Học Viện Hoàng Gia, Hồ Tiên Lãng.
Ầm ầm....
Một thác nước cao hơn ba mươi trượng, từ trên cao chảy xuống mặt hồ, tạo ra những tiếng động ầm ầm như tiếng sấm. Dòng nước dội lên những tảng đá nổi trên mặt hồ bắn tung bọt nước trắng xóa. Từng làn hơi nước lan tỏa khắp không gian tạo nên một khung cảnh mờ ảo.
Trên một tảng đá lớn ở đỉnh thác, Hoàng Thiên nằm ngửa, gối đầu lên hai tay, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao mà suy nghĩ vu vơ. Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Hoàng Thiên khẽ ngẩng đầu lên nhìn qua, khi thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng tự dưng có cảm giác vui sướng khó tả.
Thiên Phương một thân y phục màu lam nhạt nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, một mùi hương thiếu nữ quen thuộc thoang thoảng trong không khí, nàng nhìn hắn mỉm cười:
- Xin chào!
Hoàng Thiên nhìn nàng, chợt nhớ đến cảm giác khó chịu hồi trưa, khuôn mặt liền xị ra như đưa đám, cộc lốc nói:
- Chào.
Thấy thái độ kỳ lạ của Hoàng Thiên, Thiên Phương không khỏi thắc mắc:
- Sao thế?
Nhưng ngay sau đó như nhận ra được điều gì, nàng chợt cười:
- Ha ha! Không phải giận ta chuyện lúc trưa chứ?
Hoàng Thiên bị nói trúng tim đen, nhất thời không biết nói gì, sau lại buột miệng nói:
- Ta không thích tên Diệp Vọng đó.
Hoàng Thiên vừa nói ra đột nhiên có cảm giác gì đó không đúng, Thiên Phương nhìn hắn cười đầy hàm ý, gật đầu nói:
- Ta cũng không ưa hắn.
Lúc này Hoàng Thiên có cảm giác như muốn nhảy lên, không ưa sao còn đi chung với hắn. Nhưng trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Thấy Hoàng Thiên vẫn im lặng không nói gì, Thiên phương nheo đôi mắt, hai tay nắm lấy tay hắn mà kéo lên:
- Thôi mà! Ngồi dậy đi.
Nhìn biểu hiện con như trẻ con của Thiên Phương, Hoàng Thiên không nhịn được mà bật cười. Ai có thể nghĩ được, một thiếu nữ vốn lạnh lùng như Thiên Phương lại có lúc tinh nghịch và đáng yêu như thế.
Hoàng Thiên ngồi dậy, hai tay chống phía sau, ánh mắt nhìn về phía thinh không xa xa. Trong tay Thiên Phương bất chợt xuất hiện một hồ lô rượu, lắc lắc trước mặt Hoàng Thiên, nàng mỉm cười nói:
- Uống chứ?
Hoàng Thiên mắt khẽ sáng lên, cầm lấy hồ lô trong tay, hắn vội mở nắp. Một làn hương nồng nàn đến mê người xộc vào mũi khiến hắn có cảm giác như mị đi, cả cơ thể lâng lâng khó tả, hắn không nhịn được mà than thầm:
- Quả nhiên rượu ngon!
Hai người, một nam một nữ một hồ lô, vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ. Nhẹ nhàng mà tự nhiên, một thứ tình cảm vô hình đang dần nảy sinh, kéo hai con người xa lạ lại gần nhau hơn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, phía chân trời xa xa, những tia sáng bình minh bắt đầu ló dạng, dần xua tan đi màn đêm. Hai người từ biệt nhau, mỗi người lại trở về với cuộc sống thường ngày của mình. Hoàng Thiên vẫn như cũ, đắm chìm vào tu luyện và học hỏi kiến thức tu tiên.
oOo
Xuy! Xuy!
Bóng kiếm gào thét.
Hoàng Thiên múa kiếm một cách mê say, thân thể và kiếm chuyển động nhịp nhàng, như hòa làm một thể. Thậm chí hắn có cảm giác dù cho nhắm mắt, hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của kiếm. Dưới trạng thái kỳ diệu đó, kiếm pháp, bộ pháp của hắn được phát huy đến mức tận cùng, vô cùng hoàn mỹ, biến ảo không ngừng. Trải qua luyện tập không ngừng đã làm kiếm pháp của hắn tinh chuẩn đến mức đáng sợ.
Xoạt!
Kiếm ý đột nhiên biến ảo, Thiên Kiếm vẽ ra một đường kiếm quang trên khoảng không. Trong lúc nhất thời ánh kiếm hóa thành vô số kiếm ảnh, chằng chịt mênh mông bao phủ khắp bốn phía. Kiếm ảnh như hư như thực, mới nhìn qua tưởng như riêng rẽ nhưng thực chất lại liên kết với nhau thành một chỉnh thể hoàn mỹ, trong đó lại ẩn chứa sát ý cực kỳ mạnh mẽ. Một loại sát ý làm người khác phải sợ hãi.
Hoàng Thiên thu kiếm, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, hắn rốt cục cũng đột phá. Không phải đột phá tu vi, mà là đột phá Tinh thần lực.
Vốn tinh thần lực của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ, giờ đây lại đột phá đem lại cho hắn sự tiến bộ cực lớn. Hắn có cảm giác như nắm bắt vạn vật trong tay, sự cảm nhận với thế giới càng rõ ràng, phạm vi mở rộng hơn rất nhiều lần, một cảm giác thật sảng khoái.
- Nhất kiếm vạn ảnh rốt cục cũng luyện thành, sau này lại có thêm một lá bài giữ mạng.
