Ma Quân Không Đứng Đắn!

Chương 20: Từ Phủ - Tinh Hà Tỉnh Lại






"Choang!" Chén trà rơi xuống đất, Tư Mệnh chạy nhanh nhặt mảnh vỡ lên, toàn thân đều căng thẳng gắt gao, không dám nhìn sắc mặt Bạch Hành, y chỉ cảm thấy có hai ánh mắt muốn giết người ngay phía sau mình.

Trọng Tà đại ca, mau tỉnh lại đi, ta thật sự muốn khóc rồi.

Có lẽ nghe được tiếng lòng của Tư Mệnh, Tinh Hà nằm trên giường hơi hơi nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, Tinh Hà liền thấy Bạch Hành với sắc mặt âm trầm ngồi bên cạnh mình, ấn đường của hắn đều biến thành màu đen, cùng với Tư Mệnh đang run bần bật rúc trong một góc.

Tình huống này hình như không đúng lắm, ta có nên giả bộ ngủ tiếp không?
Chỉ là không đợi Tinh Hà nhắm mắt lại, Bạch Hành đã lạnh lùng mở miệng nói: "Tối hôm qua ngươi đã làm gì."
Nói dối hay là không nói dối, đây quả thật là một vấn đề sống còn.

Tinh Hà trầm mặc một lát, vẫn là mở miệng nói: "Ta sử dụng thuật mê hoặc, hỏi nam quỷ kia mấy vấn đề."
Vừa mới nói xong, Tư Mệnh lập tức ngây ngẩn cả người, không biết mình nên nói cái gì mới tốt, Trọng Tà có phải cũng quá thành thật rồi không?
Y như thế này chẳng lẽ là muốn thẳng thắn? Tư Mệnh trừng lớn hai mắt nhìn Tinh Hà.

Bạch Hành sắc mặt không đổi, chỉ là bàn tay dưới ống tay áo to rộng không khỏi nắm chặt, cuối cùng chỉ nói: "Hỏi cái gì."
Bạch Hành không hỏi chuyện thuật mê hoặc, thật sự làm Tinh Hà không ngờ đến, nhưng lại nghĩ Bạch Hành khẳng định đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, năng lực của mình sớm hay muộn cũng sẽ thức tỉnh, cho nên mới không cần thiết hỏi thôi.

"Nam quỷ tên Phương Khuê, nguyên nhân lấy quỷ linh thảo: Không biết.

Về phần vì sao lại đổi ý trong lúc giao dịch với Từ Kỳ An......"
Tinh Hà nói lại một lần lời của Phương Khuê cho Bạch Hành cùng Tư Mệnh nghe, nói xong lúc sau mới ý thức được mình còn một việc chưa làm, vì thế liền chỉ vào Tư Mệnh nói: "Này, đây không phải là thích khách ở Cửu Trọng Thiên sao?".


Tư Mệnh: "............" Tuyệt giao!
Thấy Bạch Hành không có một chút ý định giải thích nào, Tư Mệnh đành phải ho khan vài tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chính là Tư Mệnh Tinh Quân trên Cửu Trọng Thiên, không cần khách khí, gọi ta là Tư Mệnh được rồi." Dù sao ngươi hiện tại chỉ là phàm nhân, thân phận của ta chính là cao quý hơn ngươi! Hừ!
Bạch Hành hờ hững liếc Tư Mệnh một cái.

"Ngươi vẫn nên gọi ta là Huyền Thanh đi......"
Tinh Hà tất nhiên không thấy được biểu tình của Bạch Hành, trong lòng tò mò vì sao Tư Mệnh lại thay đổi thái độ, nhưng y càng vui sướng hơn khi thắng Tư Mệnh thêm lần nữa.

Tư Mệnh nhìn Tinh Hà đã tỉnh, lá gan cũng lớn hơn một chút, cẩn thận dịch đến mép giường, cảm giác có Tinh Hà ở đây, không khí xung quanh không đến mức lạnh lẽo như vừa nãy.

