Hỏa hải hai tháng sau.
“Rầm”… “uỳnh… uỳnh”
Từng âm thanh chấn động cực lớn vang lên, hỏa diễm ngũ sắc bay tán loạn. Trên nền nham thạch vốn cứng rắn không ngờ lại xuất hiện một cái hố lớn, bụi tung mù mịt. Một thân ảnh chật vật bò ra, là Hoàng Thiên.
- Chết tiệt, con Hỏa ngô khôi này tại sao lại có thể mạnh như thế?
Nhổ ra một búng máu, hắn nhìn chăm chăm về phía trước. Cách hắn không xa, khoảng chừng hai mươi ngũ, một con rết lửa khổng lồ đang cuộn mình, lao nhanh về phía này.
Hai tháng trở lại đây, Hoàng Thiên đi khắp nơi trong Hỏa hải tìm kiếm lối ra, hắn thực sự rất lo cho Trác Mộc cùng Tiểu Hắc. Nhưng Hỏa hải quá rộng lớn, suốt hai tháng trời hắn không tìm được chút manh mối gì. Cũng đã hơn năm tháng kể từ khi hắn bước chân vào nơi này, chuyện gì xảy ra ngoài đó hắn không biết, nhưng trong lòng hắn cứ có chút gì đó bất an.
Hỏa ngô khôi dài hơn bảy ngũ, toàn thân nó đen xì, dưới thân thể là một trăm cái chân như lợi đao lam sắc, mỗi khi trượt lên nền đá đều để lại hàng loạt rãnh sâu nhìn mà rợn người.
- Xem ra phải dùng tới rồi… Phong nguyên trận.
Chỉ thấy Hoàng Thiên phất mạnh tay, mười mấy viên nham thạch phát ra tinh mang chói lòa. Nguyên lực cuồn cuộn dịch chuyển khiến hỏa diễm xung quanh cũng chảy theo, tạo nên một tiểu trận phong bế Hỏa ngô khôi vào trong.
Hỏa ngô khôi vốn được Hỏa hải dựng dục mà thành, chiến lực phần lớn được cung cấp từ Hỏa hải, bây giờ bị trận pháp ngăn cản khác khác nào cá mắc cạn, chiến lực giảm đi đáng kể. Không bỏ lỡ cơ hội này, chỉ thấy Hoàng Thiên nhanh như một cơn gió, vọt vào trong trận.
Rầm!
Một quyền của Hoàng Thiên nhân lúc Hỏa ngô khôi không chú ý mà nện xuống đầu nó, nham thạch vỡ ra, hỏa diễm bắn tung tóe. Một vệt dung nham từ vết thương rỉ ra chảy xuống nền đá, Hỏa ngô khôi rú lên thê thảm, mắt rực hung quang, miệng phun lửa, cái đuôi khổng lồ vụt lên đánh bay Hoàng Thiên ra ngoài.
Hoàng Thiên trúng chiêu nhưng không hề hấn gì, ngược lại còn cười lớn:
- Hay lắm, nếm thử chiêu mới của ta…
Chỉ thấy hắn hai chân phát lực, ấn xuống đất nửa tấc, song chưởng đẩy mạnh về phía trước, nguyên lực vô biên từ Linh hồ được dẫn động, điên cuồng tích tụ tại hai cánh tay.
Khi mà lực lượng dồn nén đến cực hạn rồi bùng nổ, được Hoàng Thiên dùng ý niệm dẫn dắt phát ra tấn công về phía Hỏa ngô khôi. Chưởng lực như cuồng phong, tuy cuồng nhưng không loạn, lao nhanh về phía đối thủ.
Hỏa ngô khôi vốn đang còn đau đớn sau một quyền khi nãy, giờ chưởng lực nhanh chóng lao tới làm sao chống đỡ.
Ầm ầm!
Hỏa ngô khôi hứng trọn một chưởng, phần bụng rách toạc, dung nham bắn ra tung tóe. Tưởng chừng như đã đỡ được một chưởng này, nhưng nó chư kịp vui mừng thì đã thấy chưởng tiếp theo đánh tới, nguyên lực như liên miên không dứt, hết đợt này đến đợt khác, chưởng sau nối chưởng trước nện lên vết thương.
Hỏa ngô khôi tuy toàn thân nham thạch nhưng dưới sự tàn phá của nguyên lực lại trở nên yếu ớt, thân thể cuối cùng nổ tanh bành. Chỉ còn vô số những cái chân bay tứ tán trong không trung rớt xuống nền đá tạo nên những tiếng vang leng keng không dứt.
Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm, chiêu vừa rồi nhìn có vẻ đơn giản nhưng tiêu hao nguyên lực vô cùng lớn. Hai tháng rèn luyện trong hung hiểm, trước những áp lực nặng nề từ những trận chiến, hắn đã ngộ ra tiểu trận và chiêu thức này.
