Tiếng kim loại va chạm với nhau vang vọng trong không gian, kéo dài ra khắp chốn. Nơi đây là một phiến tinh không âm u và hắc ám, mênh mông vô bờ.
Một cái thân ảnh cao gầy lẳng lặng ngồi khoanh chân trên không trung, cúi gục đầu. Hắn toàn thân hắc y rách nát, tóc xoã rối mù, trông chẳng khác nào một tên khất cái.
Càng làm cho người ta ớn lạnh đó là, trên thân của hắn có rất nhiều lỗ máu, tựa như bị ai đó dùng thương đâm vào vậy. Thậm chí tứ chi còn bị bốn cái cự đại xích sắt ghim xuyên qua, thấu vào trong cơ thể. Các miệng vết thương có lẽ do vùng vẫy quá nhiều mà vỡ toác, máu thịt bầy nhầy. Mà tiếng leng keng trong không khí chính là do bốn sợ xích sắt này va chạm mà phát ra, từng đợt chầm chậm và nặng nề vô cùng.
Trong lòng hắn ôm theo một thiếu nữ, thân thể có phần lạnh lẽo. Nàng toàn thân được bao bọc bởi khải giáp đen bóng, ôm trọn lấy cơ thể làm toát lên vẻ diễm lệ động lòng người. Khuôn mặt của nàng rất xinh đẹp, ẩn ẩn một cỗ khí chất đầy hoang dã và mị lực mà không phải ai cũng có được. Chỉ có điều, thần sắc của nàng cực kỳ nhợt nhạt, trắng bệch không còn một giọt máu.
Nơi tứ chi của nàng cũng giống với thân ảnh kia, bị bốn sợi xích đâm xuyên thành lỗ máu.
- Thanh nhi… ta xin lỗi.
Thân ảnh đờ đẫn ngắm nhìn thiếu nữ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Là hắn hại nàng, là hắn khiến nàng phải chịu khổ, là hắn khiến nàng phải đau thương. Là hắn vô năng.
Bàn tay kéo theo sợi xích to lớn, hắn cố gắng hết sức để nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ, mặc cho sợi xích lung lay làm rách thêm da thịt. Hắn chẳng hề quan tâm, dường như chút đau đớn thể xác này chẳng hề hà gì, chẳng khiến hắn đau thêm được nữa.
Hai hàng huyết lệ lăn dài trên gò má, lời xin lỗi của hắn vẫn cứ thế vang lên, chỉ là có chút nghẹn ngào không thành tiếng. Đường đường là một nam tử hán đội trời đạp đất, đã bao lâu rồi hắn chưa rơi nước mắt? Có lẽ từ cái thời điểm mà gia đình hắn bị người ta hãm hại, thời điểm mà hắn tận mắt nhìn thấy cha mình bị người ta giết chết cho tới bây giờ, đây là lần thứ ba hắn rơi nước mắt.
Một lần vì cha, một lần vì mẹ, và một lần vì nàng.
Họ, là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn… Kiếm Ma Vân Vũ.
Grao!
Không gian xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng thét dài, bốn cái vòng xoáy to lớn đột ngột tự hư không hoá ra, cuồn cuộn không dứt.
Linh long hoá thân, kỳ lân bạo phát, huyền quy thét gào và hoả phụng bồng cháy. Bốn đầu linh thú từ lốc xoáy chợt lao ra, huyễn hoá thành bốn cái thần xích khổng lồ, cực tốc hướng về phía Kiếm Ma mà đâm tới.
- Thanh nhi… ta xin lỗi!
Kỳ lạ là, Kiếm Ma dường như chẳng hề quan tâm đến sự xuất hiện của tứ đại linh thú. Hắn vẫn cứ thế gục đầu ôm lấy Tử Thanh, dùng bàn tay thô ráp bị nhuộm đỏ bởi máu mà vuốt ve lên khuôn mặt nhợt nhạt ấy. Lẳng lặng thì thào.
Uu… Uu…
Nhưng hắn bất động, không đồng nghĩa với việc mọi thứ xung quanh cũng thế. Ma khí xung quanh hắn cuồn cuộn ngưng tụ, chớp mắt huyễn hoá thành một cây hắc kiếm. Tiếng u u chói tai vang lên như muốn xé rách toàn bộ thinh không nơi này.
Chỉ thấy hắc kiếm rung lên như thét gào giận giữ, vụt một cái hoá thành cơn gió lao về phía bốn đại linh thú.
Răng rắc...
