Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 155: Phong Thiên Lạc Địa




Hai cái siêu cấp cường giả liều mạng với nhau, không hề kiêng nể chút nào bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của bản thân, khủng bố vô cùng. Loại chiến đấu này đã sớm vượt qua giới hạn chịu đựng của nơi đây, thậm chí chỉ một chút dư ba thôi cũng có thể bạo phát ra sóng chấn động không gì sánh được.

Thiên Nguyên Thành phía Tây, ngày hôm nay gặp phải một kiếp nạn khủng khiếp, hoàn toàn có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào. Tất cả những kẻ hiện đang có mặt trong khu vực này hiện giờ đều đang cực kỳ sợ hãi, kinh hồn táng đảm. Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được trời đất lúc này điên cuồng như tận thế, không có lấy một cơ may sống sót.

Lão nhân Bạch Gia lúc này quanh thân được bao bọc bởi bạch khí mờ ảo, tôn thân thể của lão lên như một vị thần minh, ngạo nghễ cúi đầu nhìn xuống nhân gian.

Loại khí chất này đã viễn siêu Vấn Đỉnh, mạnh mẽ và huyền bí đến vô cùng, tựa như đã chạm tới bản nguyên của vạn vật, nhìn thấu những thứ mà người thường không thể thấy.

Dáng vẻ của lão vẫn như thế bình tĩnh không một gợn sóng, tựa như phản kháng của Cố Sở không là gì đối với lão. Một cái vỗ tay nhẹ nhàng buông xuống, nhìn qua thì rất tầm thường, nhưng lại có thể điều động thiên địa một cách cực kỳ hoàn mỹ, đem cả bầu trời hội tụ lại đánh lên đầu Cố Sở.

Uỳnh!

Bầu trời vỡ nát, Cố Sở miễn cưỡng chống được một chiêu khủng khiếp này, nhưng thân thể mất đi sự kiểm soát bắn vụt xuống như lưu tinh, đem một vùng đất bạo nổ thành hố lớn. Nơi cánh tay đang nắm Phong Thiên Lạc Địa Kích của lão đã sớm nứt toác cả ra, máu tươi ròng ròng cuộn chảy, ngấm chìm vào trong thân kích.

Mới giao thủ vài chiêu mà thôi, lão đã bị người ta áp chế hoàn toàn, thậm chí suýt chút nữa trọng thương. Không thể tin được, chênh lệch giữa hai người lại lớn đến mức này.

- Nãy giờ để ngươi nhảy nhót một chút, ngươi lại nghĩ có thể đánh với ta sao? Thật nực cười! Trong mắt ta, ngươi đến tư cách làm đối thủ cũng không có.

Lão nhân Bạch Gia sắc mặt vẫn như thế không đổi, chỉ nhìn Cố Sở đang kinh sợ mà nhẹ nhàng nói ra, chất giọng không nghe ra cảm xúc, nhưng nội dung lại cực kỳ xem thường. Có vẻ như thực lực mà Cố Sở đang bày ra đối với lão không hề có một chút uy hiếp nào, không có lấy một chút.

Cánh tay lão một lần nữa huy động, hướng về phía đại địa mà nắm lấy một cái.

- Vấn Đỉnh điên phong, một bước sau chính là trải qua tam tai cửu kiếp, cũng chính là ba lần sinh, chín lần tử. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực lực chân chính. Vấn Đỉnh cảnh giới sao? So với người đã bước ra một bước Quy Nguyên, không bằng con sâu cái kiến.

Đại địa nổ lớn, không gian dưới một cái nắm kia của lão nhân bộc phát ra rung động kinh người, cuồn cuộn không dứt. Tất cả mọi tồn tại xung quanh thân thể của Cố Sở dường như đều bị lão nhân điều khiển, hướng về thân thể của lão mà nghiền ép.

Loại áp lực này khủng bố vô biên, tựa như phải đối nghịch với cả trời đất. Cố Sở tóc trắng rối tung, ánh mắt hằn lên sự thống hận bất cam, dũng mãnh chống đỡ.

Cuộc đời lão từ khi sinh ra tới nay, trải qua không biết bao nhiêu khổ cực cố gắng mới có thể đạt tới cấp độ hiện giờ. Vậy mà trong mắt người ta, lão đến tư cách làm đối thủ cũng không có sao? Chẳng phải chỉ hơn lão một bước thôi ư, nếu cho lão thời gian, lão cũng sẽ đạt tới mà thôi, thậm chí còn mạnh hơn đối phương gấp trăm lần.

