Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 221: Đại kiếp nạn




- Hoàng Thiên, hắn là ai vậy?

Anh Vũ lúc này đã tiến tới bên cạnh Hoàng Thiên, có chút tò mò nhìn vào ngọc giản trong tay hắn.

- Phong Võ.

Liếc mắt nhìn về phía Anh Vũ, Hoàng Thiên trả lời một câu ngắn ngủn, không đầu không cuối. Anh Vũ trí lực đương nhiên không thể so sánh với hắn, nhất thời không nhớ ra được Phong Võ là ai, dẫu sao sự việc cũng đã xảy ra quá lâu rồi.

Hoàng Thiên cũng không có đi giải thích, có đôi khi một số chuyện càng ít người biết thì càng tốt. Hắn không muốn huynh đệ của mình bị cuốn vào trong vòng quay ân oán này.

Ném ngọc giản cho Kiếm Ma, Hoàng Thiên truyền âm:

- Giữ lấy đi, sẽ có lúc ngươi cần dùng tới nó.

Hành động này của Hoàng Thiên nhất thời khiến cho Kiếm Ma có chút kinh ngạc, ánh mắt như xuyên qua hắc khí nhìn qua. Đây là hứa hẹn của một cao thủ tuyệt đỉnh, chẳng khác nào cho bản thân một chỗ dựa cực lớn, tại sao chủ nhân lại giao cho hắn chứ.

Như hiểu được suy nghĩ trong lòng thủ hạ của mình, Hoàng Thiên cười nhạt truyền âm:

- Ta sắp tới chỉ sợ không còn chỗ dung thân trên đại lục này nữa, nhưng kế hoạch của chúng ta vẫn phải được tiếp tục, ngươi hiểu chứ?

Kiếm Ma nghe được lời này, bất giác đưa mắt nhìn về phương xa. Nơi đó không biết tự lúc nào đã tập trung rất đông người, từng cái ánh mắt đều hướng về phía bên này nhìn tới. Hắn hiểu được vì sao chủ nhân lại nói ra những lời đó, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.

Bạch Khôi không chỉ đơn giản là một cái siêu cấp thiên tài, mà còn một tầng thân phận khác đó là truyền nhân đời tiếp theo của Bạch Gia. Hôm nay Hoàng Thiên trước mặt mọi người giết chết hắn, liền đồng nghĩa với việc cùng cả Bạch Gia không đội trời chung. Quái vật ở tầm cỡ này, chỉ sợ khắp Thiên Nguyên đại lục không có ai đủ đảm lược đứng ra bảo vệ hắn cả.

Nhưng càng như vậy, Kiếm Ma lại càng khó hiểu thêm nữa. Thực lực cụ thể của Phong Võ hắn không biết, nhưng chắc chắn không dưới Quy Nguyên, nếu như có Phong Võ làm chỗ dựa, mối nguy này chẳng phải sẽ phần nào được hoá giải hay sao.

Hắn làm sao biết được, nguy cơ mà Hoàng Thiên nhắc tới không đến từ việc giết chết Bạch Khôi, mà là đến từ việc kế hoạch của hắn bị bại lộ.

Lợi dụng Cố Tinh Cực Đạo thạch làm mồi nhử, dẫn dụ ba siêu cấp thế lực khác vây công Bạch Gia. Một kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo không tỳ vết, nhưng lại bị đổ vỡ ngay phút chót. Hắn tính toán rất tốt, nhưng lại không tính được Bạch Gia có con quái vật Bạch Chấn Long đã đạt tới Quy Nguyên, cũng như sự tồn tại của Thiên Không Trấn Giới đoàn.

Ngày hôm đó khi mà rời khỏi hội đấu giá siêu cấp, hắn cùng Cố Sở đã bị Bạch Chấn Long phát hiện là kẻ tung tin đồn về Cố Tinh Cực Đạo thạch. Một khi đại chiến nổ ra, chẳng cần suy nghĩ cũng có thể biết được hai người là kẻ đứng sau âm mưu to lớn này.