Tiếng bùng nổ liên tiếp truyền đến, bốn đầu linh thú mặc dù huyễn hoá ra rất cường đại, nhưng so với lần xuất hiện khi trấn áp Hoàng Thiên còn kém rất nhiều, dễ dàng bị hắc kiếm chém cho nổ tung.
Vút… vút… phập… phập.
Chỉ là hắc kiếm dù mạnh, nhưng cũng chỉ là tự thân ngăn cản, khó lòng mà toàn vẹn. Những mẩu xích chưa bị đánh nát vẫn như mũi tên, một đường hướng về phía Kiếm Ma đâm xuyên qua cơ thể, bạo ra thêm mấy cái lỗ máu ghê người.
Có lẽ đây chẳng phải là lần đầu tiên xảy ra, hắn cũng đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có thể bất lực hứng chịu cơn đau, ngồi chờ cái chết dần tới.
- Muốn cứu cô ấy không?
Một lời này, để cho bàn tay đang vuốt ve của hắn trở nên cứng đờ, hết sức kích động ngẩng đầu nhìn về nơi phương xa. Trên khuôn mặt vẫn còn đó hai hàng huyết lệ đỏ thẫm, chảy dài trên gò má. Ánh mắt của hắn mang theo sự vui mừng cực độ, nhưng lại tạo cho người ta có cảm giác đáng sợ vô cùng. Bởi vì trên đó có một cái lỗ đầy máu, là một hốc mắt đã sớm không còn nhãn cầu.
- Chủ nhân… là ngươi phải không… chủ nhân.
Kiếm Ma như muốn gào lên, nhưng lại không gào được. Bởi cổ họng của hắn lúc này dường như bị vỡ toác, chỉ có thể khàn khàn lên tiếng.
- Là ta.
Thanh âm lần nữa vang lên trong đầu hắn, thập phần nặng nề. Tựa như chủ nhân của giọng nói này cũng đang vì thủ hạ của mình mà bi ai.
Kích động ôm lấy thân thể của Tử Thanh đứng dậy, Kiếm Ma điên cuồng quay đi quay lại khắp bốn phương để tìm ra được phương vị của người nói. Nhưng mọi nỗ lực của hắn đều chỉ là vô nghĩa, hắn không nhìn thấy ai hết, tất cả chỉ là một màu đen vô tận.
- Giúp ta… cứu nàng ấy. Xin ngươi.
Đem chút khí lực còn sót lại quỳ phục xuống khoảng không, hắn mở miệng trong sự bất lực cùng cực.
- Không ai có thể cứu được nàng ngoại trừ ngươi.
Người kia dường như đã bị hành động của hắn khiến cho không vui, thanh âm mang theo vài phần tức giận chi ý.
- Ta?
Kiếm Ma nghe một lời này, có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không mà cất tiếng.
- Đúng! Chỉ có chính bản thân ngươi mới có thể cứu nàng, vì vậy đứng lên cho ta. Muốn cứu nàng, chính ngươi phải cứu bản thân mình trước đã, có hiểu không?
Một lời này vậy mà có hiệu quả, Kiếm Ma không nói một lời ôm thấy Tử Thanh vội vàng đứng dậy, vươn mình thẳng tắp. Con mắt còn lại thấm đẫm bởi máu, nhưng lại ánh lên một sự quyết tâm trước nay chưa từng có.
- Nghe cho kỹ, bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một bí pháp có tên Cửu Đạp Hoành Không và một phương vị của dị thứ nguyên không gian. Bằng mọi cách phải lĩnh ngộ được trước khi lần trấn áp tiếp theo buông xuống và đi đến phương vị này. Chỉ có như vậy tính mạng của ngươi và nàng mới có thể được đảm bảo.
Thanh âm một lần nữa vang lên trong đầu của Kiếm Ma, chỉ bảo tường tận cho hắn cách để thoát khốn. Được Kiếm Ma gọi là chủ nhân, người tới không là Hoàng Thiên thì còn có thể là ai nữa?
Thực ra, hắn đã đi đến nơi đây từ rất sớm, nhưng một mực không có xông vào cứu người. Một phần vì không gian nơi này cực kỳ đặc thù, lại tồn tại rất nhiều trận pháp phong ấn lồng ghép vào nhau. Loại phong ấn một chiều này tương tự như thác nước, một khi đi vào liền rất khó ngược dòng mà trở ra. Dù cho là hắn cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Mặt khác, hắn muốn Kiếm Ma tự mình vượt qua cửa ải này, tự cứu lấy bản thân. Hơn ai hết, hắn hiểu chỉ khi chìm trong hiểm cảnh sống chết, con người mới có thể kích phát ra những sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể, khiến bản thân trở nên cường đại hơn nữa.
