Dưới uy áp của đao quang, thân thể Khương Hồng thoáng chốc cứng đờ, chẳng khác nào lâm vào trong vũng lầy, nửa bước khó đi. Ngũ Hành Hoả lĩnh vực mặc dù cường đại, nhưng trước uy lực của đao quang lại hoàn toàn không thể chống cự, phút chốc tan thành vạn ngọn lửa nhỏ.
Ánh đao vượt thời không mang theo khí thế kinh thiên động địa, gần như đã trảm lên trên thân thể hai người, Khương Hồng chỉ biết nhắm mắt buông xuôi.
- Phốc!
Chỉ nghe một tiếng phốc đanh tai, đao quang không hiểu sao nhất thời vỡ nát, thoáng chốc biến tan khỏi bầu trời. Thậm chí ngay cả Đặng Côn tại phương xa cũng bị dư chấn đánh bay cả chục dặm, tiên đao rời người, máu tươi ộc ra đỏ thẫm.
- Thằng nhóc, ra tay với con gái mà sử dụng tiên khí, ngươi thật là đái lên hai chữ thiên tài.
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, phiêu miểu khắp trời không tìm được nơi phát. Một lời này cứ thế có chút châm biếm, nhưng nhiều hơn là một tầng ma lực cuồn cuộn, khiến người ta không thể nào nảy sinh lòng phản kháng.
- Nếu đã tới thì hiện thân đi, trốn trốn núp núp làm gì…
Gượng mình đứng dậy từ trong đất đá, Đặng Côn lại không hề tỏ ra bất ngờ nói ra, cứ như đã sớm xác định được sẽ có người ra tay vậy.
- Há. Vậy mà vẫn phát hiện được ta, môn Ẩn Tức Thuật này quá phế phẩm rồi, Cố Sở chết tiệt, dám lừa ta.
Người kia không có trả lời Đặng Côn ngay, mà tự mình lẩm bẩm, thanh âm ngập tràn bất mãn, quanh quẩn mãi không tan. Dám nói chuyện kiểu này, còn xưng ra tục danh của Cố Sở, hiển nhiên địa vị của hắn cực kỳ kinh người.
- Ngươi tới để bảo vệ bọn hắn?
Thấy đối phương không những không có trả lời mình, mà còn không có ý hiện thân, Đặng Côn gắng kìm lửa giận trong lòng, ngửa đầu mà hỏi.
Thật ra ngay từ lúc kẻ này đến hắn đã mơ hồ cảm nhận được, nhưng lại không xác định được vị trí và ý đồ của đối phương, cho nên mới liều lĩnh sử dụng tiên khí kích thương Khương Hồng, hòng buộc kẻ đến phải hiện thân.
Thật không nghĩ người này lại cường đại đến như vậy, thậm chí không cần hiện thân cũng có thể phá tan một kích toàn lực của hắn. Nếu như hôm nay đối phương thực sự muốn bảo vệ đám người Cố Anh, chỉ sợ hắn không thể làm gì được.
- Nhóc con, lăn trở về đi thôi. Hôm nay lão tử bảo kê bọn hắn rồi.
Người kia cười cợt, thanh âm vang vang tràn đầy bá đạo.
Đặng Côn nghe vậy, lửa giận suýt chút nữa bốc lên. Nhưng nghĩ lại một màn đao quang bị phá, hắn đành phải dằn lòng mình xuống. Hắn kiêu ngạo, nhưng còn chưa đến mức mù quáng lao đầu vào chỗ chết, chí ít hắn biết được bản thân không phải đối thủ của người kia.
- Ngươi bảo vệ bọn hắn được nhất thời, nhưng không bảo vệ được mãi mãi. Nhắn lại với tên Hoàng Thiên đó, mạng của hắn ta lấy chắc rồi.
Lạnh lùng buông lời, Đặng Côn không hề tỏ ra cả nể chút nào, ngược lại còn thêm vênh váo. Hắn nói xong, liền phất tay quay người rời đi nơi này, để lại phía sau một đám thiên kiêu Cố Gia tràn đầy giận dữ và cuồng nộ.
Cùng lúc đó, trên tận chục dặm tinh không.
Một cái nam tử trẻ tuổi lẳng lặng ngự không, ánh mắt dõi về phía đại địa nơi Đặng Côn rời đi, sắc mặt tràn đầy hứng thú:
- Mặc dù ngông cuồng, nhưng cũng có chút bản sự. Thật là ngóng chờ ngày ngươi gặp tên tiểu tử kia ah.
