Thời gian thấm thoát trôi qua, Cố Sở từ miệng của nam tử trung niên biết thêm càng nhiều tin tức. Cảm giác có thế lực núp sau màn thao túng càng thêm mãnh liệt, lão nhất thời lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Tình thế của Cố Gia hiện tại dường như phức tạp hơn lão tưởng rất nhiều, không chỉ có Cao Gia chen vào ở ngoài sáng mà còn có cả bàn tay của Nhiếp Gia ở trong tối. Cố Gia, Cao Gia, Nhiếp Gia đều là siêu cấp cự đầu của Tuyết Vũ, so với mười đại thế lực của Thiên Nguyên như Bạch Gia, Trần Gia không thua kém chút nào.
Kẻ có thể ẩn mình thao túng đại cục, khiến cho ba gia tộc lớn này tranh đấu chỉ sợ không đơn giản. Chí ít, tiềm lực của chúng phải vượt trên cả ba gia tộc. Lão nghĩ mãi mà không ra, rốt cục là thế lực nào có đủ khả năng làm ra chuyện này. Chẳng lẽ là…
Nghĩ đến đây, nét mặt già nua của lão bỗng biến sắc, hiển hiện ra vài tia kinh nghi. Nếu quả thực là bọn chúng, lần này lão muốn can thiệp vào chuyện của Cố Gia sẽ không hề đơn giản, thậm chí có thể phải trả một cái giá không nhỏ.
Tồn tại có thể khiến một chí cường giả như lão phải cũng phải e dè, không cần nói cũng có thể đoán được vô cùng khủng bố.
- Chủ nhân… bọn hắn đối với ta còn có chút tác dụng, có thể…
Cố Sở mặc dù kinh nghi, nhưng khi nhìn về phía hai người Hoàng Thiên và Thiên Phương, chẳng hiểu sao ánh mắt lại trở nên kiên định vô cùng. Đối phương dù mạnh, nhưng lão cũng không phải quả hồng mềm, một khi xảy ra xung đột, còn chưa biết hươu về tay ai. Huống chi, lão không phải chỉ có một mình mà còn có chỗ dựa đằng sau. Có bọn họ tại, dù cho trời cao kia có sập xuống, lão cũng không lo lắng.
Có chút đắn đo mở lời, lão rất cẩn thận quan sát lấy ý tứ của Hoàng Thiên. Tên nam tử trung niên và lão giả này thân phận mặc dù không tính là gì, nhưng cũng biết được chút ít nội tình. Lão mới từ Thiên Nguyên trở về, thứ cần nhất chính là thông tin, cho nên muốn lưu bọn họ lại để tra hỏi cặn kẽ.
Riêng nữ tử này ban đầu lão vốn là không có nhận biết, cho tới khi nàng thi triển ra thanh đằng lão mới ngờ ngợ nhận ra, vậy mà lại là cháu gái của Nhiếp Y Giang, một người bằng hữu cũ của lão hồi trăm năm trước, cho nên không nỡ xuống tay.
Chỉ là ba người này khi nãy đắc tội Hoàng Thiên, lão làm sao dám tự ý định đoạt đây. Hoàng Thiên mà muốn bọn họ chết, cho lão mười cái lá gan cũng không dám trái lời. Đừng nói là một cái cháu gái, dù cho đích thân Nhiếp Y Giang tại đây, Hoàng Thiên muốn hắn chết lão cũng không do dự mà ra tay. Bởi vì đối với lão hiện giờ, chủ nhân chính là thần, chính là tín ngưỡng duy nhất của cuộc đời.
- Ta sắp tới hẳn sẽ bế quan một đoạn thời gian… ngươi xem đó rồi tự quyết định đi thôi. Nhớ cẩn thận một chút, ngươi mặc dù đã Quy Nguyên, nhưng thế giới này vẫn có một số tồn tại không nên chọc vào, hiểu chứ?
