“Đại lão, thêm bạn tốt nhé.” Quan Lĩnh lấy điện thoại ra nói với Hình Diệp: “Tôi thật sự không muốn cùng team với Địch Huống nữa, có thể bám chân anh được không?”
Hình Diệp: “Tôi tạm thời chưa có quyết định đó, vì không tin tưởng anh.”
Suýt chút nữa là Quan Lĩnh ôm đùi Hình Diệp: “Tin tưởng hình thành nhờ ở chung với nhau, chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn là có thể hiểu rõ lẫn nhau mà. Anh xem tôi ngoan ngoãn biết bao, Địch Huống bắt tôi tìm được mã QR phải đưa cho gã cả, tôi cũng đâu dám giấu giếm, như vậy tốt hơn anh ta nhiều lắm!”
Câu cuối cùng hắn chỉ thầy Đinh, thực sự Đinh Thành Song rất khiến người ta coi khinh, hết lần này đến lần khác có bản lĩnh tự mình sống sót.
“Không phải người chơi phục mệnh và nghịch mệnh không có cách nào chung team à? Dù mấy người có đạo cụ đặc thù thì tôi cũng không muốn chung đội với anh, thế giới sau càng không muốn đến cùng một chỗ.” Hình Diệp nói.
Quan Lĩnh gãi gãi đầu: “Nhưng mà tôi muốn được vào cùng một chỗ với anh cơ, anh là người chơi nghịch mệnh, tôi là phục mệnh, tính theo giá trị may mắn và xác suất thì…”
Vậy nhất định sẽ có thể ghép chung một thế giới!
Thầy Đinh cũng cười “He he” hai tiếng, nói với Hình Diệp: “Chuyện đó, tôi…”
Hình Diệp lạnh lùng nhìn y: “Anh có thể cầu nguyện được ghép cùng một thế giới với tôi, đến lúc đó tôi sẽ giết anh ngay lập tức để nhận điểm.”
Thầy Đinh vội vàng xua tay nói: “Không không không, ý tôi là, chúc anh trải qua thế giới sau thuận lợi!”
Dứt lời y xoay người chạy mất dạng, sợ Hình Diệp giết mình.
Tào Thiến nhìn Quan Lĩnh và thầy Đinh, bỗng nói: “Đội của Địch Huống thực lực bình thường, cũng không đoàn kết, vận may của chúng ta không tệ.”
Hình Diệp: “Sai rồi, không phải là vận may của chúng ta không tệ, mà vận may của họ kém.”
“Tại sao?” Trong mắt Tào Thiến dấy lên tia nghi ngờ: “Hai người chơi sơ cấp lập một đội lâm thời như chúng ta cũng có thể chiến thắng họ, thực lực của họ… A?”
Nói được một nửa Tào Thiến bỗng dừng lại, cô đã nhận ra được vấn đề. Nhìn thấy Hình Diệp dùng ánh mắt khích lệ nhìn mình giống như thầy chủ nhiệm “Hiền lành” hồi cấp ba, Tào Thiến cũng dùng thái độ trả lời câu hỏi khi trên lớp để nói: “Thực ra nhóm Địch Huống có vận may rất tốt, dù sao cũng có ba người chơi phục mệnh, nhất định hệ thống sẽ ghép cho họ đối thủ khá dễ đối phó. Bốn người họ lập team, lại được ghép với ba người chơi không có bất cứ đồng đội nào. Tôi và anh thì vừa qua cửa người chơi mới, điểm là giá trị ban đầu, đạo cụ và mã QR cũng bằng 0. Thầy Đinh cũng là người chơi mới vừa qua ba thế giới, hơn nữa còn là kẻ phản bội trời sinh. Theo lý bình thường mà nói, ba người chúng ta hẳn là một nắm cát rời rạc, nhóm Địch Huống có thể tùy ý đánh bại chúng ta, nhận được điểm thưởng.”
Thấy cuối cùng Tào Thiến cũng có thể phân tích vấn đề từ góc độ hệ thống, Hình Diệp hài lòng gật đầu, đồng thời bổ sung thêm: “Tình huống bình thường hẳn phải là ba chúng ta chung nhóm dưới áp lực, thầy Đinh làm phản lâm thời, hai kẻ trắng tay như chúng ta bị Địch Huống đánh bại về 0, thế giới sau sẽ tiếp tục quay lại thế giới người mới rèn luyện. Dù sao thực lực của bốn người đối phương cũng đủ nghiền nát chúng ta rồi.”