Tinh Hà đang định hỏi một chút tình hình hiện tại của Từ Kỳ An, nhưng y còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó liền thấy Từ Tư An bưng một chén thuốc đi đến: "Tinh Hà công tử, gia phụ nghe nói công tử té xỉu, đặc biệt mời đại phu đến kê thuốc cho công tử, công tử mau uống lúc còn nóng đi."
Từ Tư An đưa thuốc tới tay Tinh Hà, nửa đường lại bị Bạch Hành chặn lại để nhìn thoáng qua chén thuốc, sau khi xác định không có vấn đề mới đưa tới trước mặt y.

Từ Tư An trong lòng có chút không cao hứng, nhưng cũng không nói được gì, chỉ đành phải rầu rĩ đứng đó, ánh mắt nhìn Tinh Hà càng thêm không tốt.

Tinh Hà cúi đầu nhìn thoáng qua chén thuốc kia, sau đó làm vẻ "suy yếu" mà nằm trở lại: "Ngươi đút cho ta đi ~"
Tư Mệnh cùng Từ Tư An: "............"
Đút là không có khả năng, Bạch Hành cúi đầu nhìn qua chén thuốc, duỗi tay muốn bóp mặt Tinh Hà, mạnh mẽ rót hết.

"Ai ai ai, ta tự mình uống ta tự mình uống!" Tinh Hà lập tức đứng dậy, đoạt lấy thuốc, vừa rồi lúc Bạch Hành cầm vào chén thuốc đã làm nguội đi một ít, cho nên hiện tại không đến mức quá nóng, Tinh Hà uống liền một hơi cạn sạch.

"Phụt --"
Cái gì thế này! Quá đắng!
"A! Huyền Thanh, thật xin lỗi!"

Từng giọt từng giọt thuốc màu nâu từ trên mặt Tư Mệnh chảy xuống, nếu không có Bạch Hành ở đây, Tư Mệnh nhất định sẽ xông lên đi cùng Tinh Hà đồng quy vu tận, y cố nén lửa giận mỉm cười nói: "Ta không sao, ta không sao, ta thật sự không sao, ta đi thay y phục."
Tư Mệnh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ "thay y phục", sau đó hung hăng trừng mắt liếc Tinh Hà một cái, rồi xoay người rời đi.

Từ Tư An bất động thanh sắc dịch đến bên cạnh Bạch Hành, mở miệng hỏi: "Bạch công tử, nếu Tinh Hà công tử đã không sao, chi bằng chúng ta cùng đi xem đại ca ta thế nào đi?"
Tinh Hà quay đầu nhìn về phía Bạch Hành, trong lòng thầm mắng, cái gì mà đi xem đại ca của cô! Còn không phải là cô muốn đơn độc ở chung sao! Không cho!
"Được." Bạch Hành chuẩn bị ra ngoài, kết quả còn chưa đứng lên, đã bị người túm chặt ống tay áo.

"Ta cũng muốn đi!" Tinh Hà xoay người xuống giường, bàn tay còn gắt gao nắm chặt ống tay áo của Bạch Hành: "Nếu Từ cô nương đã nói ta không sao, vậy đi xem Từ công tử hẳn là cũng không có việc gì đi."
Tinh Hà nhanh chóng xỏ giày, cười hì hì nhìn Từ Tư An: "Từ cô nương, chúng ta đi thôi."
"Tinh Hà công tử, công tử nên nghỉ ngơi mới phải, không thể chủ quan!" Từ Tư An chặn lại đường Tinh Hà: "Ta là vì nghĩ tốt cho công tử."
Tinh Hà vừa định phản bác, bên người đã truyền đến một thanh âm lạnh lẽo: "Tránh ra."
Không biết từ khi nào, Bạch Hành đã từ ngồi bên mép giường biến thành đứng bên người Tinh Hà, trùng hợp bị Từ Tư An chặn đường.

