- Đến đây, để ta cho ngươi cảm nhận lấy nỗi nhục mà năm đó ta từng phải chịu đựng.
Hai chân đạp trên khoảng không, Hoàng Thiên mỉm cười nói với Diệp Vọng, ánh mắt từ lâu đã chuyển thành hắc sắc, tràn ngập sự hận thù cùng nộ khí.
Cánh tay phải đưa ra, nguyên lực cuồn cuộn mênh mông như biển lớn, chớp mắt ngưng tụ thành một cái bàn tay hư ảnh khổng lồ, vỗ về phía hai người Diệp Vọng và Bạch Khôi.
- Hừ!
Diệp Vọng tất nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, cơ thể hơi trùng xuống lấy thế. Trường côn trong tay bị bẻ cong thành hình bán nguyệt, vút một cái lao về đối kháng lại chưởng ấn.
Bóng côn biến lớn, sát na sau như trở thành thân của đại thụ vạn năm, nặng nề phang vào lòng bàn tay hư ảnh.
Bùng!...
Mọi thứ nổ tung, phát ra sức mạnh cuồng bạo không gì sánh được. Ba giây sau đó, trường côn từ trong hỗn độn bay ngược trở về tay của Diệp Vọng, thân hình của hắn cũng theo đó mà lao đi.
Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp vang lên tiếng tạc nổ, nơi vị trí của Hoàng Thiên đang đứng không gian ba động dữ dội, sóng năng lượng chớp loè. Thân thể của Diệp Vọng lúc này như hoá thành tia chớp, bộc phát ra tốc độ khó mà hình dung nổi.
Phía bên kia Bạch Khôi mới thụ thương, ánh mắt tràn ngập sự cay độc. Hoàng Thiên vừa rồi thể hiện ra chiến lực quá mức đáng sợ, nếu hôm nay hắn không buông ra toàn bộ lá bài tẩy cùng Diệp Vọng chiến đấu, chỉ sợ sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Đưa hai bàn tay còn đang chảy máu lên kết ấn, bạch quang như sương mù cuồn cuộn, ẩn tàng vô tận thần diễm đang bùng cháy. Không lâu sau đó hoa văn chuyển động, vậy mà lại ngưng hoá thành một đầu bạch long đang cuộn mình. Đầu bạch long này, như có như không phát ra một luồng áp lực cực kỳ cường đại. Dường như đằng sau sự an tĩnh của nó là một sự cuồng bá vô biên, sức mạnh ẩn tàng khó lòng mà hình dung nổi.
- Grào!
Tiếng long ngâm trầm đục vang lên, khoé miệng Bạch Khôi nhếch lên sự độc ác, song chưởng đẩy tới. Nương theo tiếng long ngâm, hai con mắt của bạch long bỗng mở bừng, bạo phát ra quang mang cực kỳ chói mắt.
Cực tốc biến lớn, bạch long vượt qua không gian mà tới, mang theo một cỗ uy nghiêm vô thượng, đạp vỡ sơn hà. Dọc đường, không gian xung quanh đều nổi lên lớp lớp chấn động, lan tràn ra khắp tứ phía. Một trảo vồ lên đầu Hoàng Thiên, nơi miệng nó rống ra vô tận thiên lôi phách xuống.
- Bùng!
Ban đầu là một tiếng nổ nhỏ, sau đó là kinh thiên động địa đại chấn, phương viên mấy dặm vuông không gian đều như muốn băng liệt, tựa như một tấm gương bạo nổ.
Bên trong hư không hỗn loạn, đầu bạch long lúc này thân hình lại bị biến nhỏ lại rất nhiều, long thân vốn ngưng thực lúc này đây chập chờn như muốn đổ vỡ, huyễn ảo vô cùng.
Chỉ thấy Hoàng Thiên một bên đối kháng cùng Diệp Vọng, một bên ngăn trở bạch long. Cánh tay của hắn vậy mà bóp lấy miệng của nó, hung hăng quất trở lại phía Bạch Khôi.
Một màn này để cho con ngươi của Bạch Khôi co lại sợ hãi, thần xích trong tay cuộn lại thành một tấm khiên, muốn ngăn trở một kích này.
- Phanh!
Bạch long băng qua không gian quất tới, nổ ra một tiếng vang động trời. Thần xích mặc dù cường đại, nhưng trước sức mạnh khủng khiếp này cũng khó lòng mà bảo toàn. Mắt xích đua nhau đứt gãy, từng tầng từng tầng răng rắc, cuối cùng nổ tung thành ngàn mảnh. Bạch Khôi mất đi lá chắn, hứng chịu một đòn toàn lực, thân thể run rẩy bạo lui về sau mấy trăm mét.
Đau đớn là thứ duy nhất còn sót lại trong tâm can, dù cho khả năng chịu đựng cường đại như hắn cũng không nhịn được a lên một tiếng đau đớn. Từ bả vai bắt đầu, một vết rách kéo dài qua ngực xuống tận bên hông, bạch huyết tuôn ra như suối.
Nếu chẳng phải khi nãy có thần xích ngăn cản bớt uy lực, chỉ sợ hắn đã bị một đòn này quất thành hai nửa.