Quả đúng là ban đầu vốn phải như vậy, nhưng hệ thống không tính được thầy Đinh là một kẻ hai mặt co được giãn được. Mặc dù năng lực và nhân phẩm của y rất tệ, nhưng năng lực sinh tồn lại rất mạnh, từ kỹ năng ban đầu là có thể thấy được điều này. Sau khi bị Hình Diệp đề phòng từ chối, thầy Đinh lập tức có da mặt và năng lực hòa nhập với đội Địch Huống, thành công trở thành một quả bom không hẹn giờ trong đội gã ta, đưa tin tức cho Hình Diệp. Thậm chí, dưới tình huống không gia nhập được đội Hình Diệp và phản bội đội Địch Huống, thầy Đinh còn có thể dựa vào da mặt dày cũng như mã QR tìm được để lấy được một vật phẩm nhiệm vụ từ tay Hình Diệp, thu hoạch được 2000 điểm, thắng lợi cuối cùng và 100 điểm thưởng. Năng lực sinh tồn kiểu này có thể so với con gián, dù có buồn nôn, nhưng bạn vĩnh viễn không có cách nào tiêu diệt chúng được.
Hệ thống cũng không tính tới việc dù đã phải trải qua việc bị đồng đội phản bội, Tào Thiến vẫn có thể nhanh chóng lập team với Hình Diệp, lại cam tâm làm cấp dưới, dùng mạng đánh cược để chiến đấu.
Hệ thống càng không ngờ được rằng, Hình Diệp có thể nhìn thấu mỗi người và phát huy đầy đủ năng lực của họ, bao gồm cả NPC. Thậm chí anh còn dùng cả BOSS cuối cùng của thế giới này là Bạch Nhứ để đối phó với đội Địch Huống.
Và, hệ thống cũng hoàn toàn không ngờ đến, đội của Địch Huống lại bất ổn đến thế, có thể sụp đổ bất cứ lức nào.
Hình Diệp nói: “Hệ thống chỉ có thể tính toán trị số, không thể nào đo được lòng người.”
“Tôi hiểu rồi.” Tào Thiến gật gật đầu: “Thế giới tiếp theo chúng ta có thể chung đội chứ?”
“Đương nhiên là được.” Lần này Hình Diệp không từ chối. Tào Thiến là một đồng đội vô cùng thích hợp, cô không chỉ có giá trị vũ lực cao, tính phục tùng rất mạnh, mà trong chiến đấu càng có một thứ tàn nhẫn liều lĩnh đến Hình Diệp cũng phải sợ hãi, có thể liều mạng chỉ để ngăn cản Bạch Nhứ vài giây.
“Mở giao diện thêm bạn tốt trong điện thoại ra rồi quét mã QR của tôi đi, sau khi xác nhận là có thể chung team rồi.” Tào Thiến nói: “Giữa bạn tốt có thể nói chuyện trong không gian hệ thống, nhưng trong thế giới trò chơi không thể làm được, trừ phi có thể sử dụng phần mềm chat giống như thế giới sân trường này.”
“Nói cách khác, sau khi tiến vào trò chơi cần dựa vào vận may và ăn ý mới có thể tìm được đồng đội của mình, đây cũng là một trong những nội dung khảo nghiệm của trò chơi.” Hình Diệp phỏng đoán.
Người chơi phục mệnh có vận may không cần lo lắng vấn đề này, nhất định họ sẽ được refresh đến cùng một chỗ.
Sau khi thêm bạn, Tào Thiến khó hiểu hỏi: “Tôi còn một vấn đề nữa, tại sao anh lại giàu thế? Bị bố trí cho thân phận người chơi nghịch mệnh thế này không dễ dàng lắm nhỉ.”
Hình Diệp nghĩ nghĩ: “Có lẽ là có liên quan đến thân phận thực ở thế giới hiện thực chăng? Đối với người bình thường giàu sang có thể nói là may mắn, nhưng với tôi… Nó rất bình thường.”
