Đột nhiên thiên không vang lên thanh âm to lớn của Hoàng Thiên, chấn động khắp cả đại hoang cùng Nguyên Hải. Núi rừng sợ run, đại hải hoảng sợ, chẳng khác nào lâm vào tận thế.
Ba viên Nguyên Đan sau tiếng quát của hắn bỗng nhiên lâm vào điên cuồng biến hoá, bốc lên vô cùng vô tận phù văn cổ lão. Từng đạo từng đạo ánh sáng óng ánh loá mắt từ chúng vút lên tận trời, xuyên thủng tầng lôi. Ánh sáng này, quá sáng, quá mãnh liệt, thậm chí còn át đi cả ánh sáng của bầu trời sấm sét.
Hỗn Nguyên đan ngập tràn trong Hỗn Nguyên chi khí, bao quát lên toàn bộ bản nguyên của vạn vật, thần thánh chí cao.
Thời Không đan vô thanh vô sắc, tản mát ra trận trận khí tức của thời không, trùm lên toàn bộ quy tắc của đất trời, rắn chắc không thể nào mà phá vỡ.
Nhân Quả đan sắc thái đối nghịch, không thể nhìn ra được màu sắc, đắm mình trong Nhân Quả tuần hoàn, vĩnh thế không tan.
Trong một tích tắc nào đó, cả ba bọn chúng đều trở nên bạo động, điên cuồng áp sát vào nhau. Mỗi một tấc tiến gần, chúng đều vang lên tiếng nổ động trời, phá ra sức mạnh cực hạn, thần thánh kinh người.
- Ầm… ầm.. ầm.
Bắt đầu có sự phản kháng kịch liệt, ba viên Nguyên đan rung động chí cực, bộc phát ra vô cùng vô tận năng lượng hỗn độn, chẳng khác nào khai thiên tích địa.
- Phá… Phá…
Hoàng Thiên gầm lên trong điên cuồng, thân thể dưới sự nghiền ép của ba viên Nguyên đan đã xuất hiện những vết nứt vỡ doạ người, Ma Thần tinh huyết tuôn trào bay khắp tinh không.
- Răng… rắc…
Tiếng rạn nứt đầu tiên vang lên, không to lớn như thần lôi, nhưng lại trầm trọng đến cực điểm. Ba viên chí cao vô thượng Nguyên đan lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu tổn hại, bạo khai vô biên vô hạn sức mạnh, doạ người vô cùng.
Hoàng Thiên, vậy mà muốn tự bạo Nguyên đan.
- PHÁ….
Hội tụ gần như toàn bộ ý chí vào trong, tiếng thét của hắn như long ngâm, vang vọng khắp mọi ngóc ngách đại hoang, xuyên thấu lên bầu trời thiên vũ.
Ba viên vô thượng Nguyên đan rốt cục va chạm vào nhau, chẳng khác nào sao trời đụng độ, nổ ra một vùng không gian hỗn độn. Vô thượng Nguyên đan, chí cường, nhưng không đồng nghĩa với việc nó không thể phá. Nhất là tại đây có tới ba viên, và chủ nhân của chúng đang điên cuồng tự bạo, dùng chính lực lượng của bản thân chúng để bạo phát.
Chí cao vô thượng Nguyên đan cứ thế bị hắn cưỡng ép va chạm lẫn nhau mà rạn nứt, cuối cùng là phá toái. Năng lượng hỗn độn vô biên vô hạn toả ra, huỷ diệt đi bất cứ tồn tại nào quanh nó. Không gian, thời gian, năng lượng, vật chất đều không thể nào tồn tại, thậm chí đến chí cao quy tắc cũng không ngoại lệ, bị chúng kéo về huỷ diệt thành không.
Không có âm thanh, chẳng có hình ảnh, cả thiên địa lúc này chỉ toàn là hư vô, như lâm vào trạng thái sơ khai nhất, chỉ có hư vô hỗn độn, hỗn độn và hỗn độn mà thôi.
- Tam đan vô thượng, chí cực sanh, linh hồn bất diệt. Một thế này, ta đúc Ta Hiện Tại.
Chẳng biết tự đâu vang lên thanh âm cuồn cuộn. Trong vô cùng vô tận hỗn độn đó, tinh hoa vô thượng vậy mà điên cuồng hội tụ, ngưng thành duy nhất một giọt chất lỏng, lóng lánh hào quang.
Chỉ một giọt, nhưng lại như chất chứa vô biên vô hạn khí tức sinh mệnh. Nó mạnh mẽ tới mức chỉ cần khí tức phát ra, cũng khiến cho vạn vật điên cuồng hồi sinh cùng sinh trưởng. Trăm dặm đại hoang bỗng chốc chìm trong vô tận sinh cơ, sinh linh theo đó mà biến trướng, phát triển rực rỡ kinh người. Tựa như toàn bộ vùng đại hoang này, chỉ vì sự xuất hiện của giọt chất lỏng kia mà tân sinh vậy.
