Ma Thần Cùng Quản Gia

Chương 8: Trước khi bão nổi, thiên đều thực quang đãng




Từ khi Khấu Đức đem Na Già về điện rồi hướng ma thần yêu cầu giữ nó làm trợ thủ đến nay đã qua mười ngày.

Ma thần đại nhân hiện tại đang ngồi ở trong thư phòng, bút trong tay hoa hoa lên cũng không biết là đang viết cái gì, nếu không bởi vì cái tay còn động đậy, người khác nhìn thấy hẳn sẽ nghĩ hắn toàn bộ đã biến thành tượng đá đâu.

Có điều nhìn Tư Mại Nhĩ bất động như vậy nhưng trong đầu hắn lại động rất nhanh.

Động cái gì vậy?

Còn không phải là chuyện của quản gia tiên sinh sao?

“Hơn mười ngày… Quản gia tiên sinh sau khi trở về liền không giống như trước kia, buổi sáng cũng không gọi ta rời giường, cái gì cũng bảo Bối Nhĩ đến, ngay cả lúc đọc sách cũng không giám thị, khẳng định là cả ngày cùng tiểu tử kia chơi đùa bất diệc nhạc hồ rồi, hừ.”

Ngẫm lại nghĩ, có chút tủi thân.

“Nhìn đến ta đều trở nên thật lễ phép, không lớn tiếng ồn ào không sinh khí với ta nữa, đi đâu cũng đều mang theo tiểu tử xinh đẹp kia, hảo chướng mắt. Trở về hơn mười ngày, cũng không tới ôm ta hôn ta, càng không… với ta. Quản gia tiên sinh thật sự không cần ta nữa sao? A a a~~”

Đáy lòng có cái tiểu nhân lăn a lăn, mỗ ma thần đang chìm đắm trong dấm chua căn bản là đã quên, chính mình trước kia mỗi lần quản gia không đủ tôn kính với hắn liền sinh khí loạn lên còn thích đối với y thủ đến cước đi.

Luyến ái làm sao có thời điểm giống nhau? Muốn nghĩ thông suốt thì chính là tiêu chuẩn hai mặt như thế.

“… Chủ nhân, thật lâu không có tới thăm ngươi, ngươi thật ra xem đến là tự tại.” tiếng nói lạnh như băng từ phía sau ma thần truyền tới, Tư Mại Nhĩ ngay cả phản ứng cũng không kịp, cả người từ trên chỗ ngồi đã bị một sức mạnh kéo lên, rồi mới-

Chính là việc mà ma thần đại nhân tâm tâm niệm niệm quản gia tiên sinh làm với hắn- hôn môi.

Nói cái gì đã lâu, cũng mới chỉ có gần hai mươi ngày thôi mà, đôi môi lạnh như băng lại mang chút ấm áp kia phủ lên thần cánh hoa của mình, ma thần lúc đầu còn có chút giật mình, nhưng sau đó nhờ kỹ thuật hôn môi cao siêu của quản gia cùng với cảm giác quen thuộc mà sa vào trong đó.

“…Nhớ ta đến vậy sao?” tách ra, Khấu Đức mắt vàng mang theo ý cười, lưỡi hồng liếm xuống miệng mình giác, biểu tình yêu mị làm Tư Mại Nhĩ nhìn đến mặt đỏ tim đập, “Gần đây không phải oán hận ta vắng vẻ ngươi chứ?”

Quên mất, hắn còn đang giận dỗi quản gia tiên sinh mà.

Ma thần vội vàng giãy ra khỏi ôm ấp của quản gia, lần đầu tiên dám cãi lại một cách đầy dũng khí, “Ai thèm nhớ ngươi chứ? Ta mới không có nhớ ngươi đâu.”

Âm thanh quản gia mang theo sát khí, “Đúng a, nguyên lai chủ nhân không nhớ ta, xem ra chủ nhân ở trong thời gian ta đi vắng lại càng ngày càng nói dối phải không?”

A a a~~ quản gia tiên sinh sinh khí, làm sao bây giờ? Mỗ ma thần bị dọa đến chỉ thiếu nước chạy loạn xung quanh, hoàn toàn quên mất vừa rồi hắn còn kiên trì muốn hung dữ với quản gia tiên sinh.

“Ta thấy… hay là xử phạt đi, xử phạt chủ nhân thích nói dối.”

