Cố Sở đang giao chiến cùng hai người Bạch Chấn Long thấy thế kiếm băng qua cũng không khỏi kinh hãi, Phong Thiên Lạc Địa Kích trong tay nhanh chóng đẩy lui Lục Tiểu Ca, toàn lực đón đỡ một chiêu này.
- Phanh!
Sức mạnh phát ra do hai mươi cường giả bán Quy Nguyên liên hợp tuyệt đối không phải trò đùa. Một kích của Cố Sở mặc dù kịp thời ngăn lên, nhưng sức mạnh thuần tuý so ra lại kém một đoạn dài, bị áp đảo hoàn toàn.
Lần đầu tiên trong đại chiến, lão thụ thương. Thân thể như lưu tinh hoá, vụt ngang qua mấy chục dặm thinh không rồi mới xuyên sang đại địa. Sóng chấn động cuồn cuộn mà lên, chớp mắt huỷ diệt bốn năm toà thành trì cạnh đó, người chết kẻ thương oan ai oán kêu gào.
Chỉ là Cố Sở càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh. Mặc kệ trọng thương, trong mắt lão vẫn ánh lên sự điên cuồng và ác khí. Hai chân đả lực vào lòng đất, thân thể lão chẳng khác nào lưu tinh bắn phá trời cao, một lần nữa gia nhập vào đại chiến.
- Phong Thiên Lạc Địa thức thứ hai… Phách Trảm Thiên Hoang.
Phong Thiên Lạc Địa Kích rung lên tiếng gầm gừ, như hung thú thượng cổ trên đà tỉnh giấc, bá khí kinh người. Từ khi được chủ nhân của Lâm Dương chế tạo ra cho tới bây giờ, nó mới chỉ một lần duy nhất bộc phát được toàn bộ sức mạnh ẩn tàng bên trong. Nhớ năm đó một chiêu Phong Thiên Lạc Địa – Phách Trảm Thiên Hoang do người kia thi triển ra, quả thực mạnh đến kinh thiên động địa, doạ cho quỷ khóc thần gào. Kể cả là tồn tại như Lâm Dương, cho đến bây giờ vẫn còn cảm thấy vô năng đón đỡ.
Từng ấy vạn năm trôi qua, nó một mực ngủ say trong dòng trôi của lịch sử, mặc cho năm tháng bụi bặm phai mờ, nhưng sức mạnh đó vẫn như cũ vẹn nguyên, chờ người có khả năng đánh thức. Mà Cố Sở Quy Nguyên, chính là bước đi đầu tiên để có thể chân chính chạm tới được cánh cửa đó, phần nào kích phát được chân chính sức mạnh của Phong Thiên Lạc Địa. Chỉ một phần, nhưng không phải là thứ mà Quy Nguyên bước thứ nhất có khả năng đón đỡ.
Bạch Chấn Long sắc mặt tái đi, con mắt ngập tràn sự kinh hoảng chạy trốn về phía xa. Đằng sau lão, một cái hư ảnh trường kích lao đi với tốc độ không gì sánh nổi, nghiền nát toàn bộ không gian. Sát khí thông thiên triệt địa, phong mang sắc bén như lưỡi hái của Phán Quân Địa Phủ, hãi nhiên cực cùng.
- Lâm Thanh Phong, cứu ta…
Trông thấy hư ảnh trường kích sắp đuổi kịp mình, mang theo sát ý vô biên vô hạn, Bạch Chấn Long gần như tuyệt vọng hét lên. Sức mạnh của một chiêu kia quá không thể tưởng tượng, lão từ khi xuất đạo cho tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải công kích đáng sợ như thế này. Thậm chí, lão đã cảm nhận được khí tức của tử vong.
- Vút… Phanh…anh.
Tiếng nổ rung trời, không gian chỉ còn lại một màu trắng xoá. Vài hơi thở trôi qua, mấy trăm dặm bầu trời bỗng trở nên trời quang mây tạnh, mặt trời rạng rỡ. Thinh không bỗng chốc trong veo không tạp chất, chỉ còn lại lăn tăn năng lượng dư ba, điểm tô lên bức tranh mỹ lệ, mê hoặc lòng người.
- Quy Nguyên bước thứ hai?
Thanh âm của Cố Sở thảng thốt vang lên, có chút khó thể tin nhìn về thinh không đối diện. Nơi đó có hai cái bóng người đang đứng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi vẫn sáng chói vô cùng. Một người dĩ nhiên là Bạch Chấn Long với thân hình không còn nguyên vẹn, nơi mi tâm xuất hiện khe nứt chạy dài, sinh cơ gần như đã đoạn tuyệt.
Người còn lại không ai khác chính là Lâm Thanh Phong. Lão ngự không ở đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn xem Cố Sở, vẻn vẹn không chút nào thụ thương.
