Anh Vũ bị lời này của tiểu hòa thượng khiến cho đơ ra một lát, sau đó có chút hậm hực lườm lườm. Không hiểu sao hắn có cảm giác bị tên tiểu hòa thượng này gày bẫy a. Tên này rõ ràng muốn đi cướp chiến xa của người ta, nhưng sợ một mình thế yếu nên dụ dỗ ba người bọn hắn tham gia đây mà.
Nhưng mà một hồi suy nghĩ cẩn thận, hắn lại không có đi để ý tới nữa. Bản thân hắn cũng đang khó chịu, muốn chặn đường đánh người cơ mà. Giờ có người đồng chí hướng, há lại bỏ qua dễ dàng như thế. Với lại, đường từ chỗ này tới Thiên Nguyên quảng trường còn khá xa, có chiến xa để đi thì quá là tuyệt vời. Thậm chí hắn lại tự trách bản thân sao không nghĩ ra vụ cướp chiến xa từ đầu có phải đỡ mệt hơn không.
Nhìn tiểu hòa thượng với ánh mắt tri kỷ đồng đạo, Anh Vũ cười hắc hắc:
- Không nghĩ tiểu đầu trọc ngươi lại trượng nghĩa như thế… Anh Vũ ta cảm thấy hổ thẹn rồi. Nói thật, ta xưa nay cũng rất ghét mấy kẻ ngông cuồng như thế này, đang tính ra tay với chúng a. Nếu ngươi đã mở lời, ta không có lý do nào để từ chối rồi.
Hoàng Thiên đứng bên cạnh cảm thấy một hồi nhức đầu, hai tên vô sỉ này lại muốn gây ra một đống rắc rối về cho hắn đây. Có chút trừng mắt nhìn tới, hắn định ngăn cản Anh Vũ thì tên này đã cười xòa, vỗ ngực đảm bảo với hắn:
- Hoàng Thiên! Ngươi yên tâm đi, nếu có phiền phức ta sẽ dùng thân phận của mình để giải quyết, không liên lụy tới ngươi đâu.
Hoàng Thiên có chút căm tức, nhưng lại không có lời nào để phản bác, hậm hực trong lòng:
- Phải rồi, ngươi là cháu của Lâm Thanh Phong thì không ai dám đụng tới, nhưng mà ta thì không được như thế.
Chỉ là hắn lại không nghĩ về thân phận của bản thân cũng không kém Anh Vũ bao nhiêu a. Đệ tử duy nhất của đệ nhất thần trận sư Vương Đình, nói ra cũng đủ để hù chết người rồi. Nếu có khác thì chính là Vương Đình nhận hắn làm đệ tử mới được mấy tháng thời gian, còn chưa lan truyền rộng rãi nên rất ít người biết đến hắn mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng huynh đệ của mình đã muốn như thế hắn cũng không cản. Chỉ liếc mắt cảnh cáo Anh Vũ một cái, rồi im lặng không nói gì thêm.
Thấy Hoàng Thiên đã có vẻ đồng ý, Anh Vũ cười hắc hắc gian tà, hai tay xoa xoa không ngừng.
- A di đà phật! Chim Vẹt thí chủ rất thẳng thắn, ta thích.
Tiểu hòa thượng thấy Anh Vũ đồng ý tham gia thì vui mừng, tay trái chắp sau đít, tay phải chắp trước ngực ngửa mặt cười tít mắt.
Bị người gọi là Chim Vẹt, Anh Vũ sắc mặt sầm xuống, nhìn cái bản mặt ngây thơ của tên tiểu hòa thượng trước mặt này hắn chỉ muốn táng cho một cái. Nghiến răng nghiến lợi quát lên:
- Tên đầu trọc, ngươi nói ai là chim vẹt… Ta tên là Anh Vũ, Anh trong anh tài, Vũ trong vũ dũng, có hiểu không?
