“Thì ra là thế.” Sau khi nghe lão Nick nói xong, Hình Diệp bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ tình hình: “Vậy đại sư Benedict có chế tạo con rối thuộc về con trai mình không?”
“Chuyện này cũng không rõ lắm.” Lão Nick lắc đầu: “Về sau đại sư Benedict một mực nhốt mình trong xưởng, không còn cho tôi tiếp xúc đến con rối mình tạo ra nữa, tôi cũng không biết trong khoảng thời gian đó ông ấy có làm ra con rối mới không.”
Hình Diệp nói: “Được, tôi hiểu mọi chuyện rồi. Cuối cùng tôi còn một câu hỏi nữa, còn gì có thể giúp đỡ chú không?”
“Hả? Cậu muốn giúp tôi ư? Nhưng chúng ta đã trả xong hết nợ rồi mà.” Lão Nick khó hiểu hỏi.
Hình Diệp: “Mặc dù nợ đã trả hết, nhưng tôi rất cảm kích vì nhiều năm qua chú đã chiếu cố đến tôi nên hy vọng có thể giúp được chú. Vả lại chú biết đấy, tôi muốn đổi một cơ thể rối kiểu mới, nếu như có thể tìm được đại sư Benedict tôi cũng sẽ có hy vọng. Nên tôi cũng muốn thông qua việc giúp đỡ chú để đạt được mục đích của mình, dù sao chú rất thân với đại sư, nói không chừng còn có thể thuyết phục ông ấy giúp tôi.”
Anh nói thế khiến lão Nick tin ngay, vì dạo này trong thành không còn con rối không vụ lợi nữa. Hình Diệp có mục đích mới khiến lão an tâm.
Hình Diệp lại nói thêm: “Nhưng phải nói trước, lần này chúng tôi có thể trốn thoát được là bởi vì có tư binh chủ thành phái tới yểm hộ, nếu không với sức của chúng tôi thì đụng phải người máy kiểu mới chắc chắn sẽ chết.”
“Các cậu không trực tiếp tiếp xúc với đại sư Benedict ư? Thế cơ thể cô ta là ai cải tạo?” Lão Nick chỉ vào Tào Thiến hỏi.
Tào Thiến: “Không ai cải tạo hết, tôi có sức mạnh và tốc độ nhanh bẩm sinh mà thôi.”
Lão Nick: “…”
Ai mà tin nổi chớ!
Tào Thiến thấy lão Nick không tin, bèn để lão kiểm tra cơ thể mình. Vì để nghiên cứu kỹ thuật của đại sư Benedict mà lão Nick tỉ mỉ kiểm tra nhưng lại chẳng phát hiện được gì, thép trên người Tào Thiến giống hệt mấy ngày trước lão hàn cho cô.
Lão Nick không thu hoạch được gì, ngơ ngác nói: “Chỗ này của tôi có một thứ, cậu có thể cầm đi thử xem, nói không chừng sẽ có tác dụng với người máy. Chờ sau khi các cậu tiến vào mỏ quặng có thể thử dùng nó để quấy nhiễu tín hiệu của người máy, có lẽ sẽ khiến bọn chúng dừng tấn công.”
Lão giao một chiếc điều khiển từ xa cho Hình Diệp, anh nhận lấy, sau đó hỏi: “Nếu như chúng tôi tìm được đại sư Benedict thì phải làm gì đây?”
Lão Nick đứng khựng lại như thiếu dầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng bảo: “Hãy nói… Bất kể đại sư muốn làm gì, tôi cũng sẽ dùng hết sức ủng hộ ông ấy.”
Hình Diệp nhếch môi lộ ra một nụ cười rơi cả cằm.
“Được, hôm nay chúng ta chuẩn bị một chút, thêm dầu bổ sung năng lượng sinh mệnh, sáng mai sẽ xuất phát.” Hình Diệp nói: “Chú Nick, có thể giúp tụi tôi kiểm tra xem nguồn năng lượng sinh mệnh có còn đầy được không?”
