Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 174: Món ăn cuối cùng




Cùng vào thời điểm đó, tại một nơi nào đó của Cửu U Chi Địa.

Nơi này là một cái thác nước cực kỳ to lớn, lên tới hơn một trăm mét độ cao, nước đổ ầm ầm như tiếng sấm. Hai cái thân ảnh nhỏ nhắn ngồi trên thềm đá của đỉnh thác, không ngừng đàm tiếu, lâu lâu lại nhìn nhau cười ha hả, không biết là chuyện gì xảy ra mà chúng lại vui vẻ đến như vậy.

Đại thụ che trời, cành lá đong đưa theo từng cơn gió, tản mát ra khí tức tươi xanh mơn mởn, sức sống tràn trề.

- A di đà phật! Ha ha! Khốn nạn…

Điệu cười sảng khoái, có phần non nớt vang lên trong không gian. Một cái đầu trọc tiểu hòa thượng nằm ngửa trên phiến đá, hai tay ôm bụng cười híp cả mắt.

Đối diện nó là một con khỉ nhỏ, lông tơ trắng xóa. Không phải là Cẩu Thủ thì là ai?

- Đầu chó, ngươi con bà nó quá ác đi ah!

Tiểu hòa thượng lăn lộn một hồi, sau đó mới chật vật bò dậy, hít lấy hít để mấy ngụm không khí, ngoác mồm nói.

Cẩu Thủ một mực lúi húi bên bờ thác, dường như đang làm việc gì đó rất chăm chú, không có quay đầu lại nhìn tiểu hòa thượng, chỉ cất tiếng:

- Hừ! Ngươi tên đầu trọc biết cái gì… Tam Phương Tinh Diện chính là Thượng Cổ đồ vật, để lại nơi đó chính là ban cho hậu nhân cơ duyên cực lớn đấy.

Giọng của nó có vài phần the thé, tuy rằng cố gắng áp chế nhưng không thể che được sự đắc ý trong đó. Hiển nhiên nó đối với sự tình bản thân vừa làm thập phần đắc ý, đào hố bẫy người ah. Tưởng tượng đến vẻ mặt của kẻ đen đủi nào đó bị mình lừa cho nhảy hố, nó trong lòng càng thêm thỏa mãn, cười thầm không ngừng.

Tất nhiên tiểu hòa thượng sẽ không tin nó rồi. Cơ duyên cái rắm ah. Khổ sở đem mấy chục đầu yêu thú đánh giết, vất vả hết mình phá giải trận pháp, để rồi đổi lại một cái Tam Phương Tinh Diện vô tích sự cùng bản mặt đần thối của con khỉ này, quả thực muốn thổ huyết mà chết đi.

- A di đà phật… Ngươi con khỉ đầu chó này, trước đây ta còn tưởng sư phụ của ta là cực phẩm nhất thế gian rồi. Ai ngờ khi gặp ngươi, ta mới thấy lão thật đơn thuần… Đúng là nhân sinh, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân mà.

Bộ dáng cảm khái, tiểu hòa thượng vẻ mặt tựa như đang mặc niệm trong lòng. Cái đầu trọc lóc lắc nhẹ, khẽ thở dài mấy hồi, chẳng khác gì cao nhân thế ngoại đang nhận xét cuộc đời.

- Cực phẩm cái tiên sư nhà ngươi. Vô độc bất trượng phu, việc bản hầu làm là thiên kinh địa nghĩa, há lại so sánh với tên sư phụ thối của ngươi.

Cẩu Thủ bị tiểu hòa thượng nói kháy, trong lòng nổi lên một cục tức. Rất muốn lao tới đại chiến với nó năm trăm hiệp cho hả giận, trừng mắt nói. Tiểu hòa thượng thấy đối phương bị mình chọc cho nổi đóa, nội tâm lấy làm đắc ý lắm. Vội vàng xua tay cười cười:

- Được rồi… được rồi… ngươi tiền cổ vô nhân, lậu lai vô giả ah. Nhanh cái tay lên một chút, ta đói lắm rồi nè.

Thấy đối phương nhận thua, nhưng Cẩu Thủ vẫn còn tức tối trong lòng, nên hừ lạnh nói:

- Ngươi cái bại hoại phật môn, ngay cả giáo pháp cơ bản cũng không tuân theo, còn dám ăn thịt à?

Tiểu hòa thượng tất nhiên sẽ không chịu kém, vội vàng phản bác:

- Thịt qua dạ dày phật tại tâm. Ta ăn thịt nhưng tâm lúc nào cũng có phật, lúc nào cũng cầu mong cho chúng sinh được siêu thoát.