Cười cợt một hồi, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn về một phương hướng khác, nói ra:
- Dung lão đầu, nếu đã tới rồi thì ra đi.
Lời hắn vừa ra, không gian nơi xa bỗng nhiên xuất hiện ba động, trùng điệp hình ảnh thấp thoáng lẫn vào nhau, thoáng chốc ghép thành một dáng người.
Người này nhìn qua chỉ ước chừng tứ tuần, tóc đen phiêu đãng, rõ ràng đứng ngay tại đó nhưng không hiểu sao lại cứ mơ hồ không rõ. Chỉ có thể ngờ ngợ đánh giá, hắn là một người đàn ông rất đẹp trai.
- Không hổ là nhân vật thần thoại của Tuyết Vũ, vậy mà có thể phát giác ta, quả nhiên danh bất hư truyền.
Người kia hiển nhiên rất bất ngờ vì bị đối phương phát hiện, không khỏi mỉm cười tán thán đôi câu. Đến cấp độ như hắn, đã có thể nói cùng thiên địa này tương dung, một khi muốn ẩn thân thì đừng nói tu vi thấp, dù cường giả cùng cấp độ muốn nhanh chóng phát giác cũng không phải chuyện dễ.
Mà hắn nghe nói, kẻ trước mắt này còn chưa đi ra một bước kia, làm sao không bất ngờ cho được.
- Không cần nói với ta mấy lời vô vị đó. Cháu ngươi bị người đánh, không muốn vì chúng ra mặt hay sao?
Dường như việc tán thán của người kia cũng chẳng để tên nam tử có biến hoá gì. Chỉ thấy hắn ngả ngớn lắc đầu cười, sau đó nổi lên hứng thú mà hỏi lại.
Hắn lần này tới Khương Gia chính là để tìm tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia, muốn dạy dỗ đối phương một trận cho hả dạ. Ai ngờ tên tiểu tử đó đã tiến vào cấm địa Khương Gia, không biết lúc nào mới trở lại khiến hắn không thể không hậm hực mà chờ tại bên ngoài.
Vốn tính ra ngoài dạo chơi mấy ngày, ai nghĩ tới dọc đường liền gặp được đám cháu chắt của Cố Sở đang gặp nạn mới ngừng lại hóng xem. Cuối cùng không nỡ nhìn Cố Anh bị phế nên thuận tay cứu giúp, dẫn tới việc gặp người trước mặt này.
Chẳng qua, một lời này của hắn vừa nghe thì thấy bình thường, nhưng ngẫm lại có lẽ sẽ doạ cho không ít người tái mặt. Vì cháu mình ra mặt, như vậy chẳng phải nói người kia chính là ông nội của ba anh em Đặng Côn, chí cường giả Đặng Dung hay sao.
Đúng là thế, người tới chính là Đặng Dung, chí cường giả Quy Nguyên của đại lục Nạp Lan.
Thái độ của tên nam tử cũng không khiến cho vị chí cường giả này giận giữ chút nào, ngược lại còn tỏ ra tò mò, hỏi dò:
- Mấy đứa nhỏ cọ sát mà thôi, ta xen vào làm gì? Ngược lại ta còn muốn hỏi ngươi đây, rõ ràng biết ta tại, vậy mà vẫn dám ra tay với cháu ta, không sợ đắc tội ta hay sao? Ta nhớ là đám nhỏ đó không liên quan gì với ngươi mà?
Ngữ khí của hắn bình bình, nhưng trong lời nói đã hiện rõ thái độ bề trên. Cũng đúng, mặc dù đối phương được xưng là thần thoại thời đại mới, nhưng chung quy cũng chưa bước ra được một bước cuối cùng. Còn hắn, đã từ lâu chân chính bước vào, là một vị chí cường giả hàng thật giá thật.
Trả lời hắn là một tiếng cười dài, tên nam tử liếc nhìn hắn, một hồi lâu mới lắc nhẹ đầu mà nói:
- Lão đầu, đừng quá đề cao bản thân mình như thế. Ta công nhận ngươi rất mạnh, nhưng muốn lấy mạng ta còn chưa đủ đâu.
