Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 233: Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả




Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc mà chiều tà lại tới. Dưới bóng tàn dương, hai cái tình nhân ngồi dựa vào vai nhau, cười cười nói nói, hạnh phúc đến vô cùng. Mặc cho ngoài kia thiên hoang địa lão, mặc cho thế giới này sông cạn đá mòn, họ vẫn như cũ nắm tay nhau, lặng lẽ nhìn cuộc đời.

- Chủ nhân!

Bên ngoài trận pháp xao động, Cố Sở có chút do dự đứng thập thò ngoài cửa, gọi vọng vào. Phía sau lão, Khương Bá biểu tình rung động không thể tin, một mực đứng ngây người tại chỗ. Mặc dù có lờ mờ đoán ra được quan hệ giữa hai người, nhưng khi nghe Cố Sở trực tiếp xưng hô như thế, hắn vẫn như cũ khó mà tin tưởng. Siêu cấp quái vật như Cố Sở vậy mà cam nguyện làm thủ hạ của thanh niên này, thực sự bất khả tư nghị.

- Vào đi!

Thanh âm của Hoàng Thiên từ bên trong vọng ra, trận pháp trên cánh cửa theo tiếng gọi mà thu hồi.

Cố Sở dẫn theo Khương Bá bước vào, khi nhìn thấy Thiên Phương bên cạnh Hoàng Thiên thì thoáng biến sắc. Vội vàng quỳ phục xuống sàn, cung kính dập đầu:

- Cố Sở tham kiến chủ mẫu.

Một màn này doạ cho Khương Bá đông đông lui lại mấy bước, vẻ mặt càng là hãi nhiên thất sắc.

Cố Sở, đây chẳng phải là tên huý của Ngũ tổ Cố Gia hay sao. Người này hơn sáu năm trước rời đi Tuyết Vũ đại lục chu du thiên hạ, nghe đồn đã bỏ mạng tại Thiên Nguyên. Cố Gia cũng vì sự kiện này mà xuất hiện biến cố, nội đấu triền miên dẫn đến tình trạng như bây giờ.

Vậy mà lúc này đây lão lại xuất hiện trước mắt hắn, thậm chí còn cường đại hơn năm đó vô số lần. Mặc dù thời gian nhận biết Cố Sở không lâu, nhưng sự cường đại của lão đã sớm in hằn vào trong tâm trí hắn. Tu vi của lão, dù cho chưa tới Quy Nguyên, nhưng ít nhất cũng phải đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ.

Cường giả cấp bậc này, dù cho là đặt trên toàn bộ đại lục cũng phải là một phương bá chủ, thuộc vào cao thủ đỉnh tiêm. Vậy mà hết lần này đến lần khác cung kính với hai người trẻ tuổi, thậm chí không tiếc bỏ qua tôn nghiêm mà quỳ lạy cúi đầu, thật khó lòng mà tin nổi.

- Đứng dậy đi, ta nếu có ý muốn trách phạt, ngươi nghĩ mình còn sống được đến bây giờ ư?

Thiên Phương lạnh lùng nhìn về phía Cố Sở mà nói. Nàng dĩ nhiên biết vì sao lão già này vừa nhìn thấy mình liền tỏ ra sợ hãi như thế, chẳng phải vì sợ nàng trách phạt việc không bảo hộ được Hoàng Thiên hay sao.

Cố Sở nghe nàng không có ý trách phạt, tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc tan biến, vui mừng dập đầu tạ ơn, sau đó mới cung kính đứng lui sang một bên.

- Có chuyện gì sao?

Hoàng Thiên mặc dù hai mắt đã mù, nhưng dù sao pháp môn Tâm Nhãn cũng đã luyện đến nhập môn, vẫn có thể miễn cưỡng cảm nhận được chuyện xảy ra. Lờ mờ đoán được lý do Cố Sở sợ hãi Thiên Phương, hắn trong lòng chẳng hiểu sao có chút ấm áp. Nàng mặc dù không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, nhưng bằng cách này hay cách khác vẫn luôn quan tâm bảo vệ hắn, hắn còn cầu gì hơn thế nữa.

- Khương Bá mới báo cho thuộc hạ rằng tối nay trên thuyền có một buổi dạ tiệc nhỏ, muốn mời chúng ta cùng tham dự.

Cố Sở nào dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời. Thực ra khi Khương Bá thỉnh cầu, lão đã định thẳng thừng từ chối. Đi theo Hoàng Thiên lâu nay, lão tự nhiên biết được tính cách của hắn không thích đi tới mấy nơi náo nhiệt, chứ đừng nói là tham gia dạ tiệc gì đó.

