Đánh giá: 7.5/10 từ 19 lượt
Edit: Summerbreeze
Thể loại: Huyền huyễn, phúc hắc mỹ công, trung khuyển ngốc cường thụ, sinh tử, HE.
Hắn là một ma thần mà vị thần này khiến cho tất cả những đại lục Tô Lý Á nghe đến tên là kính sợ vô cùng. Mọi người truyền tai nhau là: “Ma thần giả, tàn khốc bạo lực diện mục khả tăng dã.” Ngay cả bức tượng hiến tế hắn cũng là điêu khắc hung dữ đến dọa người.Cái này thật sự là oan thấu trời xanh a!
Hắn uy vũ cao tráng, dáng người tam giác đạt được tỷ lệ hoàng kim, nói chuyện trung khí mười phần, nghiễm nhiên khí độ thủ lĩnh không tồi chút nào.
Nhưng, mà!
Hắn đường đường lớn lên soái khí mê người, cam đoan nữ hài tử vừa nhìn thấy đều muốn yêu thượng hắn, vậy bức tượng xấu muốn chết này là thế nào? Chính là bôi nhọ hắn a! Còn có bạo lực, rút cục là kẻ nào đã truyền ra như thế nghiệp chướng, hắn lớn lên bằng từng này còn không có động thủ giết qua một con muỗi, đều là người bên cạnh sợ hắn bị đốt liền giết giúp hắn.
Bởi vậy có thể thấy được hắn là một cái tâm địa thiện lương ma thần, tuyệt không phải như là mọi người lưu truyền tàn khốc bạo lực, diện mạo đáng sợ a!
Cho nên, vị ma thần cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng đã hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo làm cho toàn bộ người Tô Lý Á kia biết—
Ma thần là cái ôn nhu săn sóc hài hước còn khéo ăn khéo nói tuyệt, thế, soái, ca!
“…Lại mơ giữa ban ngày gì thế, việc nên làm làm xong chưa?”
Tiếng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến, đem vị ma thần đang đắm chìm trong mộng tưởng kia quay trở lại thực tại, cũng làm cho ma thần đổ mồ hôi lạnh.
“Phát ngốc cái gì a? Rốt cục làm… chưa xong.” Đây là một câu khẳng định, làm cho người ta phải nhìn lên đống văn kiện chất cao như trái núi trên chiếc bàn đôi, đôi mắt màu vàng ẩn dưới mắt kính ánh lên một tia ánh sáng lạnh “Việc cầu nguyện còn chưa xem xong, chủ nhân ngươi đúng là một vị thần trốn việc.”
Ma thần đại nhân tuyệt đỉnh thông minh, tự nhiên là nghe được trong giọng nói của đối phương ẩn ẩn tức giận, hắn lập tức tươi cười nịnh nọt, thuận tiện giả đáng thương nói: “Quản gia tiên sinh, sáng sớm đều phải ở trong này buồn rầu, ta muốn ra ngoài một chút cũng không được sao? Còn lại ta cam đoan một chút là xem xong, thật sự.”
Nam nhân được xưng là quản gia tiên sinh hừ nhẹ một tiếng, đẩy nhẹ kính mắt, “Chủ nhân cam đoan đã sớm không thể tin, hơn nữa bản thân ta cho rằng, bằng hiểu biết của ta với chủ nhân mấy ngàn năm qua, từng đó việc cũng không phải là ‘chờ một chút’ là ngươi có thể xử lý xong.”
Nói xong, tay chỉ vào góc tối nhất trong phòng.
Nơi đó, một chồng cầu nguyện án kiện khác chất cao như núi.
“Quản gia tiên sinh—“ ma thần đại nhân mặt khóc tang, thân thủ níu kéo tay áo quản gia, “ Kính nhờ, người ta muốn nghỉ ngơi mà, ta thật sự hảo buồn hảo buồn a—“
“Không cần làm nũng, chủ nhân, mặt của ngươi làm nũng đứng lên phi thường kinh người.” Bỏ tay của mỗ ma thần ra, quản gia tiên sinh đột nhiên nở nụ cười, tháo mắt kính ra, lộ ra dưới mắt kính là tuyệt sắc dung mạo, “Bất quá, ta nghĩ chủ nhân thực cũng nên nghỉ ngơi một chút, vậy để ta giúp chủ nhân thư giải một chút hờn dỗi đi.”
Nụ cười kia phi thường mỹ lệ, khiến cho người ngắm thật thoải mái, ngươi xem ma thần đại nhân của chúng ta xem đến ngây người.
Ô~~ quản gia tiên sinh cười rộ lên thật là hảo hảo khán a! Thật hy vọng y đều cười với mình như vậy, như thế hắn chính là ma thần hạnh phúc nhất thế gian này rồi!
Trong lúc mà ma thần còn đang thèm nhỏ dãi mỹ mạo của quản gia, quản gia đã đem ghế dựa của ma thần chuyển qua, dễ dàng ôm lấy ma thần, hành động này cũng làm cho vị ma thần đang bị sắc đẹp mê muội bừng tỉnh lại, bắt đầu giãy dụa, “Quản quản quản quản gia tiên sinh, ngươi hiện tại muốn làm gì a?”
Tiêu rồi, hắn sao lại quên mất chứ? Mỗi lần quản gia tiên sinh bỏ kính mắt ra, đối mình cười…
Chính là bước đầu tiên xuống địa ngục a!
“Chủ nhân không phải muốn nghỉ ngơi sao? Ta đang muốn ‘hầu hạ’ chủ nhân a, đi thôi, ta ôm chủ nhân ngài về phòng, hảo, hảo, nghỉ, ngơi.”
Quản gia cười gian trá, không để ý người trong lòng thất kinh, nhẹ nhàng ôm người đi hướng đến phòng của ma thần, “Yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ làm chủ nhân nghỉ ngơi đủ thì thôi.”
“Cứu mạng a~ ta không cần~ quản gia tiên sinh thật gian xảo! Phóng ta xuống dưới~~”
Tiếng kêu của ma thần vẫn vang vọng cho đến khi vào đến phòng ngủ mới thôi.
Đây chính là cuộc sống hằng ngày của ma thần cùng quản gia.
Bình luận truyện