Cố Sở mặc dù không nói hẳn ra, nhưng ý tứ đã rõ ràng như vậy, Hoàng Thiên là người thông minh, làm sao không nhìn ra cơ chứ. Nhờ Thiên Phương đỡ mình dậy, hắn ho nhẹ vài tiếng, sau đó mới hướng về phía Cố Sở dặn dò.
Cuộc ác chiến hôm nay, hắn mặc dù thụ thương thê thảm, nhưng thu hoạch càng thêm khổng lồ. Thế giới quan trong hắn bắt đầu có những chuyển biến to lớn, khoảng cách đến cánh cửa Thiên Nhãn càng thêm gần rồi. Lúc này đây, hắn chỉ muốn nhanh chóng bế quan đột phá, đem hai mắt của mình phục hồi thị giác.
Cố Sở nghe Hoàng Thiên cho phép mình toàn quyền quyết định thì mừng rỡ, vội vàng cúi đầu đáp ứng. Chủ nhân chuẩn bị bế quan, sắp tới chẳng phải thế gian mặc lão tung hoành hay sao. Biến hoá của Cố Gia sớm đã khiến lão nóng như lửa đốt, hận không thể chạy về quậy banh một trận ra trò. Đây chính là cơ hội, chính là lúc lão thể hiện bản thân a.
- Lũ sâu mọt đáng chết cũng dám đục khoét vào Cố Gia, các ngươi sẵn sàng đón nhận lửa giận của ta đi.
Trong đầu như cháy lên lửa rực, Cố Sở hét lên trong lòng, rồi bỗng nhiên ngửa mặt cười lớn. Đã đến lúc lão thân chinh đi dẹp loạn rồi.
Hoàng Thiên nghe thấy tiếng cười đắc ý của lão, lại “nhìn” thấy vẻ mặt hừng hực khí thế đó, sắc mặt không khỏi đen lại. Tên thuộc hạ này theo hắn cũng đã hơn sáu năm, trước đây còn bình ổn trầm tĩnh hơn người, sao bây giờ lại có vẻ như biến hoá, yêu thích trang bức cùng quậy phá hơn thì phải. Lão là học tập từ đâu ra cái thói xấu này vậy?
Còn phía bên kia, ba người nghe thấy Cố Sở có ý lưu lại mạng sống cho mình, sắc mặt đều ánh lên sự phức tạp. Mặc dù không biết lão sẽ làm gì, nhưng chí ít giữ được mạng sống vẫn là tốt nhất. Chỉ cần giữ được mạng, liền có cơ may trốn thoát và phục thù.
Nhưng mà cuộc đời đâu phải lúc nào cũng được như ý nguyện, ngay tại thời điểm họ dấy lên hi vọng, lời nói của Hoàng Thiên liền vang lên như tiếng thiên lôi oanh tạc. Đem toàn bộ nhận thức, ý định, suy tính đều đánh tan thành bụi khói.
Bởi bọn họ nghe thấy được thiếu niên kia nói, Cố Sở đã Quy Nguyên.
Đúng vậy, không phải cường giả Vấn Đỉnh thông thường, mà là Quy Nguyên chí cường giả, tồn tại đỉnh cao của cả thế giới này.
Nhất là nữ tử kia, nàng lúc này tựa như mất hết sinh lực, ánh mắt thẫn thờ nhìn lấy Cố Sở, khoé miệng không ngừng lẩm bẩm hai từ Quy Nguyên. Vừa nãy nàng còn rất tự tin, thậm chí còn khinh thường Cố Sở. Bởi vì nàng biết sau lưng mình có phụ thân chống đỡ, có siêu cấp cự đầu bao bọc. Chỉ cần Cố Sở dám làm gì nàng, lão chắc chắn sẽ phải hối hận, chắc chắn sẽ không có chốn dung thân.
Nhưng mà bây giờ, nàng mới biết suy nghĩ của mình là ngây thơ và buồn cười đến nhường nào. Đối phương sẽ phải trả giá sao? Không, chính Nhiếp Gia các nàng mới là đối tượng phải trả giá, trả giá cho những hành động ngu ngốc của nàng ngày hôm nay.
