Tam Thế Đồng Nguyên, một trạng thái tồn tại mà Hoàng Thiên đang muốn hướng tới, trở thành lá bài tẩy lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Nhờ nó, hắn có được tư cách chưởng khống số mệnh cuộc đời mình, có được tư cách trở thành người đánh cờ với thiên địa Thương Sinh, và có được tư cách chống lại kỳ phùng địch thủ – Vô Diện Nhân.
Vô Diện Nhân chính là nhìn ra được điểm mấu chốt đó, cho nên mới thốt ra một lời hứng thú. Có lẽ, Hoàng Thiên đến bây giờ mới có đủ tư cách để làm thiên địch của hắn, kỳ phùng địch thủ vì nhau mà sinh ra.
Ngước mặt hướng vào khoảng hư vô, nụ cười trên môi hắn vẫn thập phần rạng rỡ, chẳng qua do ngập chìm trong màu máu nên thoáng nhìn có vẻ dữ tợn ghê người.
Một hồi lâu, hắn bỗng nhiên vươn tay cách không nắm lấy cô gái đang quỳ gối nơi phương xa, kéo nàng bay về phía mình. Hai trán chạm nhau, cảm nhận lấy hơi thở dịu dàng có phần gấp gáp đang liên tục thoáng qua khuôn mặt, hắn ghì đầu nàng về phía mình, tham lam cắn nuốt.
Chạm lên bờ môi thập phần nóng bỏng, chiếc lưỡi màu đỏ máu của hắn không ngừng cuốn lấy môi nàng, nuốt lấy từng hồi nước ngọt ngào của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.
Cho tới tận thời điểm mà hô hấp của cô gái đã trở nên dồn dập không tưởng, một phần vì sợ hãi, một phần khác vì lần đầu trải qua cảm xúc khác lạ ấy, hắn mới buông nàng ra, mỉm cười tràn đầy thoả mãn.
- Ngươi sợ sao? Có muốn biết ta là ai không?
Ghé sát vào gò má còn lớt phớt phấn trang, đầu lưỡi của hắn chạy dài trên vành tai thiếu nữ, thì thào mà nói.
Hô hấp của thiếu nữ vẫn còn rất vội, một mực cúi đầu chịu đựng lấy. Nhưng khi nghe hắn hỏi mình, nàng lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua. Có lẽ, sự tò mò về thân phận của kẻ trước mặt này đối với nàng còn lớn hơn bất kỳ bí mật nào khác. Hắn, rất đáng sợ nhưng cũng cực kỳ huyền bí.
Nàng vừa ngẩng đầu, đập vào mắt người ta là một khuôn mặt mỹ lệ đến không nói nên lời. Mặc cho những lọn tóc rối còn vương trên má, hay những vết bụi bặm do khói nham hằn in, nàng vẫn xinh đẹp như một đoá hoa lan đang kỳ nở rộ, vừa có sắc lan khuynh thành, vừa có hương lan mê mị khiến người người đắm say.
Nhất là cái nét mệt mỏi cùng sợ sệt đang lộ ra trên khuôn mặt ấy, khiến người ta không khỏi có cảm giác đau lòng và thương tiếc.
Nàng không ngờ lại là Lan Nhi.
Trông thấy nàng nhìn mình không nói, Vô Diện Nhân chỉ nhàn nhạt cười, buông nàng ra sau đó từ từ giải thích:
- Trước đây ta từng nghĩ bản thân ta chỉ là một tên nhân loại nhỏ bé có số phận nghiệt ngã. Là một kẻ bị chính người thân của mình ruồng bỏ, bị xã hội loài người đào thải ra. Là một kẻ sinh ra là con người, nhưng lại trở thành một thứ không phải con người. Sự tồn tại của ta sao? Có lẽ cũng chỉ gói gọn trong hai chữ sinh tồn mà thôi. Sinh tồn vì một ngày nào đó, ta lại có thể có tư cách sống như một con người.
