Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 167: Tiên Đạo Thể - Hóa Ma Thần




Giống như đoán được ý nghĩ trong đầu Lạc Tấn, Hoàng Thiên hừ một tiếng lạnh lùng. Trong tay lại xuất ra một nắm khác Phong Nguyên phù, nhìn Anh Vũ cười nham hiểm:

- Anh Vũ! Lại đây giúp ta một tay.

Anh Vũ vốn đang ngây ngốc đứng bên cạnh, nghe vậy thì hai mắt sáng lên như sao, hí hửng chạy tới, bộ dạng có chút vô sỉ, nói:

- Mẹ nó! Ngươi có đồ chơi hay thế này mà không đem ra sớm.

Quăng một chiếc phù vào mặt Lạc Tấn, Hoàng Thiên miệng thầm hô một chữ bạo, đem lông mày của hắn đều đốt cháy xẹm khét lẹt, sau đó mới quay đầu trừng mắt nhìn Anh Vũ:

- Hừ! Ngươi đồ chơi còn ít sao? Lần trước ta đem cho Hàn Lâm, ngươi còn chê hàng rởm cơ mà.

Anh Vũ ngẩn ra, sau đó vội vàng ho một tiếng ngượng ngùng, kéo chiếc ghế ngồi xuống nghiêm túc nói:

- Ha ha! Không có ý tứ, không có ý tứ.

Phía bên kia Lạc Tấn gần như điên mất rồi, nhe ra hàm răng trắng bóng đầy giận dữ, hắn lần nữa phóng tới phía Hoàng Thiên.

- Lợi hại, không hổ là kẻ giành được vị trí thứ năm Cường Giả Bảng, quả nhiên sức chịu đựng rất tốt.

Rất nhanh đánh trống lảng, Anh Vũ nhìn Lạc Tấn đang lao lên mà vỗ đùi cái đét, giọng điệu tràn đầy tán thưởng. Nhưng mà lời nói của hắn nói ra lúc này, vào tai Lạc Tấn chẳng khác gì trêu tức, đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho hắn càng thêm điêm cuồng hơn.

Ngược lại với Lạc Tấn, đám thủ hạ của hắn lúc này mặc dù thê thảm không thể tả, nhưng lại không dậy nổi một chút tức giận cùng ý chí chiến đấu nào. Toàn bộ nhao nhao chạy trốn, khi phát hiện ra không thể thoát khỏi Phong Nguyên trận. Chúng gần như lâm vào tuyệt vọng, chỉ còn cách ôm đầu trốn khỏi đám phù lục đang bạo nổ.

Liên miên phù lục cứ như thế bạo tạc, đem một đám người đánh cho thê thảm, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên. Thậm chí toàn bộ tòa nhà ăn đều rung lắc dữ dội, như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào. Nếu chẳng phải có Phong Nguyên trận ngăn cách phần lớn năng lượng, thì nơi này có khi đã hoàn toàn trở thành bụi phấn.

Phía bên ngoài nơi này đã sớm tập trung rất đông người xem, không ngừng vang lên tiếng nghị luận, tiếng kinh hô sợ hãi.

Cứ thế diễn ra, mãi cho tới hơn ba mươi phút sau, tiếng la hét bên trong mới ngừng lại. Kết giới của Phong Nguyên trận biến mất, Hoàng Thiên cùng Anh Vũ tiêu sái mà ra, vẻ mặt như cực kỳ thỏa mãn, ha ha cười nói.

Phía sau hắn, hơn chục cái thiếu niên xơ xác, đầu tóc trọc lốc không còn một mảnh, quần áo cũng cháy trụi, từ trên xuống dưới một màu đen xì bốc khói. Nếu như trên người bọn hắn có thứ gì không bị cháy đen, thì chính là đôi mắt cùng hàm răng trắng bóc, sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Tình cảnh này khiến cho mọi người xung quanh đều không tự chủ được mà lui bước về phía sau, hít vào một hơi khí lạnh vì sợ hãi.

Tất nhiên không ai có thể đoán trước được, đường đường đứng trên Cường Giả Bảng bài danh thứ năm Lạc Tấn, lại có một ngày lâm vào tình trạng thê thảm như thế này. Bị người đem nhốt vào lồng, dùng phù văn hỏa diễm thiêu đốt, chẳng khác nào chó thui của trần thế.

- Thiếu chủ! Ngài thấy thế nào?

Mà ngay vào lúc đó, tại một tòa nhà ăn đối diện với tòa nhà của Hoàng Thiên. Hai cái bóng người đứng tại cửa sổ lầu ba, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía hiện trường. Một cái lão giả đứng phía sau đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tràn đầy cung kính chi mang.

