Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 19: Thời gian qua đi, lòng người thay đổi




- Rốt cục kẻ thần bí kia là ai? Rõ ràng tu vi chỉ mới là Ngưng nguyên hậu kỳ, nhưng lại có thể một chưởng bức ta lui năm bước. Hơn nữa hỏa nguyên lực của hắn… tinh thuần đến mức đáng sợ.

Trong một căn phòng lớn của một khách điếm, La Võ đang ngồi đả tọa trên giường, mặt hắn lúc xanh lúc đỏ. Một chưởng khi nãy tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Hỏa nguyên lực của Hoàng Thiên cũng đủ khiến cho hắn khó chịu không thôi.

Rất nhanh sau đó hắn khẽ động, bàn tay phải đẩy chưởng về phía trước, hỏa diễm cuồng bạo trong cơ thể bị bức ra ngoài thì càng bạo loạn, âm thanh bùng nổ vang lên, cả căn phòng bị hỏa diễm cuồng loạn làm cho nổ tung, cháy rụi.

La Võ nhìn căn phòng tan hoang mà nhăn nhó, vốn hắn đã bày trận pháp nhằm bảo vệ căn phòng, nhưng không ngờ uy lực của hỏa diễm lại mạnh đến như thế, thiêu luôn cả trận pháp của hắn.

Tiếng nổ lớn thu hút rất nhiều sự chú ý, ngay sau đó có ba bốn thân ảnh nhanh chóng vọt tới, đứng trước cửa căn phòng của La Võ:

- Có chuyện gì vậy?

Mấy thân ảnh đều nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì xảy ra mà cả căn phòng lại nổ tung như thế.

Bất chợt La Võ chui ra từ trong đống đổ nát, khuôn mặt vốn anh tuấn thường ngày bây giờ đen xì vì ám khói. Nhìn các sư đệ đang khó hiểu, hắn cười cười:

- Không sao, chỉ là luyện công gặp chút vấn đề.

- Ta cứ tưởng có kẻ ám toán sư huynh, thì ra là La Võ sư huynh đang luyện công.

- Chắc sư huynh luyện công cũng mệt rồi, xin hãy đi nghỉ, nơi này để cho bọn sư đệ xử lý.

- Làm phiền các sư đệ rồi.

Lời này quả đúng ý của La Võ, quả thực bị Hỏa diễm hành hạ nửa ngày, hắn có chút mệt mỏi nên không khách sáo.

- Không biết sư huynh luyện võ kỹ gì mà uy lực như vậy?

- Ta nghĩ chắc phải là thượng phẩm võ kỹ!

- Sư huynh thật chăm chỉ, ngay cả giờ mọi người nghỉ ngơi cũng tu luyện.

La Võ bước đi, thoáng nghe được mấy vị tiểu đệ bàn luận về mình, khuôn mặt xám đen không khỏi nở một nụ cười ngượng ngùng.

oOo

Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, nhưng cũng không khiến cho những con đường vơi bớt, người đi lại thậm chí còn nhiều hơn ban ngày, đông đúc và nhộn nhịp, bởi hôm nay là rằm tháng tám.

Thiên Hỏa thành chìm trong ánh trăng, mỗi con đường đều treo vô số những đèn lồng đầy đủ màu sắc, thỉnh thoảng lại có từng đợt pháo hoa bay lên rực rỡ sắc màu.

Phố Hàn Đàm – một con đường lớn nằm sát bên hồ Du Thủy, được người ta chọn làm nơi tổ chức lễ hội nên đông vui hơn cả.

Hoàng Thiên dạo phố một mình, ngắm nhìn phố xá nhộn nhịp, lòng không khỏi xao xuyến, hắn nhớ đệ đệ, nhớ cha mẹ. Ngày này bảy năm trước, mọi người còn bên nhau, vậy mà bây giờ, hắn chỉ có một mình.

Hoàng Thiên lang thang trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách điếm lớn. Hơi do dự một chút, rồi hắn quết định bước vào.

Khách điếm này chính là nơi đệ tử của Thiên Huyền môn lưu lại, Hoàng Thiên đến đây là muốn gặp Tuấn Kiệt. Vốn hắn rất do dự khi tới đây, bởi hồi trưa hắn đã đánh trọng thương mấy tên đệ tử của Thiên huyền môn, giờ nếu bị nhận ra thì quả là có chút rắc rối, hắn không nghĩ là mình có thể đánh lại tên thanh niên đã đối chưởng với hắn.

Nhưng suy ngĩ một hồi, rốt cục hắn vẫn tới, một phần là đối phương không nhìn thấy mặt hắn, một phần hắn tin tưởng Tuấn Kiệt sẽ bảo vệ mình, còn bất đắc dĩ quá thì cùng lắm bỏ chạy.