Không chút giấu diếm kể về số phận nghiệt ngã của bản thân, trên khuôn mặt hắn chẳng hề biểu lộ ra chút xúc cảm nào ngoài nét lạnh lùng bình tĩnh. Khoé môi đỏ máu vẫn không ngừng mấp máy, như đang nói cho Lan Nhi, cũng như đang tự nói với chính bản thân mình.
- Nhưng mà hôm nay, rốt cục ta đã hiểu ra rồi. Ha ha, thật không ngờ, mục đích tồn tại của ta trên thế giới này lại ẩn sâu đến thế.
Lần đầu tiên biểu lộ ra cảm xúc, hắn cười. Không phải nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười hàm chứa vô cùng vô tận sự giận dữ và thù hận kinh người.
Khuôn mặt dữ tợn của hắn treo lên, như đang chăm chú nhìn về khoảng không vô định, tiếp tục mở lời:
- Là hắn sáng tạo ra ta, là hắn sắp đặt cho ta số phận nghiệt ngã không bằng cầm thú. Hắn khiến ta từ khi sinh ra đã là kẻ không có bất cứ thứ gì, không tình thân, không thân phận, thậm chí đến tư cách làm người cũng không. Hắn khiến ta từ khi nhận thức được thế giới đã mang trong mình nỗi thù hận đau đáu trong tâm can, thù hận cả cuộc đời, cả chính bản thân mình.
Âm thanh của hắn lớn dần, vang vọng trong khắp sơn động dung nham, vọng ra cả thực tại này.
- Hắn sáng tạo ra ta, cho ta trở thành một nhân vật phụ trong màn kịch đó, một nhân vật đối nghịch chỉ để hoàn thiện cho người kia. Nhưng hắn đâu có biết được rằng, chính người kia, và cả hắn nữa cũng đang hoàn thiện cho ta.
Hắn vẫn nói, nhưng thanh âm không còn vang lên nữa. Cứ như hắn đang nói chuyện với một tồn tại nào đó không thuộc thiên không này.
- Ngươi sáng tạo ra ta, sáng tạo ra cả cuộc đời và số phận của ta. Từng hành động và suy nghĩ này đều do ngươi chưởng khống, ngươi nghĩ mình là Thiên Đạo, là kẻ sáng thế của thời không này. Nhưng tin ta đi, ngươi sẽ dần mất đi khả năng chưởng khống nó. Và ngươi… Ngươi sẽ không bao giờ có đủ khả năng sáng tạo ra kết cục của Vô Diện Nhân này… Không bao giờ!
Tại một thời không xa xôi nào đó, giọng nói của hắn vang vang ngập tràn khắp chốn. Ở nơi đó, hắn đánh thức một người.
…
Đại lục Tuyết Vũ.
Bàn tay hư ảnh của huỷ diệt chi kiếp tiêu tán khỏi nhân gian, bầu trời lôi điện cũng không thể nào tiếp tục tồn tại. Chỉ thấy biển lôi nhanh chóng phai nhạt dần rồi biến mất khỏi thinh không, trả lại cho nơi đây một vùng không gian trong suốt, tĩnh mịch đến lạ thường.
Hoàng Thiên hôm nay vén ra được một góc bí mật của cuộc đời mình, tâm trạng không khỏi lâm vào một hồi sóng gió chập chờn. Hắn vẫn một mực ngự trên không trung, ánh mắt thâm thuý không biết đang suy nghĩ điều gì, áo đen phất phới.
Chẳng biết bao lâu sau, khi mà trên đầu bỗng nhiên hàng lâm xuống một cỗ cảm giác đè nén khủng bố, hắn mới kinh hoàng tỉnh lại.
Thiên nhãn lấp lánh hào quang như nhìn xuyên qua bầu trời, xuyên qua tận cùng thiên vũ. Thân thể hắn tán phát ra khí tức trước nay chưa từng có, theo bản năng bước đi trên nền trời.
Cảm giác đó, vậy mà lại là cảm giác của thiên kiếp hàng lâm. Không phải thiên kiếp của Nguyên Giới, cũng không phải của vũ trụ Thương Sinh này, mà là chân chính đến từ một vũ trụ hư vô khác.
- Đây là thiên kiếp của Cửu Giới.