Lão Nick vẫn cần dùng đến đám người Hình Diệp nên đương nhiên sẽ không từ chối. Lão bơm đầy năng lượng cho Hình Diệp, Tào Thiến và Quan Lĩnh. Đến lúc lão định nạp năng lượng cho tấm gương, cậu bèn khoát khoát tay bày tỏ mình vừa mới bổ sung rồi.
Lúc này lão Nick mới chú ý đến tấm gương vẫn luôn tựa bên vách tường như phông nền, sau một lúc sửng sốt lão nói: “Tôi cũng chưa từng gặp qua con rối dạng như cậu trong thành, lại còn toàn bằng kim loại nữa. Trong thành này, dù có là con rối bằng sắt đi chăng nữa trên thân cũng giữ lại một vài bộ phận làm bằng gỗ.”
“Cậu ấy là người bạn mà tôi gặp được ở ngoài thành, trước kia chẳng hề hoạt động trong thành nên chú mới chưa từng gặp qua.” Hình Diệp đứng chắn trước người gương, dùng thân hình cao một mét bảo vệ tấm gương hai mét.
“Thật sao?” Lão Nick cười cười, nét mặt của lão sinh động hơn Hình Diệp nhiều. Sau khi cười xong, lão bỗng nói: “Đúng rồi, quặng thô của mấy người là có được từ mỏ quặng trái phép, trong thành không tiện dùng. Mà tôi bổ sung năng lượng lại càng cần loại quặng có độ tinh khiết cao hơn như thế này, chỉ cần chú ý để không bị khách hàng nhìn thấy là được. Thế này đi, tôi dùng quặng bình thường đổi lấy quặng thô của cậu, như thế cậu có thể đi trả nợ và thêm dầu rồi.”
“Được, cảm ơn chú Nick.”
Hình Diệp giao bao tải cho lão Nick, một lát sau lão đưa lại cho anh 1000 miếng quặng, còn tặng kèm một chiếc xe đẩy nhỏ và cái rương để tiện cho anh vận chuyển quặng thô.
Hình Diệp lập tức thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Sau khi tạm biệt lão Nick, Hình Diệp để một phần quặng thô vào bụng Quan Lĩnh, phần còn lại thì để trong kho nhỏ của mình khóa lại cất giữ cẩn thận.
“Lát nữa chúng ta đi trả nợ và mua đồ đều do anh trả tiền hết.” Hình Diệp nói: “Anh hãy biểu hiện dáng vẻ bị tôi lừa gạt tiêu tiền như nước, thế thì mọi người sẽ không nghi ngờ quặng thô là của tôi, nếu không sẽ khiến người hoài nghi.”
Quan Lĩnh là con trai lão Nick, đương nhiên không thiếu tiền, để hắn làm công tử Bạc Liêu rất hợp.
Đầu tiên Hình Diệp đến cửa tiệm dầu máy trả nợ, lại thêm cho mình và gương dầu máy cao cấp nhất, Tào Thiến cũng được đi theo hưởng ké một lần. Tiếp theo là đi lên dây cót, mua quần áo giày dép. Sau một buổi sáng, Hình Diệp và gương đã trở nên sạch sẽ sáng sủa hơn.
Nhất là gương, mặt gương được đánh bóng sáng long lanh, chủ tiệm dầu máy cũng biết chút kỹ thuật thêm linh kiện, ông ta giúp tấm gương điều chỉnh khớp nối và cổ, làm cậu trở nên linh hoạt hơn một chút.
Gương chọn cho mình một chiếc áo choàng thật dài che chiếc bụng to lại, lộ ra phong cách thần bí. Cậu là một tấm gương đẹp trai ngời ngời đó nha!