Còn về đại chiến, Hoàng Thiên cũng không có hy vọng quá lớn. Ba đại thế lực mặc dù mạnh mẽ, nhưng không có cường giả cấp bậc Quy Nguyên toạ trấn thì làm sao là đối thủ của Bạch Gia. Không những không diệt được Bạch Gia mà còn đại bại, thế cờ lúc này chỉ sợ đã bị đảo ngược.

Một lúc đem bốn siêu cấp thế lực đắc tội, đó mới là mối nguy mà Hoàng Thiên muốn nhắc tới. Đừng nói là có Lâm Thanh Phong, dù cho sư phụ có trở về cũng khó lòng mà bảo vệ được hắn. Lửa giận của bốn siêu cấp cự đầu, không phải một hai cá nhân có thể chống đỡ.

Hoàng Thiên quay người, mắt nhìn về Cửu U Phá Thiên tháp, lẳng lặng không biết suy nghĩ gì trong đầu, hai nắm tay bất giác siết chặt lại. Hắn biết được thứ gì đang chờ đợi hắn ở thế giới bên ngoài, đó là một đại kiếp nạn khủng khiếp nhất mà hắn buộc phải đối mặt. Có vượt qua được không, ngay cả chính hắn cũng không dám nói trước. Nhưng mà hắn không sợ hãi, cũng không hề hối hận. Chỉ vì hắn cố chấp.

Lấy từ trong trữ vật ra truyền tin phù, Hoàng Thiên cùng mấy người tiến về trung tâm truyền tống trận, chờ đợi truyền tống ra ngoài.



Bên ngoài Cửu U Chi Địa!

Năm năm trôi qua kể từ thời điểm đoàn nhân kiệt tiến vào chốn Cửu U, thế giới bên ngoài đã có những biến hoá cực lớn, ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục của phiến thiên địa này.

Ví như việc Bạch Gia hồi bốn năm trước bỗng nhiên bị ba đại thế lực tập kích, sơn môn bị oanh tạc tan hoang, tinh anh chết thảm, gần như diệt tộc khiến toàn bộ đại lục chìm trong kinh hãi. Một tháng sau, thủ hộ uẩn đạo giả của Bạch Gia Bạch Chấn Long trở về, hắn vậy mà đột phá Quy Nguyên, mang theo lửa giận ngợp trời đồ sát tam phương thế lực. Thiên Nguyên đại lục lúc này như lâm vào kiếp nạn, tiếng kêu gào oán thán vang lên tận trời, máu tươi nhiễm đỏ ba tầng đất.

Cuối cùng cũng nhờ có Lâm Thanh Phong ra mặt ngăn cản, trải qua mấy tháng trời hiệp nghị mới để Bạch Chấn Long dừng tay.

Mà ngày hôm nay, tất cả các thế lực liên quan trong sự kiện đó đều có mặt tại đây, tập trung bên ngoài của Cửu U Chi Địa. Bọn hắn, dường như đang đợi ai đó.

Vẫn là chiếc chiến thuyền năm đó đưa đám người tiến tới Cửu U Chi Địa, huyền phù trên thinh không tràn đầy giông tố. Nơi sàn thuyền có một cái tế đàn đá, tổng cộng mười hai trụ tinh cao tới ba mươi sáu mét, khắc hoạ vô số hoa văn phức tạp, toát lên không gian khí tức nồng nặc.

U U U!

Hào quang chớp động, không gian cuồn cuộn vặn xoắn, kéo ra một đoàn sương mù ánh sáng lan toả trên tế đàn. Gần hai trăm cái bóng người đột nhiên xuất hiện, sừng sững đứng giữa trung tâm tế đàn.

Ngoài trời đang mưa, mây mù giăng khắp chốn khiến thinh không chỉ có một màu u ám vô biên, miên man khí tức bao phủ lên toàn bộ phiến hoang lâm. Từng giọt nước mưa tí tách đua nhau giáng xuống thế gian, mang theo sự lạnh giá thê lương vô cùng vô tận.

- Tiểu súc sinh, ngươi rốt cục cũng mò ra.