Mà ở giữa hư vô mênh mông do vô thượng Nguyên đan bạo khai đó, giọt chất lỏng chân chính trở thành thứ tồn tại duy nhất. Thời khắc này đây, chính là nó khai thiên tích địa, chính nó mở ra thiên địa tạo hoá, chính nó là bản nguyên của vạn vật sinh linh.
Mà bên trong giọt chất lỏng, không ngờ lại có một thân hình đang khoanh chân đả toạ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, nhưng quanh thân lại không ngừng toả ra vô biên vô tận khí tức, đạo vận liên miên.
Sát na mà thân hình của hắn hiện ra, thiên địa bỗng nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường, thời gian cũng vì thế mà ngưng đọng lại. Không có không gian, không có thời gian, trời đất này cứ thế lâm vào một trạng thái kỳ lạ quái đản không thể nào giải thích nổi.
Rồi bỗng nhiên có biến cố phát sinh, nơi mi tâm của hắn vậy mà phát sáng, điên cuồng bạo ra khí tức kinh thiên động địa. Giọt chất lỏng cũng vì sự xuất hiện của biến cố này mà trở nên động đậy, hạo hạo đãng đãng hội tụ vào trong, đem thân thể hắn ngưng kết thành thực chất.
Khí tức sinh mệnh mênh mông vô hạn tràn vào thân thể hắn, đúc ra từng khoả xương cốt, từng miếng da khối thịt, óng ánh thần quang. Toàn bộ trời lôi sôi trào, bắt đầu hướng về phía thân thể hắn mà phách tới. Nhưng là mặc cho lôi điện có to lớn bao nhiêu, có dũng mãnh thế nào khi tiếp cận hắn đều trở nên yếu đuối không tưởng, chẳng thể nào phách được vào trong thân thể.
Khi mà toàn bộ giọt chất lỏng gần như đã ngưng tụ nên thân thể hắn, nơi mi tâm đã phát ra ánh sáng khủng bố không thể nào miêu tả, thậm chí so với mặt trời càng thêm cường đại gấp trăm ngàn lần, rọi sáng gần như toàn bộ phiến đại hoang này.
Từng đợt ý thức dần dần trở về, tâm trí hắn tràn ngập cảm xúc, phấn khích ngửa mặt lên bầu trời mà gào rống. Trời lôi, dưới một cú rống này cũng trở nên run rẩy, suýt chút nữa lâm vào tan rã.
Cuối cùng, thân thể hắn đã hoàn toàn ngưng tụ, toả ra hừng hực sinh cơ. Tóc trắng tung bay, va vào nhau vang lên tiếng leng keng đinh tai nhức óc, bung ra ra hào quang sáng lạn. Quanh thân hắn bùng lên ngọn lửa hai màu, cuồn cuộn bồng cháy, hướng lên trời cao mà thiêu đốt.
Đó là… hình thái của Thần.
Hoàng Thiên rốt cục mở mắt. Đó là một đôi mắt thâm thuý không thể nào diễn tả nổi, tựa như đôi mắt của tồn tại chí cao, từng trải qua vô tận vĩnh hằng, trải nghiệm qua vũ trụ nhân sinh vậy.
Toái đan thành Linh, từ Linh sinh Thần.
Tìm kiếm sinh cơ từ cõi chết, hắn điên cuồng tự bạo ba viên Nguyên đan vô thượng, đưa chúng trở về trạng thái khai nguyên, rồi dựa vào ý chí siêu cường của mình mà thức tỉnh Linh, sau đó là sinh Thần. Hôm nay hắn rốt cục đột phá.
Không chỉ phá đi Cực cảnh Nguyên đan, mà còn liên tiếp đột phá hai đại cảnh giới, bước vào Sinh Thần.
Gần hai mươi năm đặt chân vào con đường tu luyện không hồi kết, hắn dựa vào chính mình mà bước đi từng bước, chậm chạp nhưng chắc chắn, mở ra từng hồi kỳ tích trước nay chưa từng có. Đạp vào Luyện Khí tầng mười, bước lên Ngưng Nguyên chí cường, và phá tan Cực cảnh Nguyên đan.
Giống như trong nhân thế có câu truyện kể về cây tre, một loài cây dùng tới bốn năm để mọc được ba phân, nhưng từ năm thứ năm trở đi, nó có thể mọc được ba mươi phân mỗi ngày. Vì sao ư, bởi vì cây tre đã sử dụng 4 năm đầu chỉ để phát triển bộ rễ, đúc ra căn cơ mạnh nhất cho sự phát triển sau này. Đợi đến khi thời cơ ập đến, nó sẽ nhanh chóng vươn đến một tầm cao mà không ai có thể ngờ tới.
Hoàng Thiên cũng chính là như thế. Hôm nay, tại trên thế giới này, hắn đã có thể xưng là cường giả. Cường giả Sinh Thần chân chính.