Nhưng là do Khương Bá quá nhiệt tình, lại thêm lão cũng muốn gặp mặt Khương Tiểu Lan, cho nên mới đến đây xin ý kiến chủ nhân. Dạ tiệc mặc dù không có gì đáng xem, nhưng so với ngây người cả ngày trong phòng vẫn tốt hơn nhiều. Chưa kể nếu thông qua dạ tiệc mà giúp cho quan hệ giữa Khương Tiểu Lan và Hoàng Thiên gần gũi lại, cũng là một chuyện tốt.

Chỉ là, có một điều quan trọng nhất mà lão quên đi, đó chính là Hoàng Thiên hai mắt đã mù. Lão mời hắn đi đến nơi đông người, chẳng phải là để hắn cảm thấy khó chịu hay sao.

Thiên Phương ngồi bên cạnh Hoàng Thiên cũng nhìn ra được một điểm ấy, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh đi. Nàng làm sao không đoán ra được Cố Sở này là có tâm tư riêng. Mặc dù chút tính toán này không có ảnh hưởng gì tới Hoàng Thiên, nhưng vẫn như cũ khiến nàng nổi giận.

Cố Sở bị ánh mắt của nàng doạ cho tái đi, vừa sợ vừa điên cuồng suy nghĩ xem mình làm sai ở chỗ nào. Một hồi sau lão mới tá hoả phát hiện ra điểm mấu chốt, nhưng là không dám mở miệng, chỉ biết cúi đầu tỏ ra hối lỗi, tuyệt nhiên không dám ho he thêm câu nào nữa.

- Phương…

Cảm nhận được Thiên Phương giận giữ, Hoàng Thiên nhẹ cười vỗ lấy vai nàng mà trấn an, sau đó mới hướng Khương Bá mà nói:

- Cám ơn ý tốt của Khương tiền bối, chỉ là Hoàng Thiên ta hai mắt đã mù, không thích hợp tham gia náo nhiệt, cho nên để tiền bối thất vọng rồi.

Không chỉ riêng mình Cố Sở, Khương Bá cũng cảm nhận được ánh mắt của Thiên Phương đáng sợ, nào dám tỏ ra thái độ gì, chỉ có thể khách sáo cười:

- Không dám, là ta suy nghĩ không chu toàn mới đúng, mong công tử đừng trách tội.

Hoàng Thiên nhếch môi cười, chăm chú cảm nhận lấy Khương Bá, hồi lâu mới lên tiếng:

- Ta nghe Cố Sở nói, Khương Gia các ngươi mang trong mình dòng máu của Khổng Tước, đúng không?

Không nghĩ Hoàng Thiên tự dưng đổi chủ đề, mà lại hỏi về vấn đề liên quan đến Khương Gia, Khương Bá trong lòng có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu xác nhận. Khương Gia bọn hắn có huyết mạch Khổng Tước, Tuyết Vũ đại lục đã sớm lan truyền rộng khắp, cũng không phải là thông tin bí mật gì.

Đương nhiên, cái gọi là dòng máu của Khổng Tước không phải là nói bọn hắn có hoàn toàn huyết mạch của Khổng Tước, mà là chỉ có một tia truyền thừa. Nhưng Khổng Tước là tồn tại thế nào, một tia huyết mạch của nó dù cho là mỏng manh, nhưng cũng là một loại huyết mạch khủng bố khó có thể hình dung. Đó cũng là lý do mà Khương Gia bọn hắn một mực tồn tại từ Thượng Cổ cho tới giờ, trở thành đỉnh tiêm thế lực trên đại lục.

- Vậy nếu ta đoán không lầm, Khương Gia các ngươi hẳn là sở hữu Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả đi.

Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả, cái tên vừa thốt ra từ miệng Hoàng Thiên liền khiến cho Khương Bá thất kinh, ánh mắt nhìn về phía hắn ngay lập tức trở nên bất thiện, thất thố hô lên:

- Làm sao ngươi biết?

Đây là thông tin cơ mật tối cao của Khương Gia bọn hắn, chưa bao giờ được phép để lộ ra ngoài. Bởi vì một khi bị thiên hạ biết được bọn hắn có sở hữu thần hoả trong truyền thuyết, tuyệt đối là đại hoạ diệt môn.

- Hừ!

Thấy thái độ của Khương Bá biến chuyển thành đối nghịch, Cố Sở sắc mặt lạnh đi, tức giận hừ một tiếng cảnh cáo. Một tiếng hừ này mang theo lực lượng thiên địa, ầm ầm trấn áp khiến Khương Bá bạo lui về sau, suýt nữa thì thụ thương.

