Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 250: Vì ngươi không xứng đáng




Chút xung đột của mấy người Cố Anh với Cố Ân, chỉ là một trong rất nhiều tia lửa mâu thuẫn của Cố Gia dạo gần đây. Dẫu sao, để thống nhất một thế lực siêu cấp như Cố Gia không phải là chuyện dễ dàng, chí ít chỉ mình phe của Tứ tổ là chưa đủ. Nhất là khi uy vọng của Cố Hùng cùng bốn huynh đệ Nhị tổ đang còn tràn đầy, được không ít người ủng hộ.

Chẳng qua, mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng đại thế đã định. Tứ tổ bây giờ như mặt trời buổi ban trưa, uy vọng bắt đầu áp chế lên toàn bộ nhân mạch của gia tộc. Nhất là sau thời điểm ngày hôm nay, khi mà Cố Bình ngồi lên vị trí gia chủ, nắm lấy quyền hành cao nhất của Cố Gia.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt mà mặt trời đã đăng đỉnh, cũng là thời điểm mà Cố Gia tiến hành đại lễ bổ nhiệm tân gia chủ.

Quảng trường hùng vĩ toạ lạc giữa thiên địa, treo lên từng đợt cờ hiệu và pháp khí trang trí tràn đầy trang trọng và uy nghiêm.

Mà tại trung tâm của quảng trường, là một cái tế đàn cổ lão toạ trên đỉnh tháp đá, cao vút lên tận tầng mây. Mỗi một trụ đá, một bậc thang đều phảng phất phát ra khí tức cổ xưa và tang thương. Vô tận phù hăn huyền ảo được điêu khắc, phóng ra đợt đợt quang mang nhàn nhạt, tôn lên ở nó một cỗ thần thánh và cao siêu, khiến người không tự chủ được muốn quỳ lạy tế bái.

Từ chân đến đỉnh tháp có tới một ngàn tầng đá xếp, mỗi một tầng cao hơn mười mét, đều đã bày biện rất nhiều bàn tiệc cùng bảo toạ, người người phủ kín. Chiếu theo thứ tự, càng lên cao thì thân phận càng lớn, cho tới trên tế đàn thì toàn bộ đều là đại diện của thế lực cỡ lớn, thậm chí là siêu cấp cự đầu như Khương Gia, Cao Gia.

Mà trên đỉnh cao nhất, mười tám cây trụ đá to lớn phóng thẳng lên trời, tràn ngập vô tận vô cùng hoa văn kỳ quái. Chúng đứng phân biệt thành một vòng tròn lớn, bao bọc lấy một chiếc cự đỉnh khổng lồ ở trong, huyền bí không thể nào tả nổi. Đây chính là tế đàn Đăng Thiên mà thuỷ tổ của Cố Gia xây dựng nên, nghe đồn một khi hoàn toàn khởi động, liền có thể khiến người vũ hoá đăng thiên.

Trải qua biết bao thăng trầm lịch sử, tế đàn Đăng Thiên vẫn một mực tồn tại, chứng kiến qua không biết bao nhiêu biến hoá của Cố Gia. Mỗi một đời gia chủ, khi được bổ nhiệm đều mắt buộc phải bước qua một ngàn tầng đá, dùng máu của mình để thức tỉnh đại đỉnh.

Cùng vào thời điểm này, tại tầng đá thứ hai từ trên xuống, không gian khá là huyên náo. Có thể toạ tại vị trí này, không là người của siêu cấp cự đầu thì chính là cao tầng của Cố Gia, thân phận phi thường doạ người.

- Vừa nãy Anh nhi lại xung đột với Cố An sao?

Người nói là một vị lão nhân cao lớn ngồi trên bảo toạ, hai tròng mắt thâm trầm như nước không nhìn ra được cảm xúc. Xung quanh hắn có mười mấy người cùng ngồi, quá nửa là người cao tuổi, mỗi một cái đều toả ra uy áp đáng sợ.

Không cần nói cũng biết, bọn hắn đều là đại nhân vật của cao tầng Cố gia.

Nghe thấy lão nhân này hỏi, mười mấy người sắc mặt đều lâm vào biến hoá. Một vị lão nhân khác bên cạnh nặng nề gật đầu:

- Vâng! Lục tổ. Lần này là Cao Phan ra tay, cũng may là có Tiểu Lan tiểu thư ngăn cản.

Một vị nam tử trẻ tuổi ánh mắt bắn ra tia sáng, không khác gì sắc mặt trời ban trưa, giận dữ nói ra:

- Sinh Thần trung kỳ sao, bọn chúng ngày càng quá đáng.