Đây là một chiêu kiếm trong Nhất kiếm phá vạn pháp mà hắn sáng tạo ra. Nhất kiếm vạn ảnh được hắn ngộ ra khi quan sát giảng tập thi triển Nhất kiếm tề thiên và Vạn ảnh kiếm pháp.
Kết hợp tinh túy “Nhất kiếm” của Nhất kiếm tề thiên và “Vạn ảnh” của Vạn ảnh kiếm pháp, nhưng uy lực không đơn giản chỉ là mạnh gấp hai lần.
Nhất kiếm uy lực khủng bố tuyệt luân, Vạn ảnh lại hư hư thực thực không thể nắm bắt. “Ảnh” ở đây không đơn thuần là ảo ảnh, bởi kiếm ảnh lại mang trong mình uy lực của Nhất kiếm, vạn kiếm ảnh mang đậm tính quần chiến cùng hủy diệt.
- Tiếc là Nguyên lực không đủ, nếu không…
Nghĩ đến tràng cảnh một chiêu này phát huy được toàn bộ uy lực, hắn không nhịn được mà da đầu run lên một hồi.
Cầm Thiên Kiếm trên tay, hắn mỉm cười thỏa mãn. Sở dĩ hắn tiến bộ nhanh như vậy một phần rất lớn là nhờ thanh kiếm thần bí này, sử dụng Thiên kiếm khiến cảm ngộ của hắn hơn xa khi sử dụng những thanh kiếm khác. Vuốt ve thân kiếm, hắn tùy ý thả Tinh thần lực ra cảm nhận, mọi lần hắn đều làm như vậy, nhưng hôm nay đột nhiên dị biến phát sinh.
Chỉ thấy thân kiếm chợt rung lên, xuất hiện chín quang điểm chói lòa, hợp thành một chỉnh thể điên cuồng vận chuyển lên Tất cả mọi thứ xung quanh đột nhiên như tan biến, Hoàng Thiên thân hình lắc lư một hồi rồi mới ổn định lại được, hắn kinh hãi nhìn xung quanh, toàn bộ không gian quanh hắn đều là một mảnh hỗn độn.
Không có trời, cũng không có đất.
Chỉ có hỗn độn.
Hoàng Thiên đứng trong hỗn độn, nhìn thế giới trước mắt, chỉ cảm thấy rộng lớn vô cùng, dường như không có biên giới. Bên trong vũ trụ hư vô, hỗn độn diễn hóa ra tất cả, sấm sét như tồn tại vĩnh cửu, thiểm điện khổng lồ trải dài hàng tỷ dặm, xẹt ngang qua không gian. Từng luồng vật chất bản nguyên ầm ầm vận chuyển, đẹp đẽ mà hùng vĩ.
- Đây… đây là Vũ trụ hỗn độn trong Kinh dịch sao?
- Ta sao lại ở đây? Là Thiên kiếm đưa ta đến đây sao?
Hoàng Thiên trong lòng dậy sóng, việc diễn ra trước mắt khiến hắn không thể tin được. Hoàng Thiên hắn lại có thể tới không gian Vũ trụ hỗn độn trong truyền thuyết ư? Hắn mang theo mỗi nghi hoặc cất bước đi về một phía, nhưng không gian quá lớn khiến cho người ta có cảm giác như hắn đang bước tại chỗ vậy, không hề di chuyển một chút nào. Đi liên tục hơn nửa ngày trời, rốt cục hắn có chút lo lắng, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Làm sao có thể rời khỏi đây?
Hắn ý niệm vừa động, không gian bốn phía đột nhiên biến hóa, cơ thể như bị một lực lượng vô hình cuốn lấy. Nháy mắt liền xuất hiện tại nơi luyện kiếm khi nãy.
Hoàng Thiên có chút bất ngờ, hắn không nghĩ muốn rời khỏi lại đơn giản như vậy. Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hắn không khỏi thở phào một hơi. Cầm Thiên kiếm trên tay, hắn than thầm, cây kiếm này càng ngày càng thần bí. Đột nhiên trong đầu hắn như xẹt qua gì đó, hắn vội vàng liên kết các mắt xích lại với nhau, sau đó kích động lẩm bẩm:
- Không lẽ… đó chính là không gian bên trong Thiên kiếm…
Ngay lập tức, hắn Tinh thần lực chợt động, bao phủ lên thân kiếm. Tình huống xảy ra y hệt hồi nãy, hắn một lần nữa xuất hiện bên trong Vũ trụ hỗn độn.
- Đúng là không gian bên trong Thiên kiếm…
Chứng minh được suy đoán của mình, hắn không vội vàng thoát ly, cũng không đi lại lung tung mà ngồi xếp bằng tại chỗ, chậm rãi cảm ngộ. Hắn muốn biết không gian Vũ trụ hỗn độn này sẽ đem lại lợi ích như thế nào.
Chậm dãi phát tán Tinh thần lực ra không gian, cẩn thận cảm nhận thế giới, hắn đột nhiên có cảm giác trong đầu xuất hiện rất nhiều lĩnh ngộ mới mẻ, có rất nhiều đạo lý trước kia không rõ đều đang tràn vào trong thân thể hắn.
Thu lại tinh thần lực, Hoàng Thiên mừng như điên, kích động hú dài, nhảy cẫng lên như con nít:
- Quả nhiên… ha ha, thật tuyệt vời… ha ha
- Có không gian này, ta có lẽ rất nhanh sẽ đột phá Nguyên đan a…
Hoàng Thiên cố gắng kìm nén sự sung sướng, tâm niệm khẽ động liền rời khỏi không gian Vũ Trụ hỗn độn. Nắm chặt Thiên Kiếm trong tay, hắn nhìn một cách say mê.
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời của hắn sẽ gắn liền cùng thanh kiếm này. Một đại Ma thần nắm trong tay Thiên Kiếm bước đi trên con đường Diệt Thế!