Tiểu trận được hắn đặt tên là Phong nguyên trận, được tạo thành từ mười tám mắt xích, mỗi mắt xích là một viên nham thạch được dồn nén nguyên lực. Khi khởi phát, nguyên lực sẽ lưu động theo từng luồng, kết nối với nhau tạo nên trận pháp.
Điểm đặc biệt của trận pháp này là trong quá trình nguyên lực vận hành, sẽ cộng hưởng với linh khí của thiên địa mà hình thành nên không gian phong cấm.
Kẻ địch một khi bị vây vào trong trận trừ khi có thể phá vỡ phong cấm, còn không thì không thể kết nối với thiên địa mà bổ xung nguyên lực. Ngược lại, người vận hành trận pháp lại có thể câu thông với thiên địa, thông qua trận pháp mà tăng tốc độ hồi phục nguyên lực của mình.
Cứ như thế với đối thủ cùng cấp, một kẻ không thể hồi phục và một kẻ nguyên lực gần như vô hạn, không cần đánh cũng biết trước kết quả.
Hỏa long đệ nhất chưởng lại khác, nó được hình thành trên nguyên lý áp súc. Có nghĩa là áp súc càng nhiều thì chưởng lực càng mạnh, uy lực càng cao. Nhưng nếu khống chế không tốt rất dễ bị phản phệ.
Một trận pháp, một võ kỹ cỡ này đối với Nguyên giới thì chẳng là gì, thậm chí còn chưa thể bước và hàng ngũ có phẩm cấp. Nhưng nếu để Nguyên giới biết rằng đây là do một tu sỹ Ngưng nguyên, chưa biết gì về công pháp hay trận pháp sáng tạo ra trong hai tháng thì sẽ tạo nên một hồi sóng gió.
Từ Thượng Cổ xa xưa tới nay, mấy kẻ Ngưng nguyên có thể sáng tạo ra trận pháp, vũ kỹ. Đó không chỉ là kinh nghiệm, đó còn là Ngộ tính.
Hoàng Thiên hắn bị mọi người cho rằng thể chất kém cỏi, nhưng Ngộ tính lại không ai bằng. Tu chân giới hiện nay quá coi trọng thể chất, thường đánh đồng thể chất cùng tư chất.
Đơn giản vì trong những giai đoạn đầu, thể chất đem lại tốc độ tu luyện cực cao, cổ nhân từng nói nhân loại thường chỉ thấy lợi ích trước mắt mà không thấy được cái lợi lâu dài, đám người Vô Danh năm ấy cũng không ngoại lệ.
Hoàng Thiên nhặt lên hai cái răng rết, gõ chúng vào nhau, nhoẻn miệng cười. Hai cái răng rết này tạo cho hắn cảm giác còn sắc bén hơn cả linh kiếm, nếu như Trác Mộc ở đây thì tất sẽ nước dãi ròng ròng, đây là nguồn tài phú không nhỏ.
Hắn tuy rất muốn thu thêm cả những cái chân kia mang đi nhưng bất lực, hắn bây giờ đến quần áo còn không có chứ đừng nói là túi trữ vật. Chọn ra hai cái răng rết giá trị lớn nhất, hắn bước đi về phía trước.
Hai canh giờ sau, Hoàng Thiên đi lạc vào một không gian kỳ lạ, hỏa diễm ở đây có mật độ dày đặc, nhiệt độ cao tới mức một kẻ sống trong lửa suốt năm tháng như hắn cũng phải rùng mình.
Phía trước không xa, trong làn hỏa diễm dày đặc, không gian như bị thiêu đốt bùng cháy mà tạo nên một thông đạo đen ngòm, thỉnh thoảng lại có từng đạo lôi điện xẹt qua vang lên tiếng kêu tách tách!
- Là không gian truyền tống!
Hoàng Thiên vui mừng hô lên, đây chính là thứ đã đưa hắn vào trong Hỏa hải này. Suốt năm tháng bị giam cầm trong này, hắn một mực tìm kiếm lối ra, vốn đã hết hi vọng nhưng không ngờ bây giờ lối ra lại xuất hiện ngay trước mắt.
Hắn dẫu sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi, tuy trải qua nhiều thăng trầm, nhưng thủy chung vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn. Bị nhốt ở nơi này suốt năm tháng ròng rã, giờ có hi vọng thoát ra nên không ngần ngại mà lao vào.
Ngay khi hắn vừa lọt vào trong thông đạo, không gian liền lập tức ầm ầm chuyển động, cảm giác y hệt như lúc ban đầu hắn bị truyền tới khiến Hoàng Thiên vui mừng không thôi.
oOo
Thiên Hỏa thành, hôm nay là ngày rằm tháng Tám nên cực độ náo nhiệt. Người đi lại đông đúc, tu sỹ từ khắp nơi đổ về.
Hiện tại đang là giữa trưa, cái nắng gay gắt của tháng tám thiêu đốt khiến ngay cả tu sỹ cũng phải mồ hôi nhễ nhại, lúc này quán rượu chính là lựa chọn tốt nhất.
