Đánh nhau đến long trời lở đất, đám cao tầng Thiên Nguyên cũng khó lòng mà tiếp tục tiến hành hội nghị, nhao nhao chạy ra từ nội điện. Trông thấy khung cảnh hoang tàn của bên ngoài, bọn hắn không khỏi nổi lên cơn thịnh nộ, quát mắng tên cuồng đồ nào lớn mật.
Dẫn đầu bọn hắn là Lâm Thanh Phong, sắc mặt cũng không khá hơn là mấy, âm trầm cực kỳ. Nhưng khi ông trông thấy lão nhân nơi hố lớn thì bỗng sững người, nắm tay giấu trong vạt áo vô tình run run, tựa hồ đang sợ hãi.
Có thể khiến cho một nhân vật đứng trên đỉnh cao tột cùng này cũng phải kinh sợ, lão nhân này e rằng so với ông càng thêm khủng bố.
- Vương Đình đạo hữu, ngươi trở về?
Cố gắng giấu đi khẩn trương trong lòng, vị Chí cường giả trong mắt thế nhân ấy vậy mà tỏ ra bất ngờ, sắc mặt tràn đầy kích động kinh hô.
Hai tiếng “Vương Đình” vang lên, không gian lạnh ngắt. Thậm chí là cả những vị cao tầng vốn đang uy nghiêm quát tháo, lúc này đây cũng đều phải ngậm miệng, sắc mặt tái xanh không còn huyết sắc.
Vương Đình… Vương Đình… một trong bảy chí cường giả Quy Nguyên, đệ nhất trận pháp sư của Nguyên Giới, một tồn tại có sức mạnh siêu việt bất cứ cỗ thế lực nào trên toàn bộ đại lục này.
Chưa nói tới thực lực chí cường giả, chỉ cần thân phận đệ nhất trận pháp sư Nguyên Giới cũng đủ để ông đứng trên thiên hạ. Đây tuyệt đối là một tồn tại cấm kỵ mà không một thế lực nào dám trêu chọc vào.
Và đáng sợ hơn nữa, là sáu năm trước bọn hắn đã chọc phải ông rồi.
Năm đó bức tử Hoàng Thiên, một đám nhân vật lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Vương Đình trở về từ cõi chết, tương đương với tai kiếp ngập đầu.
Nhất là những kẻ cầm đầu Thiên Nguyên Thẩm Phán năm xưa, lúc này đây đã sợ đến không nói nên lời. Năm đó nghe theo Bạch Chấn Long liên minh xét xử Hoàng Thiên, bức bách Lâm Thanh Phong thoái vị, nay Bạch Chấn Long đã chết, ai sẽ ra mặt bảo vệ bọn hắn đây?
Câu trả lời là không có ai cả, thậm chí Lâm Thanh Phong và Lục Tiểu Ca cũng không có đủ tư cách đó. Bởi vì chính bọn họ cũng khó lòng mà tránh thoát tai kiếp này.
Biến hoá của đám người, Vương Đình làm sao không nhìn thấu? Nhưng dĩ nhiên sẽ không thể nào liên tưởng đến việc đệ tử của mình gặp nạn. Chỉ thấy ông khẽ nhếch môi cười, quét mắt về phía Lâm Thanh Phong mà nói:
- Ha ha, số kiếp chưa tận, vẫn còn giữ được nửa cái mạng trở về.
Ngưng lại đôi giây, khoé mắt ông không khỏi híp nhẹ, lành lạnh tiếp lời:
- Chỉ là mười năm nay đại lục có vẻ như biến hoá rất lớn thì phải, dường như không còn chào đón lão già này nữa.
Một lời này để cho nụ cười trên môi Lâm Thanh Phong thoáng cứng ngắc, có chút miễn cưỡng cười cười:
- Nào có chuyện đó! Chỉ là đám trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, đạo hữu không cần để ý.
Vương Đình từ chối cho ý kiến, chuyển mình hướng về nội điện mà đi. Nếu ông thật sự muốn tính toán, bọn nhóc này liệu sẽ còn an lành mà đứng đó hay sao.
Chẳng qua chỉ là một chút lời châm biếm, đồng thời cũng là cảnh cáo mà ông nhắc khéo đến đám người của đại thế lực mà thôi.
Thấy ông không còn ý định tính toán chi li, không ít người ngầm thở phào nhẹ nhõm. Lâm Thanh Phong cũng nhanh chóng quay người, cùng ông sóng bước bay đi.