Rất cuồng, nhưng là có vốn liếng để cuồng. Thậm chí chính bản thân Đặng Dung khi nghe thấy lời này, trong lòng rất giận nhưng cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận. Hắn mặc dù mạnh hơn đối phương, nhưng muốn giết được cũng chẳng dễ dàng, thậm chí còn phải trả một cái giá không nhỏ.
Nếu không phải thâm thù đại hận, hắn quả thực không muốn trở thành kẻ thù của người này.
Tên nam tử thấy Đặng Dung im lặng, lại tiếp tục trả lời vế sau, giọng điệu mang theo tia than thở:
- Còn việc ta tại sao lại ra tay can thiệp, chẳng qua là với Ngũ tổ của chúng nó có chút ân tình, không nỡ nhìn chúng nó thiệt thòi thôi.
Đặng Dung vẫn một mực lắng nghe, khi thấy cái tên Ngũ tổ thì thoáng cau mày, nghi hoặc hỏi:
- Ngũ tổ Cố Gia? Cố Sở phải không?
Tên nam tử gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm thuý nhìn lấy Đặng Dung, tà tà cười:
- Đúng vậy! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì lão già đó đang bận canh cửa đi. Nếu hôm nay lão tại, chỉ sợ không đơn giản là đuổi người đi như thế đâu.
Lời này của hắn vậy mà khiến cho Đặng Dung thoáng nhăn mặt, hiển nhiên là bị chọc giận rồi.
Thân là chí cường giả, địa vị của hắn cao quý nhường nào, phóng mắt khắp Nguyên Giới cũng là cường giả đỉnh tiêm. Lúc này đây không chỉ bị người so sánh, mà còn bị đối phương khẳng định nhờ may mắn mới không chọc ra phiền phức, có khác gì nói hắn không đủ năng lực bảo vệ cháu của mình đâu.
- Hừ! Chỉ một cái mới bước vào Quy Nguyên mà thôi, hắn dù tới thì lại có thể làm gì?
Mặc dù trong lòng cũng có thắc mắc tại sao đối phương lại nói Cố Sở bận canh cửa, nhưng Đặng Dung vì bị xem thường nên liền bỏ qua, trực tiếp phản bác.
Tên nam tử không cho là vậy, chỉ liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nở nụ cười:
- Đúng là lão mới chỉ bước vào Quy Nguyên, nhưng mà ngươi vì thế xem thường lão là quá sai lầm.
Đặng Dung không hiểu:
- Lời này có ý gì?
Chỉ một cái mới bước vào Quy Nguyên mà thôi, chẳng nhẽ lại có hậu thủ gì để hắn phải kiêng kỵ hay sao.
Thấy vẻ tò mò trên mặt đối phương, tên nam tử nhếch môi, không có trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi có biết trận kinh biến của Thiên Nguyên hồi sáu năm trước?
Không có đoán ra được dụng ý của tên nam tử khi hỏi sang vấn đề này, nhưng Đặng Dung vẫn gật đầu.
- Đương nhiên, nghe nói bọn hắn mở ra Thiên Nguyên thẩm phán để xét xử một tên nhóc. Sau đó bị cường giả thần bí tấn công mà thiệt hại nặng nề, thậm chí còn chết mất một tên Quy Nguyên nữa.
Mặc dù nói sau vụ thiên biến khủng khiếp kia, bọn họ và đại lục Thiên Nguyên đã sớm ngắt đi mọi liên hệ, nhưng thật ra vẫn luôn tồn tại những kênh tin tức ngầm và nội gián.
Trận kinh biến kia tạo nên ảnh hưởng không nhỏ, dù cho mười đại thế lực có muốn bưng bít cũng như không, cho nên tứ đại lục biết được cũng là chuyện thường tình.
Chỉ là, tại sao tại nhắc tới vụ kinh biến này, chẳng lẽ có liên quan gì đến Cố Sở hay sao? Đúng rồi, cùng khoảng thời gian xảy ra kinh biến, Cố Sở dường như chính là trở về từ Thiên Nguyên…
Suy đoán này khiến cho Đặng Dung không khỏi biến sắc, ánh mắt nhìn về phía tên nam tử như muốn đạt được câu trả lời.
Tên nam tử cười cợt, nhìn lấy Đặng Dung mà gật đầu:
- Đúng thế, tên cường giả công kích Thiên Nguyên Thẩm Phán, cùng lúc đối chiến với ba cường giả Quy Nguyên, giết chết Bạch Chấn Long… chính là Cố Sở