Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 293: Sát Hoàng Tuyệt Tâm




Tuyết Vũ, trời chưa hừng sáng.

Cái chết của Chí cường giả Đặng Dung thoáng chốc như một làn sóng thần khủng bố càn quét ra khắp bốn phương tám hướng. Chí cường giả Quy Nguyên, thần thánh vô địch trong mắt người đời cứ thế chết đi, chết dưới âm mưu của một tên nhóc chưa đầy ba mươi tuổi, nực cười thế đấy.

Kinh ngạc, run rẩy, sợ hãi và khó có thể tin là những tâm tình tiêu biểu của tu sỹ Tuyết Vũ lúc này, hỗn loạn và phức tạp đến không thể dùng bút mực để nói ra hết. Dẫu sao, việc một vị Chí cường giả chết đi không phải là chuyện nhỏ, nhất là trong thời điểm mà sắp bùng nổ ra giới chiến thế này.

Phải biết rằng tứ đại lục kết minh với nhau, tuy rằng nhân số áp đảo Thiên Nguyên, nhưng chất lượng lại kém xa không bằng. Không cần so sánh trung tầng như Hoá Linh hay Sinh Thần cường giả, chỉ cần nhìn vào tầng lớp chí cường là rõ ràng. Hai bên vốn đã không cân bằng, giờ đây còn mất đi một vị thì hậu quả khó lòng mà tưởng tượng nổi.

Khủng hoảng, hỗn loạn làm cho những luồng ý kiến bùng nổ như sóng lớn. Có kẻ đồng thuận, cho rằng Đặng Dung chết không oan chút nào. Không cần nói tới việc hắn dám ở trên địa phận Khương Gia độ tai kiếp, đe doạ đến sống còn của gia tộc này, thì việc cưỡng ép Khương Gia bội tín bội nghĩa, dồn Cố Sở vào đường cùng cũng đã khiến cho rất nhiều người muốn hắn chết không toàn thây.

Nên nhớ Cố Sở không chỉ đơn giản là một vị Chí cường giả Quy Nguyên, mà còn là nhân vật đại diện cho Cố Gia – một gia tộc duy nhất có hai vị Quy Nguyên cường giả, chiếm gần như một nửa chiến lực của liên minh tứ đại lục.

Một khi lão có mệnh hệ gì, tổn thất của tứ đại lục không chỉ dừng lại ở việc mất đi một vị Chí cường, mà còn có thể khiến cho một vị khác phản lại, đẩy liên minh này đi đến bờ vực của diệt vong.

Có ý kiến đồng thuận, đương nhiên cũng có muôn vàn ý kiến trái chiều, thậm chí so với ý kiến đồng thuận càng thêm mãnh liệt. Bọn hắn cho rằng, hậu quả của việc Đặng Dung chết đi là cực kỳ nghiêm trọng, không những khiến cho thực lực của tứ đại lục thất thế trước Thiên nguyên, mà còn khiến cho liên minh này trở nên lung lay đổ vỡ.

Hơn thế, còn có kẻ ác ý đồn thổi rằng kẻ chủ mưu trong vụ việc này chắc chắn là gian tế của Thiên Nguyên phái tới, nhằm phá hoại liên minh, giết người của tứ đại lục.

Cũng vì thế mà cái tên Hoàng Thiên, bất giác trở nên nổi tiếng khắp toàn bộ đại lục Tuyết Vũ. Kẻ chửi người mắng, kẻ ghen ghét người thù hằn, thậm chí còn không ít hô hào biểu ngữ, muốn bắt lấy tên gian tế Thiên Nguyên ấy mà đem chém bêu đầu.

Chỉ là càng thế, người ta càng khắc sâu cái tên đó vào trong tâm can của mình. Và đằng sau cái miệng chửi mắng, thái độ hung hăng là một cỗ sợ hãi không nói nên lời. Sợ, bởi vì tên thiếu niên ấy quá mạnh, mạnh đến mức bọn hắn cả đời này cũng không thể nào vượt qua nổi.

Một tên nhóc Sinh Thần, hạ bệ Chí cường giả Quy Nguyên.



Địa phận Cố Gia, trên đỉnh đàn tế Đăng Thiên.