- Phải rồi, Thiên nhi mấy năm nay thế nào, tại sao ta không thấy nó đến tham gia hội nghị?
Tựa như một câu thuận miệng, Vương Đình vừa bay vừa hỏi.
- Chuyện này!
Vốn cho là chuyện có thể kéo dài thêm đôi chút, không nghĩ tới Vương Đình quan tâm tới Hoàng Thiên đến vậy, chưa ổn định đã dò hỏi tình hình của hắn. Sắc mặt Lâm Thanh Phong khẽ biến, nhất thời không biết nói sao cho phải.
- Làm sao? Nó xảy ra chuyện?
Thái độ của Lâm Thanh Phong khiến cho lòng của Vương Đình khẽ trầm xuống, dừng thân mà hỏi. Hai con mắt của ông khẽ loé lên rét lạnh, lộ ra một đoá hắc diễm đang thiêu đốt sâu trong tròng mắt.
- Ngươi vẫn còn mặt mũi hỏi về tên phản đồ đó?
Lâm Thanh Phong còn chưa biết trả lời thế nào, một âm thanh đã tự phương xa vang tới.
Lục Tiểu Ca không biết tự lúc nào đã trở về bên cạnh đồ đệ của mình, ra tay giúp hắn trị liệu thương thế. Khi nghe Vương Đình hỏi về Hoàng Thiên thì không khỏi vì giận mà cười, ánh mắt mang theo cay độc chi ý.
- Phản đồ? Là ý gì?
Một cảm giác cực kỳ bất an bỗng nổi lên trong lòng, Vương Đình cất lời lạnh lẽo.
- Ha ha… Ngươi dạy được một cái đồ đệ tốt, chỉ vì chút mâu thuẫn mà bán đứng cả Thiên Nguyên. Ngươi nên tự hào ah.
Lục Tiểu Ca chẳng thèm để ý đến nét lạnh lẽo trong mắt Vương Đình, ngược lại còn cười lớn mà nói ra.
Năm đó hắn chính là kẻ cầm đầu cùng với Bạch Chấn Long kết minh, bức bách Lâm Thanh Phong tổ chức Thiên Nguyên Thẩm Phán hòng cướp đoạt Cố Tinh Cực Đạo thạch. Về sau lại cùng với Lâm Thanh Phong diệt sát Cố Sở, bức Hoàng Thiên không thể không bỏ xứ đào vong.
Mỗi một cái, đều đã chú định hắn và Vương Đình ở thế kẻ thù sống chết, không thể nào hoà hoãn. Lại thêm vừa nãy Vương Đình sỉ nhục Nguỵ Tôn, đả thương hắn, mọi chuyện đã không thể vãn hồi.
Nếu đã vậy, còn không bằng trở mặt từ đầu, chiếm lấy lý lẽ và tiên cơ cho bản thân mình.
Vương Đình híp mắt lại, đáy lòng lạnh lẽo. Sát na mà thôi, thân thể ông tựa như tia chớp biến mất khỏi không gian, tích tắc sau đó, người ta hoảng sợ nhận ra ông đã đứng trước mặt Lục Tiểu Ca, sát khí động trời.
Có người từng nói, tiều phu nổi giận máu tuôn ba thước, thiên tử nổi giận máu chảy thành sông, còn Quy Nguyên thịnh nộ, chính là đất trời này tận kiếp.
- Oanh… oanh
Không có bất kỳ chiêu thức, chỉ có một nắm quyền như thiên uy đấm về phía kẻ thù. Tại sát na va chạm, năng lượng khổng lồ như hàng tỉ tấn đất đá nện vào đại lục, tạo nên rung động và khủng bố vô cùng.
- Đùng… Đùng…
Công kích kinh thiên động địa, Lục Tiểu Ca mặc dù cũng là Quy Nguyên cường giả, nhưng so ra vẫn còn kém chút hoả hầu, chớp bắt bị đánh ngược ra cả mấy chục dặm phương xa.
- Không… sư phụ… cứu con…
Mất đi người bảo hộ, Nguỵ Tôn sợ đến mức bước đi cũng không nổi, điên cuồng bò đi như một con chó.
Chỉ là Vương Đình sẽ tha cho hắn sao? Đáp án là không.
Một nắm tay vươn ra, ông cách không nắm lấy hắn mà kéo về phía mình. Ngón tay lấp loé hàn quang lạnh lẽo, ông không chút biểu lộ cảm xúc đâm xuyên mi tâm của hắn, kéo theo từng dòng ký ức mơ hồ thực hoá.