“Gì?”

Rồi mỗ ma thần lại bị mỗ quản gia đóng gói khiêng đi như trước đây.

Như thế cho nên-

Sau khi vượt qua một đêm lửa nóng kích thích, Khấu Đức lại y tục duy trì thái độ bình tĩnh lại không mất đi cấp bậc lễ nghĩa trước mặtTư Mại Nhĩ, bất quá Tư Mại Nhĩ giống như quên rằng mấy ngày hôm trước hắn còn thầm oán quản gia tiên sinh vô lương tâm như thế nào, một chút cũng không để ý, cười ha ha không ngừng.

Xem ra trừng phạt của quản gia tiên sinh còn kiêm luôn cả công hiệu trấn an ma thần, khó trách y thích dùng như vậy.

“Nghe không, mặc kệ như thế nào người đều phải tin ta, không được suy nghĩ bậy bạ, hiểu không?”

Tiếng nói gợi cảm của quản gia tiên sinh còn đang ở bên tai, mỗ ma thần nghĩ đến đêm trước “Bồi thường như ý” bị khiêng đi rồi mất nửa ngày, hơn nữa Khấu Đức thô bạo mà không kém ôn nhu đối đãi, Tư Mại Nhĩ chỉ kém máu mũi không phun ra đến.

“Ha ha… tâm tình thật tốt.” Quả là sau cơn mưa trời lại sáng, khoái hoạt làm cho cả thể xác và tâm hồn người ta thư sướng.

Bối Nhĩ ở một bên bị ma thần mấy ngày hôm nay lúc hỉ lúc giận làm tâm thần không yên a, ngủ cũng không được ngủ ngon, nay quản gia tiên sinh đã trở về, cậu mới nghĩ rằng có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút, nhưng sao mà cảm xúc của ma thần đại nhân vẫn phập phồng như vậy chứ?

Run thì run, có điều chuyện Khấu Đức tiên sinh dặn dò thì vẫn phải làm. “Cái kia… Ma thần đại nhân…”

“Chuyện gì?” âm điệu mang theo ý cười, Tư Mại Nhĩ cảm thấy ngay cả ngồi phê án kiện cầu nguyện cũng là một chuyện tràn ngập vui sướng.

“Khấu Đức tiên sinh hỏi, thiên tuế tế ngày kia thỉnh đệ đệ của ngài cùng thiên sứ trưởng tham gia, ma thần đại nhân đồng ý sao không?”

Cái gọi là thiên tuế tế, nói đơn giản chính là tế điển chúc mừng ma thần thêm một ngàn tuổi, trừ bỏ bên đại lục Tô Lý Á bên kia mọi người cử hành hoạt động trong ba ngày, Chí Hạ điện bình thường là đều mời những ma tướng cao cấp đến tham sự thọ yến một ngàn năm của ma thần.

Kỳ thật hắn cũng không phải luôn luôn nhớ rõ là mình đã trải qua bao nhiêu lần một ngàn năm, hạng mục gì đó tuyệt đối không phải là do hắn phụ trách, nói thật trí nhớ của ma thần đại nhân không có bản sự nhớ được như vậy.

Đúng rồi, nói đến lần thiên tuế tế lần trước…

Không phải là thời điểm hắn gặp được tiểu quản gia sao?

Nhanh như vậy, đã một nghìn năm rồi sao?

“Cái này giao cho quản gia tiên sinh xử lý đi, ta không có ý kiến.” Trên thực tế thì cũng không dám có ý kiến, hắn đã mang cuộc sống mình toàn quyền giao cho Khấu Đức.

“Hảo, ta đây phải đi bẩm báo cho Khấu Đức tiên sinh.” Bối Nhĩ sợ Khấu Đức chờ lâu, nhanh như chớp chạy đi tìm quản gia.

“Động tác thực mau.” Ma thần tán thưởng, từ sau khi Khấu Đức lên làm quản gia, động tác của bọn thủ hạ người hầu của hắn trở nên thật nhanh gọn, thật sự là lợi hại a, trước kia sao lại không có cái quản gia có khả năng như vậy đâu?

Tiếp tục lấy tâm tình hân hoan vui sướng vùi đầu vào văn kiện cầu nguyện, chính hắn không nghĩ tới khi Khấu Đức tới làm quản gia với hàng loạt thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, ngay cả hắn cũng bị chỉnh tới kêu oa oa đòi đổi quản gia.