Trận đồ sát năm ấy đã trôi qua sáu năm, nhưng mùi máu vẫn còn đâu đó vương vấn tại khoảng không này. Giữa muôn trùng khối đá bóng loáng mới được trùng tu, người ta vẫn mơ hồ nhìn thấy được những dòng máu tươi tí tách chảy, tanh tưởi và ghê người.

Đêm, bóng tối tự lâu ngự trị toàn bộ không gian nơi đây, so với những vùng trời khác đen đặc hơn rất nhiều. Giữa bầu trời không chút ánh sáng ấy, mười mấy cái bóng người lơ lửng ngự không, lẳng lặng và nhẹ nhàng, nhưng lại như có như không toát lên khí thế ngợp trời.

Thiên Phương đứng tại trước nhóm người, sắc mặt lạnh lùng như huyền băng vạn tuổi. Một thân váy trắng đơn giản cũng không làm giảm được nét diễm lệ kinh người, ngược lại còn tôn lên ở nàng một cỗ cao quý và thánh khiết vô cùng.

- Điều tra rõ ràng?

Nhìn về phía nhóm người đứng trước mặt mình, nàng nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh thập phần dễ nghe. Nhưng mà lọt vào tai nhóm người phía trước lại không đơn thuần như thế. Bởi bọn hắn biết được đằng sau âm thanh dễ nghe ấy là một sự giận giữ đến điên cuồng.

- Vâng… Bản thể của hắn quả thực là Chằn tinh, chính là con trăn năm đó Chiến thần chém giết ở Cao Bình. Thật không nghĩ nó không những không chết mà còn đầu thai cho tới đời này.

Trả lời nàng không ai khác chính là Lâm Dương. Sáu năm không gặp, hắn so với trước kia dường như tiều tuỵ hơn khá nhiều. Thậm chí mái tóc vốn gọn gàng lúc này bỗng trở nên rối mù, lổm chổm vết cắt nham nhở, thê thảm không khác gì tên khất cái.

Quả thực không thể nào mà nghĩ ra được, phải là tồn tại khủng bố cỡ nào mới có thể khiến một vị trảm đạo hiếm hoi trong vũ trụ này phải trở nên tả tơi như thế.

- Lợi dụng nam nhân của ta để hoàn thành vòng lặp luân hồi, Lý bọ hung… ngươi muốn chết.

Nghe đến hai từ Chằn tinh, Thiên Phương giận quá mà cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn thấu về phía chân trời. Lời quát vừa ra, thế giới bản nguyên đều như bị nàng điều động, pháp tắc bùng nổ khiến cho cả đám người đều phải biến sắc lui bước về sau.

- Chủ mẫu, năm đó chủ nhân đã căn dặn không nên can thiệp vào tiến trình lịch sử của thời đại này, người bình tĩnh một chút đi. Đừng vì cảm xúc nhất thời mà làm hỏng kế hoạch của chủ nhân.

Trong đám người, duy nhất có một người nam nhân là không chịu ảnh hưởng của Thiên Phương. Hắn một thân vận hắc y gọn gàng, khăn đen che kín phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng mà sắc bén, ẩn hàm vô cùng vô tận sát khí lăng lệ. Nơi cổ tay còn dắt lấy hai cây đoản đao bóng loáng, lập loè ra ánh kim loại rợn người.

- Kế hoạch? Đừng đem cái thứ đó ra để ràng buộc ta. Nếu như kế hoạch của hắn hoạt động thì năm đó hắn đã không phải chết, để rồi bây giờ cứ phải chìm trong giới hạn, bị người lợi dụng như thế.

Không nói thì thôi, một khi nói ra liền khiến cho Thiên Phương lửa giận bùng nổ. Trong không gian bỗng nhiên dâng lên sự lạnh lẽo mãnh liệt, khiến cho đám người một lần nữa hoảng sợ lui bước về sau.

Điều kỳ lạ là nam nhân kia lại như không có chút ảnh hưởng nào, vẫn một mực ứng yên tại nơi ấy. Trước khí thế khiếp người của Thiên Phương, đôi mắt hắn chỉ hơi híp lại đôi phần. Nhưng mà, chỉ một cái híp mắt ấy cũng khiến người ta rét lạnh đến kinh hồn bạt vía.

Nếu như nói cái cảm giác lạnh lẽo mà Thiên Phương mang tới chính là từ đẳng cấp siêu việt, cường hãn áp chế từ bên ngoài, thì cái rét lạnh mà nam nhân này mang tới lại là một loại cảm giác sinh ra từ sâu trong nội tâm con người, lạnh từ tận tâm can mà lan tràn đến mọi góc trên thân xác, khiến cho cơ thể người ta lạnh đến cứng đờ.

