Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 240: Phản đồ




U Châu Thành một ngày giữa tháng năm, chiều tà đỏ rực. Mặt trời lặn xuống phía Tây đại lục, phóng ra từng tia nắng cuối ngày, yếu ớt mơ màng nhưng cũng không kém phần mỹ lệ. Những toà kiến trúc khổng lồ in lên mình hai sắc thái đối nghịch, nửa đỏ nửa đen, sáng tối đan xen.

Hắc Ngục, là một trong những khu vực trọng địa của Cố Gia, hộ vệ sâm nghiêm khủng bố. Không chỉ được bảo vệ bởi lớp lớp trận pháp điệp gia, mà còn có rất nhiều vệ binh canh gác. Cứ mỗi năm mét sẽ có một người trang bị đầy đủ đứng trấn, sắc mặt nghiêm trang cao độ.

Trên thân bọn hắn như có như không toả ra khí tức cường đại, đến người yếu nhất cũng phải đạt tới Sinh Thần cảnh giới. Cấp độ phòng vệ như thế này, dù cho Vấn Đỉnh cường giả thông thường muốn mạnh mẽ trốn thoát cũng không phải là chuyện dễ.

- Két… két…

Không gian vốn vô cùng tĩnh mịch, cánh cửa sắt cổ xưa nơi cửa ngục bỗng nhiên như bị người đẩy ra, vang lên tiếng ma sát đinh tai nhức óc. Năm cái bóng người từ bên trong ngục khẩn trương đi ra, ngó trước nhìn sau thập phần thấp thỏm. Trên thân tất cả năm người bọn hắn đều được bao trùm bởi áo choàng đen phủ kín lên tận đầu, không nhìn rõ khuôn mặt.

Loại đội hình như thế này, lại từ trong ngục giam đi ra thì chẳng cần suy nghĩ cũng có thể đoán được, bọn hắn chắc chắn có gì đó khuất tất. Nhưng mà kỳ lạ là tất cả vệ binh đều như không có trông thấy, một mực đứng im tại vị trí của mình. Duy chỉ có trưởng đội là có chú ý, nhanh chóng đi tới trao đổi với năm người đó một hồi, sau đó để mặc cho họ ly khai nơi này.

Khi mà bóng dáng của bọn họ khuất sau con đường đá, tên trưởng đội sắc mặt đột nhiên chuyển biến, khoé môi chợt nở một nụ cười lạnh lẽo. Rút ra lưỡi kiếm, hắn không chút do dự tự đâm vào bắp chân mình, sau đó hướng lên trời mà rống lớn:

- Có kẻ cướp ngục…

Thanh âm của hắn như thiên lôi cuồn cuộn, không chỉ vang vọng khắp Hắc Ngục, mà còn lan sang tận những khu vực phụ cận của Cố Gia, khiến cho rất nhiều người biến sắc.

- Oành!

Ngay sau tiếng hét, bên trong Hắc Ngục bỗng nhiên vang lên tiếng nổ rung trời. Toàn bộ trọng địa của Cố Gia đột nhiên lâm vào dư chấn mãnh liệt, khói năng lượng ngập tràn lên tận ngàn mét. Chỉ thấy nơi cửa ngục lúc này tan hoang một mảnh, toát ra vô tận khói bụi mịt mù.

Đa phần vệ binh không kịp phản ứng, đều bị năng lượng dư chấn đánh cho bay ngược ra xa, máu me đầy mình. Một số kẻ ở xa may mắn không có bị ảnh hưởng, vậy mà không chút do dự rút vũ khí đả thương người bên cạnh. Có kẻ dùng đao chém vào tay đồng đội, có kẻ dùng thương chọc bắp đùi, thậm chí có kẻ tự đập đầu mình vào đá, mỗi người một vẻ.

Chẳng đến năm giây đồng hồ, một đám vệ binh cường đại dũng mãnh đã nhanh chóng biến thành một đám thương binh, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Nếu như không có quan sát quá trình, quả thực không thể nào mà đoán được là bọn chúng đang diễn trò.

- Người đâu… mau mau ngăn cản.

- Tứ đại trưởng lão làm phản cứu đi trọng phạm Cố Hùng, mau bắt lấy chúng.

Đám vệ binh nằm vật vã trên đất, nhao nhao hô lớn như đang rất căm phẫn. Chỉ là, bọn chúng không có lấy một người đuổi theo năm người kia.

- Phản đồ, còn dám chạy trốn?

Không đầy mười giây đồng hồ sau đó, liên tiếp có tám chín đạo thần hồng từ phương xa bay tới. Người nói là một lão đầu cao lớn, sắc mặt băng lãnh toả ra uy nghiêm cực độ, khiến cho toàn bộ đám vệ binh đều có chút kinh hoàng.