Đau đớn là thứ yếu, Bạch Khôi lúc này tâm đều lạnh xuống, đáy lòng như phát rét. Hắn có chết cũng không thể nào ngờ được, Hoàng Thiên lại mạnh đến như thế. Dưới tình huống cùng Diệp Vọng giằng co mà vẫn có thể phân tâm đối phó hắn, thậm chí còn ép cho hắn thụ thương, không đường hoàn thủ. Đây dường như không phải là một cuộc chiến, mà là một cuộc tàn sát.
- Rầm!
Không đến mấy giây thời gian sau khi Bạch Khôi bị quất lui, Diệp Vọng số phận cũng không khá khẩm hơn là mấy, bị một cái hư ảnh bàn chân đạp thẳng vào mặt, ghim sâu xuống đại địa mấy chục mét.
“Tại sao lại như vậy, hắn làm sao lại có thể mạnh đến như thế?”
Diệp Vọng cả người run rẩy dữ dội bay ra từ hố lớn, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh sợ không nói nên lời. Chưa đến vài phút thời gian, vậy mà cả hắn cùng Bạch Khôi đều bị Hoàng Thiên đánh bại.
Không ai cho hắn câu trả lời cả, Hoàng Thiên thân hình vẫn như cũ phiêu dật trên không, xung quanh nhị khí bàng bạc mờ ảo, phảng phất giống như là huyễn cảnh.
Không có nhiều lời, ba cái bóng người lại lao vào quần chiến. Mỗi một chiêu thức ra đều khiến thinh không thất sắc, đại địa bùng nổ. Vô tận đất đá bạo bay lên bầu trời, sau đó lao xuống như vẫn thạch, đuôi lửa thét gào.
Tình cảnh lúc này chẳng khác nào thần linh chiến đấu, mỗi một giây phút trôi qua đều bạo ra rung động cực kỳ khủng khiếp, quỷ khóc thần gào. Bầu trời chìm trong biển lửa bạch sắc, thần côn khuấy động thinh không, kiếm quang mãnh liệt xông phá cửu thiên. Mỗi một cú va chạm bạo phát đều vượt quá uy lực mà Hoá Linh tu sỹ có thể chạm tới được.
Cũng không biết đánh qua bao lâu thời gian, một tiếng bạo nổ cực kỳ lớn phát ra, hai cái bóng người mang theo đại lượng vết thương nặng nề đạp lên đại địa, máu tươi nhuộm đỏ khắp thân mình.
- Hôm nay! Nhân quả giữa chúng ta nên chấm dứt tại đây đi. Các ngươi... đến lúc phải trả giá rồi…
Hoàng Thiên rốt cục lên tiếng, tiếng nói oanh minh khắp trời, cảm giác như muốn phá tan thiên địa. Vô cùng vô tận khí tức từ cơ thể hắn bộc phá ra, bàng bạc như trường giang đại hải.
Dù là bầu trời của Cửu U Chi Địa cũng phải theo đó mà biến sắc, phong vân như nổi lên kéo về vô tận hắc ám. Tử lôi đùng đùng xé ngang trời, kinh biến rung động lòng người.
Tròng mắt hắn lúc này đã không còn sự điên cuồng như khi nãy, mà đã trở nên thanh tĩnh đến lạ thường. Năm đó, hắn đã từng là một kẻ yếu nhược, đã từng là một kẻ hèn mọn trong mắt người ta, nhưng giờ đây đã khác.
Kẻ hèn mọn đó, lúc này đây là đã trở thành một kẻ có khả năng đồ sát cái gọi là siêu cấp thiên tài trong mắt thế nhân, đem bọn chúng đạp xuống dưới chân không thể nào phản kháng. Chính những kẻ đã xem thường khinh bạc hắn khi xưa, lúc này đây mới là con kiến hôi yếu đuối.
Thiên Kiếm bất chợt xuất hiện trong không gian, khiến cho cả đất trời này điên đảo, thậm chí muốn sụp đổ trong huỷ diệt khí tức.
- Một kiếm này, ta gọi… Nhân Quả Hoàn Chân.
Vạn thiên lúc này như đột nhiên trùng xuống, thế giới cũng đóng băng ngưng đọng. Chỉ còn một đạo kiếm quang kinh phá thời không, một đường xé trời mà qua, đem vạn vạn hư không băng liệt phá toái.
Đừng nói là hai cái tiểu tu sỹ chưa tới Sinh Thần như Bạch Khôi cùng Diệp Vọng, dù là tồn tại Quy Nguyên đệ tam bước như Phong Võ lúc này đây đều kinh sợ tột cùng. Trước một chiêu kiếm này, hắn sống lưng như lạnh toát hàn băng, lông tơ dựng đứng tuỳ thời muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
Đây không phải là uy lực của một kiếm này đe doạ đến hắn, là là khí tức của nó. Một loại khí tức huỷ diệt nhân quả khủng khiếp đến mức một tồn tại như hắn cũng khó lòng mà tiếp nhận.