- Tuyệt Tâm, chủ mẫu cũng chỉ vì quá lo lắng cho chủ nhân mà thôi, không cần nghiêm trọng hoá vấn đề như vậy.

Không để cho hai người có cơ hội tiếp tục tranh cãi, Lâm Dương đã cắn răng chịu lạnh mà chạy ra hoà giải. Hơn ai hết, hắn biết được hai người này cứng đầu đến mức nào. Thiên Phương thì không phải bàn tới, nhưng tên Tuyệt Tâm này cũng chẳng phải là kẻ bình thường. Nếu để cho bọn họ tiếp tục, chỉ sợ con hàng này thật dám ra tay với chủ mẫu đây.

Đâu phải tự nhiên mà năm đó chủ nhân phải tách hắn ra khỏi tổ chức, để hắn đi Cửu U Chi Địa suốt từ đó tới giờ.

- Ta không chống đối nàng, ta chỉ tuân lệnh của chủ nhân mà thôi.

Không biểu lộ ra một chút cảm xúc nào, Tuyệt Tâm tựa hồ một cái khôi lỗi vô hồn mà mở miệng.

- Tất cả chúng ta đều làm theo lệnh của chủ nhân.

Lâm Dương hiếm khi trở nên nghiêm túc, gật đầu mà nói ra.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút thở dài than vãn. Những tưởng sau khi trảm đạo thành công là có thể áp chế được phần nào tên máu lạnh này. Thực không nghĩ được, kết quả cuối cùng vẫn là như thế. Mặc cho chiến lực của hắn mạnh hơn Tuyệt Tâm nhiều lần, nhưng rốt cục vẫn không thể nào áp chế được đối phương.

Sát Hoàng Tuyệt Tâm, quả nhiên không hổ danh hai chữ Sát Hoàng.

- Nghe lệnh, nghe lệnh… Đợi hắn trở lại, ta không bắt hắn đánh nổ đầu các ngươi ra thì ta không còn là Thiên Phương nữa. Hừ!

Bị Tuyệt Tâm đối nghịch gắt gao, lại thêm cái thái độ nửa mùa của Lâm Dương, Thiên Phương giận đến điên người mà chẳng thể nào phát tiết được, chỉ biết cắn răng mà quát lạnh. Trong nội tâm thì không ngừng nguyền rủa ai đó khốn kiếp, để cho nàng một đám thủ hạ không bao giờ chịu nghe lời thế này.

Bầu không khí vốn đang căng thẳng đến cực điểm, cũng chỉ vì mấy lời này của nàng mà hoà hoãn hẳn xuống. Thậm chí còn có không ít người cười thầm, chủ mẫu bao năm vẫn còn trẻ con như thế.

- Chủ mẫu, đánh nổ đầu của tên này được rồi, sao còn kéo thuộc hạ vào làm gì? Bản thể của hắn là một ác linh, đánh nổ mấy cái đầu vẫn sống, còn ta là người, nổ đầu thì làm sao sống nổi nữa, ta còn muốn phụng sự chủ nhân mà.

Mặt dày vô địch, Lâm Dương thoắt cái thay đổi thái độ, hướng về phía Thiên Phương mà cười.

- Hừ! Đừng nói với ta mấy lời vô nghĩa đó. Nói một chút lí do các ngươi kéo nhau tới đây đi.

Thiên Phương liếc nhìn Lâm Dương, cười lạnh nói.

Mặc dù ban đầu chính là nàng gọi tới Lâm Dương, nhưng cũng chỉ là yêu cầu hắn đi điều tra một chút về Hắc Minh Long, không nghĩ tới lại kéo theo cả đám người này. Hắc Minh Long tuy rằng có thân phận không đơn giản, nhưng còn chưa đủ để từng ấy người đều xuất động. Hai vị hộ pháp và mười tám vị thánh vương cùng tới, chỉ sợ thế giới này sắp xảy ra đại sự kinh thiên.

Quả nhiên, Lâm Dương vốn đang cợt nhả khi nghe đến đây bỗng nhiên trở nên nghiêm túc cực kỳ, trịnh trọng nói ra:

- Chủ mẫu, người của Quân gia xuất hiện rồi.