Tiểu hòa thượng bị quát nhưng lại không có sợ hãi, mà lại làm ra bộ mặt hiểu ra:
- Ah… thì ra là anh tài vũ dũng… Có khác gì chim vẹt đâu… ha ha!
- Con em ngươi!
Anh Vũ muốn điên lên rồi, tên hòa thượng láo xược này.
- Chết cha, bọn nó chạy xa quá rồi, mau động thủ thôi.
Thấy Anh Vũ hằm hằm như muốn động thủ, nó làm bộ giật mình gấp gáp hô lên, sau đó điểm chân chạy biến. Trước khi rời đi khóe môi còn lộ ra nụ cười đắc ý vô cùng, rất là không hợp với khí độ của một tiểu tăng. Anh Vũ tất nhiên sẽ không chịu thua kém tên tiểu hòa thượng này, vội vàng thi triển thân thủ đuổi theo.
Bóng dáng của hai người biến khỏi tầm mắt, để lại Hoàng Thiên và Cố Sở nhíu mày đứng đó, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên. Bởi vì tốc độ mà tiểu hòa thượng thi triển ra quá mức biến thái đi, ngay cả Hoàng Thiên cũng tự cảm thấy không bằng, tiểu hòa thượng này rất không bình thường ah.
Chiếc chiến xa hồi nãy đã sớm chạy được mấy trăm mét xa, gần như mất hút ở cuối phố. Lấy tốc độ của hai tên này, có lẽ phải mất hơn mười mấy giây mới có thể đuổi tới. Nhưng mà khiến hai người Hoàng Thiên càng thêm kinh ngạc là chỉ sáu bảy giây sau, nơi đó đã vang lên tiếng binh binh chát chát và tiếng la hét rồi. Tốc độ của tiểu hòa thượng này biến thái đến mức này sao.
Âm thanh huyên náo chỉ kéo dài trong khoảng thời gian rất ngắn rồi im bặt, tựa như mọi chuyện đã được giải quyết xong vậy. Hoàng Thiên và Cố Sở bốn mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi tán dương tốc độ hành sự của hai tên này.
Lại mấy hơi thở nữa trôi qua, con đường vừa mới ổn định lại đôi chút, đột nhiên lại lần nữa lâm vào trong hỗn loạn. Âm thanh kinh hô liên tục vang xa, giống như đang có một thứ gì đó đang lao nhanh tới đây vậy.
- A di đà phật… Tiên sư con mẹ nó… cút ra… mau cút ra…
Thanh âm la hét hoảng sợ của tên tiểu hòa thượng nhanh chóng truyền đến, ngay sau đó là tiếng gào thét của yêu thú.
Phía xa xa, cỗ hoàng kim chiến xa kia đang lao nhanh với một tốc độ không tưởng, hai đầu yêu thú con ngươi đỏ lòm, như lâm vào điên loạn phóng tới. Không biết đã xảy ra chuyện kinh khủng thế nào lại khiến cho chúng hoảng sợ như thế. Mà trên lưng của chúng, tên tiểu hòa thượng đang chật vật không thôi, cả người xóc lên xóc xuống, vẻ mặt như muốn khóc tới nơi rồi.
- Tên đầu trọc khốn kiếp… ngươi dừng lại cho ta…
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo, không phải của Anh Vũ thì của ai. Hắn chạy theo sát chiến xa, vẻ mặt căm tức không ngừng chửi bới, đầu cũng muốn bốc khói lên cả rồi. Tên tiểu hòa thượng láo xược này, cướp được chiến xa cái liền phóng mất, khiến hắn phải chạy bộ trở về.
Nhưng mà tiểu hòa thượng chính là oan ức ah! Nó khi nãy vừa nhảy lên chiến xa một cái, còn chưa kịp làm gì thì hai đầy yêu thú đã nổi điên lên chạy loạn rồi. Nào có điều khiển được gì đâu.
- Huynh đệ… mau cứu ta.
Đang hoảng sợ không biết phải làm như thế nào, nó chợt thấy bóng dáng của hai người Hoàng Thiên ở phía trước, như chết đuối vớ được cọc vội vàng la lớn.
