Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 259: Hắn nhỏ bé, nhưng không hề yếu đuối!




Một lời của Hoàng Thiên vừa ra, bầu trời lôi quang liền rung chuyển điên cuồng. Chỉ có ngón tay hư ảnh là không bị ảnh hưởng chút nào, mang theo thần uy chí cao vô thượng giáng thế. Thậm chí, nó so với hai lần xuất hiện trước đây càng thêm đáng sợ gấp mấy lần.

Đầu ngón vừa mới đâm vào thời không của Nguyên Giới, liền khiến cho toàn bộ giới này đều lâm vào trạng thái đóng băng. Không gian ngừng trôi, thời gian ngừng chảy, chỉ còn tồn tại duy nhất một ngón tay diệt thế lao đi. Không cần nói cũng biết, loại kiếp nạn huỷ diệt này quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức tồn tại như Lâm Dương hay Xương Cuồng cũng không dám chống đỡ.

Đây không chỉ đơn thuần là thiên phạt, mà là chân chính huỷ diệt chi kiếp, muốn đem tính mạng của kẻ nghịch thiên đẩy vào chỗ chết, không cho phép hắn tồn tại trên thế gian này. Ngươi dám cùng cả vũ trụ này đối nghịch, thì phải có giác ngộ bị vũ trụ này đào thải. Đó, là pháp tắc vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Đối diện với ngón tay khổng lồ như thiên diệt đó, thân thể của Hoàng Thiên bỗng trở nên nhỏ bé đến đáng thương. Chút thực lực vừa mới khai phá ra khi đột phá Cực cảnh, bước vào Sinh Thần cũng không thể giúp hắn chống đỡ thêm tích tắc nào.

Nhưng mà Hoàng Thiên có sợ? Không, hắn không những không chút e sợ, mà ngược lại còn trở nên hưng phấn. Ý chí chiến đấu hừng hực bùng cháy lên trong hắn, nháy mắt lan tràn đến khắp toàn thân. Mỗi một tấc cơ thể theo đó mà nở rộ ra thuỵ quang, phá ra khí tức thần thánh ngợp trời, bất hủ bất diệt. Ma Thần huyết mạch trong hắn được vận dụng lên đến mức tận cùng, toả ra khí tức vô địch không thể nào chống đỡ.

Đứng dưới hư ảnh ngón tay, hắn nhỏ bé, nhưng không hề yếu đuối.

Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, hắn đối diện với tồn tại huỷ diệt thiên địa mà không hề hoảng sợ. Mặc cho đối phương là tồn tại thế nào đi chăng nữa, là Thiên, là Đạo, hay là người kia, cũng không thể khiến cho Hoàng Thiên hắn cúi đầu.

Ai nói một ngọn cỏ không thể chém Thiên?

Ai nói một con kiến không thể nghịch Thế?

Hôm nay, Hoàng Thiên muốn nói lên với cả thế gian này, rằng hắn có thể.

Như nhận ra được sự khiêu khích từ tên nhân loại nhỏ bé ấy, ngón tay kia bỗng nhiên trở nên bạo động. Chỉ thấy thiên không phía sau nó bỗng nhiên xuất hiện thêm chín tầng ngón tay hư ảnh khác, lộ ra sự huỷ diệt điên cuồng. Chúng vừa xuất thế, toàn bộ vũ trụ như lâm vào chết lặng. Có lẽ, bao nhiêu năm rồi kể từ khi khai thiên, phiến vũ trụ này còn chưa có kẻ nào có tư cách khiêu chiến ra cấp độ huỷ diệt thế này.

Cửu tầng kiếp nạn cùng ra, đại diện cho chín cấp độ huỷ diệt tối cao trong vũ trụ, vậy mà tất cả chúng đều kéo nhau ngưng tụ, chồng lên cùng một chỗ.

- Ngươi có biết thế nào là Tam Thế Đồng Nguyên?

Bất ngờ là trước đại kiếp nạn huỷ diệt ấy, Hoàng Thiên lại bình tĩnh đến lạ thường. Hắn cứ thế ngự không mà đứng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bầu trời, nhẹ giọng nói ra.

Dĩ nhiên là không có ai trả lời hắn cả, chỉ có một đầu ngón tay vô tri vô giác phá trời mà qua, muốn đem hắn đẩy vào vạn kiếp bất phục. Hắn lại cười:

- Tam Thế Đồng Nguyên, tam đan vô thượng, đệ nhị hồn, Thiên Kiếm… ta dường như đã hiểu.