Nói kiểu này khá là thèm đòn, nhưng trong thế giới hiện thực, Hình Diệp thực sự rất giàu! Anh giàu theo kiểu em trai muốn ngắm biển, anh sẽ mua một hòn đảo ở nước ngoài ngay lập tức.
Tào Thiến: “…”
“Nói đến mới nhớ, thân phận này bị hạn chế rất nhiều rồi đấy.” Hình Diệp mở điện thoại ra đưa số dư tài khoản ngân hàng còn lại cho Tào Thiến nhìn: “Bình thường tiền hoạt động mới có hai trăm nghìn tệ, hạn mức thẻ vàng là một trăm nghìn, cộng thêm tiền mặt cũng mới chỉ bốn trăm nghìn mà thôi.”
Mà thôi… Ư? Tào Thiến chớp chớp mắt mấy lần.
“Chút trò đùa trẻ con giữa học sinh thôi mà, đổi thành người trong xã hội, số tiền này không đáng để ý đâu.” Hình Diệp thở dài.
Tào Thiến: “…. Thế giới sau gặp nhé.”
Cuộc đối thoại này diễn ra trước khi đưa vật phẩm cuối cùng cho hiệu trưởng. Sau khi nhận được âm thanh thông báo nhiệm vụ, mọi người lần nữa cảm thấy trời đất quay cuồng, trở lại thế giới hệ thống.
Hình Diệp mở mắt ra, khối rubik đen trắng đang ở trước mắt, nó cũng đưa cho anh một cuốn sách như cũ.
“Chúc mừng người chơi X8205 lại nhận được một cuốn sách.” Khối rubik nói.
Hình Diệp nhận lấy, tên sách là “Ai đã lấy đầu của tôi”, tình tiết câu chuyện giống như những gì họ đã trải qua. Kết cục cuối cùng là: Đến cuối, thiện ác cũng có báo ứng, mỗi người đều nhận lấy trách nhiệm và tội nghiệt mà mình phải gánh chịu. Hai cô gái ưu tú Lâm Tĩnh Tuyết và Liễu Mộ Thanh buông bỏ được chấp niệm trong lòng, nếu có kiếp sau, nhất định hai cô sẽ còn gặp nhau. Lần này hai người sẽ không còn là đối thủ không đội trời chung nữa, mà trở thành bạn thân nhất có thể khích lệ chở che cho nhau.
Kết cục không tệ, Hình Diệp khẽ mỉm cười.
Một cuốn sách, một câu chuyện, một thế giới chân thật. Không biết chính mình có phải là nhân vật dưới ngòi bút của những người khác, cuối cùng trở thành một cuốn truyện không.
Đặt cuốn sách lên chiếc kệ trong không trung, trên giá sách dần hiện ra hai chữ “Luân hồi”. Đây là cái tên giá sách đặt cho mình, hay là còn thâm ý gì khác?
Hình Diệp bắt đầu xem phần thưởng nhiệm vụ của mình:
Điểm trước khi chiến đấu là 6400, sử dụng 28 mã QR piano và 1 bóng bàn, toàn bộ đều là Mắt ấn tượng và Bút vẽ lại. Mỗi cái 100 điểm, tổng cộng trừ 2900 điểm.
Giết Địch Huống nhận được thêm 1000 điểm, hợp sức với Tào Thiến hoàn thành tìm vật 3/7 và 4/7, hai người chia đều 4000 điểm. Hình Diệp nhận được 2000, tìm vật 7/7 nhận thêm 2000 điểm, hoàn thành nhiệm vụ được 100 điểm.
Sau thế giới thứ hai, tổng cộng số điểm của anh là 8600.
Đạo cụ: Không.
Mã QR duy nhất là “An hồn khúc” đã sử dụng lúc trợ giúp Liễu Mộ Thanh chế ngự Bạch Nhứ. Có điều mã QR ghi nhớ trong đầu Hình Diệp có 8 cái, trong đó có một cái là thầy Đinh đưa cho Tào Thiến, vẫn chưa biết năng lực là gì.
Điểm trước khi chiến đấu của Tào Thiến là 2900, trong chiến đấu chưa hao hụt điểm. Giết Ngô Vũ nhận được 100 điểm, hợp sức với Hình Diệp hoàn thành tìm vật 3/7 và 4/7, hai người chia đều 4000 điểm, Tào Thiến nhận được 2000. Hoàn thành nhiệm vụ có thêm 100 điểm.