Sau khi dọn dẹp cho mình xong, dưới sự chỉ đạo của Hình Diệp, nhóm bọn họ chia hai người một tổ đi tìm mã QR. Hai vị người chơi nghịch mệnh rất hiểu chính mình, rõ ràng bản thân không có khả năng tìm được nên duy trì cách chia tổ một nghịch mệnh một phục mệnh. Quan Lĩnh và Tào Thiến một tổ, còn tấm gương và Hình Diệp là tổ còn lại.
Thời gian một buổi chiều đủ để bốn người lục tung khắp toàn thành.
Hình Diệp và gương phụ trách phía nam, còn Quan Lĩnh và Tào Thiến chịu trách nhiệm bên phía bắc. Phủ chủ thành nằm ngay ở phía nam, Hình Diệp cũng muốn thuận tiện tìm hiểu một chút thông tin. Mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng con trai chủ thành đột ngột biến mất, không biết người này sẽ chọn cách xử lý thế nào.
Hết thảy thông tin hiện tại đều chỉ ra chủ thành là con rối xấu xa, nhưng Hình Diệp không muốn kết luận bừa, anh cần tận mắt nhìn thấy chủ thành mới có thể đưa ra phán đoán.
Phía trước phủ chủ thành là quảng trường lớn nhất của thành con rối, thường xuyên có những thanh niên trẻ tuổi tối đến ra chỗ này tổ chức tiệc đêm, lễ cúng bội thu hàng năm cũng diễn ra ở đây.
Trung tâm quảng trường có một cái suối phun không ngừng phun nước ra ngoài, trông rất đẹp. Nghe nói đây là suối phun mà sau khi đại sư Benedict ra đi, chủ thành đã đưa các con rối xây nên.
Dù không có Benedict, cư dân thành rối cũng nhờ sở hữu nhân tính mà có năng lực học tập, dần dần có được sức sáng tạo. Cơ cấu bổ sung quặng thô định kỳ cho người dân, quảng trường suối phun, hạn chế số lượng khai thác quặng mỏ, kiểm soát nghiêm cửa thành, từ những phương diện này có thể thấy trừ bỏ các nhân tố tính cách nhân phẩm thì về mặt quản lý, đây là một chủ thành đạt tiêu chuẩn.Dưới tình huống người sáng tạo đã bỏ rơi thành con rối, ông ta lãnh đạo cư dân trong thành, cố gắng đưa nơi này trở nên tốt đẹp hơn.
“Quả nhiên mọi thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài, thế giới này chẳng phải có độc hai màu đen trắng, tốt hay xấu đều là tương đối.” Hình Diệp đứng trước suối phun nói với gương.
Tấm gương nhìn kỹ dưới đáy suối phun, nói với Hình Diệp: “Anh nhìn kìa!”
Hình Diệp cúi đầu xuống nhìn, và thấy hình dạng một mã QR bên dưới đáy suối!
Vì bị nước cản trở nên anh không nhìn thấy rõ toàn bộ mã QR, không thể nào ghi nhớ được, chỉ có thể trực tiếp dùng vòng tay quét mã thu lại. Sau khi quét hình dạng suối phun thay đổi, mã QR biến mất.
Cảnh tượng trong vòng tay chỉ có chính mình là có thể nhìn thấy. Hình Diệp ấn mở vòng, trong hư không xuất hiện toàn cảnh mã QR, cũng ghi giới thiệu vắn tắt: Đây là suối phun do chủ thành lãnh đạo cư dân tạo nên, là tiêu chí hoàn thiện khi con rối thoát ly khỏi người sáng tạo.
Giới thiệu của mã QR luôn khiến người ta không tìm được manh mối như thế, hoàn toàn không thể hiểu được nó có lợi ích gì. Nhưng với kinh nghiệm của Hình Diệp, mã QR ẩn giấu sâu xa như thế nhất định sẽ có năng lực rất đặc thù.