Lục Tổ nghe vậy chỉ biết nhàn nhạt gật đầu, sau đó lẳng lặng thở dài mà than:

- Anh nhi tính cách quật cường, nhưng không phải là kẻ không biết tiến thối. Nó làm vậy hẳn là có dụng ý của mình, chỉ là… đám lão già chúng ta vô năng không giúp gì được cho nó, ai…

Một thiếu phụ bên cạnh nghe Lục tổ nói vậy thì khẽ gật đầu, do dự một hồi mới quyết định nói ra:

- Kể từ thời điểm tính cách của Anh nhi biến hoá, dường như bên Tứ tổ bắt đầu xem thường và không còn kiểm soát chặt lấy nó như trước nữa. Phải chăng…

Đến đây, nàng bỗng nhiên ngưng lại không nói, ánh mắt loé lên nhìn nhìn về phía Lục tổ, như đang muốn chỉ ra điều gì đó.

Lục tổ sống qua không biết bao nhiêu năm, làm sao không nhìn ra được điểm này. Lão gật nhẹ đầu như tán thành với thiếu phụ, sau đó ánh mắt nặng nề hướng về đối diện, nơi mà đám người Tứ tổ đang tại.

Cùng là địa vị lão tổ của Cố Gia, nhưng tràng cảnh giữa hai bên cách biệt như trời với vực. Bởi phía bên Lục tổ, nếu tính cả mấy tên nữ hầu thì cũng chỉ miễn cưỡng vượt quá hai mươi người. Còn bên Tứ tổ, số lượng không chỉ gấp mười lần, mà toàn bộ đều là nhân vật cao tầng, nắm lấy không ít quyền hạn trong gia tộc.

Đó là hiện thực tàn khốc, thời thế biến thiên, những kẻ thức thời tự nhiên sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất cho bọn hắn. Bên Tứ tổ thất thế là điều dễ hiểu, dù cho thân phận lão tổ của bọn họ cũng khó lòng mà xoay vần được tình thế.

Ngay tại thời điểm mà đồng hồ điểm lấy mười hai giờ trưa, một vị lão giả phía bên Tứ tổ bỗng nhiên bước ra khỏi hàng ngũ, đứng tại trung tâm của tầng đá. Hai tay hắn chắm vào nhau, hơi cúi đầu như đang chào hỏi, sau đó mới ngẩng lên, cười nói:

- Các vị, trước tiên lão hủ xin được thay mặt toàn bộ Cố Gia cảm tạ mọi người đã quan tâm, dành thời gian quý báu của mình để tới tham dự buổi bổ nhiệm tân gia chủ của chúng ta. Nay giờ lành đã đến, xin được mời Nhất tổ lên chủ trì buổi lễ.

Không gian nơi này phi thường rộng lớn, chỉ tính từ chân tháp tới đỉnh cũng phải cao tới mười ngàn mét, nếu chỉ nói chuyện như bình thường thì sợ cách nhau năm tầng là đã không thể nghe thấy. Nhưng là thanh âm của lão nhân này vẫn như thế vang vọng đến từng ngõ ngách, không quá lớn, không quá nhỏ, thập phần êm tai.

Lão vừa nói xong, Nhất tổ đã từ bảo toạ của mình đứng lên, một đường bước lên trước thềm tế đàn, cẩn thận dâng hương cắm vào trong cự đỉnh, sau đó mới quay người nhìn xuống, lớn tiếng.

- Lễ tế tổ Cố Gia, bổ nhiệm tân gia chủ… bắt đầu.

Vừa mới dứt lời, mười tám cây cột đá bỗng nhiên lâm vào chuyển động. Phù văn huyền ảo đan xen, phóng ra mười tám cái cột sáng đâm thẳng lên trời, cuối cùng điên cuồng hội tụ lại một điểm. Chớp mắt ngưng thành một chòm sáng rực rỡ như mặt trời ban trưa, tản mát ra chí cường khí tức.

Ánh sáng cường đại khó lòng mà hình dung, chói đến mức người ta không thể mở được hai mắt chứ đừng nói là dám nhìn thẳng. Mà thân thể của Nhất tổ dưới sự chiếu rọi của ánh sáng bất ngờ trở nên to lớn gấp mười lần. Dương ánh mắt vốn đang đỏ như máu của mình lên nhìn lấy vầng tiểu hạo dương đang rực lửa, lão thận trọng bước chân tới gần cự đỉnh, lấy hết sức bình sinh mà nhấc lên.

