- Thiên Không Trấn Giới Đoàn? Tiền bối, ý ngươi là có người trấn áp ngươi vào toà tháp này?
Hoàng Thiên nghe thấy cái tên Thiên Không Trấn Giới Đoàn, trong lòng không khỏi nổi lên thắc mắc. Phong Võ là bị người trấn áp mà không phải là bị Trấn Ma Thủ bắt vào giống như Kiếm Ma sao.
- Đúng vậy! Ngươi không biết Thiên Không Trấn Giới Đoàn sao? Vậy ngươi đi tới nơi này bằng cách nào?
Thấy Hoàng Thiên có vẻ lạ lẫm với cái tên Thiên Không Trấn Giới Đoàn, Phong Võ cũng trở nên ngạc nhiên không kém. Nếu không phải bị đám người đó bắt giữ, làm sao thiếu niên này có thể đi tới nơi đây chứ? Xông vào là điều không thể nào, phải biết rằng ngục giam của Thiên Không Trấn Ma tháp là một tồn tại bất khả xâm phạm. Nếu không được sự cho phép của đám lão quái vật kia, dù là Quy Nguyên cường giả cũng không thể nào mà tiến tới.
- Thật sự không biết. Ta là bị một bàn tay cực lớn từ trên trời bắt vào.
Hoàng Thiên thật thà trả lời, nhưng cũng không có nói đúng hoàn toàn. Bởi vì hắn không phải là bị bắt vào, mà là lợi dụng khi bàn tay này xuất thế để tính phương vị không gian, tự mình xông vào trong tháp.
- Trấn Ma Thủ? Ngươi vậy mà…
Phong Võ có chút thất thố hô lên, nhưng rất nhanh liền dừng lại. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một truyền thuyết, một cấm kị tồn tại từ rất lâu bên trong toà tháp cổ này.
- Hoá ra là vậy… kể cũng đúng, bọn chúng là tồn tại rất xa xưa của Nguyên Giới. Đừng nói là một tên tiểu bối như ngươi, dù cho cường giả Vấn Đỉnh cũng không thể nào biết được. Chỉ khi nào bước vào Quy Nguyên cảnh giới, ngươi mới có tư cách biết được sự tồn tại của chúng đây.
Một lời này để cho Hoàng Thiên kinh ngạc không thôi, chỉ có Quy Nguyên mới có tư cách biết tới, tổ chức này là mạnh mẽ đến mức nào? Mặt khác, như vậy chẳng phải nói Phong Võ này cũng là một cường giả Quy Nguyên hay sao.
Nếu như là thật thì ai có thể nghĩ được, một kẻ có cấp độ thuộc hàng đỉnh cao của thế giới này cũng có thể bị người trấn áp, luyện hoá muôn đời như thế này.
Phong Võ nhìn hắn đang kinh ngạc, cười cười hỏi:
- Ngươi hẳn là biết sau Vấn Đỉnh là Quy Nguyên chứ?
Hoàng Thiên gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ, sư phụ của hắn cùng Phong gia gia đều là cường giả Quy Nguyên đây.
- Vấn Đỉnh cực hạn, một bước đi ra chính là Quy Nguyên, lấy tam tai cửu kiếp mà chia cấp bậc. Kẻ độ qua tam kiếp sẽ có tư cách trải qua nhất tai, thành công vượt qua sẽ được gọi là Quy Nguyên bước thứ nhất. Quy Nguyên bước thứ hai và thứ ba cũng tương tự như thế. Mà Thiên Không Trấn Giới Đoàn, chính là một tổ chức tập hợp mười tám tên cường giả Quy Nguyên đệ tam bước đỉnh phong.
Giải thích cho Hoàng Thiên, Phong Võ thần sắc trở nên nghiêm túc hẳn lên, dĩ nhiên, Thiên Không Trấn Giới Đoàn này tạo cho hắn một cảm giác rất áp bách.
- Mười tám tên cường Giả Quy Nguyên đệ tam bước đỉnh phong?
Hoàng Thiên trong lòng không khỏi rút lên một ngụm khí lạnh. Không chỉ một lần tiếp xúc với cường giả Quy Nguyên, hơn ai hết, hắn hiểu rõ sức mạnh của bọn họ lớn đến mức nào. Chỉ một tên Bạch Chấn Long Quy Nguyên bước thứ nhất đã đủ để cho hắn và Cố Sở suýt bỏ mạng, thì mười tám tên bước thứ ba là cỡ nào khủng bố.
Phải biết, bảy tên Chí cường giả trong mắt thế nhân hiện tại, kẻ mạnh nhất cũng mới chỉ đạt tới Quy Nguyên bước thứ hai mà thôi. Nếu như tổ chức này có ác ý, thì còn ai có thể ngăn chặn lại bọn chúng chứ?
- Tiền bối! Vậy mục đích của bọn hắn là gì? Phải chăng là như cái tên… Trấn Giới?