- Mấy vị tiểu đệ này, Ta muốn gặp Tuấn Kiệt, có thể thông báo hộ một tiếng chăng, nói là Nam Hoa Thôn cố nhân...

Hoàng Thiên đi đến chỗ một nhóm thiếu niên đang ngồi uống trà trong phòng khách, giọng nói hơi kích động, lòng đầy mong ngóng.

Mấy tên thiếu niên vốn đang nói chuyện vui vẻ, bị người làm phiền thì mặt mày nhăn nhó. Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Thiên thì tỏ vẻ khinh thường, nét cao ngạo trời sinh hiện rõ trong mắt. Một tên trong nhóm không hề khách khí, hừ mũi thật lạnh lùng.

- Không rảnh.

- Ta thực sự rất…

- Ta đã nói là không rảnh, ngươi điếc sao?

Tên thiếu niên khi nãy thấy Hoàng Thiên còn lải nhải thì phát cáu, ánh mắt càng khinh thường.

Loại người như Hoàng Thiên mấy hôm nay hắn gặp rất nhiều, tìm đến đây nói là đồng hương gì đó thực chất chỉ là xin xỏ chút tiền bạc hay dựa hơi người ta, kiểu như thấy người sang thì bắt quàng làm họ, hắn cũng nghĩ Hoàng Thiên là một kẻ như thế.

Hoàng Thiên thấy tên thiếu niên nổi giận thì sắc mặt hơi đổi, không hiểu tại sao đối phương lại tỏ thái độ với hắn. Thầm nghĩ hôm nay chắc không thể gặp được Tuấn Kiệt, nên không nói nữa, xoay người định ra về thì một thanh âm từ xa vang lên:

- Xú tiểu tử đứng lại đó cho ta!

Âm thanh có chút quen thuộc, Hoàng Thiên chợt cười khổ, không thèm để ý mà vẫn cứ bước đi. Nhưng rất nhanh có một thân ảnh vọt ra đằng trước chặn hắn lại, là tên thiếu niên ban nãy:

- Ngươi không nghe thấy Thục Nhã sư tỷ gọi ngươi đứng lại sao?

Hoàng Thiên bị chặn bắt đầu có chút tức giận, nhạt giọng nói:

- Nàng là gì mà ta phải nghe theo?

Tên thiếu niên bị hỏi vậy thì nhất thời cứng họng, không nói được gì, bèn quay qua hỏi Thục Nhã:

- Thục Nhã sư tỷ có quen hắn?

Nữ tử tên Thục Nhã từ xa bước tới, vẻ mặt cực độ đắc ý, nói với tên thiếu niên.

- Khi chiều ta đi dạo phố suýt bị hắn trộm mất túi trữ vật, còn để hắn thoát, không ngờ bây giờ lại tự chui đầu vào lưới.

Thục Nhã tuy nói với thiếu niên nhưng ánh mắt không rời Hoàng Thiên, trên môi nở một nụ cười cực kỳ giảo hoạt.

Hoàng Thiên vốn đang tức giận, nhưng dù sao đối phương cũng là đồng môn của Tuấn Kiệt nên hắn không muốn động thủ, đành nén giận, nhạt giọng giải thích:

- Ta không phải trộm, chỉ là hiểu lầm.

Cách giải thích hời hợt của Hoàng Thiên khi vào tai tên thiếu niên lại giống như một tên trộm hèn nhát, dám làm không dám nhận.

Hoàng Thiên không thèm để ý, bước đi nhưng vẫn bị đối phương ngăn cản. Đằng sau hắn, bốn tên thiếu niên còn lại đều tiến lên bao vây hắn, ý đồ muốn động thủ.

- Đừng ép ta.

Hắn bắt đầu khó kìm nén lửa giận.

- Còn mạnh mồm, hôm nay ta sẽ giúp sư tỷ giáo huấn ngươi.

Thiếu niên vừa dứt lời thì đánh mạnh một quyền về phía Hoàng Thiên, hắn vốn đã là Ngưng nguyên sơ kỳ, mà trên người Hoàng Thiên không có chút dao động tu vi nào, chỉ cần tùy ý một quyền là đã có thể hạ gục đối phương.

Hoàng Thiên nổi giận đùng đùng, uy nhiếp thoát ẩn thoát hiện trong hai mắt.

Khoảng cách gần nên quyền đến rất nhanh, nhưng khi còn cách mặt Hoàng Thiên một tấc thì dừng lại, dưới bụng tên thiếu niên đã bị hắn giáng cho một cước, cả người bay ngược về phía sau nện sập cả cánh cửa ra vào.