Cẩu Thủ triệt để câm nín rồi, nó vốn tưởng bản thân da mặt đã dày. Hóa ra tên tiểu hòa thượng này còn dày hơn, thật là không biết xấu hổ.

- Được rồi… được rồi, ngươi định chế biến thế nào đây? Nướng, đốt hay thui?

Không để cho Cẩu Thủ lên tiếng, tiểu hòa thượng đã lon ton chạy tới bên cạnh nó, xách lên một bịch thịt yêu thú đỏ tươi, tràn ngập hoa văn kỳ quái, cười cười nói.

Trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng, Cẩu Thủ lộ ra vẻ mặt khinh thường hỏi:

- Ngươi trước đây đều ăn thịt như thế sao?

Tiểu hòa thượng vẻ mặt ngây thơ:

- Còn cách chế biến khác sao? Ngày trước sư phụ ta đều chế biến như vậy. Lão nói thịt thui và đốt rất tốt, dễ ăn mà cũng dễ chế biến nữa.

Quả nhiên! Cẩu Thủ trong lòng hiểu ra, cái gì mà rất tốt cái gì mà dễ ăn chính là nói láo. Rõ ràng là không biết chế biến nên bịa chuyện đây mà.

Lườm lườm tiểu hòa thượng một cái, Cẩu Thủ khẽ nói:

- Quả nhiên danh sư xuất cao đồ, hai cái bại hoại phật môn. Bản hầu quả thực mở mang tầm mắt rồi.

Tiểu hòa thượng đang rất vui vẻ, nên cũng chẳng thèm để ý tới bản thân bị Cẩu Thủ nói kháy. Ngược lại còn nháy nháy mắt với nó:

- Được rồi! Mau chế biến đi, bụng ta reo nãy giờ rồi nè.

Cẩu Thủ lắc đầu cười cười, nét mặt tỏ ra vẻ thanh cao than thở, cũng không nói thêm gì mà kéo bọc thịt tiến về đống lửa bên kia.

- Ngươi còn chưa nói nấu món gì! Oa! Ngươi còn đem cả xoong nồi theo à? Đây là trái gì vậy, thật lạ mắt.

Lon ton chạy xung quanh Cẩu Thủ, tiểu hòa thượng huyên thuyên không ngừng. Khi thấy nó bày ra một đống mấy chục trái cây màu trắng, nó kêu lên tràn đầy ngạc nhiên.

- Cà pháo!

Cẩu Thủ hai tay không ngừng vặt cuống quả cho vào nồi, miệng thì nói, dáng vẻ vô cùng thần bí.

- Cà pháo sao?

Tiểu hòa thượng vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, nó chưa bao giờ nghe qua cái danh tự này. Đây là loại linh quả gì?

- Phải! Là cà pháo. Cũng lâu lắm không thưởng thức qua rồi. Hôm nay bản hầu tâm tình không tệ, đặc cách nấu cho ngươi ăn món thịt thú om cà. Đảm bảo không ngon không lấy tiền.

Nghe Cẩu Thủ đảm bảo như thế, tiểu hòa thượng trong lòng bộp một tiếng. Tên này nói như thế, nghĩa là lâu lắm không có nấu ăn qua, liệu có tin được không đây?

Nhưng mà cũng phải công nhận, thủ pháp nấu ăn của tên này rất không tệ. Đôi tay nhỏ nhắn thoăn thoắt không ngừng, có vẻ như rất là chuyên nghiệp, khiến cho tiểu hòa thượng hâm mộ không thôi.

Lửa cháy than hồng, hai ba nồi thức ăn phong phú cũng đã yên vị trên bếp, chỉ chờ thời điểm đến là có thể ăn.

Cẩu Thủ lúc này mới ngưng tay, ngồi bệt xuống nền đá, mồ hôi lấm tấm. Đoạn nó lấy một cành cây gạt gạt ra ít than hồng, sau đó ném vào mấy viên hạt giống, bộ dáng có vài phần mong chờ, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Khó khăn lắm mới kiếm được mấy hạt, thật tiếc ah.

Chứng kiến bộ dáng tiếc nuối của Cẩu thủ, thiểu hòa thượng tràn ngập tò mò thần sắc, vội vàng hỏi:

- Ngươi nướng thứ gì vậy?

Cẩu Thủ nhếch mép, ra vẻ thần bí nói:

- Nhân gian gọi nó là hạt mít, đợi chút nữa ăn xong ta sẽ cho ngươi nếm thử.

Nhìn cái dáng vẻ của nó, tiểu hòa thượng càng thêm tò mò, rất muốn túm lấy cổ của nó mà hỏi cho ra nhẽ.