Ngay tại thời điểm đó, khi mà tâm trí của Hoàng Thiên thông suốt mọi chuyện, đệ nhị hồn trong thức hải của hắn rốt cục mở bừng đôi mắt. Chỉ thấy hắn cũng như hắn mỉm cười rất tươi, sau đó hét lên một tiếng rung trời, chớp mắt vọt ra dung nhập vào thân thể hắn.

Biến cố này rất bất ngờ, nhưng Hoàng Thiên lại không hề tỏ ra hoảng hốt, tựa như đã đoán trước được nó sẽ xảy ra. Mà thân thể của hắn sau khi dung hợp với đệ nhị hồn, tựa như khai mở ra một lĩnh vực kỳ lạ nào đó. Hào quang rực rỡ, từng bộ phận trên cơ thể cứ như trở nên trong suốt, đúng hơn là trở nên hư huyễn mơ hồ.

Cảm giác này rất lạ kỳ, không thể nào mà miêu tả và giải thích rõ ràng. Cứ như, thân thể hắn đã không còn nằm trong không thời gian của vũ trụ này vậy.

Hư ảnh ngón tay đã tới, rất nhanh ép vào trên đầu của hắn. Nhưng là không có âm thanh nào phát ra cả, cũng không có cảnh tượng huỷ diệt nào diễn biến. Ngón tay kia cứ như vậy đi xuyên qua thân thể của hắn, tựa như đang đánh vào một khoảng hư vô trống rỗng.

Mất đi đối tượng công kích, ngón tay hư ảnh không còn cách nào khác đành phải tan biến khỏi thiên địa này. Lần đầu tiên trong biết bao nhiêu kỷ nguyên sáng thế, Thiên Đạo huỷ diệt cứ thế tay không mà về, không thể nào làm gì được một con người nhỏ bé.

Chuyện này nếu một khi truyền ra, không thể nghi ngờ là một cơn chấn động kinh thiên động địa. Một thiếu niên nhỏ bé, tu vi thậm chí mới chỉ đột phá Sinh Thần, vậy mà lấy thân mình đương đầu với chín tầng Thiên Đạo chí cao huỷ diệt lại không hề hấn gì. Điều này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, quá mức không hợp với lẽ thường.

- Ta không biết ngày đó tại sao “ta” lại muốn đi đến một bước này, nhưng mà dường như chúng ta đã đúng. Ngươi và ta đã giống nhau rồi, phải không Thương Sinh?

Thành công chống lại đại kiếp huỷ diệt, đệ nhị hồn nhanh chóng trở lại trạng thái ngủ say trước đó, lẳng lặng như chưa hề xảy ra chuyện gì. Trạng thái đặc thù của thân thể Hoàng Thiên cũng theo sự ly khai của đệ nhị hồn mà biến mất.

Lẳng lặng ngắm nhìn tồn tại đặc thù của chính mình này, Hoàng Thiên không khỏi nhếch môi lên thì thào. Hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm kể từ khi được sinh ra trên cõi đời này, lần đầu tiên hắn vén ra được một góc bí mật của cuộc đời mình.

Từ việc hắn đặt chân lên con đường tu tiên, cho đến việc được Thiên Kiếm nhận chủ. Từ việc tao ngộ Thiên Phương, gặp gỡ Xương Cuồng cho đến việc thức tỉnh Ma Thần huyết mạch và ngộ ra Hỗn Độn Càn Khôn quyết, ngưng kết Hỗn Nguyên đan.

Tất cả mọi chuyện xảy ra từ bé đến lớn, không hề có một cái nào là ngẫu nhiên cả. Chúng, đều là những nước cờ được ai đó sắp đặt sẵn từ lâu, uốn nắn hắn đi trên con đường phía trước. Cuộc đời hắn, chỉ là một hồi âm mưu được dựng sẵn, không, là một chồng điệp gia các âm mưu kinh thiên động địa thì đúng hơn.

Nhưng may mắn thay, hôm nay hắn đã nhìn thấu được phần nào những âm mưu đó, để rồi tự mình nắm được thế chủ động. Hôm nay, hắn trở thành người đánh cờ.

...

Cũng vào thời điểm đó, tại một nơi nào đó của Thiên Nguyên đại lục.

Đây là một quần thể núi đá toạ lạc giữa đại hoang, sừng sững như thần sơn Thượng Cổ. Bốn phương hoang lâm đại thụ ngợp trời, ẩn ẩn phát ra muôn vàn khí tức kinh người. Tất cả đều là khí tức của yêu thú, có cấp năm, cấp sáu, thậm chí là cấp bảy cấp tám cũng có mấy đầu.