Đám người vừa ra còn chưa kịp định hình thế giới bên ngoài, một thanh âm như sấm nổ đã vang lên, tràn đầy lửa nộ. Nương theo tiếng quát là một cỗ uy áp cực đại tràn xuống, doạ cho hơn hai trăm người sắc mặt tái mét, điên cuồng bạo lui ra tứ phía.

Tế đàn lúc này bỗng trở nên trống vắng, chỉ còn một thân ảnh cao lớn đứng đó, cô độc một mình. Giữa gió táp mưa xa, hắn vươn mình thẳng tắp như một cây thần thương, ngước mặt nhìn bầu trời.

Trên thinh không cao nhất của chiến thuyền, một cái thân ảnh già nua ngự không mà đứng. Toàn thân lão gầy còm ốm yếu như khô cốt, sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống, chẳng khác nào một lão nhân gần đất xa trời. Nhưng lão già là thế, quanh thân lại toát ra một cỗ khí thế vô địch, như đại biểu cho toàn bộ phiến thinh không này.

- Bạch Chấn Long, có gì từ từ nói!

Khi mà Bạch Chấn Long muốn ra tay với Hoàng Thiên, rốt cục có người tiến lên ngăn cản. Lâm Thanh Phong từ khoang thuyền bay ra, đứng chắn ở trước mặt lão, thần sắc có vài phần mỏi mệt.

- Ha ha! Từ từ nói? Hắn khiến Bạch Gia chúng ta gần như diệt tộc, có cái gì để nói nữa? Ngươi nếu còn không tránh ra, đừng trách ta động thủ vô tình.

Bị ngăn cản, Bạch Chấn Long sắc mặt lập loè sát khí, bất chợt ngửa mặt cuồng tiếu một hồi. Bên cạnh hắn chớp mắt xuất hiện thêm mấy cái thân ảnh, sắc mặt kẻ nào cũng tràn đầy ác ý, lành lạnh nhìn về phía Hoàng Thiên.

- Đúng thế, Lâm Thanh Phong, chúng ta kính nể ngươi là cường giả không đồng nghĩa với việc ngươi có tư cách xen vào chuyện này. Hôm nay tên súc sinh này bắt buộc phải đền tội.

Lại có thêm vài thân ảnh nữa bay ra, ngự tại trên không mà nói. Đám người này, mỗi một cái đều có tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ trở lên, thậm chí còn có hai kẻ độ qua kiếp trong cửu kiếp, thành tựu bán Quy Nguyên cường giả.

- Chính vì hắn mà hơn một nửa tinh anh của Thiên Đạo Môn chúng ta phải chết thảm, Lâm Thanh Phong, ngươi tốt nhất là đừng quản chuyện bao đồng.

Liên tiếp có người xuất hiện, mơ hồ bao bọc lấy Hoàng Thiên vào giữa. Mỗi người bọn hắn đều là nhân vật cấp bậc lão tổ, tu vi siêu việt thường nhân. Dù cho là cường giả Quy Nguyên như Lâm Thanh Phong cũng phải cảm thấy áp lực vô cùng.

- Hừ! Mọi chuyện còn chưa có chứng cứ rõ ràng, các ngươi làm như vậy không phải quá võ đoán?

Khí thế thua thiệt, Lâm Thanh Phong cũng không dám lấy cứng đối cứng. Lão nhìn về phía đoàn người, trong lòng vừa có giận giữ, cũng có cả sự bất lực.

- Ha ha, ngươi muốn chứng cứ phải không, bắt lấy hắn dò xét linh hồn chẳng phải sẽ rõ ràng sao.

Bạch Chấn Long cười lạnh nói, thanh âm nghe qua có vẻ bình thường, nhưng nội dung lại không khỏi khiến người rét lạnh.

- Hừ! Làm như vậy chẳng phải muốn lấy mạng nó sao?

Lâm Thanh Phong nộ hoả bùng cháy, trầm giọng quát lên. Một khi dò xét linh hồn, Hoàng Thiên chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều, dù cho có cơ may sống sót cũng sẽ trở thành một cái khôi lỗi không có ý thức.

- Loại như hắn, chết cũng không hết tội.

