Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 23: Từ Phủ - Đi Theo Đến Chết






"A, ta nhất định là bị hai người các ngươi lây bệnh! Toàn nói cái gì đâu không biết." Tư Mệnh đột nhiên buông tay đặt trên vai Tinh Hà ra, lui về phía sau vài bước, nói với vẻ mặt ghét bỏ: "Ta nổi hết cả da gà rồi đây này, ngươi rốt cuộc có đi nữa không, không đi ta trở về trọc chó tiếp!"
Tinh Hà cười nhẹ, Tư Mệnh người này tuy rằng tính tình có hơi kiêu ngạo nóng nảy, nhưng lại là người tốt bụng, năm đó người duy nhất trên Cửu Trọng Thiên chịu đứng ra nói chuyện giúp mình chính là Tư Mệnh, người đã giúp Bạch Hành tìm kiếm những mảng nhỏ hồn phách cũng là y, càng quan trọng hơn là, y còn giúp mình giữ lại ký ức kiếp trước.

Tuy rằng Bạch Hành không nói, vẫn như trước động một tí là ra tay đánh Tư Mệnh, nhưng những năm gần đây cũng không có chân chính ra tay quá nặng, đại khái có lẽ......!là dọa y một chút đi?
Nghĩ đến đây, Tinh Hà thật sự không nhịn được nữa, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ Tư Mệnh này quả thật quá đáng yêu, nên lập tức vươn độc thủ hung hăng xoa đầu tóc Tư Mệnh một trận, xoa xong rồi liền xoay người bắt đầu chạy trốn như điên.

Sự tình phát sinh quá nhanh, một giây trước còn lừa tình đến nỗi làm người ta muốn rơi lệ, một giây sau liền thay đổi bất ngờ bị đánh lén, làm cho Tư Mệnh đứng ngốc tại chỗ như gà gỗ, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Vì thế chờ Tinh Hà đã chạy xa rồi Tư Mệnh mới nghĩ muốn đuổi theo, lửa giận bốc thẳng cao mấy chục mét, hướng về phía bóng dáng Tinh Hà hét lớn: "Ngươi đứng lại cho lão tử! Đám đánh lén ta sao!!"
......!
Mà bên kia, Dạ Truy đang ngồi ở bàn trong phòng khách điếm, cẩn thận đánh giá Tiểu Điệp cô nương đang an tĩnh ngồi bên cửa sổ, hắn cũng đã nghe được một ít chuyện của Từ phủ.

Nghe nói thiếu gia của Từ phủ chính là tình nhân của nàng, hiện giờ tình nhân xảy ra chuyện, nàng lại có thể không sốt ruột lo lắng chút nào?
Hơn nữa nàng hoàn toàn không chạy loạn, cũng không bước ra cửa nửa bước, cho dù Dạ Truy thỉnh thoảng không trông coi, nàng cũng thành thành thật thật mà ngốc trong căn phòng này.

Thật sự ngoan ngoãn đến quỷ dị, giống như đang bị trúng tà vậy.

Dạ Truy cầm ấm trà rót cho mình một chén, kết quả vừa mới uống một ngụm, cửa phòng đã bị "rầm" một tiếng đá văng, lộ ra hai người Tinh Hà và Tư Mệnh đầu tóc rối bù như mèo xù lông.

"Phụt" Dạ Truy không nhịn được, phun hết trà trong miệng.


Hai người cùng nhau vào cửa rồi đóng cửa lại, ở trong phòng tìm cái gương, ngươi tranh ta đoạt, thường thường lại đánh lén đối phương một chút, vì thế mất gần nửa canh giờ mới chỉnh xong đầu tóc.