Huyết khí sôi trào, man lực mãnh mãnh. Nhất tổ mặc dù biến trướng gấp mười lần, nhưng để nâng lên cự đỉnh quả thực còn rất khó khăn. Mãi cho tới khi đôi bàn chân của lão gần như nứt ra do quá tải, cự đỉnh mới nhích lên được một mét độ cao.

Cũng tại thời điểm này, vầng hạo dương như được cự đỉnh triệu hoán mà biến hoá, chớp mắt rời khỏi vị trí mà bay vào trong đỉnh. Sát na mà thôi, toàn bộ cự đỉnh vốn đen thui đột nhiên như lột xác, bong tróc ra lớp lớp đồng đen, để lộ ra bên trong một màu vàng óng ánh, chói mắt đến kinh người.

Đây mới là vẻ bề ngoài thật sự của nó, siêu cấp chí bảo của Cố Gia, Hạo Dương Chân Đỉnh.

Nghe nói nó năm xưa là pháp khí của thuỷ tổ Cố Gia, một đời chinh chiến khắp chiến trường thời Thượng Cổ. Sau này khi thuỷ tổ Cố Gia đạp tới đỉnh phong của cuộc đời, trở về U Châu sáng lập ra Cố Tộc, liền đặt nó tại trên tế đàn Đăng Thiên này, ngày này qua năm khác nhận lấy sự tẩm bổ bởi tín ngưỡng chi lực của con cháu Cố Gia.

Cũng là vào thời điểm đó, Cố Gia có một tập tục truyền qua muôn đời. Đó là mỗi một đời tân gia chủ, bắt buộc phải thực hiện lễ tế tổ, đánh thức lấy Hạo Dương Chân Đỉnh. Chỉ có kẻ đánh thức được chiếc đỉnh này, và được nó chấp nhận thì mới có tư cách ngồi vào vị trí tân gia chủ của Cố Gia.

Nói ra thì có vẻ khó khăn, nhưng trên thực tế muốn đánh thức được Hạo Dương Chân Đỉnh, chỉ cần mang trong mình dòng máu của Cố Tộc là đã đủ. Nên nói việc tế tổ và đánh thức thần đỉnh để xem xét tư cách của gia chủ thì hơi quá, đúng hơn thì chỉ là một thủ tục để tra xét xem người này có phải dòng dõi của Cố Gia hay không mà thôi.

Đợi cho Hạo Dương Chân Đỉnh trở về trạng thái chân thực, Nhất tổ gần như đã kiệt sức, nhanh chóng hạ nó về vị trí cũ, dập đầu ba cái rồi mới quay người trở ra khỏi tế đàn.

- Ứng cử viên cho vị trí gia chủ, mời bước lên trước Hạo Dương Chân Đỉnh.

Thanh âm vang vọng như tiếng sấm, nhưng lại không tạo cảm giác chói tai mà trẩm bổng không ngờ, vang vang đến tận cuối chân trời.

Cố Bình đang ngồi bên cạnh Tứ tổ nghe thấy thì nhanh chóng bước ra, khi đi ngang qua đám người Lục tổ, khoé môi của hắn không tự chủ được nhếch lên lành lạnh, lộ ra nét đắc ý vô cùng. Tựa như đang nói với bọn họ, Cố Bình ta đã thắng, các ngươi còn không mau cút khỏi Cố Gia vậy.

Thái độ của hắn khiến cho đám người Lục Tổ giận đến tím mặt, ai nấy khoé mắt đều như toé ra tia lửa, hận không thể đem hắn một cái tát đập chết. Nhưng mà giận dữ thì giận dữ, bọn họ không thể không nuốt lấy cục tức này trở vào, tràn đầy bất lực.

Cố Bình cười cợt lướt qua, rất nhanh bước tới trước mặt Nhất tổ, quỳ xuống dưới bồ đoàn. Nhất tổ nhìn hắn một hồi, vẻ mặt uy nghiêm vô thượng, từ trong tay mở ra một tờ kim trang, nói lớn:

- Cố Hùng, người thừa kế đời thứ bốn trăm bảy mươi sáu của Cố Gia, sinh vào…

Đây là một bảng tóm tắt về cuộc đời của tân gia chủ, không chỉ kể về thân phận của hắn, mà còn kể tới những đức tính, những chiến công và đóng góp lớn cho gia tộc. Chỉ những con người có đủ tài đức, mới có khả năng phục chúng, gia chủ của Cố Gia cũng không ngoại lệ.

Như là một thủ tục nhàm chán, rất nhiều người đều không có tập trung chú ý, chỉ mong cho nhanh nhanh kết thúc, để còn đánh thức Hạo Dương Chân Đỉnh. Nhưng là, khi mà Nhất tổ đọc tới chiến công gần nhất của Cố Bình, lại khiến cho toàn bộ mọi người có mặt tại nơi đây đều biến sắc, nhao nhao thảo luận.