Bởi vậy mà từ đầu tới giờ, hắn một mực đứng ở bên ngoài quan sát, suy tính rất lâu mới có thể tìm ra được cách để Kiếm Ma có thể tự ra ngoài.
Thực ra nguyên lý của ý tưởng này rất đơn giản, nhưng muốn thực hiện được lại không dễ dàng chút nào. Nếu ví vùng không gian thực tại này là thác nước, vậy muốn thoát ra khỏi nó không nhất thiết phải lội ngược dòng, mà hoàn toàn có thể vượt ra khỏi bề mặt thác, nói cách khác là đi tới một thứ nguyên không gian khác.
Biện pháp này có hai điều kiện tiên quyết, điều kiện cần là người thực hiện phải có năng lực về không gian rất mạnh, ít nhất là có thể thực hiện việc thuấn không đến dị không gian. Điều kiện đủ là ngươi phải có đủ năng lực để tồn tại được trong dị không gian đó và sống sót trở về lại không gian bên trên của dòng nước.
Mà hai điều kiện đó Hoàng Thiên đều có đủ. Không cần nói tới Thời Không Đan, chỉ riêng Cửu Đạp Hoành Không bí đã có thể đáp ứng đầy đủ điều kiện thứ nhất. Cửu bước đạp thứ nguyên, đó là lý do vì sao hắn truyền bí pháp này lại cho Kiếm Ma.
Còn về dị thứ nguyên không gian, hắn có Thiên Kiếm. Vũ Trụ Hỗn Độn bên trong Thiên Kiếm là một không gian hoàn toàn độc lập với thế giới bên ngoài, nơi mà ở đó hắn có toàn quyền chưởng khống, là nơi an toàn hơn bất cứ dị thứ nguyên không gian nào khác.
Cả hai điều kiện đều đã có, giờ chỉ phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ của Kiếm Ma mà thôi. Trạng thái của hắn và Tử Thanh lúc này đã cực kỳ yếu ớt, nếu như không kịp trốn thoát trước khi đại trận tấn công một lần nữa, e rằng cả hai đều phải bỏ mạng.
Cơ hội chỉ có một lần, Kiếm Ma mặc dù đau thương, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi lý trí. Chỉ cần có một tia hi vọng, hắt tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ. Theo lời của Hoàng Thiên, hắn tiếp nhận truyền thừa của Cửu Đạp Hoành Không bí, mạnh mẽ cưỡng ép bản thân chìm vào trong trạng thái lĩnh ngộ.
Thiên phú của hắn vốn không tồi, lại thêm sự lý giải tận tình của Hoàng Thiên, việc nắm được Cửu Đạp Hoành Không bí không phải là chuyện khó. Cái khó ở đây chính là thời gian, thứ mà không ai có thể cho hắn cả.
Một ngày, ba ngày, một tuần... Thời gian vẫn cứ thế lẳng lặng trôi qua, chầm chậm không có hồi kết. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn khiến bản thân phải điên cuồng lĩnh ngộ đến như thế. Hắn phải thành công, hắn phải cứu sống được nàng ấy.
Grao!
Dường như ông trời không có xót thương cho hắn, lại là tiếng thét gầm vang quen thuộc, bốn đầu linh thú theo chu kỳ lần nữa xuất thế, dũng mãnh lao về phía địch nhân. Hắn giờ đây đang đắm chìm trong lĩnh ngộ, làm sao có thể phân tâm đi ngăn cản chúng đây?
Chỉ thấy hắc kiếm lần nữa huyễn hoá, tự mình hộ chủ. Bóng kiếm xoẹt qua không gian nhanh đến không tưởng, chỉ để lại vài đạo tàn ảnh. Cũng giống như những lần trước đó, nó dễ dàng phá tan bốn đầu linh thú, nhưng lại không thể ngăn cản được hết tàn dư của chúng.
Những mảnh vỡ vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình, một đường đâm xuyên qua thân thể của Kiếm Ma, còn có cả Tử Thanh nữa.
- Không… Không! Thanh nhi…
Quan tâm tất loạn, Kiếm Ma vốn đang minh tưởng vội vàng tỉnh lại, hai tay ôm ghì lấy thân thể Tử Thanh mà thét lên đau đớn. Tại sao lại thế, tại sao không cho hắn thêm một chút thời gian nữa, hắn chỉ cần một chút thời gian nữa thôi mà.