Hoàn toàn bị xem nhẹ Dạ Truy cùng Tiểu Điệp cô nương:"............"
Chờ đến khi Tinh Hà và Tư Mệnh một lần nữa chỉnh xong kiểu tóc mới nhớ tới chính sự, Tinh Hà đưa lưng về phía Dạ Truy, con ngươi trong mắt thoáng chuyển thành màu tím, thân hình Tiểu Điệp cứng đờ một hồi, rồi sau đó hai mắt bắt đầu thanh tỉnh, không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh lúc trước nữa, nàng trực tiếp vọt tới trước mặt Tinh Hà bắt lấy ống tay áo của y, sốt ruột nói: "Tinh Hà công tử! Kỳ An chàng thế nào rồi? Chàng có sao không? Ta muốn đi tìm chàng!"
Dạ Truy: "???"
Sự bình tĩnh lúc nãy đâu?
Tuy Dạ Truy có ngốc thật, nhưng bây giờ cũng đã phát hiện Tiểu Điệp cô nương có vấn đề, hắn ngơ ngác nhìn nơi Tinh Hà đứng, giống như thông suốt chuyện gì, chợt đáy lòng dâng lên cảm xúc phẫn nộ, quay phắt đầu sang một bên, không muốn lại nhìn thấy Tinh Hà.

"Tiểu Điệp cô nương, cô trước tiên đừng gấp, tối nay chúng ta lập tức cùng đi Từ phủ." Tinh Hà an ủi nàng, sau đó mặt không đổi sắc rút ống tay áo từ tay nàng ra, lại mặt không đổi sắc nhét ống tay áo của Tư Mệnh vào tay Tiểu Điệp.

Tư Mệnh: "............???"
"Kỳ An nhất định đã xảy ra chuyện rồi, đúng không? Ta......"
Còn không đợi Tiểu Điệp nói xong, Tinh Hà trực tiếp giơ tay đánh sau gáy làm nàng hôn mê, rồi sau đó tay dừng giữa không trung, vô tội nhìn Tư Mệnh: "Thoáng cái Hiểu Điệp đã nhịn không được rồi, ngươi có thể xóa ký ức của cô ấy sao?"
"......!Ngươi cảm thấy thế nào? Tự mình giải quyết đi!" Tư Mệnh trợn trắng mắt liếc Tinh Hà một cái, đỡ Tiểu Điệp đến bên giường nằm xuống.

Kết quả mới vừa sắp xếp xong cho Tiểu Điệp đã nghe được Dạ Truy ở phía sau hai người yếu ớt nói: "Ngài không phải có thể dùng thật mê hoặc sao, còn cần xóa ký ức làm gì nữa vậy?"
Không khí đột nhiên trở nên rất yên lặng.

"Phốc ha ha ha ha ha ha! Trọng Tà ngươi xong đời!" Tư Mệnh không nhịn được, ôm bụng cười lớn.

Với cái kỹ thuật diễn dở tệ kia của y mà còn muốn giả vờ, lúc này bị người khác vạch trần tại chỗ, đáng đời!

Sau khi bị vạch trần, Tinh Hà cũng không tính lại che che dấu dấu, lập tức đi đến cạnh bàn ngồi xuống, một bên giải thích một bên tự rót cho mình một chén trà: "Ta......!đúng thật là đã khôi phục một phần năng lực."
"Nói cách khác, ngài sẽ trở lại trạng thái đỉnh phong năm đó đúng không?" Dạ Truy gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tinh Hà, muốn từ nơi này của y thấy được một đáp án chính xác, hoặc là nói hy vọng y có thể trở về, trở lại Ma giới, tiếp tục làm Ma Quân.

Dạ Truy nghĩ, chỉ cần Trọng Tà lấy lại thực lực xong, mình nhất định phải liều mạng bảo vệ y thật tốt, tuyệt đối sẽ không để y chịu bất kỳ tổn thương nào, cho dù vì thế mà mất đi tính mạng cũng không tiếc.

"A......!Có lẽ đi." Tinh Hà nhẹ nhàng cong môi, mặt mày mang theo ba phần ý cười, rất không đứng đắn nói: "Không chừng trước khi ta khôi phục, đã bị chết thẳng cẳng rồi."
Nghe vậy, Tư Mệnh đang tươi cười lập tức cứng đờ, rõ ràng Tinh Hà nói ra câu này với ngữ khí vui đùa, nhưng y lại có thể nghe ra được trò đùa này hàm chứa chín phần sự thật, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn bộ dạng cười hì hì của Tinh Hà.