Loại địa phương này, tuyệt đối là tử địa đối với tu sỹ từ Hồng Trần đổ xuống.

Bên dưới một toà núi đá lớn nhất trong quần thể này, hang động to lớn kéo dài xuống nội địa. Từng dòng nham tương đỏ rực ngưng tụ thành hồ lớn, không ngừng vang lên tiếng sục sôi doạ người. Bốn phía vách đá cũng vì thế mà trở nên đỏ hồng, phả ra nhiệt độ không kém gì nham tương.

Một địa phương như thế này, có lẽ không có gì là đặc biệt nếu như giữa trung tâm của nó lại có người.

Đúng vậy, giữa mười mấy cái trụ đá khổng lồ cắm sâu vào lòng dung nham, vậy mà lại có ba cái bóng người đang tại. Một nam một nữ quỳ gối trên đá đỏ, hướng về phía một người còn lại cung kính cúi đầu.

Trong một sát na sau đó, thân thể của người kia bỗng nhiên lâm vào run rẩy kịch liệt. Hắc quang từ trên thân hắn không ngừng tràn ra, quấn quanh thét gào khiến cho cả sơn động đều trở nên bùng nổ, dung nham cuộn trào.

Một màn này doạ cho hai người nam nữ kia đều sợ đến tái xanh mặt mũi, run rẩy bò về phía sau. Nhưng bọn họ chung quy vẫn không có ý định bỏ trốn khỏi nơi đây, đơn giản vì bọn họ biết kẻ trước mắt này đáng sợ đến nhường nào. Chỉ cần hắn muốn, dù cho ngươi có chạy đi đến chân trời góc bể, hắn cũng có thể tìm ra được ngươi. Và khi đó, không chỉ đơn giản là chết, mà điều xảy đến sẽ đáng sợ hơn gấp vạn lần.

Kinh biến cứ thế diễn ra hơn mười mấy phút đồng hồ, người kia mới ngẩng đầu tỉnh dậy. Mái tóc đen bóng che đi khuôn mặt hắn lúc này mới dạt ra, để lộ ra bộ dáng kinh hồn táng đảm.

Đó là một khuôn mặt không có mắt, không có mũi, không có tai, mà chỉ có một khoé miệng tràn đầy máu đỏ. Không là Vô Diện Nhân thì có thể là ai. Hơn hai năm chiến đấu cùng Hoàng Thiên trong linh hồn huyết mạch, đến bây giờ hắn mới hồi tỉnh lại.

Đưa cái lưỡi dài liếm liếm bờ môi đầy máu, hắn bỗng quay đầu hướng về Tuyết Vũ nơi phương Nam mà thì thào:

- Tam Thế Đồng Nguyên… Hoàng Thiên, ngươi rốt cục đang có tính toán gì vậy?

Một lời vừa ra, tưởng chừng như bình thường nhưng ngẫm lại bỗng cảm thấy rợn người vô cùng.

Bởi thời điểm cuối cùng mà hắn gặp được Hoàng Thiên chính là khi kết thúc đại chiến tại không gian tinh thần huyết mạch. Khi đó Hoàng Thiên thậm chí còn chưa có đột phá Cực cảnh Nguyên đan chứ đừng nói tới lĩnh ngộ được Tam Thế Đồng Nguyên.

Vậy mà trong lời nói của hắn lúc này, lại rõ ràng nhìn ra được Hoàng Thiên lĩnh ngộ ra Tam Thế Đồng Nguyên, chẳng phải nói hắn từ đầu tới cuối vẫn một mực tiềm ẩn trong linh hồn huyết mạch, theo dõi lấy nhất cử nhất động của Hoàng Thiên hay sao. Tất cả bí mật bị người nắm giữ, đó là chuyện đáng sợ đến mức nào.

- Thật không nghĩ tới ngươi lại đi đến bước này nhanh như vậy. Tam Thế Đồng Nguyên, vậy mà có thể khiến ta không thể nào theo dõi ngươi được nữa, thậm chí việc tiềm ẩn trong tinh thần huyết mạch cũng không thể. Mọi chuyện, bắt đầu trở nên thú vị rồi.

Thì thào một mình, hắn tựa như nói với chính bản thân, cũng tựa như đang nói với Hoàng Thiên đang cách xa tận trời nam Tuyết Vũ.