Tầng một của phủ thành chủ mở cửa cho người ngoài, trong đại sảnh dán luật pháp của thành con rối. Các con rối có thể thông qua các điều khoản luật pháp để kiện cáo, nhưng cần phải nộp quặng thô. Bởi vì phí kiện cao nên những chuyện nhỏ con rối sẽ tự mình giải quyết, chuyện lớn mới tìm đến quan trị an phân xử.
Nhìn qua thì không đủ mang lại lợi ích cho cư dân, nhưng lại là chuyện tốt với thời đại có sức sản xuất lạc hậu và nhân số không đủ. Nó sẽ giảm bớt khối lượng công việc của quan chức, để người dân học được cách hòa giải dân gian, tránh những chuyện xảy ra do cố tình gây sự. Người thật sự bị hại cũng sẽ không thèm để ý đến phí kiện cáo hai miếng quặng thô, như vậy sẽ không khiến chuyện lớn bị chậm trễ.
Sau khi đọc các điều khoản luật pháp của thành con rối, Hình Diệp cảm thấy mặc dù nó không đủ hoàn thiện, nhưng đã khá chú tâm. Luật còn được dán ở nơi mà tất cả các con rối đều có thể nhìn thấy, như vậy sẽ phổ cập kiến thức pháp luật cho người dân.
Khó trách từ trước đến giờ trong tòa thành con rối ngập tràn những lời nói dối lại không xảy ra chuyện lớn gì, thực sự là nhờ có một loạt các chính sách của chủ thành.
Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy chính chủ thành, nhưng Hình Diệp cũng đã thu thập được đầy đủ thông tin. Anh đã biết phải triển khai hoạt động như thế nào rồi.
Vấn đề cần giải quyết vẫn là hai người chơi phục mệnh khác đang ở đâu, và con rối thực sự không nói dối là ai? Tại sao phải thực hiện nguyện vọng của nó? Nó có quan hệ gì với Benedict không, là con rối đại sư tạo ra cho con trai mình ư?
Hình Diệp muốn rời khỏi suối phun đến chỗ khác để tìm mã QR, không ngờ lại nhìn thấy Randy và Lâm Đạt ở với nhau cách suối phun.
Hai người kia ư?
Lâm Đạt là một người chơi phật hệ, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, tại sao lại dây dưa với Randy?
Hình Diệp nhớ đến kết cục của con trai chủ thành, cũng nhớ đến tính cách không tranh với đời của Lâm Đạt, bèn đi về phía hai người kia.
“Randy à, đã mấy ngày không gặp, anh có manh mối gì mới muốn chia sẻ tí không?” Hình Diệp đi đến cạnh họ nói thẳng. Còn gương thì vung áo choàng lên làm chỗ dựa cho anh.
Nhìn thấy Hình Diệp, sắc mặt Randy không đẹp lắm. Gã còn nhớ rõ mấy người chơi chỉ chăm chăm muốn chiếm hời này, chết sống cũng không chịu trả giá và không muốn mạo hiểm, thật sự khiến người ta căm ghét.
Nếu gã có thể tự do sử dụng mã QR và kỹ năng ban đầu thì đã sớm biến mấy đứa chướng tai gai mắt này thành điểm rồi.
Lâm Đạt nhìn thấy Hình Diệp, lại nhớ đến uy hiếp của ngày đó nên cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng cô cũng không quá thích Randy, bèn lùi về sau mấy bước tránh khỏi sự đối chọi gay gắt giữa hai người.
Thấy cô không có chiều hướng bị Randy mê hoặc, Hình Diệp thoáng yên tâm. Anh không phải là người tốt lành gì, nhưng nếu người bị đồng hồ quả quýt cướp đi thời gian thực sự sẽ chết thì anh sẽ không trơ mắt ngồi nhìn chuyện như thế xảy ra trước mắt mình. Cũng may là Lâm Đạt có lòng đề phòng, hẳn sẽ không bước vào bẫy, vì thế Hình Diệp không định nhiều chuyện nữa.