- Ha ha! Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta nếu có ác ý, các ngươi đã sớm nằm xuống ở phiến hoang lâm kia rồi. Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả đối với các ngươi là một bí mật tối cao, nhưng đối với ta lại chỉ là một cái thường thức, không có gì khó để đoán ra cả.

Phất tay ngăn lại Cố Sở, Hoàng Thiên bước tới trước mặt Khương Bá, cười nói. Cảm nhận được Khương Bá không tin lời của mình, hắn mỉm cười giải thích:

- Từ thuở khai thiên lập địa, đại đạo diễn hoá muôn loài. Thú tộc có Chân Long làm chủ, điểu tộc lấy Phượng Hoàng đứng đầu, xưng bá khắp thời không Thượng Cổ. Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh, nuốt lấy thái sơ chi khí mà sinh ra hai yêu là Khổng Tước cùng Đại Bàng, mạnh mẽ vô song. Là hậu duệ của Phượng Hoàng, Khổng Tước cũng thừa hưởng đặc tính niết bàn của nó. Mỗi một lần có cá thể mới sinh ra, đều phải trải Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả tôi luyện cùng tẩy lễ. Một khi tẩy lễ thành công, Khổng Tước sẽ luyện hoá một phần Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả thành bản mệnh chân hoả của mình. Bản mệnh chân hoả này sẽ theo nó cho đến khi nó chết đi, khi đó ngọn lửa này lại một lần nữa trở thành Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả, truyền thừa cho thế hệ tiếp theo. Các ngươi thân là nhân tộc, lại mang trong mình một tia huyết mạch Khổng Tước, tuy rằng rất mờ nhạt, nhưng chung quy không thể thoát được khỏi quy luật đó. Cho nên nói, Khương Gia các ngươi nếu không có Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả chỉ sợ đã sớm diệt vong từ lâu, há có thể tồn tại cho tới bây giờ.

Hoàng Thiên một mạch kể lại truyền thuyết về Khổng Tước và nêu ra suy đoán của bản thân mình, đồng thời cẩn thận cảm nhận lấy biến hoá của Khương Bá.

Một màn này để cho Cố Sở mê man, còn Khương Bá thì thần sắc phức tạp, sau đó là thở dài như là xác nhận. Hắn mặc dù không dám chắc Hoàng Thiên mọi lời đều đúng, nhưng việc Khương Gia tồn tại nhờ vào Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả là có thật.

Từ Thượng Cổ cho tới bây giờ, bất cứ thành viên Khương Gia nào khi sinh ra cũng phải trải qua tôi luyện và tẩy lễ dưới Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả. Thông qua đó mà ngưng luyện ra chân hoả và ngộ ra thần thông cho bản thân mình.

- Công tử kiến thức uyên thâm, Khương Bá thực sự vô cùng khâm phục.

Trong lòng mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Khương Bá cũng không biết phải làm gì khác, chỉ có thể than thở một câu. Biết bản thân đã đoán đúng, Hoàng Thiên trong lòng nổi lên kích động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, mỉm cười nói:

- Khương Bá tiền bối quá khen, ta chỉ là may mắn đọc được một chút điển tịch cổ cho nên mới biết được đôi chút, so với các vị tiền bối lớn tuổi cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, nào dám tự xưng kiến thức uyên thâm.

Tỏ ra khiêm tốn, Hoàng Thiên cũng không phải là nói láo. Hắn sở dĩ biết tới những kiến thức này đều là nhờ đọc được bên trong Đại Việt Tâm Linh Huyền Bí Điển. Nếu như so với những đám quái vật lâu năm, đúng là còn chưa đủ để thành đạo.

Ngưng lại một chút, hắn lại hỏi:

- Khương Bá tiền bối, hông biết địa vị của ngươi tại Khương Gia như thế nào?

Khương Bá nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, cũng lờ mờ đoán ra được chủ ý của hắn, nhẹ gật đầu trả lời:

- Không giấu gì công tử, ta nhờ có phụ thân cùng huynh trưởng làm hậu thuẫn cho nên nắm giữ được vị trí phó gia trưởng. Địa vị không quá cao, nhưng cũng có thể quyết định được một số chuyện. Công tử phải chăng…

Nói đến đây, Khương Bá không có tiếp tục nữa, mà đánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên. Có một số chuyện nếu hai bên đã rõ, nói hay không nói cũng không quá quan trọng nữa.

Hoàng Thiên mỉm cười, có chút tự tin trả lời hắn:

- Đúng vậy, ta là muốn mượn Phượng Hoàng Niết Bàn Hoả của Khương Gia một đoạn thời gian.