Điều này khiến cho tất cả các tửu lâu trên con đường đều đông đúc, ngay cả cái lớn nhất cũng không còn chỗ ngồi, khách nhân đều vừa ăn uống vừa bàn luận, thi thoảng lại có tiếng vỗ bàn hay tiếng cười lớn, khung cảnh phi thường náo nhiệt.
Trong tửu lâu lớn nhất, vị trí gần cửa sổ, lẳng lặng ngồi một người mặc áo da thú, đội một cái nón rộng vành, hắn một thân một mình tự rót trà tự uống, ngay cả lúc uống cũng không ngẩng đầu lên khiến người ta nhìn không rõ diện mạo, chỉ là nhìn cách uống trà của hắn khiên người ta không khỏi thấy kỳ lạ, hệt như một đứa con nít uống nước vậy.
Vốn khi hắn đi vào, tiểu nhị định đuổi hắn đi, nhưng khi hắn đưa ra hơn mười tinh tệ khiến tên tiểu nhị hoa mắt liền để cho hắn vào. Ở nơi đây các kiểu người đều có thể xuất hiện, bình thường ai cũng sẽ không đi đắc tội với người xa lạ, nhất là những kẻ có biểu hiện quái dị.
- Nghe nói đại hội thiên thu năm nay có điểm đặc biệt, các ngươi có tin tức gì không?
Trên một bàn rượu ngay cạnh đó, một đám người đang thảo luận với nhau. Đám người còn rất trẻ, chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, đều vận đạo bào xám, trên ngực có thêu một ngọn lửa đỏ rực, đôi lúc lại ánh lên sinh động như hỏa diễm thực vậy.
- Còn không phải vì Thiên Kiếp sao?
Một tên trong nhóm đắc ý nói, giọng điệu mập mờ khiến cho mấy tên còn lại càng khó hiểu.
Nhìn sắc mặt của đồng bọn, tên thiếu niên mỉm cười thỏa mãn, tự rót cho mình một ly rượu, uống một hớp rồi chậm dãi giải thích:
- Chắc các ngươi đã nghe về Thiên Kiếp xuất hiện hồi năm tháng trước?
Tên thiếu niên cứ mập mờ khiến cho mấy tên còn lại khó chịu, một tên trong nhóm hắng giọng bất mãn:
- Tất nhiên, năm tháng trước Thiên Kiếp không biết do nguyên nhân gì mà liên tiếp giáng xuống, tàn phá khủng khiếp, cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng, chuyện này ai mà không biết, nhưng Thiên Kiếp thì có liên quan gì tới đại hội Thiên thu.
- Tất nhiên sẽ có liên quan rồi, ngay sau khi Thiên Kiếp đổ xuống, các tiền bối cao nhân đã hợp lực với nhau thôi diễn ra một phần tương lai, các ngươi có biết là gì không?
Bốp… bốp…
- Là con bà ngươi, còn không nói lão tử liền tọng chết ngươi.
Một tên trong nhóm không còn đủ kiên nhẫn, vả tên thiếu niên hai cái đau đớn như muốn lòi đom đóm mắt.
Tên thiếu niên vừa giận vừa sợ, nói liền một mạch, thi thoảng vẫn liếc liếc tên kia như sợ lại bị ăn vả:
- Bọn họ nhìn thấy sát kiếp, khắp nơi là hắc ám, tử vong. Tu sỹ vẫn lạc, đại lục đổ vỡ thế giới ngập tràn trong tử khí, nhưng cũng là thời kỳ thiên tài nổi lên lớp lớp.
- Nghĩa là bọn họ nhìn thấy sát kiếp, nên muốn ở trong đại hội này chọn ra những thiên tài nhằm bồi dưỡng để ứng phó với sát kiếp phải không? Ta nói, con bà ngươi… có phải ngày còn nhỏ đi học phu tử của ngươi bị chó cắn chết không vậy?
Tên thiếu niên khi nãy cười nham hiểm, vỗ vỗ đầu tên kia.
- Thiên tài… Năm năm trước Diệp Vọng sư huynh nếu không phải thua tên La Võ của Thiên Huyền môn một chiêu nửa thức thì đã sớm vô địch rồi.
Một tên trong nhóm lớn giọng, vẻ mặt cực độ đắc ý.
- Nghe nói năm đó tên La Võ đã mười sáu tuổi, năm nay không thể tham gia,
vị trí quán quân năm nay tất thuộc về sư huynh Diệp vọng.
Mấy tên thiếu niên nói đoạn cười lớn, đang định nâng ly cạn chén thì:
"Rầm"
Cánh cửa gỗ của khách sạn vốn đang khép hờ bị đẩy ra một cách thô bạo, một thanh niên nam tử toàn thân bạch y bước vào, đằng sau đi theo hai tên khác, vẻ mặt kẻ nào cũng kiêu căng, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Tên thanh niên nam tử nhìn đám thiếu niên, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường:
- Nực cười, năm năm trước bị La Võ sư huynh đánh cho sống dở chết dở, nói ra cũng không sợ mất mặt.