Không ngờ, ông lại đang tiến hành sưu hồn đối với Nguỵ Tôn.
- Không… ngươi muốn chết.
Nơi phương xa, Lục Tiểu Ca trông thấy một màn này thì gần như lâm vào trong điên loạn, khí tức phát ra ngày một mãnh liệt, mang theo sức mạnh thiên địa mà vồ tới.
- Răng… rắc…
Quy Nguyên, tốc độ cực nhanh, nhưng tốc độ của Vương Đình càng thêm khủng bố.
Chỉ thấy thế công của Lục Tiểu Ca còn chưa kịp tới, Nguỵ Tôn đã không còn gào thét được nữa. Bắt đầu là vết nứt lan ra từ mi tâm, rồi đến toàn bộ đỉnh đầu toác vỡ. Máu tươi cùng với óc trắng nhầy nhụa bắn đầy trong lòng bàn tay của Vương Đình, kinh dị đến không nói nên lời.
Nhưng kinh dị nhất, không phải là tràng cảnh đó, mà chính là khuôn mặt của ông lúc này, một khuôn mặt của tột cùng sự thịnh nộ và giận giữ. Vết sẹo dài run lên bật ra máu đọng, chảy dài xuống bờ môi đầy bụi bẩn. Đôi mắt của ông hừng hực lửa thần, để bầu trời đêm này càng trở nên hắc ám.
- Phản bội?... Ha ha… ha ha…
Buông ra cái xác không hồn, ông bất giác ngửa mặt lên trời mà cười lớn, cười đến mức toàn bộ Thiên Nguyên này cũng phải theo đó mà sợ run.
Trên đầu, công kích của Lục Tiểu Ca vừa tới, nhưng rồi cũng vì tiếng cười này mà vỡ nát, cả người chao đảo lui về phía dưới.
- Vương Đình đạo hữu… ngươi bình tĩnh lại đã.
Đằng sau, Lâm Thanh Phong miệng nói mà lòng như rơi xuống đáy cốc. Nơi bàn tay vậy mà đã triệu hồi ra tiên khí, sát khí ẩn hàm.
- Bình tĩnh… ha ha… các ngươi hãm hại đệ tử của ta, móc mắt đệ tử của ta, bức nó đến mức không thể bỏ xứ đào vong… rồi bây giờ lại muốn ta bĩnh tĩnh, buồn cười sao?
Lão nhân cười đến điên cuồng, nhìn chằm chằm về phía người mà mình từng xem là đồng minh này, ánh mắt càng trở nên đáng sợ, so với ác ma càng đáng sợ gấp vạn lần.
Lại nghĩ tới khung cảnh đứa nhóc ấy một mình chống lại cả thế gian, đơn bạc lẻ loi không có ai bên mình, ông lại không kìm được nước mắt và nộ khí. Ông nhận nó làm đệ tử, nhưng rồi lại để nó cô độc không chỗ dựa, để nó bị người huỷ hoại đến điêu tàn, ông còn xứng làm sư phụ của nó sao?
- Ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng ngươi phải rõ ràng. Tội của Thiên nhi lần này quá lớn, không thể vì…
Sắc mặt của Lâm Thanh Phong cũng chẳng dễ dàng, vừa lắc đầu vừa nói.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Nhưng mà lời của ông còn chưa hết đã bị Vương Đình nộ quát. Một chữ “tội” bỗng khiến cho vị chí cường giả này giận đến động trời, sau đó là bật cười lạnh lẽo.
- Thiên nhi có tội? Ha ha… thối lắm. Không phải đám các ngươi vì tranh giành quyền lực và Cố Tinh Cực Đạo thạch mà hãm hại nó ư?
Ông vừa nói, bước chân vừa đi, mỗi một bước đều khiến cho đại địa này lún xuống, thiên này đảo điên.
- Năm đó ta vì suy nghĩ cho các ngươi mà dấn thân mình vào trong hung hiểm, suýt nữa bỏ mạng tại nơi đất người. Vậy mà khi trở về, các ngươi lại đáp trả ta bằng cách khiến đệ tử của ta sống không bằng chết, thật là tạo hoá trêu người…
Cuối cùng, thân thể của ông đã đứng tại trên đỉnh cao nhất của Thiên Nguyên học viện, ánh mắt tràn đầy hận thù cùng sát cơ mà gằn lên từng chữ:
- Hôm nay… ta muốn tất cả các ngươi phải ĐỔ MÁU.