Cố Sở không có để ý đến trạng thái kinh hãi của ba người, mà cúi đầu về phía Hoàng Thiên xin phép cáo lui, sau đó mang theo họ rời đi khỏi tửu lâu. Chủ nhân đã cho lão quyền tự quyết mọi chuyện, đương nhiên phải nhanh chóng đi làm.
Người thân đang gặp nguy, lão vội vàng cũng là điều dễ hiểu. Chưa kể, lần này Hoàng Thiên bế quan để chữa trị hai mắt, một khi hắn trở về, chính là thời điểm bọn họ phải xuất phát đến Khương Gia. Nếu đến lúc đó lão còn chưa giải quyết xong mọi chuyện, làm trễ nãi thời gian của hắn thì làm sao lão gánh vác được đây.
…
Hai ngày sau.
Đây là một vùng không gian mơ hồ không rõ, sương trắng lập lờ trôi đi khắp chốn, ẩn ẩn phát ra từng tia khí tức thần thánh. Loại khí tức này cực kỳ quỷ dị, lúc có lúc không khiến con người ta không thể nào mà nắm bắt. Thế giới chung quanh, cũng vì đó là hư hư thực thực, không thể nào phân định rõ ràng.
Hoàng Thiên một thân bao phủ bởi hắc y, tóc trắng tuỳ ý xoã ngang vai, lăng không đứng giữa không gian.
Lẳng lặng không biểu lộ cảm xúc, hắn tự mình cảm nhận lấy bốn phương biến hoá, tựa như đang chờ đợi thứ gì. Hắn vốn là đang bế quan đột phá cảnh giới Thiên Nhãn, làm sao lại có thể xuất hiện ở chốn này? Và hắn, đang đợi chờ ai?
Chẳng phải chờ quá lâu, phía trước hắn không xa, sương trắng bỗng nhiên lâm vào biến hoá. Tự hư không trống vắng, chẳng hiểu sao lại xuất hiện lớp lớp điểm sáng, nhanh chóng ngưng tụ thành một cái bóng người.
Đó là một cái nam tử thanh niên cao lớn, dù không tính là vạm vỡ cường tráng, nhưng vẫn phát ra uy thế chí cường. Toàn thân hắn vận lấy y phục trắng noãn như tuyết, làm nổi bật lên mái tóc đen dài. Mái tóc này của hắn không có trang sức tô điểm, cũng không có kiểu cách khác biệt gì, chỉ tuỳ ý buông xoã, nhưng mà… đẹp đến lạ thường.
Chiếu theo thường thức, chỉ cần nhìn thấy vóc dáng cùng mái tóc này của hắn, không cần nhìn thêm cũng đoán được hắn chắc chắn là một nam tử anh tuấn, khí độ hơn người.
Nhưng là khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tất cả mọi thường thức đều như sụp đổ. Bởi khuôn mặt của hắn rất khủng khiếp, một khuôn mặt không có tai, không có mắt, không có mũi, mà chỉ có một khoé miệng đỏ lòm như được nhuộm từ máu tươi, lúc nào cũng nở ra một nụ cười dữ tợn.
Hắn không ai khác, chính là kẻ từng khiến cho Hoàng Thiên hai lần ăn thiệt thòi không nhỏ, thậm chí là đại bại thê thảm - Vô Diện Nhân.
Sự xuất hiện của Vô Diện Nhân nhất thời khiến cho thế giới mờ ảo này lâm vào biến hoá. Sương trắng chậm rãi vờn quanh, nhanh chóng ngưng tụ thành hai luồng khí lãng, quấn lấy quanh thân bọn hắn.
Hai người đứng đối diện với nhau, tựa như hoá thành hai thái cực đối nghịch hoàn toàn. Không chỉ riêng khí tức hay ngoại hình, mà ngay cả tư duy tính cách cho đến số mệnh gia thân cũng vậy, đều làm bật lên ở nhau nét khác biệt, đối nghịch gay gắt.