- Thanh nhi, nàng không được chết… ta sẽ đưa nàng đi… đợi ta.
Phía bên ngoài không gian đại trận, Hoàng Thiên ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi thủ hạ. Khi thấy Kiếm Ma bị đánh bật ra khỏi minh tưởng, hắn không khỏi than nhẹ trong lòng. Có lẽ, hắn đã kỳ vọng quá cao về thủ hạ của mình, thời gian quá ngắn, dù cho là hắn cũng khó lòng mà lĩnh ngộ kịp. Vươn tay về phía trước vạch ra một cái, hắn muốn ra tay cứu lấy hai người.
Nhưng mà động tác của hắn mới được hơn phân nửa liền ngưng lại, ánh mắt đang tập trung vào Kiếm Ma toát lên sự hưng phấn tràn đầy.
Chỉ thấy bên trong đại trận, Kiếm Ma dùng thân thể bao bọc lấy Tử Thanh, điên cuồng chạy trốn. Trong vô thức, dòng hắc khí quen thuộc xuất hiện nơi bàn chân của hắn, quanh quẩn không tan. Một bước, ba bước, năm bước, thân hình hai người cứ thế mờ dần rồi tiêu tán khỏi không gian, chỉ lưu lại từng đạo không gian phong nhận sắc lẹm, xoẹt bay qua tinh không u ám.
Một màn này quả thực khiến cho Hoàng Thiên có chút bất ngờ, khoé môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười tràn đầy tán thưởng. Thật không nghĩ, Kiếm Ma vậy mà có thể thành công trong phút chót như thế. Bên cạnh hắn Thiên Kiếm không biết tự lúc nào xuất hiện, nhẹ nhàng phiêu phù trong không khí. Vẫn là cỗ khí tức sắc bén đến cực cùng, đâu đó vấn vương mùi của thời gian, tuế nguyệt tang thương. Thanh kiếm này, luôn để cho người ta có cảm giác bí ẩn đến vô cùng.
- Uu… Uu…
Không bao lâu sau thời điểm thân hình của Kiếm Ma và Tử Thanh tiêu tán trong đại trận, Thiên Kiếm bỗng nhiên rung động làm cho không gian nơi đây cũng biến hoá theo. Vù một tiếng, thân hình của Kiếm Ma cùng Tử Thanh bất chợt hoá ra tự hư không, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt của Hoàng Thiên.
Thoát chết trong gang tấc, thành công cứu được tính mệnh người mình yêu, Kiếm Ma hạnh phúc đến bật khóc. Hai tay hắn vẫn ôm chặt lấy Tử Thanh, không chút do dự quỳ phục xuống, dập đầu về phía chủ nhân của mình. Hôm nay, hắn và Tử Thanh một lần nữa được chủ nhân cứu thoát khỏi cái chết. Ân nghĩa này, có lẽ cả đời hắn cũng khó lòng mà trả hết được.
Chỉ là hắn còn chưa kịp dập đầu, một luồng lực lượng vô hình đã cưỡng ép ngẩng đầu lên.
- Nếu đã là thủ hạ của ta, không cần phải câu nệ như thế. Là ngươi tự cứu bản thân và nàng ấy, không phải ta.
Hoàng Thiên nhìn thủ hạ của mình, mỉm cười nói ra.
- Không muốn nói thêm gì nữa, theo ta đi thôi. Rời khỏi nơi này, ta sẽ giúp hai ngươi trị thương.
Thấy Kiếm Ma còn muốn nói gì đó, hắn đã phất tay ngăn cản, sau đó nắm lấy hai người.
Một bước vừa ra, Cửu Đạp Hoành Không bí dưới sự thi triển của hắn liền thể hiện ra sự bá đạo vô cùng, chớp mắt đưa ba người biến mất khỏi không gian, tựa như chưa bao giờ tồn tại vậy.
Một thiếu niên mặc dù mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng kinh nghiệm thu phục lòng người cùng cung cách ứng xử lại khó ai sánh bằng. Trước đây là Cố Sở, hiện tại là Kiếm Ma đều là như thế, không ai thoát khỏi sự tính toán của hắn. Thu phục thủ hạ, cái hắn muốn ở họ không phải là chút vỏ bọc bên ngoài, mà là sự trung thành đến từ sâu trong tâm trí.
Bao nhiêu nỗ lực sắp đặt, rốt cục hôm nay hắn đã thành công thu phục Vân Vũ, người mà từ nay về sau trở thành cánh tay phải đắc lực của hắn – Kiếm Ma.