Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 277: Tương phùng




Như cảm nhận được tia uy hiếp từ tên nhân loại nhỏ bé này, con chim đen này bỗng nhiên quay phắt người, không có ý rời đi nữa mà chuyển sang thế tấn công. Uy thế của nó không kém gì sức mạnh của hư ảnh phượng hoàng, trong chớp mắt vỗ ra hai cánh, cuồng phong lốc xoáy đùng đùng.

- Ta cần huynh đệ của mình… không phải ngươi.

Lặng người nhìn con chim đang lao qua tấn công mình, sắc mặt của Hoàng Thiên lãnh tĩnh đến rợn người. Cứ việc nhìn không ra được tâm tình, nhưng nếu như có người thân thuộc hắn tại nơi này, liền có thể nhìn ra được trạng thái khủng khiếp này của hắn.

Là giận giữ, là tột cùng của điên cuồng và nộ khí.

Một lời của hắn vừa ra, hai chân liền nhẹ bước. Quang luân đằng sau hắn theo nhịp mà xoay, diễn hoá lấy toàn bộ luân hồi của thiên địa này.

- Phanh…

Thế rồi nhanh đến không thể nào tưởng tượng nổi, một tiếng nổ động trời liền vang lên đinh tai nhức óc. Dưới tiếng nổ này, hắc khí cuồn cuộn phủ khắp đất trời, át đi cả sương mù huyết sắc ban đầu. Con chim đen này vậy mà bị người đánh bay, thậm chí nơi cánh còn lưu lại vết rách thật dài, hắc khí cũng tự đây mà phát.

Toàn bộ hòn đảo đá cũng vì va chạm này mà suýt nữa vỡ ra, nơi vùng ven vì gợn sóng mà nứt toác, tróc ra không biết bao nhiêu thạch đầu. Hoàng Thiên từ đầu tới cuối không hề có ý định lưu thủ, lần nữa thi triển Cửu Đạp Hoành Không bí đi qua.

- Phanh…

Tinh không nổ ra sóng gợn, một người một cầm cứ vậy mà va vào nhau. Lực lượng tuỳ tiện lan ra cũng đủ để bạt núi rời non, cương mãnh đến doạ người.

Con chim đen mặc dù cường đại, nhưng Hoàng Thiên càng không thể nào đo lường. Mỗi lần cánh tay hắn vỗ qua, đều phát ra thần quang nhị khí, nổ tung cả vòm trời. Lăng lệ và ác liệt, tuyệt đối không kém bao nhiêu với đại chiến ở cấp độ chí cường.

Quang luân sau lưng Hoàng Thiên càng đánh thì chuyển động càng nhanh, nương theo quang mang hai màu mà đến, tựa hồ muốn lôi kéo cả trời cao này vào trong luân hồi.

- Phá…

Một tiếng quát như cửu thiên thần lôi, thân thể của Hoàng Thiên như được bọc bởi Ma Thần nhị khí, một tay hoá Thần, một tay sinh Ma, mang theo sức mạnh khủng bố rợp trời.

Phút chốc bắt được cổ chân của con chim, Ma Thần lực lượng điên cuồng mà lên, theo tiếng quát của hắn mà vung. Một trái một phải, một trước một sau, hết lên rồi lại xuống, đất trời cũng ngả nghiêng.

Trong phút giây mơ hồ, người ta như nghe được tiếng cầm minh thảm thiết, thấu tận lên cao thiên này. Cứ mỗi một tiếng nổ vang lên, hắc khí lại tràn đầy không gian, cuồn cuộn như mây mù trong giông bão.

Đây đã không thể gọi là quyết chiến, mà là một trận đồ sát.

- A… a…

Rốt cục không biết đánh đến bao lâu, khi mà tiếng hung cầm cũng không thể vang lên được nữa, một tiếng người thảm thiết bỗng nhiên dội ra bên ngoài.

Thanh âm này quen thuộc đến mức, dù cho Hoàng Thiên vốn đang nộ đến động trời cũng phải ngẩn ra, đôi mắt thẫn thờ nhìn về nơi phát ra thanh âm ấy.

Con chim đen không biết tự lúc nào đã rời khỏi bàn tay hắn, vùng vẫy trên bầu trời hắc khí. Xúc tua trên người nó vặn vẹo quanh co, toát ra vô cùng vô tận phù văn thần kỳ. Đầu lâu nó vỡ nát rồi lại tái sinh, đôi cánh vỡ tan rồi lại phục hồi.

Nó lúc này như đang lâm vào trạng thái giằng co, mâu thuẫn trong chính nội tại của bản thân mình. Hai cỗ linh hồn khác biệt thay phiên nhau chiếm dụng chân thân, vừa đối nhau chiến đấu, vừa diễn hoá lấy hình thái của bản thân mình.

Mà một cỗ linh hồn trong đó, Hoàng Thiên quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. Nỗ lực của hắn, tất cả chẳng phải vì người đó hay sao.