Ánh mắt của Hoàng Thiên khẽ nhích, mang theo vài phần nghi hoặc dò hỏi.
- Đúng vậy, nhiệm vụ của bọn chúng là thủ hộ… và trấn áp.
Phong Võ nhẹ nhàng trả lời câu hỏi Hoàng Thiên, khi nói đến hai từ trấn áp, hắn thoáng ngưng lại đôi phút, mãi sau đó tiếp tục bổ sung:
- Thủ hộ an nguy của Nguyên Giới, trấn áp những tồn tại mà chúng cho là có khả năng khiến thế giới này lâm nguy. Chúng ta là một ví dụ.
Nghe được câu trả lời của Phong Võ, Hoàng Thiên trong nội tâm hiểu ra, nói cách khác, sự tồn tại của tổ chức này cũng gần giống như thủ hộ thần trong truyền thuyết.
Khoan đã, thủ hộ? Trong lòng Hoàng Thiên bỗng như có tiếng sét nổ vang, khiến hắn có cảm giác ớn lạnh vô cùng.
Năm năm trước, Nguyên Giới bị người tước mất đi Nguyên Giới Chi Linh, đẩy nhân gian vào vô tận khủng hoảng cùng tai kiếp. Thậm chí cả thế giới này đều sắp lâm vào giới chiến, đứng trước nguy cơ diệt chủng và tận thế, vậy Thiên Không Trấn Giới Đoàn đâu rồi? Bọn chúng lẽ nào không muốn cứu thế giới, không muốn can thiệp vào tràng chiến tranh này sao.
Hay là, lần thế chiến này chính là mục đích của bọn chúng.
Càng suy đoán, lông tơ của Hoàng Thiên càng dựng đứng vì sợ hãi, gần như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Hắn dường như vô tình nhìn ra được một màn kịch, một âm mưu to lớn đến không thể nào hình dung nổi.
Chiến tranh và tận thế. Sinh mạng của hàng trăm tỉ sinh linh lúc này tựa như bị treo lên sợi tóc, mỏng manh và yếu ớt đến vô cùng. Phàm nhân, tu sỹ, người của Thiên Nguyên, người của tứ đại lục, và cả bản thân hắn nữa, tất cả ngay từ đầu đều chỉ là quân cờ thí. Tất cả, chỉ là những kẻ vô tội sẽ phải dùng tính mạng của mình để tác thành cho âm mưu của kẻ khác.
- Tiền bối! Ngài có chắc chắn mục đích của Thiên Không Trấn Giới Đoàn là thủ hộ Nguyên Giới không?
Cố gắng kìm nén tâm tình của bản thân, Hoàng Thiên lần nữa hỏi lại Phong Võ. Suy đoán của hắn mặc dù có vẻ rất hợp lý, nhưng cuối cùng cũng chỉ là suy đoán. Có một số thứ cần phải xác nhận thật kỹ rồi mới biết được đúng sai.
Biến hoá của Hoàng Thiên tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Phong Võ, hắn không biết vì sao người thanh niên này nghe thấy mục đích của Thiên Không Trấn Giới Đoàn lại trở nên sợ hãi như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:
- Mặc dù bọn chúng có chút cực đoan, nhưng đều xuất phát từ mục đích thủ hộ an nguy của Nguyên Giới, từ xa xưa tới nay đã là như thế.
Hoàng Thiên hít sâu một hơi trấn tĩnh, sau đó nói:
- Ngài có biết năm năm trước, Nguyên Giới đã bị mất đi giới linh chăng?
Phong Võ kinh ngạc, hai mắt trợn trừng:
- Mất đi giới linh? Không thể nào, linh hồn của một thế giới làm sao có thể bị tước mất được. Dù cho đám lão già của Thiên Không Trấn Giới Đoàn cũng không thể nào có được năng lực đó ah.
Hoàng Thiên cười lạnh:
- Ta không biết là ai có năng lực đó, nhưng việc Nguyên Giới mất đi giới linh sự thật. Thậm chí không lâu nữa, năm đại lục sẽ lâm vào giới chiến để tranh giành Nguyên Giới Chi Tâm, tranh đoạt cơ may sống sót duy nhất của đại lục này. Sau trận chiến này, chỉ sợ Nguyên Giới sẽ trở thành lịch sử. Mà Thiên Không Trấn Giới đoàn đến bây giờ, vẫn một mực im hơi lặng tiếng, đó là cách để bọn chúng thủ hộ thế giới này sao?
Nghĩ đến vô vàn tu sỹ vô tội, những con người tràn đầy nhiệt huyết sắp lên đường chiến đấu. Những con người vì quê hương, vì thân nhân của mình mà liều mạng sống chết, cuối cùng chỉ đổi lại một cái chết đau thương, đem lại lợi ích cho một đám hắc thủ đứng sau màn, trong lòng Hoàng Thiên bỗng có một cảm giác khó chịu vô cùng. Đó là cái cảm giác vì đời người vô nghĩa mà bi, vì mệnh người rẻ rúng mà ai.