Chiến xa vẫn như thế cuồng bạo vọt tới, chớp mắt đã áp sát hai người Hoàng Thiên. Một cỗ hung bạo khí tức đập vào mặt, mãnh liệt vô cùng.
Hoàng Thiên đứng im không có động tác gì, còn Cố Sở thì hừ lạnh một tiếng.
Uỳnh! Rầm!
Cỗ chiến xa tựa như tông phải một bức tường vô hình, cấp tốc dừng lại. Thậm chí nơi phía sau còn bị quán tính làm bật lên trên không, suýt nữa lật ngược ra đường.
Hai đầu yêu thú đầu choáng mắt hoa, lâm vào trong điên cuồng gào rống. Nhưng mà rất nhanh đều phải ngoan ngoãn ổn định lại, quỳ phục xuống nền đá. Bởi vì lúc này đang có một cỗ uy áp lớn lao không biết từ đâu hàng lâm xuống, đem chúng đều trấn áp. Loại khí tức khủng bố này khiến cho chúng cảm nhận được sự nguy cơ sống chết, nên không dám phản kháng chút nào.
Tiểu hòa thượng tới tận lúc này mới dám buông hai cánh tay đang ôm cổ con yêu thú ra, thở phào nhẹ nhõm. Lau mồ hôi trên trán, nó nhảy xuống chạy về phía hai người Hoàng Thiên, cười khì khì nói:
- A di đà phật! Suýt nữa thì ngã sấp mặt rồi… Đa tạ thí chủ ah.
Hoàng Thiên mà tin nó mới là lạ, một kẻ có thể thi triển ra tốc độ khiến hắn cũng phải tự nhận không bằng há lại sợ ngã sao? Chỉ là hắn không cảm nhận được ác ý từ đối phương, nên cũng không có tiện vạch trần. Ngược lại chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu, ý bảo không có gì.
Mặc dù Hoàng Thiên có vẻ không muốn nói chuyện, nhưng tiểu hòa thượng lại không có chút ngượng ngùng nào. Vẫn tiếp tục đứng đó cười nói huyên thuyên một hồi.
Lúc này đây Anh Vũ mới chạy về tới, hắn thở hồng hộc trừng mắt với tiểu hòa thượng, nghiến răng nói:
- Mẹ kiếp tên đầu trọc… ngươi cố ý chơi ta phải không?
Tiểu hòa thượng tất nhiên không dám nhận rồi, vội vàng lắc đầu liên tục, vẻ mặt nó rất nhanh trở nên nghiêm túc, chắp tay giải thích với Anh Vũ:
- A di đà phật! Anh Vũ thí chủ chớ hiểu lầm, tiểu tăng cũng không ngờ được tự dưng chúng lại hoảng loạn bỏ chạy như thế. Ta cũng là người bị hại mà, bây giờ tim còn đang đập mạnh đây.
Anh Vũ làm sao tin, hắn tiến sát lại cúi đầu ghé sát mặt nó, hằm hằm sát khí nói:
- Vậy sao? Thế khi nãy ngươi làm gì ở sau mông hai con yêu thú?
Tiểu hòa thượng vẻ mặt ngây thơ:
- À! Ta nhét hai xiên kẹo hồ lô vào lỗ hậu của chúng.
Anh Vũ trợn mắt há mồm, vươn tay muốn táng vào cái đầu trọc lốc của nó, chửi ầm cả lên:
- Con mẹ ngươi! Còn dám nói không chơi ta à?
Một đòn này của Anh Vũ không dụng Nguyên khí, nhưng lực lượng không phải dạng vừa, thừa sức đánh gục bất cứ tên Ngưng Nguyên tu sỹ nào. Chỉ là thân thủ của tiểu hòa thượng rất tốt, chớp mắt nghiêng người một cái liền tránh khỏi đòn của Anh Vũ. Nhìn bộ dáng Anh Vũ tức giận như thế, nó làm bộ oan ức, vội vàng thanh minh:
- Ta nói thật mà! Ta không cố ý chơi ngươi ah!