Một kẻ tràn đầy sinh cơ, một kẻ ngập trong tử khí. Một kẻ y phục đen tóc trắng, một kẻ y phục trắng tóc đen. Một kẻ sống trong nỗ lực cùng phấn đấu, một kẻ chìm trong oán khí cực cùng và hận thù.
Nếu như có điểm chung nổi bật nhất giữa bọn hắn, chính là cả hai người đều không có mắt.
- Hoàng Thiên… đã lâu không gặp.
Nhếch lên đôi môi máu, Vô Diện Nhân mỉm cười lên tiếng. Lời nói như mang lên vài tầng thâm ý.
Hoàng Thiên nghiêng đầu, cảm nhận lấy những biến hoá của người thanh niên này, nhàn nhạt trả lời.
- Tiên Đạo Thể… Hoá Ma Thần, ngươi rốt cục thành công, chúc mừng ngươi.
Đã trôi qua năm năm kể từ khi xảy ra trận chiến trong linh hồn huyết mạch, bọn hắn lần nữa gặp lại nhau. Trận chiến năm đó, Hoàng Thiên vì quá mức ỷ lại vào Ma Thần Huyết Mạch, bị Vô Diện Nhân đánh cho đại bại, để cho đối phương giành được tư cách sở hữu huyết mạch vô thượng của mình.
Năm năm trôi qua, không nghĩ được kẻ này đã thành công đồng hoá, hoàn thành tiến trình Tiên Đạo Thể - Hoá Ma Thần, hoàn toàn đạt được Ma Thần huyết mạch.
- Ồ! Đừng nói với ta những lời không thật lòng như thế. Đó là một tật xấu của con người, ngươi không nên học theo chút nào.
Khẽ lắc nhẹ đầu, Vô Diện Nhân nhếch môi cười nhẹ. Nội dung lời nói tràn đầy ý châm biếm, nhưng chất âm lại rất chân thành, khiến cho người ta không khỏi có cảm giác tin tưởng.
- Ngươi hận loài người như vậy, mà không biết được lời của ta là mang hàm ý trái ngược hay sao?
Hoàng Thiên không nhanh không chậm đáp lời, giọng điệu tràn đầy sắc bén. Hắn xưa nay rất hiếm khi cùng người tranh đấu miệng lưỡi, nhưng đối với Vô Diện Nhân lại khác. Người này, luôn tạo cho hắn một cảm giác đối nghịch sâu sắc, không thể nào mà dung hoà.
- Ha ha! Không tệ. Ngươi so với con người, lòng dạ càng thêm sâu, ta thích.
Vô Diện Nhân nghe hắn nói, bỗng nhiên phá lên cười. Một tiếng tán thưởng, lại chẳng khác gì đang mỉa mai hắn, rất khó để mà lọt tai.
Hoàng Thiên nhẹ cười, từ chối cho ý kiến. Hắn từ xưa tới nay, chưa bao giờ tự nghĩ mình là người tốt. Lòng dạ âm hiểm thì đã sao? Chỉ cần bảo vệ được bản thân và người mình muốn bảo vệ, dù cho phải nhập ma, hắn cũng dám làm.
Dường như không muốn nhiều lời cùng đối phương nữa, hắn bỗng nghiêng đầu bày ra tư thế mời, nhàn nhạt lên tiếng:
- Ra tay đi.
Hắn thẳng thắn như vậy, nhất thời khiến cho Vô Diện Nhân có chút ngạc nhiên:
- Ngươi không thắc mắc tại sao ta lại tới ư?
Hoàng Thiên lạnh lùng cười:
- Chẳng phải là vì cướp đoạt Tâm Nhãn hay sao. Tới đi, để cho ta xem xem năm năm này, ngươi có thể phát huy Ma Thần huyết mạch đến mức nào.