Từ Tư An còn muốn nói gì đó, nhưng vừa mới chạm đến ánh mắt Bạch Hành, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, dịch sang một bên tránh đường cho Bạch Hành, Tinh Hà thừa dịp lúc này cùng theo Bạch Hành ra ngoài, còn không quên quay đầu làm mặt quỷ với Từ Tư An đang khó thở: "Lêu lêu lêu."
"Khốn khiếp!" Từ Tư An thấp giọng mắng một câu, rồi sau đó chạy nhanh đuổi theo, đứng ở bên kia Bạch Hành.

Nhưng Bạch Hành thân cao chân dài, đi đường cực nhanh, Từ Tư An vẫn luôn chạy chậm mới có thể đuổi kịp, đi không được bao xa liền thở phì phò: "Bạch công tử, chậm một chút."
Bạch Hành không để ý nàng, như cũ đi nhanh, Từ Tư An cắn răng một cái, vẫn là chạy chậm đuổi theo.

Tinh Hà vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng đi tới đi lui cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, rốt cuộc hiện tại mình chính là lùn hơn Bạch Hành! Sau đó đột nhiên Tinh Hà cảm giác như Bạch Hành thả chậm một ít bước chân, tới lúc Tinh Hà có thể thích ứng tốc độ.

Còn không đợi Tinh Hà suy nghĩ xong thì cũng đã tới phòng Từ Kỳ An, Từ Tư An một đường chạy vội đến đây, Tư Mệnh cũng đã đổi xong y phục rồi theo sát Từ Tư An xuất hiện.


Kết quả vừa mới mở cửa phòng, Tinh Hà liền sững sờ tại chỗ.

Tối hôm qua Từ Kỳ An vẫn còn tốt nhưng hiện tại trên mặt toàn là mảng xanh tím, cả người bị đánh đến nỗi cha mẹ đều nhận không ra, Tinh Hà ngơ ngác nhìn về phía Bạch Hành bên cạnh.

Này......!rất giống kiệt tác của Bạch Hành đi.

"Bạch công tử, không biết vì sao đại ca ta qua một đêm thì biến thành bộ dạng này, tối hôm qua trước khi mọi người đi rõ ràng còn tốt mà."
"Có thể là do quỷ tộc trong cơ thể quấy phá." Bạch Hành mặt không đổi sắc nói.

Tinh Hà cùng Tư Mệnh: "............" Rõ ràng chính là ngươi đánh!
Tinh Hà cẩn thận lui về phía sau, dịch đến bên người Tư Mệnh, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi." Tư Mệnh hung hăng trừng mắt liếc Tinh Hà một cái, sau đó không dấu vết huých người Tinh Hà, sợ bị Bạch Hành nghe được bọn họ nói chuyện: "Ngươi ngày hôm qua ngất ở đây, ta nếu mà đến chậm một bước, ngươi hiện tại nhìn thấy chính là thi thể của Từ Kỳ An, đánh hắn một trận đã là nhẹ lắm rồi."
"Hình như Từ Kỳ An không biết tại sao mình lại biến thành bộ dạng này?"
"Ngươi không biết sao?" Tư Mệnh kinh ngạc, nhíu nhíu mày: "Bạch Hành có thể xóa ký ức người khác."
Tinh Hà sửng sốt, xóa ký ức người khác? Sao trước kia mình chưa thấy Bạch Hành sử dụng nhỉ, nhưng mà......!Hình như mỗi lần gặp chuyện cũng không đợi Bạch Hành ra tay, mình sẽ sử dụng thuật mê hoặc thôi miên đối phương trước sau đó làm đối phương quên đi chuyện này, cho nên Bạch Hành cũng không cần ra tay đi.