Phía bên thế lực của Hứa Gia, một tên nam nhân có thân hình to béo phúc hậu nhàn nhạt lên tiếng. Bên dưới hàng lông mày mọc ngược là đôi mắt híp tràn đầy ác ý. Hắn là gia chủ hiện tại của Hứa Gia, Hứa Tịnh.

- Ngươi!

Một lời này khiến cho Lâm Thanh Phong phát nộ, suýt chút nữa đã ra tay. Cũng may là cuối cùng ông vẫn kìm nén lại được, chỉ là không thể nào giữ được sự bình tĩnh như lúc trước nữa.

Ngay tại thời điểm hai bên đang tràn đầy căng thẳng, phía bầu trời đột nhiên xuất hiện hai đạo quang mang phá không mà tới. Khi bọn hắn hiển lộ ra, lại khiến cho Lâm Thanh Phong sắc mặt chợt biến, có chút thất thố hô lên:

- Đông Tiến, Du Cảnh Tam, các ngươi tại sao lại tới đây?

Người đến là hai cái nam tử lớn tuổi, một gầy một béo. Không ai khác chính là hai vị hội trưởng của Hiệp Hội Luyện Dược Sư cùng Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ, Đông Tiến và Du Cảnh Tam.

- Lâm Thanh Phong, chúng ta cũng không có ác ý, chỉ muốn làm rõ một chút chuyện mà thôi.

Sự xuất hiện của hai người Đông Tiến và Du Cảnh Tam khiến cho nhân khí của phía bên kia càng thêm mạnh. Lâm Thanh Phong sắc mặt chợt trở nên nặng nề, có chút không tự tin lên tiếng:

- Là chuyện gì?

Đông Tiến ánh mắt không nhìn Lâm Thanh Phong mà đặt tại thân thể của Hoàng Thiên, nhàn nhạt trả lời:

- Năm năm trước, hội phó của Hiệp Hội Luyện Dược sư cùng với bốn thủ tịch trưởng lão bị một tên tu sỹ ngoại vực giết chết. Hắn có liên quan với kẻ đó.

Lúc này đây Lâm Thanh Phong đã triệt để im lặng rồi. Ông quả thực không thể nào mà nghĩ được Hoàng Thiên lại có thể xông ra liên tiếp đại hoạ khủng bố như thế. Không chỉ cùng lúc gây thù với sáu siêu cấp thế lực, mà còn dây dưa với cả tu sỹ ngoại vực, quả thực khó lòng mà bảo toàn.

- Lâm Thanh Phong, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.

Bạch Chấn Long lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên không giấu sự căm ghét. Chính vì kẻ này mà lão bị người đoạn tay, bị diệt mất gia tộc, để cho thiên hạ chê cười. Không lột da uống máu hắn, lão khó lòng mà dịu xuống được lửa giận.

- Ngươi muốn công bằng phải không? Chúng ta có thể cho hắn sống thêm ba ngày, ba ngày sau Thiên Nguyên Học Viện sẽ tiến hành Thiên Nguyên Thẩm Phán, công khai xét xử tội danh của hắn. Ngươi thấy thế nào?

Thấy Lâm Thanh Phong còn do dự, Bạch Chấn Long lại tiếp tục lên tiếng.

- Được rồi…

Lâm Thanh Phong im lặng suốt nửa ngày, rốt cục cũng phải bất lực buông xuôi, thoáng nhìn về phía Hoàng Thiên tràn đầy xin lỗi, hạ giọng nói với đám người xung quanh.

Thiên Nguyên Thẩm Phán đúng như tên của nó, là một phiên toà xét xử tội nhân lớn nhất của đại lục này. Chẳng biết đã bao lâu thời gian không tiến hành thẩm phán, hôm nay lại vì một thiếu niên chưa tới Hoá Linh cảnh giới mà mở ra.

Thấy Lâm Thanh Phong đã phải chịu thua mà quyết định mở ra Thiên Nguyên Thẩm Phán, đám người xung quanh trong lòng thập phần đắc ý, cũng không có đi phản đối ý kiến của Bạch Chấn Long. Ba ngày thời gian, bọn hắn có thể chờ được. Một khi mở ra Thiên Nguyên Thẩm Phán, Hoàng Thiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Người đâu! Bắt hắn lại, nhốt vào Khốn Ngục, ai cũng không được phép gặp gỡ.