- Khó nói… Tên Hoàng Thiên này quả thực khó đoán ah. Hắn khi nãy giao phong một quyền với Lạc Tông, nhìn có vẻ như hoàn toàn khắc chế đối phương, nhưng thực ra lại yếu thế hơn rất nhiều. Thậm chí lòng bàn tay hắn còn bị thương nhẹ, chỉ là ẩn giấu rất tốt mà thôi. Công nhận hắn khả năng khống lực cùng kỹ xảo chiến đấu rất tốt, nhưng lại không thể hoàn toàn che giấu đi sự suy yếu của thực lực. Chẳng lẽ hắn đạo thương thực sự đã đến giai đoạn cuối sao?

Người còn lại ánh mắt hơi híp, dường như đang cố gắng phân tích hành vi của Hoàng Thiên, muốn xem rõ chân tướng của sự việc.

Lão giả bên cạnh hắn nhíu mày, khó hiểu nói:

- Hắn kể từ thời điểm chiến đấu với Cửu Hung Tru Linh Trận, giết nhầm người liền bị đạo thương, nhưng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Mãi tới khi đi U Linh Nhai diện bích trở về mới trở nên trầm trọng, thậm chí là gần như đến giai đoạn cuối. Chỉ có vài tháng thời gian, làm sao lại có thể chuyển biến kinh người như vậy được?

Tên thanh niên nghe lão giả nói, ánh mắt hơi lạnh đi, sau đó mới lắc nhẹ đầu:

- Không phải ở U Linh Nhai, mà là ở Táng Binh Chi Địa.

Lão giả thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên:

- Táng Binh Chi Địa?

Hiển nhiên, lão không biết trong khoảng thời gian diện bích ở U Linh Nhai, Hoàng Thiên đã được Vương Đình đưa đi Táng Binh Chi Địa một thời gian.

Tên thanh niên gật nhẹ đầu, không có đi giải thích với lão giả. Mà tự mình lẩm bẩm trong miệng:

- Táng Binh Chi Địa… Táng Binh Chi Địa… hơn hai tháng trước, phân thân của ta bị giết, trụ sở của gia tộc bị diệt… đều không tránh khỏi có liên quan đến hắn ah.

Lão giả nghe đến đây vẻ mặt hiện lên nét kinh sợ không nói nên lời. Hai cái sự kiện kia lão tất nhiên đều biết tới, nhưng chắc chắn không thể nào liên tưởng đến Hoàng Thiên được. Tên thiếu niên này dù mạnh, nhưng cũng chỉ là Nguyên Đan hậu kỳ mà thôi, mà trụ sở của gia tộc trong Táng Binh Chi Địa chính là do cao thủ Hồng Trần tọa trấn, mười cái Hoàng Thiên cũng không đủ phân lượng.

Vậy mà lúc này thiếu chủ lại nói hai sự kiện này đều có liên quan đến, cũng quá khó tin rồi.

- Kẻ này có quá nhiều bí mật, đến lão tổ cũng không thể nào nhìn thấu được. Hoàng Thiên… ngươi ngày càng thú vị, rốt cục mục đích của ngươi là gì đây?

Tên thanh niên trong lòng khẽ than, bàn tay đột nhiên vung tới. Vụt một tiếng không khác gì bảo kiếm xuất vỏ, phóng ra một đạo bạch quang nhàn nhạt. Trong chốc lát lăng liệt chém ngang, tập sát về phía sau.

Xuy xuy… phốc!

Liên tiếp tiếng vang rờn rợn vang lên, một cái tướng mạo bình thường người đang ẩn nấp bên ngoài căn phòng đầu lìa khỏi cổ, ngã ầm xuống hành lang.

Lão giả thấy một màn như vậy thì kinh ngạc đến rớt trong mắt, ánh mắt nhìn về phía thiếu chủ càng thêm cuồng nhiệt và cung kính. Lão đường đường là Hóa Linh hậu kỳ cao thủ, vậy mà từ đầu tới cuối không thể phát hiện ra đối phương nghe lén. Hiển nhiên đối phương có ẩn nấp thân pháp cực kỳ cao thâm, với tinh thần lực của lão cũng khó mà phát hiện.

Nhưng mà thiếu chủ lại có thể, như vậy chẳng phải nói tinh thần lực của thiếu chủ đã mạnh đến mức đáng sợ, vượt xa lão rất nhiều sao? Một cái Nguyên Đan hậu kỳ, tinh thần lực vượt xa Hóa Linh hậu kỳ là cái khái niệm gì đây.

- Trần Lôi! Ngươi dạo này có vẻ không yên phận thì phải. Cũng nên cho ngươi nếm chút đau khổ rồi.

