tay như nắm lấy cả bầu trời, oanh minh đối kháng.

Giờ khắc này, hỗn chiến đã kinh khủng ngợp trời, nhưng khí thế của bọn hắn vừa ra đã khiến nhiều người hãi hùng khiếp vía, nhao nhao bỏ lại đối thủ chạy về phía xa.

Chỉ thấy Cố Thần Hoa nghiêng mình đấm xuống, nơi bàn tay ngưng tụ trận trận hoa văn, nhấc lên vô tận thiên địa tinh hoa, đẩy sức mạnh của bản thân đến cực hạn, đối kháng kẻ thù.

Nhưng hắn mạnh, Lâm Thanh Phong càng thêm khủng bố. Chỉ thấy ông tức giận quát to, hai mắt bắn ra lãnh mang, khí huyết cửu trùng thiên. Trong nháy mắt, khí thế Quy Nguyên bước thứ hai như bão táp đề thăng, vung ra một côn đánh vào đầu đối thủ.

- Phanh…

Nương theo cú va chạm động trời, làm cho không gian vang lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.

Thân thể bay đi xuyên phá qua mấy tầng kiến trúc, Cố Thần Hoa mất cả đôi giây mới ổn định lại được thân hình, buông xuống hai tay đang bắt chéo bảo hộ đầu não, hắn nhìn về phía Lâm Thanh Phong tràn đầy lạnh lẽo:

- Quy Nguyên bước thứ hai, cũng chỉ có thế mà thôi.

Lời nói còn chưa xong, vị chí cường giả này đã biến mình xuất thủ.

Chỉ là đấm ra một quyền, không có biến ảo, cũng không có chiêu thức. Nhưng một quyền này ra, thiên địa nguyên khí liền như bị hút cho cạn sạch, thậm chí cả quy tắc cũng đều bị uốn cong, vì một quyền này mà dọn đường thông suốt.

Sắc mặt Lâm Thanh Phong lần đầu tiên lộ ra tia kinh hãi, hai tay nắm lấy tiên côn uốn thành một vòng tròn, quy tắc ngưng tụ tại trung tâm hoá thành một tấm khiên sáng rỡ, sinh sinh ngăn lại nắm đấm này.

- Đông…

Âm thanh như xé rách màng nhĩ con người, hai cái bóng dáng giữa năng lượng bùng nổ bắn ngược về xa, y phục tả tơi không thể nào chịu nổi.

- Vút…

Sát na mà thôi, khi mà Lâm Thanh Phong còn chưa định hình được thân thể, phía sau bỗng nhiên truyền tới một hồi sát ý. Phong Thiên Lạc Địa kích của Cố Sở không biết tự lúc nào áp ở sau lưng ông, biến hoá thành trăm ngàn vạn mũi kích, xé toạc trên lưng ông cả mười vết rách.

Đưa tay lau đi vết máu vừa văng lên mặt, Lâm Thanh Phong không che giấu được sự bất ngờ nhìn lại phía xa, dĩ nhiên không hề nghĩ tới Cố Sở sẽ giết người nhanh đến thế, chưa đến một phút thời gian đã trở ra hỗ trợ Cố Thần Hoa vây giết mình.

Đến khi trông lại, nét kinh nghi trên gương mặt ông càng trở nên nồng đậm, bởi vì ông vậy mà trông thấy Lục Tiểu Ca không những không chết, ngược lại còn cực kỳ đắc ý và ung dung đứng trước mặt Hoàng Thiên.

Cố Sở vậy mà bỏ mặc một mình Hoàng Thiên đối đầu với tên điên này. Chẳng lẽ hắn không sợ Hoàng Thiên bị Lục Tiểu Ca giết chết? Hay là hắn nghĩ Hoàng Thiên có đủ tư cách đối đầu Vấn Đỉnh hậu kỳ, quả thực là ngu ngốc đến cực cùng.

- Lâm Thanh Phong… Nhận lấy cái chết.

Nhưng rồi cũng chẳng cho ông thời gian để mà suy nghĩ nhiều, công kích của Cố Sở đã điên cuồng ập tới. Áp lực khủng bố khiến ông không thể không tập trung phản đòn, nhanh chóng đem tiên bổng xoay tròn bảo hộ lấy thân.

Cố Thần Hoa sau phút giây đầu bị chèn ép, lúc này có Cố Sở hỗ trợ thì nhanh chóng chiếm lại tiên cơ cho mình, tiên khí nơi tay vạch trời phá đất, liên tiếp oanh sát kẻ thù.