Lúc này đây, Phong Võ hắn mới hiểu được vì sao Hoàng Thiên lại chính là nguyên nhân dẫn đến tận thế như trong lời tiên tri năm đó. Chỉ bằng một chiêu Nhân Quả Hoàn Chân này, nếu để cho hắn dùng thực lực Quy Nguyên cảnh thi triển ra, huỷ diệt toàn bộ thế giới là một điều chẳng có gì khó khăn.
- Bùng! Ù ù ù!....
Trong chớp mắt mấy chục dặm không gian chỉ còn hỗn độn một màu trắng xoá. Không có bầu trời, chẳng còn đại địa, thậm chí cả đám người Hoàng Thiên cũng không còn nữa. Chỉ còn một cỗ hủy thiên diệt địa dư âm kéo dài như tiếng sấm rền, rung động khắp thế giới Cửu U Chi Địa.
Âm thanh huỷ diệt qua đi, không gian bỗng nhiên trở nên im ắng đến vô cùng, không biết là do không có âm thanh hay là do tai người bị phá hỏng.
Mãi cho tới nửa ngày thời gian trôi qua, mảnh không gian nơi này mới mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt. Vạn vật vẫn y hệt như trước đó, tựa hồ không có chút biến hoá nào. Nơi phương xa, mặt hồ vẫn lăn tăn gợn sóng, cây cỏ vẫn vươn mình lắc lư trong gió.
Mọi thứ cứ như vậy tĩnh lặng, càng làm cho người ta có cảm giác đáng sợ vô cùng, nhưng lại không thể hiểu được nguyên do trong đó.
- Ngươi…
Mà dưới đại địa xa xa, hai cái bóng người lẳng lặng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt không thể tả được cảm xúc, nói không thành lời.
Bạch Khôi khoé môi mấp máy, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía đôi tay của mình, thần sắc đã từ kinh sợ hoá thành tuyệt vọng vô cùng. Hắn vậy mà không còn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân nữa, hắn thua rồi. Bắt đầu từ cánh tay, thân thể hắn phát ra vô tận tinh quang, như huyễn ảnh nhanh chóng tiêu tán khỏi thế giới này.
- Hoàng Thiên, ngươi thắng rồi… nhưng ngươi sẽ phải hối hận sớm thôi… ha ha.
Diệp Vọng tất nhiên cũng không ngoại lệ, trước khi tan biến đi, hắn thần sắc vậy mà trở nên thập phần bình tĩnh, chỉ lưu lại một câu nói không đầu không cuối, vang vọng khắp đất trời. Trong ánh mắt hắn, tựa như đang nói lên rằng Hoàng Thiên hôm nay đã phạm phải một sai lầm cực kỳ lớn.
Thân thể của Bạch Khôi tán đi, chỉ còn lưu lại một ngọn thần diễm bạch sắc, lơ lửng tại trong không gian. Phần Diễm hai năm trước đối mặt với Kiếm Ma, vì đào thoát khỏi một chiêu Thiên Tà Tịch Diệt mà thiêu đốt chân mệnh bản nguyên mở ra không gian. Tổn hao không nhỏ, hắn thời gian này vẫn luôn ngụ trong nội thể của Bạch Khôi, một mực ngủ say để hồi phục lại chân nguyên, chưa hề xuất thế.
Mà một kiếm của Hoàng Thiên uy lực khủng khiếp nhường nào, đương nhiên có thể đem Phần Diễm đang ngủ say thức tỉnh dậy.
- A! Bạch Khôi chết rồi? Khốn kiếp, là kẻ nào ra tay, bổn thần phải đem linh hồn của ngươi luyện hoá trăm vạn năm…
Cảm nhận khí tức của Bạch Khôi đã không còn trên thế gian, Phần Diễm nộ khí nhất thời bùng nổ lên. Hắn chờ đợi bao nhiêu năm mới gặp được một cái huyết mạch thích hợp để bồi bổ chân nguyên cho bản thân, vậy mà bị người giết chết, làm sao có thể không tức giận được đây?
Nhưng mà ngay tại thời điểm mà hắn đang phát nộ, bỗng nhiên lại trở nên im bặt, bởi vì hắn đã cảm nhận được điều gì đó không bình thường.
- Đây… Đây… là khí tức của hắn. AAA! Cả hắn nữa… chuyện này… bọn hắn thế nào lại có thể tồn tại ở kỷ nguyên này… không thể nào… không thể nào.
Giọng nói tràn đầy run sợ, Phần Diễm bản thể như đang biến sắc, biểu lộ ra sự sợ hãi tột cùng. Hắn phảng phất như đang nhìn thấy tồn tại khủng bố nhất thế gian này vậy.
- Mẹ kiếp tiểu tử vô tri, ngươi muốn chết thì cứ chết một mình, lại dám kéo cả bổn thần vào cùng. Đắc tội bọn họ, nhân quả vô hạn tuần hoàn, bổn thần kiếp này khó lòng mà yên ổn ah. Khốn kiếp… khốn kiếp a…
Không một chút chần chừ, hắn điên cuồng dùng chân mệnh bản nguyên xé ra không gian, vội vàng chạy trốn khỏi phiến thế giới này.