Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 18: Cố nhân




Hắn vừa nói ra lời này, trong tửu lâu vốn dĩ đang ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, ai nấy đều dừng lại, tập trung nhìn về phía tên thanh niên. Kẻ dám chọc vào đệ tử Thiên Hỏa tông tất nhiên cũng phải có bối cảnh không tầm thường.

Đám thiếu niên đang trò chuyện nghe vậy thì nụ cười bỗng khựng lại, liếc nhìn tên thanh niên, nhất thời một tên nở nụ cười cổ quái:

- Ta còn tưởng tên điên nào, hóa ra là Bạch sư huynh của Thiên Huyền môn, nếu như ta nhớ không nhầm thì năm đó Bạch sư huynh mới là người bị đánh cho sống dở chết dở nhỉ?

Tên thanh niên nam tử kia nghe vậy thì khóe mắt giật giật, sắc mặt sầm xuống. Đúng là năm đó hắn tu vi không bằng người nên bị đập cho suýt chết. Bây giờ nỗi đau bị lấy ra làm trò cười, hắn tức giận muốn thổ huyết.

Nếu như là kẻ khác, tất hắn sẽ một chưởng đánh chết, nhưng đối phương lại là đệ tử của Thiên Hỏa tông, cho thêm mười cái mạng hắn cũng không dám.

Vốn định lôi chuyện cũ nhằm sỉ nhục đối phương, nhưng không ngờ lại phản tác dụng khiến mình trở thành trò cười, hắn đành phải nén lửa giận, hừ lạnh mà bỏ đi, để lại sau lưng là tràng cười chế giễu của đám đệ tử Thiên Hỏa tông.

Tửu lâu tuy lớn, nhưng lúc này chật ních người, bàn nào cũng có năm sáu người, muốn kiếm một chỗ ngồi cũng khó. Ánh mắt tên thanh niên họ Bạch đảo một lượt quanh tửu lâu, cuối cùng dừng lại ở vị trí cửa sổ, hắn cất bước đi tới, dậm chân lên ghế, nheo mắt nói:

- Tên khất cái… cút.

Thanh âm của y không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, ai cũng thầm nhủ tên này giận cá chém thớt, tội cho người kia rồi. Nhưng khiến cho mọi người kinh ngạc là tên khất cái như bị điếc, không hề có phản ứng gì, vẫn tự rót tự uống ở đó.

- Này, sư huynh ta bảo ngươi cút, ngươi điếc hay sao?

Một tên thanh niên đằng sau tiến lên quát, đồng thời dùng chân đạp bàn một cái.

Người kia vẫn như không nghe thấy, coi bọn hắn như không khí.

Tên thanh niên họ Bạch thấy thế thì càng điên tiết, đám đệ tử Thiên Hỏa tông xem thường hắn cũng đành, đằng này một tên khất cái cũng không coi hắn ra gì. Mặt mày nóng ran, hắn cười âm hiểm nói:

- Bổn công tử vốn định nhẹ nhàng với ngươi, nhưng xem ra ngươi muốn ăn đòn!

Lời chưa kịp dứt, chân hắn đã hất mạnh về phía người mặc áo da thú, hòng đá bay chiếc nón. Nhìn tuy có vẻ đơn giản, nhưng hắn dùng tới năm thành thực lực, một cú này đừng nói là đá bay chiếc nón, đá chết người cũng là chuyện không khó.

Chỉ là chân hắn chưa chạm tới không hiểu sao lại bị cản lại, rồi bất ngờ đổi hướng dậm mạnh xuống nền nhà. Lực đạo mạnh mẽ khiến nền gạch cứng rắn cũng phải vỡ ra, đất cát bay tung tóe.

Miệng hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, hai tay nắm lấy chân phải đau đớn gần như tê dại, máu thịt bầy nhầy, đã không còn hình dạng.

Hai tên thanh niên đằng sau kinh hãi, linh kiếm nhanh chóng xuất hiện. Nhưng chưa kịp làm gì, chỉ thấy người mặc áo da thú vỗ mạnh bàn, hai ly trà như hai tia chớp, phóng thẳng về phía họ. Hai người trúng chiêu thì cả người gập lại, như diều đứt dây bay một mạch về phía xa nằm một đống không biết sống chết.