Thấy Lâm Đạt bỏ đi, Randy hơi ảo não. Gã nói với Hình Diệp: “Tôi không có tin gì mới, còn bên cậu thì sao?”
“Cũng không có.” Hình Diệp bịa đặt không chớp mắt: “Trái lại quặng thô rất có tác dụng. Anh xem quần áo tôi mới đổi này, cũng tra được loại dầu máy tốt nhất, cơ thể càng thêm linh hoạt. Tiếc là thành con rối kiểm soát vũ khí rất chặt chẽ chứ không thì mua chút vũ khí cũng tốt. Có tiền sướng thật đấy.”
Câu nói sau cùng là thật lòng, mấy ngày này gần như Hình Diệp đã trải nghiệm hết toàn bộ cái nghèo đói của một đời rồi.
“Thật sao?” Randy cổ quái liếc nhìn tấm gương, nói với Hình Diệp: “Có muốn nói chuyện tí không, liên quan đến tấm gương của cậu.”
Gã dùng tấm gương để uy hiếp Hình Diệp, đương nhiên anh không thể chịu sự uy hiếp này, bèn tỉnh táo nói: “Có lời gì thì anh nói ngay ở đây đi, âm thanh của suối phun rất to, người ngoài không thể nghe thấy chúng ta.”
“Thật sao?” Randy nhìn tấm gương nói: “Trước cậu có bảo gương là người chơi phục mệnh, nhưng thế giới này có tổng cộng 8 người chơi, 5 phục mệnh, cộng thêm cả gương nữa là 6. Kỳ lạ thật đấy, tại sao lại thừa ra một người chơi nhỉ?”
Randy đã tìm tới 2 người chơi phục mệnh khác, nhưng nhóm Hình Diệp lại chưa từng gặp được, không biết đối phương là địch hay bạn, có địch ý hay không.
Hình Diệp che trước gương, trong lòng đang nghĩ nếu đánh nhau thì trong tay anh chỉ có một mã QR vừa tìm được, không biết năng lực, thời gian dùng bút vẽ lại quá dài, không thể nào chiếm thế thượng phong được.
Không dễ dùng vũ lực giải quyết.
Dường như cảm nhận được địch ý của Hình Diệp, Randy nói: “Đừng căng thẳng thế chứ, tôi không có ác ý, chỉ là bất cẩn đoán được thân phận của gương mà thôi. Cậu ta là một người chơi phục mệnh biến thành đạo cụ đúng không?”
Hình Diệp không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn chằm chằm vào Randy.
Randy nói tiếp: “Hình như cậu vẫn chưa biết đạo cụ do người chơi biến thành là có thể sử dụng, vả lại còn có năng lực vô cùng mạnh. Ở thế giới cao cấp, có rất nhiều người chơi phục mệnh đều có đạo cụ phục mệnh. Đương nhiên chuyện này chỉ có người chơi nghịch mệnh như chúng ta biết, chắc chắn sẽ không nói cho bọn phục mệnh đáng thương. Bọn họ có giá trị may mắn càng cao thì tương lai càng trở nên thê thảm, những gì thuận tiện hệ thống cho đều muốn thu lợi nhuận cả.”
“Cậu ấy là người chơi, không phải đạo cụ.” Hình Diệp tỉnh táo nói, nhưng trong lòng đã dấy lên nỗi căm giận.
“Tùy cậu thích nói sao thì nói. Nếu như cậu muốn biết cách dùng của đạo cụ phục mệnh thì có thể đến cầu xin tôi, tôi sẽ cho cậu biết.” Randy đáp: “Nhân tiện nói luôn, cái cô Lâm Đạt hồi nãy kia nếu cứ tiếp tục làm nhiệm vụ kiểu đó thì sẽ nhanh chóng biến thành đạo cụ thôi.”
Sau khi để lại một cái gai trong lòng Hình Diệp, Randy quay người bỏ đi.