Ký ức không ngừng dội về trong tâm trí, khiến cho kẻ thường ngày vốn trầm ổn và lãnh tĩnh như hắn cũng không thể nào mà giữ được chính mình. Sắc mặt hắn biến hoá liên miên như một kẻ tâm thần, lúc thì vui mừng khi lại giận giữ, mới giây này còn đang thoả mãn giây kia lại hận ý ngút trời.

Những cảm xúc ấy, không có ngôn từ, cũng chẳng có bút mực nào có thể lột tả nổi, bởi nó phức tạp và mâu thuẫn đến cực cùng.

- A…

- Thương…

Tình trạng kỳ lạ ấy của hắn cứ thế kéo dài, cho tới khi bên kia đã đánh đến trời long đất lở, một sống một còn. Chỉ nghe hai tiếng cộng minh, một người một cầm gào thét vang trời. Thân xác của con chim đen nổ tung thành vô tận hắc khí, hừng hực như Minh Hoả nơi cửu u đang thiêu rụi rồi nhanh chóng lụi tàn. Cố Tinh Cực Đạo thạch giây phút ấy liền lộ ra bản thể ban đầu của nó, lơ lửng giữa trời cao.

Một phút, một giờ, một ngày cứ thế lẳng lặng trôi qua. Trên bề mặt nhẵn bóng của viên đá bỗng nhiên nở rộ ra một dấu ấn đỏ tươi, lấp loé không ngừng.

- U…

Xúc tua lần nữa vươn ra, bắt đầu diễn hoá hình thái mới, là hình dạng của một con người.

Hắc khí mơ hồ ngưng tụ xen kẽ những mạch đập, cấu thành một cái thân người từ quỷ khí. Không biết bởi vì lý do nào đó, quỷ khí vậy mà biến hoá nghịch chiều, ngưng thực lại chẳng khác gì da người. Cơ hồ trong nháy mắt sau, một khuôn mặt thanh niên hiển lộ ra trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

- Huynh đệ… ta trở về.

Thanh âm của hắn vang vọng trong toàn bộ cấm địa này, từ đảo đá tản ra cả hư vô xung quanh, nhưng đối với ai đó lại như vang lên từ hồi ức.

Hoàng Thiên nhìn chằm chằm thân ảnh ấy, bờ môi cứng ngắc không nói nên lời. Bàn tay hắn siết lên, vang lên tiếng răng rắc doạ người. Hắn bước ra, chậm, đều, nhanh, rồi cuối cùng như điên cuồng chạy tới.

- Phốc!

Một tiếng giòn giã vang, nắm quyền của hắn như búa sắt đấm vào mặt của người trước mắt. Cứ cho đối phương không phải thực thể, lúc này đây cũng bị hắn đánh cho say sẩm mặt mày mà ngã xuống.

- Hoàng Thiên… là ta…

Tên thanh niên hoảng hồn, chật vật gượng người dậy mà nói. Dĩ nhiên, hắn không hề nghĩ rằng Hoàng Thiên sẽ ra tay với mình.

- Phốc!

Nhưng trả lời hắn lại là một cú đấm khác, cả người hắn bật ngửa ra sau, thê thảm không thể nào tả nổi. Lần này hắn thậm chí còn không kịp mở lời đã bị Hoàng Thiên túm vai mà xốc lên, tiếp tục một quyền giáng tới:

- Ai khiến ngươi chạy tới, ai khiến ngươi can thiệp vào chuyện đó?

Không có máu tươi để chảy ra, nhưng đầu óc hắn cũng choáng váng đến nổi cả da gà. Trong giây phút mơ hồ đó, thanh âm khàn khàn vọng bên tai hắn, tràn đầy chất vấn.

- Ta…

Nhìn huynh đệ của mình nổi giận, chút vui mừng khi được hồi sinh của hắn thoáng chốc tiêu tan, thế vào là một cảm giác cay đắng và bất lực, khó nói nên lời.

- Chết vì người khác vui lắm sao?

Lại một cú đấm như điên ập vào mặt, quỷ khí mà hắn mới ngưng tụ bỗng chốc vỡ ra, vặn vẹo và dữ tợn vô cùng.

Lồm cồm bò dậy, hắn theo bản năng mà đưa tay đến lau qua miệng mình. Thấy Hoàng Thiên còn đang lao mình tới, nắm tay của hắn cũng chặt lên, vung ra một đấm.

- Phốc…

Không có phản kháng, cũng không hề có ý định có phản kháng, Hoàng Thiên ăn ngay một quyền vào sống mũi. Máu tươi sồ ra, hắn loạng choạng lui về ba bốn bước.

- Không vui… nhưng đó là ta muốn… ngươi cấm được sao?

Đã phản công là không hề lưu thủ, tên thanh niên cứ như kẻ điên nhảy tới, ôm lấy Hoàng Thiên mà vật hắn ra, đấm đá túi bụi.

- Chỉ cho ngươi hi sinh vì người khác mà không cho người khác hi sinh vì ngươi sao? Cái suy nghĩ chó má gì vậy?