Từng luồng ánh mắt toàn bộ dõi lên người thần bí kia, hai chiêu hạ gục ba đệ tử của Thiên Huyền môn, kẻ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình, người mặc áo da thú xem như chẳng có chuyện gì, chợt đứng dậy, ném lên bàn một xâu tiền rồi cất bước đi thẳng về phía cửa.

- Vị huynh đài này xin dừng bước.

Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, một tên thanh niên không biết tự lúc nào đã xuất hiện gần người kia, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, ý định giữ người này lại.

Người thần bí mặc áo da thú hơi khựng bước, bất chợt xoay người tung ra một quyền khiến tên thanh niên giật mình, vội vàng nâng chưởng lên đỡ.

Rầm!

Âm thanh bùng nổ vang lên, tên thanh niên bị lực phản chấn đẩy cho lui mạnh về phía sau năm bước. Ánh mắt không che giấu sự kinh ngạc nhìn đối thủ.

Người thần bí nhíu mày nhìn tên thanh niên một lát, rồi xoay người cất bước, để lại cho tên thanh niên sự kinh hãi khó có thể tưởng tượng.

- La Võ sư huynh.

Hai tên đệ tử Thiên Huyền môn khi nãy tập tễnh bước về phía tên thanh niên, trong lòng tràn ngập kinh đào hãi lãng.

Tên thanh niên kia chính xác là La Võ – kẻ đoạt ngôi quán quân Đại hội Thiên Thu năm năm trước. La Võ vẫn đứng đó, không đáp lời hai người kia, nội tâm không ngừng dậy sóng, liên tục suy nghĩ về người thần bí khi nãy.

Chỉ cần hơi tinh ý một chút, dễ dàng nhận thấy bàn tay đỡ chưởng khi nãy của hắn đang phồng rộp lên, như bị hỏa diễm thiêu đốt. Hắn không nói gì, xoay người đi vào trong tửu lâu, chỉ là bước chân như nặng nề, mỗi lần cất bước đều để lại trên nền gạch một vết hằn đỏ tươi.

oOo

Thiên Hỏa thành nhân khẩu không dưới trăm vạn, cực kỳ phồn hoa, đường phố rộng thênh thang, sắp tới lại là Đại hội Thiên thu, tu sỹ từ khắp nơi tụ về càng khiến nơi đây trở nên đông đúc, ngựa xe như nước, dòng người lui tới không ngừng, khung cảnh phi thường náo nhiệt.

Một khách điếm ven đường, trong căn phòng.

Hoàng Thiên đang ngồi đả tọa trên giường, bên cạnh là bộ y phục da thú, hóa ra hắn chính là người thần bí khi nãy. Nhớ lại tình huống vừa rồi hắn mỉm cười bất đắc dĩ, cú va chạm nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng hắn đã dùng tới tám phần thực lực, vậy mà chỉ khiến đối phương lui lại năm bước, ngược lại bản thân còn bị thương.

Quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thực lực của bản thân vẫn còn rất yếu. Một khắc sau, rốt cục đã áp chế được nội thương, thay vào một bộ y phục mới, hắn cất bước đi ra ngoài.

Trời đã về chiều, nhưng người đi lại vẫn không ngớt. Nhìn chốn thành thị phồn hoa này, Hoàng Thiên không khỏi cảm thán. Bỗng nhiên bụng hắn vang lên ùng ục, vùng hạ thân có cảm giác nhoi nhói, chắc là do khi sáng ăn uống linh tinh đây mà.

Định bụng lang thang tìm nơi nào đó giải phóng uất ức, nhưng đột nhiên, thần sắc của hắn ngưng trọng, bởi hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc – Tuấn Kiệt.

Hơn sáu năm không gặp, Tuấn Kiệt đã khác đi rất nhiều, từ khí chất cho tới ngoại hình. Nhưng khuôn mặt vẫn thế, vẫn có nét gì đó rất thân thuộc với hắn. Thân cao gần hai mét, mặc một bộ y phục trắng, phấp phơ trong gió, tỏa ra khí chất bất phàm.