Câu nói này không khỏi khiến người ta bật cười trong lòng, không cố ý chơi nghĩa là vô ý chơi phải không. Tóm lại là ngươi vẫn chơi Anh Vũ một vố đau, rất là thâm thúy.
Anh Vũ lúc này đâu có nhiều thời gian để ý tới ẩn ý đó, nhìn bộ dáng oan ức vô tội của nó, hắn nghiến răng ken két, hận không thể táng tên hòa thượng mất dạy này nằm sấp xuống mặt đường.
- Còn dám chối à! Không chơi ta tự nhiên đi chọc đít yêu thú làm cái gì?
Tiểu hòa thượng như hiểu ra, ngây ngô nói:
- Ta chọc đít nó để lát nữa chạy cho nhanh chứ làm gì nữa.
Cơ mặt Anh Vũ cứng đờ, co giật không ngừng. Trong lòng hắn dường như đã đoán được đáp án, nhưng vẫn theo bản năng hỏi:
- Ai… ai nói với ngươi như thế?
Khuôn mặt lộ ra nét cười đắc ý, tiểu hòa thượng đầy tự hào nói:
- Tất nhiên là sư phụ của ta rồi. Lão nói lỗ hậu của yêu thú có chứa rất nhiều cơ quan cảm giác, một khi bị kích thích sẽ bộc phát ra năng lực vô cùng cường đại. Năng lực của hai con yêu thú này là tốc độ, bị kích thích thì không phải tốc độ sẽ càng nhanh sao?
Anh Vũ bắt đầu có cảm giác đầu choáng mắt hoa rồi, đây là lối tư duy kiểu gì thế, như vậy cũng nghĩ ra được sao? Hai con yêu thú cũng quá là đáng thương đi, thảo nào chúng điên loạn đến thế, chắc cảm giác không dễ chịu a.
- Được rồi, được rồi… mọi người mau lên xe thôi, sắp trễ rồi đó!
Như không muốn bàn luận thêm về vấn đề này nữa, tiểu hòa thượng cười nịnh nói. Sau đó nhảy vọt lên chui vào trong chiến xa, lẩm bẩm cái gì không rõ.
Không đầy ba giây sau, nó liền trở ra rồi. Trên tay còn xách theo một người nữa, chính là tên phu xa khi nãy. Nhìn bộ dáng của hắn lúc này cực kỳ thê thảm, nào còn oai phong như trước. Hai quầng mắt bị đánh cho thâm tím, đôi má húp lại như mặt lợn, không biết là ai đánh mà ra tay kinh khủng như thế.
Nhìn tiểu hòa thượng đang mỉm cười thân thiện, trong mắt hắn lại tựa như đang nhìn thấy một đầu ác quỷ vậy, hoảng sợ van xin không ngừng.
Tiểu hòa thượng mỉm cười thân thiện, nói với hắn:
- Vị thí chủ này, phiền ngươi điều khiển chiến xa này đưa chúng ta đến Thiên Nguyên Quảng Trường một cái, tiểu tăng sẽ rất là cảm kích.
Tên phu xa nào dám nói không, lời của tiểu hòa thượng còn chưa có nói hết đã gật đầu cái rụp. Sau đó luống cuống nhảy lên vị chí của mình, ánh mắt vẫn không thể nào che giấu được nỗi sợ trong đó.
- Các vị thí chủ, mau đi thôi!
Quay lại nói với ba người Hoàng Thiên một câu, tiểu hòa thượng liền vọt lên trước, nhanh chóng chui vào trong chiến xa. Ba người Hoàng Thiên cũng không chậm trễ, chớp mắt liền lên theo.
Yêu thú gào rống, chiến chiến xa dưới sự điều khiển của tên phu xa, vọt đi trên đường phố, rất nhanh đã mất hút nơi cuối phố.