Rất nhanh sau đó, nó hai mắt trợn trừng, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mẹ con khỉ đầu chó này, nói là để dành đến cuối bữa mà nó lại một hơi ăn hết. Vậy cuối bữa còn ăn cái rắm à?

Cũng may là không lâu sau, ba cái nồi đều réo lên sùng sục, hiển nhiên đã chín, có thể ăn được rồi. Nhanh chóng bày biện mọi thứ ra phiến đá, Cẩu Thủ bộ dáng vô cùng thành thạo, múc ra một tô thịt lớn thơm phức, bắt đầu đánh chén.

Tiểu hòa thượng một mực quan sát, khi thấy Cẩu Thủ ăn uống ngon lành như vậy, liền ực một tiếng rồi vội vàng bắt chước làm theo.

Thịt thú om cà, là một món ăn dân dã cực kỳ phổ biến trong dân gian. So với những mỹ thực của thế giới tu sỹ, quả thực khác biệt một trời một vực. Chưa kể, từng cái tu sỹ đều cao cao tại thượng, có mấy người thèm để mắt tới nó. Thành ra trên thế giới này, chẳng có mấy ai như Cẩu Thủ cùng tiểu hòa thượng hai cái, đem thịt yêu thú đi om cà.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, thịt thú om cà mặc dù không so sánh được với những mỹ thực kia, nhưng bản thân nó cũng mang trong mình một hương vị khác biệt và độc nhất.

Vị chua chua của cà muối, quyện cùng vị ngọt của thịt kho, thêm một chút mặn của muối biển, giúp món ăn đạt được sự cân bằng và hài hòa trong hương vị, thanh đạm vô cùng.

- Ai! Đáng tiếc thời gian gấp quá không muối được cà. Nếu không thì không còn gì để chê ah.

Nhâm nhi miếng thịt muối trong miệng, Cẩu Thủ vẻ mặt tràn đầy hồi tưởng, khẽ than.

Bên cạnh nó tiểu hòa thượng một mực ăn uống, không nói một lời. Bởi vì, nó từ khi sinh ra tới nay còn chưa bao giờ được ăn món nào ngon đến thế. Cái hương vị này, thật thanh đạm, thật gần gũi, không giống với bất cứ món ăn nào mà nó từng thưởng thức.

Thật sự, đây là lần đầu tiên trong lòng nó cảm thấy khâm phục con khỉ mặt chó này. Không nghĩ một con khỉ mặt dày, bỉ ổi, vô liêm sỉ lại có thể nấu ra một món ăn tuyệt vời đến như thế.

Một hồi đánh chén hết mấy nồi thịt lớn, tiểu hòa thượng ánh mắt tràn đầy thỏa mãn. Cái này thiên hạ đệ nhất khỉ vô sỉ, hôm nay trong mắt nó lại trở thành thiên hạ đệ nhất khỉ đầu bếp. Mỗi một món ăn đều có một hương vị rất đặc biệt, chân chính mỹ vị nhân gian.

- Vẫn còn một món nữa dành cho ngươi đấy.

Cẩu Thủ há miệng ợ lên một cái rõ to, sau đó liếc nhìn tiểu hòa thượng mà nói.

Thấy Cẩu Thủ nói vẫn còn món cho mình, tiểu hòa thượng sắc mặt trành đầy kinh hỉ, vội nói:

- Vẫn còn sao? Là món gì thế, mau đem ra đây cho ta thưởng thức.

Nhưng mà Cẩu Thủ lúc này lại tỏ ra do dự:

- Ha ha! Hay là thôi đi, ta sợ món này ngươi ăn không được.

Tiểu hòa thượng tin nó mới là chuyện lạ, vội vàng khẳng định với nó:

- Hừ! Trên đời này có món gì mà ta không ăn được? Ngươi không muốn đem ra thì cứ nói thẳng.

Quả nhiên, sắc mặt Cẩu Thủ khẽ thay đổi, hừ lạnh nói:

- Đấy là ngươi nói nhé! Chút nữa ăn không được thì đừng có trách ta. Nhắm mắt lại đi.

Ta mới không tin tà. Tiểu hòa thượng thầm nghĩ trong lòng, sau đó theo lời Cẩu Thủ mà nhắm mắt lại.

Thấy mục đích đã đạt được, Cẩu Thủ trong lòng liên tục cười lạnh, miệng thì lẩm bẩm cái gì đó không rõ. Chỉ thấy nó nhẹ nhàng bước tới, đứng trước mặt tiểu hòa thượng mà cúi người, đưa tay tụt quần xuống, miệng nói:

- Đầu trọc… nhớ cho kỹ. Món này có tên là Hạt Mít Bạo Âm Công.