Trông thấy năm người mặc áo đen đã chạy tới phương xa, lão gầm lên giận giữ, vươn tay về phía trước mà bóp mạnh một cái. Bàn tay to lớn như đại sơn ầm ầm phách xuống, đem không gian chung quanh của cả năm người đông cứng lại, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.

- Tứ tổ, ngươi đừng quá đáng.

Ngay tại thời điểm mà bàn tay sắp vỗ xuống dưới năm người, bỗng nhiên có một tiếng quát giận giữ vang lên. Lại có một cái lão nhân nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, vươn tay đem bàn tay hư ảnh của đối phương đánh nát.

Năm người kia thoát chết trong gang tấc, không dám trễ nãi thêm giây phút nào, tung ra mười tám khoả hư không tinh thạch, truyền tống khỏi phiến không gian nơi này.

- Lục tổ, ngươi có ý gì?

Bị người ngăn chặn, Tứ tổ giận tím mặt, nghiến răng nhìn về phía lão nhân mới tới mà quát lên. Lục tổ thân phận tại Cố Gia so sánh còn kém hắn vài bậc, vậy hết lần này đến lần khác muốn cùng hắn đối nghịch, thật là muốn chết.

Lục tổ ngự không đứng đối diện với Tứ tổ, ánh mắt nổi lên lửa giận, không chút chịu thua kém nói ra:

- Ý gì? Ngươi đường đường là Vấn Đỉnh điên phong cường giả, một chiêu toàn lực như thế chẳng phải muốn lấy mạng chúng nó hay sao?

Tứ tổ nghe vậy thì lạnh lùng cười:

- Đám phản đồ mà thôi, giết liền giết, ngươi chẳng lẽ còn muốn bao che cho chúng?

Không ai chịu nhường ai, bầu không khí chợt nổi lên nồng đậm mùi thuốc súng. Lục tổ lửa giận ngày càng khó kiểm soát, gầm gừ nhìn về phía Tứ tổ:

- Mọi chuyện còn chưa có điều tra rõ ràng, lấy đâu ra căn cứ khẳng định bọn chúng là phản đồ? Ngươi vừa nãy ra tay ác độc như thế, ta còn nghĩ là ngươi muốn giết người đổ tội đây?

Nghe lời của Lục tổ nói, Tứ tổ sắc mặt vặn vẹo một hồi, sau đó hoá thành cười gằn:

- Lục tổ, ngươi tốt nhất là cẩn thận lời nói của mình. Bọn hắn nếu không phải là phản đồ, tại sao lại phải bỏ trốn? Đây là có tật giật mình, không dám đối mặt với gia tộc phán xử.

Một lời này của Tứ tổ khiến cho Lục tổ nhất thời nghẹn họng, không biết phản biện lại như thế nào. Đồng thời trong lòng cũng đang gầm thét trách móc đám người của phe Cố Hùng quá ngu ngốc, lại dám cả gan tổ chức cướp ngục, chẳng khác nào tự nhận mình là phản đồ.

Thấy Lục tổ không còn lời nào để nói, Tứ tổ khoé môi nhếch lên nụ cười lành lạnh, hướng về phía sau mà ra lệnh:

- Chấp pháp đoàn nghe đây, Cố Hùng và phe phái của mình cấu kết với kẻ địch phản bội lại Cố Gia, tội danh đã rõ. Từ bây giờ trở đi bọn chúng sẽ là tội nhân của gia tộc, bất cứ ai cũng có quyền xử tử tại chỗ. Nhanh chóng phát lệnh truy nã, tuyệt đối không để cho kẻ nào trốn thoát.

Uy nghiêm của Tứ tổ đương nhiên không tầm thường, lão vừa ra lệnh, mười mấy người trong chấp pháp đoàn liền cúi đầu lĩnh mệnh, nhanh chóng quay người rời đi.

Cố Hùng là gia chủ tiền nhiệm của Cố Gia, lượng người ủng hộ hắn đương nhiên không ít. Thậm chí có cả những nhân vật chủ chốt, nắm quyền hành trọng yếu trong gia tộc. Nếu hành xử không cẩn thận có thể dẫn đến bất mãn rất lớn trong nội bộ, dù cho là các lão tổ ra mặt cũng khó lòng giải quyết.

Bây giờ thì khác rồi, Cố Hùng sợ tội bỏ trốn, không ai còn dám ủng hộ hay bao bọc hắn nữa. Lại thêm có mệnh lệnh từ Tứ tổ, chính là thời điểm thích hợp nhất để tiêu diệt phản đồ.

- Tứ tổ, ngươi làm như vậy là lạm quyền. Chưa thông qua gia tộc xét xử, ai dám đụng tới bọn chúng?