- Ta không biết, quả thực không nghĩ mới chỉ hai mươi năm trôi qua, bên ngoài lại biến đổi đến kinh người như thế. Thiên Không Trấn Giới Đoàn, chẳng lẽ bọn chúng đã biến chất đến mức này ư? Không đúng, chắc chắn phải có gì khuất tất ở đằng sau ah.
Không thể phản bác Hoàng Thiên, Phong Võ chỉ có thể lâm vào trầm mặc suy nghĩ, sau đó than thở trong vô vọng. Hắn hiện tại còn không lo nổi bản thân mình, làm gì có tư cách mà quan tâm đến sống chết của người khác. Vạn vật trên thế gian đều có vận mệnh của mình, sinh hay tử đều đã được định sẵn, nào có thể đổi thay.
- Tiền bối! Ngươi có muốn thoát khỏi nơi này?
Hoàng Thiên bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Phong Võ, toát ra từng tia quyết đoán.
- Ha ha! Có thể sao? Nơi này là…
Phong Võ cười nhạt trả lời, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Hoàng Thiên cắt ngang:
- Có!
Chỉ một từ, lại khiến cho tồn tại đỉnh cấp như Phong Võ phải an tĩnh xuống dưới. Nhìn về thanh niên nhỏ tuổi trước mặt, nhất là đôi mắt tràn đầy tự tin đó, không hiểu sao hắn lại có cảm giác rằng, thanh niên này có được năng lực cứu hắn ra khỏi nơi này. Nhưng là, hắn có thật sự muốn rời khỏi chăng?
Câu trả lời là có, nhưng hắn sợ.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại nhi tử của mình, không muốn nhìn hắn những năm này sống như thế nào sao?
Chẳng hiểu sao Hoàng Thiên lúc này tâm tình có chút mất kiểm soát, hắn cất lời bằng cái thứ giọng khàn khàn khó nghe trong cổ họng. Lời nói đó, có tức giận, có mong chờ, cũng có cả bi thương.
Phong Võ không vì mấy lời nó có phần vô lễ của hắn mà nổi giận, ngược lại càng trở nên lặng xuống, có chút thở dài nói:
- Chàng trai! Ngươi có bao giờ tin vào số mệnh không? Có lẽ cuộc đời ta đã được định sẵn như vậy, cố gắng đi ngược lại, chỉ sợ sẽ gây hại đến những người xung quanh mà thôi. Ta… không muốn như thế.
Nhìn vào đôi tròng mắt xanh của Phong Võ, cảm nhận được sự yêu thương tràn ngập trong đó, Hoàng Thiên tâm tình bất giác ổn định lại rất nhiều. Lẳng lặng lắng nghe những lời nói, khoé mắt hắn đã có chút cay cay:
- Số mệnh, ta tin! Nhưng cái mà ta tin không phải cái mà ông trời định sẵn, mà chính là số mệnh mà do chính bản thân ta giành lấy. Mặc dù trong cuộc đời này có một số thứ mà ta không thể nào thay đổi được, nhưng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Nắm chặt bàn tay hắn tiếp tục thì thào, mặc dù là nói với Phong Võ, nhưng lại tựa như nói với chính bản thân mình:
- Bởi vì người chưa bao giờ thử, làm sao chắc chắn mọi thứ sẽ như vậy. Có bao giờ người nghĩ, mong ước của con mình chỉ là được sống bên người thân, mà không phải là cuộc sống nhìn có vẻ an toàn, nhưng thực chất lại đầy tủi nhục, cô đơn và thiếu thốn như bây giờ.
Lẳng lặng lắng nghe, chẳng biết phải nói như thế nào. Phong Võ lúc này đây trong đầu liên tục tự hỏi bản thân mình, mâu thuẫn khó mà trả lời trong chốc lát. Không gian nhất thời lâm vào an tĩnh đến lạ thường.
Cảm nhận biến hoá của đối phương, Hoàng Thiên hít một hơi thật dài, hơn nửa ngày sau mới tiếp tục nói:
- Ta sẽ còn lưu lại nơi này một đoạn thời gian nữa, mong rằng trước khi rời đi, ngài sẽ suy nghĩ thật kỹ. Đừng để con trai của ngài trở thành một người giống như ta, một đứa trẻ đã từng có gia đình, và giờ đây… nó cô liêu một mình.
Thanh âm mang theo vài phần mệt mỏi và mong chờ, Hoàng Thiên không chút do dự quay đầu. Dưới chân hắc quang lần nữa xuất hiện, bước đi dưới sự ngỡ ngàng của Phong Võ.
Đã đến lúc hắn đi tìm Kiếm Ma.