Từ việc này suy ra trí nhớ của ma thần ngược lại so với tuổi của hắn.

Khấu Đức mang Na Già tới Chí Hạ điện là có nguyên nhân.

Trừ bỏ cái lý do nói muốn bái kiến ma thần ở ngoài mặt, kỳ thật còn bao hàm một cái “Ma tâm” ở bên trong.

Ngẫm lại xem, tuy rằng toàn bộ mọi người trong Chí Hạ điện đều biết quan hệ của y cùng ma thần, không có nghĩ là bọn họ có thể dùng quan hệ chủ tớ như vậy ở bên ngoài phạm vi điện Chí Hạ. Ở ma đại lục có quan niệm giai cấp rất rõ ràng, chủ nhân cũng người làm là tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ.

Đương nhiên Khấu Đức không quản mấy chuyện như vậy, ma thần cũng không để ý lại càng không nghĩ đến, nhưng là ma thần không để ý đến, không có nghĩa là y có thể để liên lụy đến hình tượng uy nghiêm của ma thần ở bên ngoài, dù thế nào cũng không để cho người khác có cơ hội bàn tán.

Cho nên quản gia tính từ bỏ thân phận “quản gia” của chính mình, việc hàng đầu chính là huấn luyện người nối nghiệp quản gia tương lai, nguyên bản Khấu Đức hướng vào Bối Nhĩ, có điều Bối Nhĩ trên quyết định công việc lại thiếu quyết đoán, hơn nữa lại rất ôn hòa, tương lai nếu tiếp kiến người có vẻ cường thế khả năng sẽ chịu thiệt, còn cần tôi luyện nhiều.

So với cậu thì Na Già đáng yêu kia liền ngắn gọn thanh thoát hơn rất nhiều, bất quá cá tính nó kiêu căng, phương diện ứng đối có chút thiếu hụt, Khấu Đức mới để cho Na Già đi bên người để kiến tập, về phần Bối Nhĩ đã tới Chí Hạ điện thật lâu, có thể hảo hảo chăm sóc  cuộc sống cho ma thần, y cũng không lo lắng nữa.

Bất quá trừ bỏ ‘quản gia’, y muốn dùng thân phận gì để ở lại bên người ma thần, đây cũng là chuyện mà Khấu Đức thật sâu tự hỏi.

Cũng là một loại phức tạp ngọt ngào a… sách.

“Quên đi, cái này cũng có thể chậm rãi mà xử lý, ai yêu trước liền đã là người thua.” Quản gia than nhẹ, tiếp tục mang theo đồ trang trí cho yến hội thiên tuế tế.

Đây chính là lần đầu tiên y giúp ma thần tổ chức tiệc thiên tuế, cũng là căn cứ xác minh một ngàn năm ngày họ gặp mặt.

Có ý nghĩa khác đâu?

Cảm thấy có chút vui vẻ, Khấu Đức không tự giác lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, ngay cả Bối Nhĩ vừa nhìn thấy liền đỏ mặt.

Ô~ Khấu Đức tiên sinh thật sự là rất phiêu lượng mà, tùy tiện cười thôi đã mê người như thế, đến bao giờ cậu mới có thể phiêu lượng lại có năng lực như vậy đây? Bối Nhĩ rất là hâm mộ nhìn quản gia tiên sinh.

Đây là mục tiêu của cậu, khát khao của cậu a a a~

“Không đến đây còn đứng ngẩn người ở đó làm gì? Việc ta bảo ngươi làm đã làm tốt chưa?” Ánh mắt sùng bái của Bối Nhĩ làm Khấu Đức vừa bực mình vừa buồn cười, lên tiếng kéo sự chú ý của cậu lại, “Việc làm chưa xong còn dám thất thần, không muốn sống nữa sao?”

“A a là, thuộc hạ vừa rồi cùng ma thần đại nhân xác nhận qua…” công tác công tác, cậu còn chưa muốn bị đánh rớt sớm như vậy.

Hai người vùi đầu vào thảo luận, cho nên không ai để ý tới ngoài cửa phòng công tác, có một đạo bóng đen lén lút tiếp cận rồi lại rời đi.

Vì thế thiên tuế tế ba ngày sau, nhấc lên mưa to gió lớn.