Bởi vì, ghi chép đó nói rằng, Cố Bình thành công ngăn chặn phản đồ Cố Hùng, giúp cho Cố Gia thoát được đại hoạ. Đây chính là động thái quyết liệt nhất của cao tầng gia tộc này, chân chính công bố với thế nhân, Cố Hùng là kẻ phản tộc.

- Khốn kiếp…

Bát tổ là người nóng tính nhất, hắn không thể nhịn được mà quát lên giận giữ, nắm tay đã sớm nghiến nát đi phân nửa tay vịn của bảo toạ. Cũng may là có Lục tổ ngăn cản, nếu không hắn đã vác búa lên đánh chết Cố Bình từ lâu.

Rất nhanh, Nhất tổ đã đọc xong bảng tóm tắt, cho Cố Bình lập ra lời thề hiệu trung với gia tộc, rồi mới để cho hắn tiến lại vị trí của Hạo Dương Chân Đỉnh.

Nhìn lấy thần đỉnh cao lớn trước mắt, nội tâm của Cố Bình như ngập tràn sóng lớn. Khuôn mặt ngày càng thể hiện ra sự hưng phấn cùng đắc ý vô tận. Không chút do dự vạch ra vết thương, hắn đưa bàn tay của mình áp lên vị trí mặt trời được khắc trên thân đỉnh. Máu tươi chảy xuôi, hằn lên bề mặt thần đỉnh một cái thủ ấn đỏ đậm, quang mang lóng lánh.

Không đợi cho cự đỉnh biến hoá, hắn quay người lại, dõi mắt xuống vô tận người đang theo dõi, phóng ra khí tức cao cao tại thượng. Hắn, rốt cục cũng có ngày hôm nay, hắn rốt cục cũng có thời điểm đứng trên thiên hạ thế này.

Nhưng mà…

Một phút…

Ba phút…

Năm phút trôi qua, thần sắc kiêu ngạo của hắn bắt đầu thay đổi, dần trở lên nghi hoặc, và cuối cùng là lo lắng. Bởi Hạo Dương Chân Đỉnh vẫn không hề có một chút phản ứng.

- Chuyện gì xảy ra?

Người đầu tiên lên tiếng là Thất tổ.

- Nhất tổ, tại sao Hạo Dương Chân Đỉnh không có phản ứng?

Tứ tổ cũng nhanh chóng phản hồi, nụ cười trên mặt đã sớm đông cứng lại. Nhất tổ không trả lời, chỉ bày ra một bộ thần sắc phức tạp nhìn về phía Cố Bình, tựa như muốn nói lại thôi.

Mãi tới hơn nửa ngày sau, lão mới than một tiếng nặng nề:

- Hạo Dương Chân Đỉnh không chấp nhận ngươi, ngươi không có tư cách làm gia chủ Cố Gia.

Một lời như sét đánh giữa trời quang, Cố Bình hai mắt trợn trừng, có chút điên cuồng lắp bắp:

- Không thể nào, không thể nào, Nhất tổ, chuyện này làm sao có thể. Có khi nào Hạo Dương Chân Đỉnh xảy ra vấn đề hay không.

Trở nên hoàn toàn mất bình tĩnh, Cố Bình vừa nói vừa vạch ra vết thương mới, lần nữa in tay lên cự đỉnh. Nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi.

- Hạo Dương Chân Đỉnh là chí bảo của thuỷ tổ, từ xưa tới nay có bao giờ xảy ra chuyện, Cố Bình, ngươi đừng cố gắng vô ích nữa.

Biến cố này khiến cho đám người Lục tổ trở nên rất vui mừng, nghe thấy Cố Bình khẳng định thần đỉnh xảy ra chuyện, liền có người nhanh chóng tiến lên bác bỏ.

- Ngươi câm miệng, biết gì mà nói. Nếu không phải xảy ra vấn đề, nó tại sao không chấp nhận ta chứ?

Gầm lên giận dữ, Cố Bình suýt chút nữa đánh mất đi lý trí mà tấn công về phía người vừa lên tiếng, tròng mắt đã hằn lên tia máu.

Ngay tại thời điểm mà Nhất tổ còn không biết giải quyết thế nào, bên dưới chân tháp đá bỗng nhiên đi ra năm cái bóng người cao lớn, từng bước một tiến về phía đỉnh tháp.

Mà không gian, không biết tự nơi nào vang lên giọng nói oanh minh khắp đất trời:

- Bởi vì, ngươi không xứng đáng.