Nếu hôm nay lão và Hoàng Thiên có thể thoát được, thì sớm hay muộn lão cũng chính tay giết chết tên già khốn kiếp này. Bởi vì lão có lòng tin, tin vào bản thân, tin vào Lâm Dương, và quan trọng nhất là lão tin vào chủ nhân của mình – Hoàng Thiên.

Cái tự tin đó, không phải ngẫu nhiên xuất hiện hay tự nhiên hình thành, mà là bởi vì lão đã biết được những thứ nên biết, nhìn thấy những thứ nên nhìn.

Phong Thiên Lạc Địa Kích trong tay lão lượn lờ phù văn, dưới sự thúc dục điên cuồng bộc ra kích ý sôi trào, tựa như một đầu thái cổ hung thú đang dần thức giấc.

Đây là một kiện tiên khí hoàn chỉnh do chính Lâm Dương giao cho, há lại có thể tầm thường. Chí ít, cho tới bây giờ lão vẫn chưa thể nào nhìn thấu được toàn bộ những gì ẩn hàm trong nó, chứ đừng nói tới biết được cấp độ của nó.

Chiến kích năng lượng bộc phát ngày càng lớn, chớp mắt quét qua, không ngừng phá vỡ đi không gian áp chế của đối phương, đem một mảng trời xé toạc ra nổ nát, sóng năng lượng như biển lớn mãnh liệt lan tràn.

Khó khăn lắm mới phá vỡ được không gian áp chế, Cố Sở tất niên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, thân hình trong chớp mắt biến mất tại chỗ, nhanh chóng vọt lên bầu trời.

Nhưng mà lão vừa mới lao ra, thì trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một cái hư ảnh thần đao, chém thẳng tới.

Đùng!

Một tiếng nổ đùng nặng nề, không gian sáng chói, thân hình của lão bay ngược trở lại đại địa, toàn bộ quần áo rách nát tả tơi. Nơi vùng ngực gần như bị chém rách toạc, không ngừng phun ra tinh huyết. Dưới một công kích này, lão căn bản không thể ngăn được, thậm chí đã thụ thương cực nặng.

- Ta đã nói rồi! Ngươi quá yếu. Trong mắt ta, ngươi với con kiến chẳng có gì khác nhau cả.

Thanh âm của lão nhân Bạch Gia lần nữa vang lên, quanh quẩn trong vùng không gian này, truyền vào trong thâm thâm của Cố Sở. Đây là một lời khẳng định tràn đầy miệt thị. Giống như trong mắt lão nhân, kẻ trước mắt này đến tư cách làm đối thủ cũng không có.

Bàn tay lão lần nữa vươn ra, muốn cách không nắm lấy cơ thể của Cố Sở. Sức mạnh thiên địa lần này còn mạnh mẽ gấp mấy lần khi nãy, Cố Sở lại trọng thương như thế thì làm sao chống cự nổi. Chớp mắt bị lão nắm lấy như một con chó, kéo nhanh về nơi này. Trên đường đi còn thi thoảng dụng lực bóp gãy đi rất nhiều xương cốt, máu tươi gần như nhuộm đỏ cả cơ thể.

Để Cố Sở lơ lửng trước mặt mình, khóe môi lão nhân khẽ nhếch lên nở một nụ cười đầy hàm ý.

- Ngươi thấy không, ta muốn lấy mạng của ngươi rất dễ, thậm chí chẳng cần tốn chút công sức gì. Nhưng ngươi vẫn sống, có biết vì sao không?

Cố Sở im lặng không nói gì, chỉ có ánh mắt vẫn như thế tràn đầy tức giận và căm phẫn, nhưng tuyệt nhiên không có một tia nào là tuyệt vọng. Không hiểu vì sao đã lâm vào tình trạng này rồi, lão vẫn có thể như thế tự tin mà không chút nào sợ hãi.

Lão nhân nhìn trạng thái của Cố Sở có phần khó hiểu, một lát sau ánh mắt của lão bỗng nhiên lại hướng về phía Hoàng Thiên đang chật vật tại phương xa, lắc đầu nói:

- Nhiều lời như vậy với ngươi, là bởi vì Bạch Chấn Long ta là kẻ rất quý trọng nhân tài, không nỡ giết bỏ một kẻ có tiềm năng như ngươi. Ta không biết cũng như không quan tâm vì sao ngươi lại trở thành thủ hạ của tên nhóc kia. Nhưng nếu như ngươi chịu nói ra tin tức về Cố Tinh Cực Đạo Thạch và quy thuận Bạch Chấn Long ta, hôm nay ta sẽ để cho ngươi một con đường sống.

Lời của Bạch Chấn Long vừa dứt, khóe môi của Cố Sở đã cong lên, sau đó là bật cười ha hả.