Tấm gương nghe được tin tức khủng khiếp như thế thì đần người ra, ngơ ngác đứng sau Hình Diệp. Hình Diệp nom thấy dáng vẻ này của cậu, anh biết họ không thể nào tiếp tục tìm mã QR được nữa, bèn nắm tay gương kéo cậu về nhà kho nhỏ.
Lúc này Tào Thiến và Quan Lĩnh vẫn chưa về, Hình Diệp đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, sau đó dẫn gương vào phòng nghỉ ngơi.
Khi chỉ còn mình tấm gương và Hình Diệp, gương bật khóc òa lên. Cậu không có nước mắt, nhưng vẫn có thể gào thành tiếng.
Âm thanh vẫn còn non nớt, nghe quá đỗi đau lòng.
Hình Diệp không biết an ủi người khác, anh cũng không lớn bằng tấm gương để có thể dùng cánh tay ôm lấy cậu, chỉ đành giơ hai tay ngắn ngủn ra ôm một cánh tay của gương, lẳng lặng chờ cậu khóc xong.
“Hu hu hu, lúc ở thế giới cao cấp tốc độ qua cửa của tôi cực kỳ nhanh, vận may cũng vô cùng tốt. Thế mà những người nghịch mệnh bị tôi đánh bại lại không tức giận, ai nấy đều cười nhếch mép, hóa ra là đang nhìn cảnh tượng náo nhiệt của tôi ư? Bọn họ đã sớm biết tôi sẽ biến thành đạo cụ, tất cả đều đang bắt nạt tôi, hu hu hu…” Gương giận đến mức đập đầu vào tường, phát ra tiếng “Rầm rầm”.
“Tôi không nhìn cậu như thế.” Hình Diệp an ủi một cách tẻ ngắt.
“Tôi biết chứ, hu hu hu…” Tấm gương khóc tức tưởi: “Anh là người tốt, còn giúp tôi đi thăm cha mẹ.”
“Chỉ là tiện tay mà thôi.” Hình Diệp vỗ vỗ tay của gương.
“Tôi vẫn may mắn lắm, may mắn nên mới có thể gặp được anh.” Tấm gương lau lau dòng nước mắt không tồn tại, cậu vừa đau lòng vừa vui mừng nói: “Nếu như biến thành đồng hồ quả quýt kia, phải giết người một cách không chủ tâm thì tôi thà mình không quay lại thân xác còn hơn.”
Mặc dù trước mắt đó mới chỉ là suy đoán, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng Hình Diệp, gương đã cảm thấy 90% là đúng rồi.
Hình Diệp nhìn tấm gương đang thút thít mà không có nước mắt để rơi, bỗng nói: “Số hiệu người chơi của tôi là X8205.”
“Hả? Anh nói chuyện này làm gì? Số hiệu không thể tùy tiện cho người ta biết được đâu, lỡ đối phương có đạo cụ đặc thù có thể thông qua số hiệu để điều tra thông tin cá nhân của anh, anh có mấy mã QR, kỹ năng ban đầu là gì, bao nhiêu điểm, trải qua mấy thế giới, thậm chí họ gì tên gì trong thế giới hiện thực, nhà ở đâu, gì cũng biết được hết.” Gương lập tức quên khóc mà nhắc nhở.
Hình Diệp lo mình hỏi chuyện không được hỏi sẽ nhận được cảnh cáo của hệ thống, chỉ có thể dẫn dắt để gương tự mình nói ra. Thấy gương không hiểu, anh bèn nói thêm: “Chữ cái phía trước là X.”
“À, đó là chữ cái của từng phe. X là người chơi nghịch mệnh, S là người chơi phục mệnh. Tôi là S6666, là một dãy số vô cùng thuận lợi.” Gương nói.
S… Đến nay Hình Diệp vẫn còn nhớ rõ ngày mình tiến vào trò chơi, khối rubik đen trắng đã nói cho anh hay anh quét thông tin cá nhân của người chơi Hình Thước số hiệu S7903 để tiến vào thế giới mã QR. Số hiệu của Hình Thước là S.