Tam Quy Nguyên chiến cứ vậy mà bùng nổ, quy mô khủng bố gần như đã chạm đến thiên tai hạo kiếp. Ba luồng khí tức hùng hậu một ngày bành trướng, gần như bao phủ khắp toàn bộ vùng đất Trung Nguyên này.

- Phanh…

Nổ lớn vang dội, người bay tứ tán.

Lâm Thanh Phong mặc dù là bước thứ hai, nhưng vừa mới trải qua kịch chiến, ám thương đầy người. Lúc này đây bị hai người Cố Sở vây quanh diệt sát, rơi vào thế yếu là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Chỉ thấy giữa cửu thiên mờ tối, Cố Thần Hoa phát ra một dải kim quang chói sáng, kim quang này vốn là ánh sáng nhưng lại ngưng kết như sương, khiến cho Lâm Thanh Phong như lâm vào bùn hãm, nhất thời khó thoát.

Mà Cố Sở thì giơ lên bàn chân to lớn, điên cuồng dẫm đạp lên phiến kim quang này, đem cả thân thể Lâm Thanh Phong đạp sâu vào đại địa.

Chật vật bay ra từ trong hoang tàn đổ nát, Lâm Thanh Phong liên tiếp phun ra ba ngụm máu hồng, đôi mắt gần như đã bị che lấp bởi sự điên cuồng và nộ khí.

- Đau sao? Tức giận sao? Ha ha… đó chính là cảm giác của chúng ta hồi sáu năm trước đấy…

Chỉ là ông còn chưa kịp bùng nổ ra lửa giận của mình, Cố Sở đã lần nữa mang theo điên cuồng mà tới. Miệng lão cười, tay lão đánh, Phong Thiên Lạc Địa kích dưới sự cuồng nộ như mãnh thú Hồng Hoang thức giấc.

- Hôm nay… ta muốn ngươi phải chết.

Tiếng người mà như tiếng thiên lôi, kinh trời động đất. Phong Thiên Lạc Địa thức thứ ba Kích Đồ Địa Lão nổ ra cả hỗn độn, bạo ra sức mạnh điên cuồng, che rợp lên toàn bộ chín tầng trời mười tầng đất.

- Ha ha… muốn giết chết ta? Ngươi còn chưa có tư cách đó.

Lâm Thanh Phong đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn người đánh tới. Trong phút giây cuồng nộ tỉnh giấc, tiên bổng của ông giương lên đỉnh đầu, tay trái xoè ra một kiện tiên khí khác, niệm chú hợp nhất chúng về với nhau.

Khoảnh khắc sau đó bầu trời nổi lên sóng gợn, thinh không rực lửa. Một cỗ nóng rát từ thân của kiện Tiên khí mới này bỗng nhiên như bùng nổ, chớp mắt bao trùm toàn bộ thế giới.

- Đoàng… Đoàng… Đoàng

Liên tiếp là ba tiếng nổ lớn vang xa!

Thế giới sau va chạm ấy gần như muốn sụp đổ, không gian chỉ còn lại một màu trắng xoá của năng lượng. Toàn bộ Thiên Nguyên đại lục thời khắc đó đều trở nên sáng chói như ban ngày, quang mang rực rỡ. Vạn vạn sinh linh điên cuồng run rẩy, hoảng sợ nhìn lấy trời cao, tựa như đang lâm vào tận thế.

Cứ thế kéo dài, cho đến cả nửa mười phút thời gian.

Năng lượng loạn lưu tiêu tán khỏi không gian, trả lại cho vùng trời này hình ảnh trong veo sạch sẽ. Cố Sở như một vị thần minh ngự ở trên trời cao, mặc cho đầu tóc rối tung và máu tươi ướt đẫm thân người, khí thế của lão vẫn cường đại đến doạ người.

- Ta còn tưởng các ngươi sẽ không ra tay ah… Thiên Nguyên, ẩn giấu cũng thực sâu.

Khoé môi bất giác nở ra một nụ cười lạnh lẽo, lão đưa tay lau đi vết máu vừa trào ra nơi cửa miệng, không vui không buồn mà nói.

Một lời để cho không ít người khó hiểu, cho tới khi người ta nhìn thấy được hình ảnh hiển hiện phía xa, đều như nhau kinh hoàng hoảng hốt.

Bởi vì bên dưới đại địa đổ nát, nơi đáng lẽ chỉ có một mình Lâm Thanh Phong đứng đó, lúc này lại có tới ba người. Một Lâm Thanh Phong thân hình đẫm máu, và hai người lạ mặt không biết xuất hiện từ lúc nào.

Điều đáng sợ nhất là, cả hai người bọn hắn đều có khí tức của Quy Nguyên.