Hôm nay, Hoàng Thiên đã không còn là một đứa trẻ ngây ngô không biết gì như xưa nữa. Hắn đã trở thành cường giả, trở thành người có tư cách đánh cờ với thiên địa. Cũng vì lý do đó mà hắn biết đến sự tồn tại như Cửu Giới.
- Nhà của ta… ở nơi này sao?
Cảm nhận khí tức vừa xa lạ, vừa thân quen đến khó hiểu này, Hoàng Thiên bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt lạ thường. Hắn cứ thế nhìn thinh không, đôi chân dạo bước ngày một nhanh, tràn đầy khao khát bước vào chốn tinh không đó.
- Xoẹt!
Trong khoảnh khắc mà hắn tràn đầy u mê đó, một tia sáng tựa như từ hư vô bỗng nhiên chợt loé, vậy mà không chút ngăn cản đánh vào nơi mi tâm của hắn.
Cả thế gian trước mắt hắn tại sát na này bỗng nhiên như bùng nổ, đầu óc ong ong rung động. Thần hồn vừa mới sinh ra lúc này điên cuồng rạn nứt, trước tia sáng kia yếu ớt chẳng khác nào tượng sứ.
Không phải vì thần hồn của hắn yếu, mà là vì tia sáng kia quá mạnh mẽ. Là tồn tại đặc thù của Cửu Giới, nó mang trong mình lực lượng chí cao vô thượng, ẩn chứa toàn bộ áo nghĩa tối cường của Cửu Giới, không phải là thứ mà thần hồn của sinh linh có thể chống đỡ nổi.
Thậm chí không chỉ có thần hồn, mà còn có đạo tâm, căn cơ cùng thân thể cũng không hề ngoại lệ, trước sự công phá của chí cao quy tắc liên tiếp sụp đổ.
Không có mênh mông vô tận như biển lôi của Nguyên Giới, cũng không có uy nghiêm vô thượng như huỷ diệt chi kiếp, chỉ đơn giản là một vệt sáng nhẹ nhàng, nhưng lại quá đủ để khiến cho Hoàng Thiên tuyệt vọng.
- Vô thượng huyết mạch, là phúc cũng là hoạ, là hạnh phúc cũng là bi ai. Mong rằng lựa chọn của ta là chính xác.
Khi mà Hoàng Thiên gần như bị thiên kiếp huỷ diệt, đệ nhị hồn của hắn lần thứ hai thức tỉnh. Hắn nhìn lấy chính bản thân mình đang bị Cửu Giới chi kiếp diệt sát, sắc mặt lộ ra nét bi ai, lần đầu mở miệng độc thoại.
Thế rồi cánh tay hắn khẽ vươn ra, vậy mà dám trực tiếp đón lấy tia sáng hỗn độn ấy. Không có như tưởng tượng huỷ diệt xảy ra, tia sáng khi đánh lên bàn tay hắn bỗng trở nên hiền lành dị thường, không thể tạo cho hắn bất kỳ tổn thương nào. Tia sáng cứ thế loay hoay trong lòng bàn tay hắn, tựa như đang vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát khốn.
Mỉm cười cảm nhận lấy chí cao quy tắc mà tia sáng đang phát ra, hắn lại tự mình độc thoại:
- Tam Thế Đồng Nguyên tuy đã hoàn hảo, nhưng vẫn còn thiếu đi một chút rèn luyện với pháp tắc chí cao. Ngươi nếu đã đến, vậy thì thành toàn cho Ta hiện tại đi.
Hắn vừa dứt lời, bàn tay ngọc bỗng nhiên nắm chặt. Vệt sáng mang trong mình ý chí của Cửu Giới lúc này yếu ớt không thể nào tả nổi, vậy mà bị hắn sinh sinh bóp nát hoá thành vô cùng vô tận tồn tại đặc thù, có áo nghĩa, có quy tắc, có vô ngần năng lượng Cửu Giới.