Dạ Truy không biết tình huống hiện tại của Tinh Hà, nghe xong lời này chỉ cau mày, có chút không vui mở miệng: "Ngài sẽ không chết."
Có lẽ cảm thấy còn chưa đủ, Dạ Truy lại cực kỳ kiên định bổ sung một câu: "Ngài sẽ không chết!"
"Được rồi được rồi, sẽ không chết." Tinh Hà rót cho Dạ Truy một chén trà, rồi sau đó nói sang chuyện khác hỏi: "Hiện tại ngươi suốt ngày lang thang ở nhân gian, Trọng Ác cũng mặc kệ?"
Lấy hiểu biết của mình về Trọng Ác, hắn có dục vọng khống chế mạnh gần như là biến thái, giống Dạ Truy lúc trước là tâm phúc của Ma Quân, chắc chắn lúc nào cũng cho người theo dõi, không buông tha một giây một phút.

Nhưng hiện tại Dạ Truy thật sự được tự do quá nhiều.

Dù sao ở trong tưởng tượng của Tinh Hà, Dạ Truy chính là đối tượng chăm sóc "quan trọng" mà ngay cả Ma Quân điện cũng đạp không đi.

Nghe thấy vấn đề này, Dạ Truy đột nhiên chột dạ cúi đầu, dùng thanh âm gần như là nỉ non nói: "Ta rời khỏi Ma giới......"
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Tinh Hà trợn tròn đôi mắt.


"Hắn nói hắn rời khỏi Ma giới!!!" Tư Mệnh không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh Tinh Hà, khoanh tay, dán mặt vào xát lỗ tai y rống to, làm như y chính là cụ bà mắt mù tai điếc trong nhà mình vậy.

Nói xong liền bày ra vẻ mặt "Không cần khách khí ngươi không cần cảm tạ ta ta thật đúng là thần tiên thông minh tốt bụng" ngồi bên người Tinh Hà.

Tinh Hà xoa xoa lỗ tai, nhịn xuống cảm xúc muốn đánh Tư Mệnh một trận.

Vừa rồi Dạ Truy nói mình đương nhiên nghe rõ, y chỉ là quá mức kinh ngạc không thể tin được, mới có thể hỏi lại một lần, lại không phải thật sự bị điếc.

Nhưng ngược lại rất nhanh bị Tư Mệnh rống thành kẻ điếc rồi.

"Vậy ngươi hiện giờ tính làm gì?"
Dạ Truy giương mắt nhìn về phía Tinh Hà, câu "đi theo ngài đến chết" như thế nào cũng không nói nên lời, kẹt trong cổ họng, vô cùng chán nản.

Hiện giờ Trọng Tà đại nhân ở cùng Bạch Hành rất an toàn, cũng không cần mình bảo vệ, sự tồn tại của mình sẽ chỉ là dư thừa, vậy lấy cớ gì để lưu lại bên người ngài ấy bây giờ, huống chi Trọng Tà đại nhân còn chưa tính báo cho Bạch Hành biết ngài ấy có ký ức, mình đi theo chỉ biết làm lộ chuyện, vì vậy lời nói ra khỏi miệng liền thay đổi: "Ta tính ở nhân gian làm ruộng."
Tinh Hà & Tư Mệnh: "............"
Hắn nói cái gì? Làm ruộng???
Tư Mệnh bắt đầu hoài nghi lỗ tai mình có phải hỏng rồi không.