Cảm nhận lấy sức mạnh khủng khiếp đang ngập tràn trong thân thể, Hoàng Thiên không thể nào kìm nén mà hú lên một tiếng động trời. Đây là một loại cảm giác quá mức mê người, quá mức sảng khoái. Hắn cứ thế đạp tại trên trời cao, mặc cho những đạo thần lôi thi nhau phách trên thân thể.
Giương Thiên Nhãn ra xa, ngắm lấy bầu trời bao la, nhìn lấy đại địa rộng lớn, và biển rộng hùng vĩ. Một cỗ cảm giác có thể nắm giữ lấy thiên địa này xông lên trong tâm trí hắn, như có thể chưởng quản lấy toàn bộ thế gian này vậy.
Bước chân hắn khẽ đưa, chầm chậm đạp vào khoảng không trống rỗng. Hắn đã có thể ngự không, không phải là lợi dụng sức mạnh của Thời Không đan và Cửu Đạp Hoành Không Bí như trước đây, mà là chân chính ngự không, tự mình bay lên như bao nhiêu tu sỹ Hoá Linh, Sinh Thần khác.
Bởi hắn đã Sinh Thần.
Thế giới này trong mắt hắn, bỗng nhiên trở nên thật đẹp, thật là hùng vĩ.
- Hôm nay… ta mới thực sự cảm nhận được cái gọi là cường giả...
Bắt đầu là những bước đi chậm chạp, rồi càng ngày càng nhanh, cuối cùng là hoá thành một đạo ánh sáng kinh thiên. Hoàng Thiên cứ thế tung hoành giữa trời lôi, điên cuồng cảm thụ lấy những biến hoá tuyệt vời chưa từng có đó mà hét lớn.
Cứ thế trôi qua hơn nửa ngày sau, tâm trí hưng phấn đó của hắn mới trở lại được trạng thái bình tĩnh. Sừng sững ngự không giữa trời sấm sét, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên thâm thuý lạ thường. Mái tóc bạc nhẹ bay, từng sợi từng sợi đua nhau cọ vào tia sét, vậy mà đem lực lượng to lớn nhất nhì thiên địa này dễ dàng chấn nát.
- Ta biết ngươi đã tới, ra tay đi.
Ngửa mặt lên trời mà nói lớn, khuôn mặt hắn hiện lên nét nghiêm nghị trước nay trưa từng có. Nhưng trong ánh mắt, nhiều hơn cả là sự tự tin tuyệt đối, phá ra khí tức kinh người khiếp thế.
Cả bầu trời lúc này là hỗn độn sấm nổ, hắn đang nói chuyện với ai?
Rất nhanh liền có câu trả lời. Chỉ thấy sau khi hắn nói không lâu, bầu trời lôi điện bỗng nhiên tách rời ra làm hai nửa, vạn vạn đạo thần lôi nhất thời an tĩnh xuống, như đang nghênh đón chúa tể của nhân gian này giáng thế. Một cái ngón tay khổng lồ như cả bầu trời từ thiên vũ duỗi ra, hướng về phía Hoàng Thiên mà nhấn xuống.
- Nghịch chi đạo, diệt chi nguyên.
Vẫn là câu nói quen thuộc như hai lần trước nó giáng lâm, một lần huỷ diệt Thiên Phương khi nàng cưỡng ép thăng hoa cực hạn, và một lần huỷ diệt hắn khi hắn gọi ra đệ nhị hồn thi triển Ma Thần Diệt Thương Sinh.
Nhân gian, xưng nó là Thiên Đạo.
Còn Xương Cuồng, xưng nó là “Hắn”, là tồn tại năm xưa từng đánh bại chủ nhân của lão – Sùng Lãm – tiên tổ của Đại Việt tâm linh, người mang trong mình huyết mạch vô thượng của Tiên và Thần.
Ngón tay này vừa ra, khí tức hủy diệt nhanh chóng tràn ngập trong hư không vũ trụ. Không chỉ có không gian của nơi này, mà còn có cả những không gian thứ nguyên song song khác, khiến cho Hoàng Thiên không thể nào thi triển Cửu Đạp Hoành Không bí mà tránh đi.
Thế giới nổ vang, huỷ diệt như tận thế. Hoàng Thiên lúc này tựa như trở thành kẻ địch của toàn bộ vũ trụ thời không, là kẻ địch của toàn bộ thiên địa nhân gian này. Không có Xương Cuồng bảo vệ như năm đó, cũng không có đệ nhị hồn thức tỉnh gánh thay, hắn lấy tư cách gì để ngăn chặn một chỉ diệt sinh này.
Rất nhanh, hắn đã cho chúng ta câu trả lời.
- Tam đan vô thượng, chí cực sanh, linh hồn bất diệt. Một thế này, ta đúc Ta Hiện Tại.
Hắn gọi trại thái này của bản thân là – Tam Thế Đồng Nguyên.