- Ha Ha! Muốn ta làm thủ hạ của ngươi ư? Xin lỗi, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Kẻ này lại muốn thu phục lão làm thủ hạ, quá là nực cười đi. Chưa kể lão đã thực hiện lời thề Thiên Đạo với Hoàng Thiên, thì với quan hệ giữa lão và Hoàng Thiên hiện nay, thì sẽ không bao giờ có chuyện lão phản bội hắn.

Lòng trung thành của lão với người thiếu niên này, đã không còn xuất phát từ một thứ cưỡng ép như lời thề Thiên Đạo nữa, mà là một sự thật tâm phục tùng, trung thành tuyệt đối. Không chỉ là vì thân phận của hắn, không chỉ vì thiên phú của hắn, không chỉ vì những lợi ích mà hắn mang lại, mà còn là vì cách sống của hắn. Không hẳn là đặc biệt, nhưng lại khiến lão cảm thấy kính phục từ tận đáy lòng.

- Hừ! Không biết sống chết.

Bị Cố Sở khinh thường như thế, Bạch Chấn Long dù tâm tính có trầm ổn đến mức nào cũng bị chọc giận. Cố Sở có thể hạ mình thuần phục, nhận một tên tiểu tử chưa tới Hóa Linh làm chủ nhân. Vậy mà đường đường là một người đã bước ra một bước Quy Nguyên như lão, lại bị cho rằng không đủ tư cách.

Như vậy chẳng khác nào nói lão không bằng tên thiếu niên không bằng con sâu cái kiến kia ư? Điều này so với chửi thẳng vào mặt lão còn khó chịu hơn vô số lần, không tức giận mới là lạ.

Thế nhưng tức giận thì tức giận, lão cũng không đến mức mất kiểm soát mà giết chết Cố Sở ngay lập tức. Ngược lại còn nở ra một nụ cười lạnh lẽo, nói:

- Nói như vậy là hắn có tư cách làm chủ nhân của ngươi phải không? Ta cũng muốn xem xem kẻ có thể khiến ngươi thuần phục sẽ có gì hơn người ah.

Nói đến đây, khuôn mặt của Bạch Chấn Long lộ ra vài phần tiếu ý cùng khinh miệt, lão lại muốn ra tay với Hoàng Thiên.

Bạch khí tuôn trào, trong chớp mắt hóa thành một loạt đao khí vô biên, đem theo sát khí kinh người lao về phía Hoàng Thiên đang đứng. Lần này lão chỉ sử dụng Nguyên khí mà không phải thiên địa chi lực. Có lẽ trong mắt lão, giết tên nhóc này mà sử dụng thiên địa chi lực chẳng khác nào đem siêu cấp tiên khí đi cắt tiết gà trong phàm trần cả, một kẻ như Hoàng Thiên không bao giờ có tư cách.

Tuy chỉ là Nguyên khí, nhưng mà sức mạnh của một chiêu này lại mạnh đến mức kinh người. Đừng nói là một tên Hóa Linh còn chưa tới như Hoàng Thiên, dù là Vấn Đỉnh cường giả một khi đối mặt cũng khó mà chống đỡ, không chết cũng phải lột vài miếng da.

Đao khí đầy trời, tựa như đem bầu trời chém ra thành ngàn mảnh, vùi lấp thân thể của Hoàng Thiên vào trong hỗn loạn, đùng đùng nổ nát.

- Ngươi đáng chết!

Nhìn chủ nhân bị công kích khủng khiếp như thế bao trùm, Cố Sở nổi giận đùng đùng, hai khóe mắt căng lên như muốn nứt ra. Thân thể huyết dịch cuồn cuộn lưu động, tựa như bị kích thích cuồng nộ đến cùng cực, hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

Phong Thiên Lạc Địa Kích trong tay lão lúc này như lần nữa sống lại, hoàn toàn thức tỉnh khỏi trầm luân. Tựa như một đầu thái cổ ma thú bá vương, muốn đem toàn bộ những thứ đang khinh nhờn mình phách nát. Thiên địa chi lực của Bạch Chấn Long dường như trước sức mạnh của nó chẳng là gì, ầm ầm phá toái.

Cố Sở lấy lại được tự do, thân thể không hiểu sao lại giống như được ăn vào thần dược, sức mạnh nhanh chóng tăng lên cực hạn, phóng người lên trời cao.

Rồi ngay trong một phút giây sau đó, cánh tay cầm Phong Thiên Lạc Địa Kích của lão theo bản năng vung lên nhẹ nhàng, đem thinh không xẻ nát. Lần đầu tiên lão nhìn thấu được một phần nội ẩn bên trong cây kích này, cũng là lần đầu tiên lão thi triển ra một chiêu kích – Phong Thiên Lạc Địa.