Hoàng Thiên tuyệt đối không thể ngờ lại có thể gặp được Tuấn Kiệt ở đây, bởi hắn nghe nói Thiên Huyền môn ở tận phía Đông của Ngũ hành thiên quốc, cách xa nơi đây không biết bao vạn dặm. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, năm đó Tang Mặc Tử nhận thấy tư chất của Tuấn Kiệt rất tốt nên trực tiếp thu làm đồ đệ, đã hơn sáu năm trôi qua, bây giờ Tuấn Kiệt đại diện cho Thiên Huyền môn đi tham dự cũng không có gì lạ.

Gặp lại bạn cũ lâu năm không gặp, lại là bạn thân ngày còn nhỏ khiến cho Hoàng Thiên cực độ kích động. Nhanh chóng bước về phía Tuấn Kiệt, nhưng do vội vã nên đụng phải một nữ tử.

- Tiểu tử này, ngươi mù hả?

Hoàng Thiên đang định xin lỗi thì bỗng nhiên không biết vô tình hay cố ý, một túi trữ vật rớt xuống lăn long lóc trên nền đá.

- Hóa ra là một tên ăn cắp.

Không để cho Hoàng Thiên kịp giải thích, đối phương đã tiến đến một chưởng đánh về phía hắn. Hoàng Thiên vốn đang vội, còn phân tâm chú ý Tuấn Kiệt nên chân tay luống cuống, một chưởng dễ dàng đánh lên người hắn.

Chưởng lực vốn không mạnh, nhưng vô tình kích phát nội thương trong người khiến cho Hoàng Thiên lui lại mấy bước, khóe miệng ứa máu.

Nữ tử thấy dễ dàng đắc thủ thì mỉm cười đắc ý, Hoàng Thiên vốn đang vội, đâu rảnh để ý. Khi hắn quay ra thì Tuấn Kiệt đã không thấy đâu, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng:

- Này này, bổn cô nương còn chưa xong với ngươi đâu, muốn chạy hả?

Hoàng Thiên đang định bỏ đi thì bị nữ tử cản lại khiến hắn dở khóc dở cười.

Giờ hắn mới có cơ hội nhìn lại vị cô nương trước mắt này, nàng tuổi không lớn chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, vận một bộ váy màu phỉ thúy, đôi mi khẽ chớp đang nhìn về phía hắn mà cười lạnh.

Thiếu nữ này da thịt như ngọc, dung mạo tuy không bằng tiểu thư Dương gia mà hắn gặp hồi hơn hai năm trước, nhưng lại có một loại khí chất riêng rất đặc biệt, khiến cho nam nhân khi nhìn nàng đều khó mà dứt ra được.

Hoàng Thiên tuy không phải là tên háo sắc, nhưng dù sao cũng là nam nhi mới lớn, không tránh khỏi thất thần một lát. Nữ tữ thấy vẻ mặt hắn thì đôi môi không kìm được khẽ nhoẻn miệng cười, thầm chửi:

- Tên tiểu dâm tặc này…

- A… là La Vũ sư huynh của Thiên Huyền môn!

Hoàng Thiên bất chợt hô lên, tay chỉ về phía xa.

Nữ tử nghe vậy tưởng thật liền ngoái đầu lại, miệng định hô, nhưng chưa kịp thốt lên thì nhận ra mình bị lừa, quay lại thì Hoàng Thiên đã chạy biến, ẩn trong dòng người nhộn nhịp tự lúc nào.

Nàng tức giận dậm chân mấy cái, khuôn mặt xinh xắn hơi cau có, miệng lẩm bẩm:

- Xú tiểu tử giảo hoạt!

Trời đã về chiều, bóng nắng hoàng hôn buông xuống khiến cả Thiên Hỏa thành đỏ rực lên, lòng người cũng vì thế mà trở nên trầm lặng, có chút gì đó buồn man mác, xao xuyến đến khó tả.