Bốn tên còn lại còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Hoàng Thiên đã xoay người, nện cho mỗi tên một đá bay đi bốn hướng, làm đổ sập hết bàn ghế trong phòng.

Tiếng rầm rầm vang lên khiến những đệ tử còn lại trong khách điếm đều chú ý, Tuấn Kiệt vốn đang đả tọa trong phòng nghe thấy âm thanh thì mở bừng hai mắt, ngay lập tức rời khỏi phòng. Trước khi La Vũ sư huynh nhập định đã giao sự vụ của các sư đệ cho hắn giải quyết, hắn không thể làm ngơ được.

Tốc độ của hắn rất nhanh nên là kẻ tới sớm nhất, khi hắn tới đám thiếu niên đã đứng dậy, ánh mắt vừa sợ vừa giận nhìn Hoàng Thiên. Thấy bàn ghế đổ vỡ,

Tuấn Kiệt tiến lại gần Thục nhã, cất tiếng hỏi:

- Thục Nhã sư muội… Có chuyện gì thế?

- Tuấn Kiệt sư huynh… hắn… hắn định trộm túi trữ vật của ta, các vị sư đệ muốn dạy dỗ hắn nhưng…

Thục Nhã hơi giật mình, thấy Tuấn Kiệt hỏi thì vội trả lời, chỉ tay về phía Hoàng Thiên mà nói.

Hoàng Thiên không ngờ lại gặp Tuấn Kiệt trong hoàn cảnh như thế, Thục Nhã lại nói những lời này khiến hắn càng giận, ánh mắt mang chút uy hiếp nhìn vào thiếu nữ.

Tuấn Kiệt đang đứng bên cạnh cảm nhận được ác ý trong ánh mắt của đối phương nên hừ lạnh. Hoàng Thiên thu hồi ánh mắt, nhìn Tuấn Kiệt, cất lời:

- Tuấn Kiệt, đã lâu không gặp?

Tuấn Kiệt vốn không chú ý lắm tới Hoàng Thiên, nhưng khi đối phương nói ra câu nói trên khiến hắn nhíu mày, chăm chú nhìn tới. Tên thanh niên trước mắt không ngờ lại có chút gì đó quen thuộc với hắn, suy nghĩ một lát rốt cục hắn hô lên:

- Ngươi là… Hoàng… Hoàng Thiên… là ngươi sao?

- Sư huynh, ngươi quen biết tên ăn cắp này?

Thục Nhã đứng bên cạnh thấy vậy thì bất ngờ, nàng nhăn nhăn cái mũi thầm nghĩ không biết tại sao một người như Tuấn Kiệt sư huynh lại có thể quen biết với hạng người này.

Tuấn Kiệt vốn đang kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, gật đầu, nói với Thục Nhã:

- Muội còn nhớ ta từng nói quê nhà của ta ở phía tây không?

Thục Nhã nghe vậy thì gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra:

- À… hóa ra hắn là người cùng quê với sư huynh sao?”

- Phải, cũng đã hơn sáu năm rồi không gặp, không ngờ hắn lại thành ra như thế này.

- Lòng người khó đoán, thời gian trôi qua con người cũng sẽ thay đổi, ta thấy hắn tới đây tìm huynh có lẽ không có ý tốt, huynh phải cẩn thận đó.

Hai người đứng đó trò chuyện, dường như không hề để ý tới sự tồn tại của Hoàng Thiên, cuối cùng, Thục Nhã xoay người, nói với hắn:

- Tiểu tặc, nể mặt ngươi từng quen biết với Tuấn Kiệt sư huynh nên mọi chuyện đều bỏ qua, ngươi mau đi đi.

Hoàng Thiên không chú ý tới Thục Nhã, mà vẫn nhìn Tuấn Kiệt. Tuấn Kiệt trầm mặc một lát rốt cục cất lời, giọng điệu cực kỳ lãnh đạm.

- Ngươi đi đi…

Hoàng Thiên vốn có ý định giải thích, nhưng nghe thấy Tuấn Kiệt nói ra 3 từ đó khiến hắn như bị dội một gáo nước lạnh. Lời nói đang định thốt ra thì thu hết lại, bởi hắn nhận ra, Tuấn Kiệt đã không còn là Tuấn Kiệt mà hắn quen khi xưa nữa.

Khóe môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, khẽ lắc đầu xoay người bước đi. Vừa nãy Thục Nhã nói rất đúng, lòng người khó đoán, thời gian qua đi, con người cũng sẽ thay đổi. Ngươi hôm nay sẽ không còn là ngươi của ngày hôm qua nữa.