Bạch Chấn Long giống như đã đạt được mục đích của mình, khoé môi không khỏi nhếch lên một đường cong, ra lệnh cho người bắt lấy Hoàng Thiên.

- Mẹ kiếp, ai dám đụng vào hắn?

Ngay tại thời điểm đám người tiến tới vây bắt Hoàng Thiên, Anh Vũ từ xa liền vọt tới như một con báo săn, vung tay đánh bay mấy người, nghiến răng quát lớn.

- Vũ nhi! Lui xuống đi.

Hành động của hắn khiến cho Lâm Thanh Phong càng thêm khó xử, có chút thở dài lên tiếng.

- Không, có ta ở đây đừng hòng có kẻ nào làm gì được hắn.

Anh Vũ thập phần quật cường, nắm tay bất giác siết chặt lấy Đả Thần Bổng mà nói.

- Hỗn xược!

Lâm Thanh Phong rốt cục nổi giận, vươn tay túm lấy Anh Vũ mà kéo về, mặc cho hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra nổi.

- Ông nội, buông con ra, bọn hắn muốn chết… a… aa…

Vùng vẫy trong tuyệt vọng, Anh Vũ gào lên thảm thiết, nắm tay bất giác siết lại đến rớm máu. Đây không phải là lần thứ nhất hắn bất lực nhìn huynh đệ của mình gặp nạn, hắn phải làm sao đây. Hắn không biết tại sao lại như thế, tại sao hết lần này đến lần khác huynh đệ của hắn bị tất cả mọi người đối xử tàn khốc như vậy, cuộc đời cứ như thế bất công sao.

Chẳng biết là do điên cuồng giận giữ hay là do bất lực bật khóc, khuôn mặt hắn méo mó khó coi vô cùng. Nơi khoé miệng đã sớm nghiến ra máu, trừng trừng nhìn về phía huynh đệ của mình.

Không còn ai ngăn cản, đám người rốt cục tiếp cận Hoàng Thiên, dùng huyền thiết xích và ma la trạc chế trụ hai tay cùng hai chân của hắn. Điều kỳ lạ là từ đầu đến cuối, Hoàng Thiên không hề có ý định phản kháng. Hắn đứng im như một pho tượng, lãnh đạm quan sát đám người đang vây quanh định tội mình, không hề biểu lộ ra một tia cảm xúc.

Cuối cùng, khi mà đám người hoàn thành đem hắn xích lại, chuẩn bị áp giải đi, hắn mới bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía thinh không. Trong đôi mắt hiện lên một tia sáng thâm thuý, khoé môi khẽ nhếc như đang nói gì đó.

Hành động này của hắn thập phần kỳ quái, nhưng lại không có ai quá để ý. Một con cá đã nằm trong lưới, há có thể thoát được tay của người đánh cá ư.

Chỉ là không ai biết được, lúc này bên trên bọn họ mười mấy tầng không, một cái thân ảnh lẳng lặng đứng đó quan sát mọi chuyện. Đó là một lão nhân lớn tuổi, đầu tóc bạc phơ, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Nhưng hết lần này đến lần khác trong tay lão lại cầm lên một cây trường kích, phù văn lượn lờ quanh thân khiến nó không khác gì một đầu hung thú thượng cổ, bễ nghễ khắp đất trời thương khung.

Lão nhân nắm trường kích đứng đó, quanh thân thiên địa nguyên khí như bạch vụ, tôn thân thể của lão lên như một vị thần minh, ngạo nghễ cúi đầu nhìn xuống nhân gian. Nếu như có cường giả tại đây có lẽ sẽ nhận ra được, loại khí chất này của lão đã viễn siêu Vấn Đỉnh, mạnh mẽ và huyền bí đến vô cùng, tựa như đã chạm tới bản nguyên của vạn vật, nhìn thấu những thứ mà người thường không thể thấy.

Khí tức này, chính là khí tức của Quy Nguyên.