Nhếch môi mỉm cười, tên thanh niên toát ra một nét tự tin tuyệt đối, tựa như đã nắm chắc toàn bộ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

Hắn… chính là Bạch Khôi.



Đây là một dãy núi cực lớn nằm giữa đại hoang vô tận, hang đá rộng lớn kéo dài, liên miên không thấy điểm cuối.

Bên trong một cái địa huyệt thật lớn, nham tương đỏ rực không ngừng sục sôi, từng cái từng cái bong bóng nổi lên rồi nổ tung như pháo hoa rực rỡ, ùng ục không dừng.

Mà giữa cái hồ nham tương đó, mười mấy cái trụ đá từ sâu chống thẳng lên không trung, hình thành một cái trận pháp huyền bí, tựa như đem bốn phương không gian đều trấn áp xuống dưới. Hồng quang lưu chuyển, kết nối mười mấy cây trụ đá lại thành một chỉnh thể hoàn mỹ, chiếu rọi ra bốn phương.

Mà ở trung tâm, nơi cột đá tập trung toàn bộ năng lượng của trận pháp. Một cái thân ảnh khoanh chân mà ngồi, không ngừng hấp thụ từng đoàn từng đoàn năng lượng vào cơ thể.

Phía trước mặt hắn lúc này, lơ lửng một giọt tinh huyết, đỏ tươi chói mắt.

Chỉ một giọt máu, nhưng lại mang trong mình đỉnh cao vô thượng khí tức, thần thánh kinh người. Một màu đỏ tươi như muốn huyết nhuộm thời không, một luồng năng lượng cuồng bạo như muốn hủy thiên diệt địa.

Chung quanh nó không ngừng luân chuyển vô số đồ án kỳ bí, toát lên từng cỗ khí tức cổ xưa tang thương khó nói nên lời. Tựa như nó đã tồn tại từ vô số năm tháng, sừng sững tại muôn đời trước đến bây giờ, và mãi mãi sau này.

Mà bốn phương trận pháp ở nơi đây, chính là được tạo ra để trấn áp giọt tinh huyết này. Dùng cả thiên địa năng lượng để trấn áp một giọt máu, thuận lợi cho người thần bí kia luyện hóa.

Từng dải năng lượng thiên địa quấn quanh, bao trùm lên giọt tinh huyết. Đồng thời, một cỗ hấp lực đồng hóa cực kỳ khủng khiếp không ngừng xâm nhập, thẩm thấu vào bên trong, khiến cho nó chấn động kịch liệt.

Chớp mắt sau đó, ngay khi mà luồng hấp lực chạm vào trung tâm của giọt tinh huyết. Không gian xung quanh như sụp đổ, thời gian vặn vẹo. Một cỗ lực lượng xuyên thấu thời không, đánh tan quy tắc từ trong giọt tinh huyết như bị kích thích, bạo phát ra ngoài, suýt nữa đem toàn bộ trận pháp nổ tung vỡ nát.

Người thần bí sắc mặt ngưng trọng, quát lên một tiếng trấn, cánh tay vung ra một thứ đồ vật kỳ quái, trong miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, không ngừng thúc dục thứ đồ này bay tới lơ lửng bên trên giọt tinh huyết. U quang từng đạo từng đạo không ngừng tỏa ra buông xuống dưới, cưỡng ép trấn áp giọt tinh huyết đang bạo động này.

Quả nhiên khoảng thời gian sau, giọt tinh huyết bạo động ngày càng yếu dần, cuối cùng gần như không hề phản kháng.

Lại trôi thêm nửa ngày thời gian, quá trình đồng hóa rốt cục hoàn thành. Giọt tinh huyết yên lặng không tiếng động nhẹ bay tới, nhập vào trong mi tâm người thần bí.

Ầm ầm!

Không gian nổ lớn, không chỉ mình huyệt động, mà toàn bộ dãy núi đều lâm vào chấn động dữ dội. Thậm chí, nếu có kẻ nào đứng ngoài thế giới này, liền có thể cảm nhận được toàn bộ Nguyên Giới đang lâm vào run rẩy. Tựa như đang sợ hãi, sợ hãi một tồn tại khủng bố vừa được sinh ra trên đời này.

- Ma…

Một tiếng niệm Ma, cả thế giới như lâm vào tận cùng hắc ám tà ác.

- Thần…

Một tiếng niệm Thần, cả thế giới chìm vào tận cùng quang minh thần thánh.

Người thần bí nghiêng đầu, cảm nhận những kỳ dị năng lượng mà tinh huyết mang lại cho mình, hắn mỉm cười thì thào:

- Tiên Đạo Thể… hóa Ma Thần – Thiên Địa sợ… Đạo Pháp run. Ma Thần huyết mạch… Mạnh… rất mạnh.