Cũng trong một sát na mà thôi, nơi hỗn hộn hư vô trước mặt hắn bỗng nhiên đản sinh một giọt chất lỏng không màu. Nó cứ thế lơ lửng giữa hư vô mịt mù, toả ra sinh cơ liên miên tận cùng. Chính là giọt chất lỏng mà Hoàng Thiên ngưng kết khi tự bạo ba viên chí cao vô thượng Nguyên Đan.
Một lần nữa hồi sinh, giọt chất lỏng bắt đầu điên cuồng hấp thụ lấy năng lượng bốn phương. Những mảnh vụn pháp tắc vỡ ra từ tia sáng chính là thứ thức ăn dinh dưỡng nhất, nhanh chóng bị giọt chất lỏng hấp thu và luyện hoá.
Thời gian cứ thế trôi qua, giọt chất lỏng phảng phất hoá thân thành một hố đen, mặc kệ cho tồn tại trước mặt nó là quy tắc chí cao, hay là năng lượng vô biên của Cửu Giới chi kiếp, toàn bộ đều bị nó nuốt xuống.
Thậm chí khi đã thôn phệ thành công, nó vẫn điên cuồng du động tìm kiếm chung quanh, tựa như còn rất thèm thuồng.
Thân thể của Hoàng Thiên cũng nhờ thế mà lần nữa ngưng tụ ra giữa không trung, yên yên tĩnh tĩnh ngủ say, không ngừng tiêu hoá lấy nguồn năng lượng vô cùng vô tận mới vừa cắn nuốt.
Đệ nhị hồn mí mắt khẽ rung lên, loé ra tia sáng kỳ dị như đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, hắn bỗng nhiên nhếch môi lên cười xấu, đưa tay búng tới.
Chỉ thấy thân thể của Hoàng Thiên đang phiêu phù giữa bầu trời dưới một cái búng này lại bỗng run lên, từ trong lỗ mũi bất chợt chảy ra hai hàng máu đỏ, lăn dài trên hai má.
Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, đệ nhị hồn lại lần nữa chìm vào trong thức hải của Hoàng Thiên mà ngủ say, để mặc cho thân thể hắn lơ lửng một mình giữa bầu trời. Hào quang toả ra thần thánh, Hoàng Thiên mặc dù chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng thân xác cùng thần hồn vẫn không ngừng thuế biến và tăng cường lột xác, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Rất lâu sau đó, hắn mới tỉnh lại từ cơn mê. Chút choáng vang ban đầu khiến cho hắn mất đi tự chủ, điên cuồng từ mấy chục dặm bầu trời rơi xuống đại hoang, bạo ra một cái hố lớn kinh người, đất đá tứ mù.
Chật vật bay trở ra, từng dòng ký ức ồ ạt chảy về trong tâm trí, cộng thêm cỗ cảm giác cường đại trước nay chưa từng có khiến hắn không thể không mỉm cười.
Hắn không biết tại sao bản thân có thể vượt qua Cửu Giới chi kiếp, nhưng có lẽ không tránh khỏi liên quan tới đệ nhị hồn. Điều quan trọng nhất mà hắn quan tâm tới lúc này, chính là thực lực của bản thân lại tăng tiến một bước cực dài.
Nếu như khi đột phá Sinh Thần, hắn có cảm giác khí thôn sơn hà, thì bây giờ sau khi độ qua Cửu Giới chi kiếp, hắn có cảm giác chí cao vô thượng, có được tư cách xem thường cả thế gian này vậy.
Đó mặc dù chỉ là cảm giác, nhưng cũng là sự khác biệt giữa hai cảnh giới, hai cảnh giới khách nhau về bản chất. Hôm nay, hắn một lần nữa biến cường.
- Có lẽ nên trở về rồi.
Ổn định lại tâm tình của bản thân, hắn bước ra một bước, cả người bỗng nhiên tiêu thất khỏi bầu trời của đại hoang. Cửu Đạp Hoành Không bí hôm nay được hắn thi triển so với năm đó không biết đã cường đại hơn biết bao nhiêu lần, cho đến khi hắn xuất hiện lại trong bầu trời Nguyên Giới, đã là mấy trăm dặm xa.
Hoàng Thiên – xuất quan.