Em trai anh là người chơi phục mệnh.
Randy nói, đến cuối cùng người chơi phục mệnh sẽ biến thành đạo cụ, cho dù là tích cực vượt ải đến cửa cuối cùng hay tiêu cực sống qua ngày như Lâm Đạt.
Rất nhiều người chơi nghịch mệnh ở thế giới cao cấp đều biết được điều này, nhưng bọn họ không nói, vẫn cứ luôn nhìn trò cười của phe phục mệnh.
Con rối nhỏ nhỏ bất giác siết chặt nắm đấm.
“Cậu đừng lo lắng, cậu vĩnh viễn không phải đạo cụ, mà là bạn của tôi.” Hình Diệp cam kết.
Tâm trạng của gương tốt hơn rất nhiều. Thực ra cậu không phải cảm thấy buồn thương cho mình, mà là chiếc đồng hồ bỏ túi trở thành đạo cụ kia, cũng thương xót cho rất nhiều người chơi phục mệnh.
Chỉ là họ lựa chọn phe nhìn vào thấy nhẹ nhàng hơn một chút khi tiến vào trò chơi, như thế có gì sai ư? Tại sao phải đối xử với họ như vậy?
Tấm gương không rõ tại sao trò chơi lại phải làm như thế, càng không biết kết cục của những người như mình sẽ đi về đâu.
Thật sự có người hoàn toàn qua cửa ư? Nếu đúng, người đó sẽ có được cái gì?
Hình Diệp biết có hứa hẹn nhiều chẳng qua cũng chỉ là những lời cứng nhắc, anh chỉ có thể nói khẽ: “Đừng từ bỏ hi vọng.”
Nếu như có thể, anh thật sự rất muốn hỏi khối rubik đen trắng, rốt cuộc trò chơi tổ chức cách đùa bỡn người ta như vậy có ý nghĩa gì?
Mãi cho đến khi trời tối, Tào Thiến và Quan Lĩnh mới quay về. Vừa vào cửa Quan Lĩnh đã hưng phấn nói: “Đại lão à, tôi tìm được 2 mã QR, lợi hại đúng không!”
Hình Diệp nhìn về phía Quan Lĩnh và khẽ gật đầu. Anh tiếp nhận một trang giấy và một cuộn da dê hắn đưa cho mình, ghi tạc mã QR trong lòng.
“Quan Lĩnh này, tại sao anh lại lựa chọn phe phục mệnh?” Hình Diệp đột nhiên hỏi.
“Tôi ấy hả? Không phải là vì thích cờ bạc sao?” Quan Lĩnh ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi chỉ muốn may mắn hơn một chút, lấy được thưởng thôi.”
“Thật ư?” Hình Diệp bình tĩnh nói.
Lý do đơn giản thế đấy.
Người có cuộc sống không được như ý, chỉ muốn mình may mắn hơn một chút, muốn hạnh phúc hơn một chút, vậy thì có gì sai sao?
Tào Thiến chờ một chốc lát mà không thấy Hình Diệp hỏi mình tại sao lại chọn phe nghịch mệnh, bèn chủ động nói: “Tôi nhìn hai chữ vận mệnh không vừa mắt. Từ nhỏ tai tôi đã nhỏ, người thân nói tôi không có phúc khí, số mệnh không tốt. Bất kể tôi gặp phải chuyện gì trong cuộc sống, họ đều sẽ lặp lại câu nói này. Nên lúc chọn, bản năng của tôi bài xích lựa chọn may mắn, chỉ muốn đối nghịch với số mệnh.”
Thực ra Hình Diệp không muốn hỏi tâm trạng và những gì cô đã trải qua, có điều Tào Thiến đã nói, anh cũng “Ừm” một tiếng coi như đáp lời.
________________