Vậy Bạch Hành hắn có từng xóa ký ức của ta không?
Nhưng hình như ký ức của mình vẫn liền mạch......!
Từ từ! Mình mỗi lần đang tắm rửa rồi ngủ quên, ngày hôm sau tỉnh dậy đều đã mặc y phục tử tế nằm trên giường, không chỉ có như thế, cổ còn rất đau!
Khẳng định có người đã tới.

Nhưng nghĩ phỏng chừng chỉ là tới giúp mình đổi y phục, cũng không phải bị xóa ký ức, có khả năng do mình ngủ say quá nên không biết thôi, Tinh Hà cũng không đi truy cứu mà dịch chuyển tầm mắt đến Từ Kỳ An bên kia.

Từ Kỳ An hình như muốn nói gì đó, nhưng bất đắc dĩ khuôn mặt bị đánh thành như vậy, muốn mở miệng đều rất khó, chỉ có thể "Ô ô ô" gọi bậy.

"Bạch công tử, đại ca ta......" Từ Tư An có chút lo lắng nhìn thoáng qua Từ Kỳ An, lại đưa tầm mắt quay về trên người Bạch Hành.

Nhưng mà lần chuyển tầm mắt này lại làm Tinh Hà có chút cảm giác kỳ quái, lấy kinh nghiệm bản thân mình hàng năm đều diễn trò, tất nhiên có thể phân biệt được biểu tình của Từ Tư An hiện tại không chân thật, nàng vốn dĩ không có lo lắng cho Từ Kỳ An, không chỉ có thế, nàng hình như......!hận Từ Kỳ An?

Tinh Hà bọn họ cùng Từ Kỳ An cũng không có trực tiếp tiếp xúc, đến Từ phủ ngày hôm sau Từ Kỳ An liền bị chiếm thân thể, nhưng nghe tiểu Điệp kể lại, Từ Kỳ An cũng không phải là dạng người xấu, thậm chí có thể nói hắn là người tốt.

Đáy mắt hận ý của Từ Tư An tới không rõ ràng, lại cũng không bao lâu thì hoàn toàn tiêu tán, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hành, chờ hắn mở miệng nói gì đó.

Kết quả, Bạch Hành chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tạm thời chưa chết được."
Tư Mệnh cùng Tinh Hà: "............" Trả lời đơn giản lại trực tiếp.

Tinh Hà quay đầu nhìn về phía Tư Mệnh, từ trong mắt đối phương thấy một câu -- "Ngươi như thế nào sẽ thích nam nhân này?".

Mà Tư Mệnh cũng đồng dạng từ trong mắt Tinh Hà thấy được một câu giống vậy -- "Ta như thế nào sẽ thích nam nhân này?"
Từ Tư An hiển nhiên cũng bị lời này của Bạch Hành làm kinh ngạc một chút, sửng sốt nửa ngày cũng không có phục hồi tinh thần, chỉ biết ngốc nhìn Bạch Hành không nói lời nào.

Một mảnh yên lặng, ai cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì, vẫn là Tư Mệnh cảm thấy nơi này thật sự quá đáng sợ, vì thế gãi gãi đầu: "Đói quá đi, ta đi trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện!"
Nói xong liền chạy nhanh như chớp đi mất.

Từ Tư An sau khi phục hồi tinh thần cũng không tiếp tục về đề tài đại ca nàng, mà là ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Hành: "Bạch công tử, ta có lời muốn nói riêng với công tử."
Nói xong với Bạch Hành, Từ Tư An xoay đầu nhìn về phía Tinh Hà: "Tinh Hà công tử, có thể thỉnh công từ tránh mặt một lát không?"
Đồng tử Tinh Hà đột nhiên chấn động, chợt khôi phục lại bình thường, môi cong lên một nụ cười lớn, nhìn qua có chút vô tâm vô phế.

"Đương nhiên có thể, vậy ta đi trước."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Mệnh: Nam nhân của ngươi thật hung dữ.

Trọng Tà: Nam nhân của ngươi cũng thật hung dữ.

Edit: nam nhân của 2 người đều hung dữ =~=.