Kẻ có thể chống đỡ kích thứ hai của Phong Thiên Lạc Địa – Phách Trảm Thiên Hoang do Cố Sở thi triển ra mà không chút tổn hao như thế này, tuyệt đối không thể thấp hơn Quy Nguyên đệ nhị bước. Thật không ngờ, Lâm Thanh Phong lại ẩn giấu sâu đến thế, vậy mà đã đạt tới cấp bậc này.
Cố Sở kinh ngạc, Lâm Thanh Phong trong lòng cũng ngập tràn sóng lớn. Đã từng trải qua Quy Nguyên hai bước, hơn ai hết lão rất hiểu hai giai đoạn này chênh lệch đến mức nào. Nếu như nói Quy Nguyên bước thứ nhất có thể chạm tới cánh cửa bản nguyên, mượn nhờ sức mạnh của thiên địa cho mình, thì Quy Nguyên bước thứ hai lại hoàn toàn bước vào cánh cửa đó, có được một phần chưởng khống sức mạnh của thiên địa này.
Mượn nhờ và chưởng khống, đây là sự khác biệt mà không phải ngoại lực có thể bù đắp lại được. Có cỗ ngoại lực nào có thể sánh ngang cùng sức mạnh của thiên địa hay sao? Vậy mà kẻ trước mặt này, lại có thể dùng sức mạnh của Quy Nguyên bước thứ nhất để chống lại ông, thậm chí còn giết chết Bạch Chấn Long ngay trước mặt, là cỡ nào khó tin.
- Ta… Ta không cam lòng.
Chỉ còn lại chút hơi tàn đang dần tiêu tán, Bạch Chấn Long tròng mắt tràn ngập thần sắc không thể tin và sự hối hận cực cùng. Tu luyện một đường, có bao giờ lão nghĩ tới một ngày bản thân mình sẽ phải ngã xuống. Quy Nguyên không dễ, những tưởng lão đã bước chân đến đỉnh cao của thế giới này, được vạn tộc dương danh kính ngưỡng. Làm sao có thể ngờ, chỉ vì chọc phải một tên thiếu niên mà bỏ mạng, chết trong sự không cam tâm và nhục nhã.
- Là lão phu xem thường ngươi rồi.
Trông thấy Bạch Chấn Long chết đi, Lâm Thanh Phong trong lòng tràn đầy phức tạp nhẹ nói. Cánh tay phất ra thu lấy Giao Long Chiến Tiên Phủ, nhẹ nhàng vuốt ve, lại nói:
- Ngươi rất mạnh, nội tình càng thêm thần bí. Nếu như không bỏ ra một cái giá lớn, lão phu cũng không nắm chắc lấy được mạng ngươi. Nhưng thế giới này luôn luôn có những tồn tại mà ngươi không thể đắc tội, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được hôm nay mình đã quyết định sai lầm đến mức nào. Bọn chúng… là không thể chống lại, cũng không thể khinh nhờn.
Lâm Thanh Phong dứt lời, Giao Long Chiến Tiên Phủ đã rời tay, lẳng lặng lao về phía Cố Sở. Không có uy thế kinh người, cũng không có tốc độ siêu thanh, mà chỉ đơn giản là một cú ném.
Nhưng một cú ném này, lại khiến cho Cố Sở kinh hồn táng đảm. Áp lực tạo nên vượt qua bất cứ chiêu thức gì mà ông từng đón đỡ trước đây, không thể nào mà tránh né. Đó là sức mạnh của Quy Nguyên bước thứ hai, sức mạnh của cả phiến thiên không này.
Cố Sở mạnh mẽ, có thể chống đỡ lại Lâm Thanh Phong, nhưng làm sao chống đỡ lại được trời đất. Phách Trảm Thiên Hoang một lần nữa triển khai, mãnh liệt đối kháng với sức ép của toàn bộ thiên địa.
- Ầm… ầm…
Như là tận thế hàng lâm, thiên không nổ nát. Dư chấn đem toàn bộ đại lục này đánh cho run lên dữ dội, một vết nứt khổng lồ từ trung tâm đại địa lan ra, kéo dài không thấy được điểm cuối, khủng khiếp vô cùng.
Hai chiêu va chạm, thiên địa phân.
Cố Sở cản được sức mạnh của trời đất, nhưng lại không cản được Giao Long Chiến Thiên Phủ. Cây búa như đi vào chốn không người, dễ dàng ghim sâu vào bắp đùi lão, mang theo một cỗ đau đớn tới tận tâm can. Sát ý nổ ra, ngấm vào xương cốt cùng da thịt của lão, điên cuồng tàn phá, nhất thời không thể nào rút ra.
- Cố Sở… đi thôi.