Lục tổ giận đến run người, nghiến răng chỉ tay về phía Tứ tổ mà quát. Trông thấy chấp pháp đoàn đang lĩnh mệnh rời đi, lão rống lên lời thách thức. Thân phận của Cố Hùng không phải là một tộc nhân đơn giản, mà là người đứng đầu cả gia tộc, gia chủ tiền nhiệm. Muốn xét xử tội danh của hắn, không phải một hai câu nói là có thể. Tứ tổ làm như vậy rõ ràng là lạm dụng quyền hạn của mình, vi phạm tộc quy nghiêm trọng.

- Câm miệng, đừng tưởng ngươi được xưng là Lục tổ liền có thể hướng tới ta hô to gọi nhỏ. Chuyện ta quyết định, ngươi còn không có tư cách xen vào.

Tứ tổ sắc mặt lạnh băng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục tổ. Theo lời nói của lão, Nguyên lực hùng hồn chớp mắt hội tụ trong bàn tay, quăng ra một cái tát. Một cú tát này nhìn qua có vẻ tuỳ ý, nhưng Nguyên lực đã tinh thuần đến đáng sợ, gần như chạm đến ngưỡng cửa Quy Nguyên.

Lục tổ mặc dù cũng là cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ, nhưng so ra còn kém hẳn một đoạn dài, nhất thời bị chưởng lực phách cho khí huyết nhộn nhạo, bạo lui mấy trăm mét về phía xa.

- Tứ tổ, đều là người một nhà, đâu cần thiết phải động tay động chân như vậy.

Hai vị lão tổ động thủ doạ cho không ít người sắc mặt hãi nhiên. Loại cấp độ như bọn họ một khi đại chiến, tuyệt đối là đại kiếp nạn. Cũng may là rất nhanh có người khác can ngăn, là một người vẻ ngoài trẻ tuổi cao lớn, khí tức lẫm liệt.

Người dám can ngăn hai vị lão tổ, đương nhiên thân phận không thể tầm thường được. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của hắn như vậy mà nghĩ hắn còn trẻ, tuổi tác thật sự của hắn có lẽ so với Tứ tổ và Lục tổ còn muốn cao hơn không ít.

- Tam tổ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Hắn có tôn trọng lão phu sao?

Sự xuất hiện của Tam tổ cũng không khiến cho Tứ tổ kiêng kỵ chút nào, hừ lạnh nhìn về phía Lục tổ, ánh mắt xem thường.

- Ha ha! Ngươi là cái thá gì? Nếu không phải huynh trưởng của ta đang bế tử quan, ngươi dám hống hách như vậy sao?

Lục tổ bị đánh, lửa giận đã cháy đến điên cuồng. Huynh trưởng mà lão nói chính là phụ thân của Cố Hùng, thực lực chí cường, bối phận so với tất cả mọi người ở nơi này càng thêm cao, là Nhị tổ của Cố Gia.

Trước đây khi Nhị tổ còn chưa bế tử quan, lực ảnh hưởng trong gia tộc là cực lớn. Đừng nói là một cái Tứ tổ, dù cho là Tam tổ cùng Nhất tổ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội. Cố Hùng khi đó thân phận gia chủ càng thêm vững chắc, gần như nắm lấy toàn bộ hai phần ba lực lượng của gia tộc.

Không may là hơn năm năm về trước, Ngũ tổ của bọn họ ngao du đại lục bỗng nhiên mất tích. Nhị tổ thân là huynh trưởng của Ngũ tổ, đương nhiên không thể bỏ mặc đệ mình, nhanh chóng chạy đi tìm kiếm. Ai ngờ được người còn không có tìm về, chính bản thân hắn cũng lâm nguy, suýt chút nữa bỏ mạng. Khi trở về Cố Gia liền ngay lập tức bế tử quan, đến nay còn chưa có động tĩnh gì.

Cố Hùng mất đi chỗ dựa từ phụ thân, vị thế nhanh chóng sụt giảm. Lại vướng vào nghi án phản tộc, liền bị Cố Bình phe cánh hạ bệ, bị giam vào Hắc Ngục gần cả một năm trời. Cũng may là thế lực của Cố Hùng không nhỏ, lại có Lục tổ cùng Thất tổ bọn lão một mực ủng hộ, cho nên tạm thời chưa có ai dám đụng tới hắn, mà phải đợi đến khi mở gia tộc hội nghị để xét xử.

Nhưng mà hôm nay liền không xong rồi, phe cánh của Cố Hùng vậy mà dám cả gan cướp ngục, đưa người chạy trốn. Đây chính là tình ngay lý gian, không thể nào mà giải thích