Hoàng Thiên đầu óc đều mị đi, nhưng càng nhiều hơn là nộ ý. Hắn nhổ ra máu tươi, bàn tay ghì lấy cổ của tên thanh niên mà vật lại. Bàn tay hắn như hoá thành cương thiết, bình bịch mà thụi qua. Giọng hắn khản đặc, không biết vì máu đọng nơi cổ hay vì tâm trạng uất ức quá mà ra.

- Hi sinh rồi để được cái gì, chết vô nghĩa à? Ta cần ngươi làm vậy sao? Lão tử đánh chết ngươi tên đần này.

Tên thanh niên hoảng sợ đưa tay ôm mặt, một hồi sau rốt cục không chịu nổi nữa, bàn chân liền tung lên đá bay Hoàng Thiên, rồi lập tức vùng mình chạy tới.

- Ngươi mới là tên đần, ta đánh chết ngươi.

Nhưng hắn chiếm thượng phong chẳng được bao lâu, đã bị Hoàng Thiên bật lại, thanh âm tràn đầy giận dữ:

- Ngươi mới là tên đần, siêu đần, thiên địa đệ nhất đần…

Bọn hắn, cứ thế vật lộn nhau giữa hòn đảo đá, bụi tung tứ mù. Kẻ này mắng thì người kia chửi, tên này đấm thì người kia đá, chẳng khác nào bọn trẻ nít vật nhau, không nhường nhịn chút nào.

Bọn hắn đánh nhau, không xuất phát từ mâu thuẫn, mà chỉ đơn thuần là sự bộc phát cảm xúc trong lòng. Đánh nhau để bù lại những khoảng thời gian xa cách, để thay cho những thứ mà ngôn từ không thể lột tả được ra ngoài.

Cũng vì lý do đó, mà người ta cảm nhận được nhiều hơn ở bọn hắn sự vui mừng và thoả mãn. Đằng sau những vệt máu tươi chảy trên khuôn mặt, là giọt nước mắt âm ỉ không tan, giọt nước mắt cho huynh đệ tương phùng.



Cùng vào thời điểm ấy.

Đại lục Thiên Nguyên, Thiên Kiếm Môn.

Một cái bóng người khoác đạo bào đen đang ngồi tĩnh toạ nơi triền núi, khí tức mịt mù khếch tán. Hắn ngồi giữa núi rừng, nhưng lại như độc nhất giữa thiên địa này, toàn thân ẩn chứa ma khí tinh thuần đến cực cùng, mênh mông vô tận.

Ma khí này quấn quanh, át đi cả ánh sáng của hạo dương rực rỡ, tự mình hình thành một vùng không gian tăm tối. Một thanh hắc kiếm nhẹ bay, thi thoảng lại vang lên tiếng rung nhè nhẹ. Mỗi lần như thế, thân ảnh kia lại phải vươn tay vuốt ve lấy nó, mới khiến nó an tĩnh lại đôi phần.

- U….

Không gian bất ngờ vang lên tiếng gió thổi, ma khí quanh thân hắn nhất tề dựng lên, hướng về cao thiên mà vùng vẫy như đang đón chào điều gì.

Ánh mắt hắn ngước lên lành lạnh, thâm thuý đánh giá gì đó. Phải tới nửa ngày sau hắn mới thu hồi ánh mắt, nhếch môi mỉm cười nói ra một từ:

- Quỷ!

...

Cũng tại Thiên Nguyên, bên trong Cửu U Chi Địa.

Một cái bé gái ước chừng năm sáu tuổi đang tung tăng dạo chơi trong huyết hải. Nàng vận một thân váy đầm màu xanh lục nhẹ nhàng, tiên khí rạng ngời.

Cứ cho là nàng tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất lại như siêu phàm thoát tục, không nhiễm chút bụi trần. Một cỗ lại một cỗ thánh khiết và cao quý, tôn lên ở nàng một vẻ đẹp không thể nào mà xâm phạm.

Mà bên cạnh nàng, đi theo hai người đàn ông trẻ tuổi. Bọn hắn mới nhìn qua quả thực có cảm giác rất tầm thường. Không có khí tức khiếp người, cũng không có đạo vận quấn thân, mà cứ thế giản đơn khó nói nên lời.

Nếu chẳng phải vị trí bọn hắn đang dạo chơi là cấm địa nguy hiểm nhất Cửu U Chi Địa, chỉ sợ người ta liền nghĩ đó là hai cái người phàm bình thường.

Bỗng chốc trong một phút giây, cước bộ của bé gái ngưng giữa lưng chừng, hứng thú ngước nhìn lên thinh không mà thì thào:

- Hắn rốt cục sinh ra!



Thương Mang xa xôi, Thần cũng trong phút giây này mà tỉnh giấc.

Đôi mắt của hắn sáng rực gấp vạn lần siêu sao, rọi lên cả vùng tinh không hắc ám này. Mỗi lần chớp mắt, đều khiến cho không gian loạn lưu huỷ diệt, thời gian nghịch hành.

Lấp lánh nhìn về phương xa, ánh mắt hắn như xuyên qua tận cùng tinh không vũ trụ, đặt trên tồn tại nào đó vừa mới được đản sinh, mỉm cười mà nói:

- Là Quỷ… đến lúc ta trở về rồi.