Tinh Hà lại nhịn không được bị trọc cười, Dạ Truy đi theo mình nhiều năm như vậy, tuy nói hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng so với Trọng Ác thì Dạ Truy thật ra càng giống đệ đệ ruột thịt của mình hơn, cho nên chút tâm tư này của Dạ Truy Tinh Hà còn không nhìn ra tới sao: "Cái đó có gì tốt, ngươi còn nguyện ý đi theo ta không?"
Vui sướng trong mắt DạTruy càng ngày càng rõ, lập tức đồng ý: "Ta nguyện ý!"
Tư Mệnh: "......" Vì sao ta cảm thấy không khí hiện tại có chút kỳ quái.

Thật ra không chỉ có Tư Mệnh cảm thấy kỳ quái, Tinh Hà cũng cảm thấy có chỗ không ổn, đành giả vờ ho khan một chút để giảm bớt xấu hổ, sau đó tiếp tục phân phó nói: "Trước khi giải quyết xong việc ở Từ phủ ngươi cứ tạm thời ở trong Yến Quy Trấn đi, sau đó tìm thời điểm thích đi tìm ta, nói phải bảo vệ ta linh tinh các thứ, ngàn vạn lần không được để Bạch Hành biết chuyện ta có ký ức, hiểu chưa?"
"Ta hiểu!" Dạ Truy gật nhẹ đầu, có thể được tiếp tục đi theo Tinh Hà hắn đã rất thỏa mãn rồi, chẳng qua là chờ thêm mấy ngày nữa thôi, không sao cả.


Giải quyết xong sự tình của Dạ Truy, Tư Mệnh mới mở miệng nói ra nghi hoặc của mình: "Đúng rồi, vì sao phải đợi buổi tối mới có thể mang Tiểu Điệp cô nương đến Từ phủ?"
Tinh Hà một tay chống cằm, cười nhẹ, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm nói: "Ngươi, cầu xin ta đấy à."
Dạ Truy yên lặng ôm trường kiếm lên, nhảy qua cửa sổ rời đi.

Nơi đây không nên ở lâu.

Quả nhiên Dạ Truy chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa, hai người Tư Mệnh và Tinh Hà đã lao vào đánh nhau.

Nói đến cũng kỳ quái, Tinh Hà và Tư Mệnh vốn là thân phận khác xa nhau, nhưng mỗi khi ở chung một chỗ họ luôn không thể đối xử với nhau bình thường.

Tinh Hà và Tư Mệnh quen nhau cũng là ở trong tiệc rượu kia của Cửu Trọng Thiên, khi đó tất cả mọi người đang đuổi theo Bạch Hành muốn ngăn hắn lại, cũng chỉ có một mình Tư Mệnh móc ra một đĩa hạt dưa, ngồi yên ổn ở vị trí của mình, thỉnh thoảng hô một câu: "Đế Quân cố lên!!"
Ngay lúc đó Tinh Hà tự nhiên bị Tư Mệnh thu hút sự chú ý, nhảy hai ba cái đến bàn của y, cướp hạt dưa của y, còn xoa rối loạn tóc y nữa.

Vì thế tình huống càng thêm không thể cứu vãn.

Cuối cùng vẫn là ngay lúc đó Thiên Đế Ngự Trạch thật sự không nhìn được nữa, ra tay ngăn lại Bạch Hành và Tư Mệnh, sự tình mới được xem như kết thúc.

Hai người đánh nhau một hồi, vẫn là Dạ Truy tiến vào nhắc nhở bọn họ trời sắp tối rồi, lúc này mới ngừng tay, lại bắt đầu trận chiến giành gương mới.

"Ai, Trọng Tà, ta đột nhiên có chút tò mò, ngươi có sử dụng thuật mê hoặc với Đế Quân chưa vậy?" Tư Mệnh đi đến trước người Tinh Hà, cẩn thận hỏi kỳ quái: "Chính là ngươi liếc hắn một cái, sau đó hắn sẽ trở nên rất ngoan ngoãn rất nghe lời, mặc ngươi bổ nhào vào người mặc ngươi......!cái đó cái đó cái đó ấy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Mệnh: Khai hết sẽ được khoan hồng! Kháng cự sẽ bị nghiêm trị!
Chương sau người nào đó muốn quay ngựa..