Bên dưới đại địa phương xa, Hoàng Thiên dưới sự bảo vệ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch an toàn vô cùng. Cảm nhận được Cố Sở đã thụ thương, hắn vội vàng truyền âm cho lão. Bạch Chấn Long đã chết, hắn cũng không muốn dây dưa ở đây thêm phút giây nào nữa. Cố Sở mặc dù mạnh, nhưng thuỷ chung mới chỉ đột phá Quy Nguyên không lâu, đối chiến cùng với tồn tại Quy Nguyên đệ nhị bước như Lâm Thanh Phong, quả thực chỉ có con đường chết.
Nhận lệnh từ Hoàng Thiên, Cố Sở cũng không có ham chiến mà mau chóng lui về bên cạnh chủ nhân, bày ra tư thế đề phòng cao độ.
Hai chân lão dậm mạnh xuống khoảng không, lòng đất như có thứ gì được thúc dục mà tỉnh giấc. Ba mươi sáu cái cột sáng bất chợt phóng thẳng lên trời, xuyên thấu vào khoảng không xanh thẳm. Sau một sát na, bốn phương không gian như run lên nhè nhẹ, phảng phất như bị người phân ra làm hai.
- Siêu cấp truyền tống trận…
Cảm nhận khí tức không gian đậm đặc, Lâm Thanh Phong lần đầu tiên biến sắc, vội vàng ra tay đánh về phía đại trận hòng ngăn cản hai người thoát đi.
Rốt cục ông cũng hiểu ra vì sao Hoàng Thiên từ đầu đến cuối lại luôn tự tin như thế, cùng lúc đối mặt với toàn bộ cường giả Thiên Nguyên vẫn cao ngạo ngẩng đầu, không hề có ý định luồn cúi.
Lúc đầu ông còn nghĩ rằng hắn là vì sự bảo hộ của ông mà không sợ ai, nhưng sau đó mới bất ngờ nhận ra đằng sau hắn còn Cố Sở cùng hai đầu bản nguyên ma thú. Dưới sự bảo vệ của ba tồn tại này, hắn không sợ ai cũng là điều dễ hiểu. Những tưởng đó đã là lá bài tẩy cuối cùng của hắn rồi, vậy mà không ngờ hắn vẫn còn một hậu thủ đằng sau nữa.
Hoá ra mọi chuyện từ đầu đến giờ vẫn luôn được hắn tính toán kỹ lưỡng, dù cho có chút biến cố sai lệch nhưng vẫn như cũ nằm trong tầm kiểm soát. Ai có thể ngờ được, hắn lại ngay dưới mắt ông bày ra siêu cấp đại trận truyền tống, lưu lại làm đường lui cho bản thân mình.
Kế hoạch tiêu diệt Bạch Gia của hắn mặc dù rất không hoàn mỹ, tràn đầy những lỗ hổng chết người, thậm chí đến mục đích của kế hoạch cũng không có đạt tới. Nhưng điều đáng sợ của kế hoạch đó không phải ở mục đích và độ hoàn hảo của nó, mà là nằm ở việc an toàn tuyệt đối. Một kế hoạch được lập ra, mang theo rất nhiều hậu thủ nhằm đảm bảo cao nhất cho tính mạng của kẻ thực thi. Dù cho có bất cứ biến cố nào xảy ra, hắn cũng không thể nào ngã xuống. Thậm chí ông còn có cảm giác, đây chưa phải là lá bài cuối cùng của hắn, đằng sau chỉ sợ còn có một hoặc nhiều hậu thủ kinh người hơn nữa.
Kẻ này, tuyệt đối không được phép sống.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của Hoàng Thiên, Lâm Thanh Phong trong đầu sát ý ngập tràn, quyết đoán ra tay. Đả Thần Bổng vung lên, tản ra tiên quang đậm đặc khiếp người, chấn động khắp bầu trời. Cây bổng này, vậy mà là một cái tiên khí cực phẩm.
Bóng bổng vụt qua, rất đơn giản nhưng lại đáng sợ cực điểm, phảng phất đi qua, thiên địa đều sẽ nhao nhao sụp đổ.
- Chủ nhân…
Cố Sở cảm nhận được uy thế của một bổng kia mạnh mẽ, sắc mặt lại không hề có sự sợ hãi, ngược lại còn trở nên dữ tợn mười phần. Đúng như Lâm Thanh Phong dự cảm được, truyền tống trận không phải là lá bài cuối cùng của bọn họ. Nếu ông ta muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng đừng trách hai người ra tay độc ác.
- Không cần.
Hoàng Thiên không chút do dự cự tuyệt Cố Sở, cánh tay giương lên vỗ vỗ vào vai của Tiểu Hắc.
Cố Sở còn đang ngẩn người không hiểu vì sao chủ nhân lại từ chối, thì Tiểu Hắc đã rống lên một tiếng kinh thiên động địa. Tiếng rống này mạnh mẽ vô biên, vậy mà không nằm trong quy tắc thiên địa, không chịu sự trói buộc của thời không, đáng sợ đến cực cùng