Sau thế giới thứ hai, tổng cộng Tào Thiến có 5100 điểm.
Đạo cụ: Súng Bách phát bách trúng còn lại 20 viên đạn tỉ lệ chính xác 50%, nằm trong tay người chơi nghịch mệnh coi như vô dụng. Có điều trong tương lai nếu có đồng đội phục mệnh vẫn có thể sử dụng.
Mã QR: 2 cái, “Bóng bàn nhảy lung tung” đã sử dụng, “Giáo án chuẩn bị bài” và mã thầy Đinh đưa cho vẫn chưa sử dụng.
Tổng thể lại, Hình Diệp và Tào Thiến có thể đảo ngược từ 200 điểm và 0 mã QR đến trình độ này đã có thể nói là hoàn toàn thắng lợi.
Khối rubik nói: “Chúc mừng người chơi X8205 đã hoàn thành một cuốn sách, đồng thời có độ cống hiến cao nhất trong đông đảo người chơi. Hệ thống thưởng tăng một hạng, nhưng anh có thể ngẫu nhiên rút một mã QR đặc thù, hoặc tuyển chọn một đạo cụ trong thế giới mình đã trải qua.”
“Nhắc nhở hữu nghị, thế giới này có rất nhiều đạo cụ năng lực rất mạnh, tranh sơn thủy của Liễu Mộ Thanh có thể tạo thành đả kích trí mạng đối với vong linh tồn tại; cuốn nhật ký của Bạch Nhứ có sức nguyền rủa mạnh mẽ, có năng lực nguyền rủa trí mạng một lần; phòng trực của dì Trương là đạo cụ không gian, có thể tránh né đòn tấn công trí mạng một lần. Với vận khí xui xẻo của người chơi thể nào cũng không rút được mã QR nào tốt, đề nghị chọn đạo cụ hiện có.”
Hình Diệp: “Ồ, coi như không tệ, tôi chọn rút mã QR.”
Khối rubik đen trắng: “…”
Năng lực của tranh sơn thủy giống với “Khúc an hồn”; cuốn nhật ký của Bạch Nhứ cầm trong tay e rằng chính mình cũng bị nguyền rủa, hiệu quả tiêu cực quá lớn, không nằm trong phạm vi suy xét; phòng trực của dì Trương nghe không tệ, có năng lực phòng ngự tuyệt đối. Nhưng trong trò chơi không có túi đựng đồ, năng lực có thể biến thành mã QR cất trong điện thoại, đạo cụ chỉ có thể cõng trên người, chẳng lẽ anh phải cõng một phòng trực theo ư, anh là ốc sên à?
Cho nên chỉ có thể chọn mã QR.
Khối rubik đen trắng thực sự giăng hố khắp nơi, hơi bất cẩn chút sẽ sụp bẫy.
Sau khi chọn mã QR, giao diện khối rubik đen trắng lại lần nữa thay đổi, nó bắt đầu xoay tròn điên cuồng, đồng thời nói: “Người chơi hô ngừng tôi sẽ dừng lại.”
Hình Diệp tùy ý nói “Ngừng”, anh không ôm hy vọng quá lớn với mã QR rút được.
Sau khi quét mã QR trên giao diện khối rubik, Hình Diệp nhận được thông báo như sau: Chúc mừng người chơi rút được một mã QR không có chút tác dụng gì với mình, trái lại hữu dụng với đạo cụ. Nhắc nhở hữu nghị, kỹ năng ban đầu của bạn không có hiệu quả với mã QR rút được đấy nha ~
Đạo cụ?
Thứ duy nhất trên người Hình Diệp có thể được xưng là đạo cụ chỉ có chiếc gương nhỏ, mà sau khi biết được thân phận thực của gương, Hình Diệp cũng không tiếp tục coi gương là đạo cụ nữa.
Anh mở gương ra, để Lục Minh Trạch nhìn mã QR kia.
Sau khi được mở ra, gương nhỏ thở phào một hơi thật dài: “Bạch Nhứ đáng sợ quá đi mất, nghe thấy tiếng thôi mà tôi cũng sợ gần chết, may là vẫn luôn trốn trong túi.”
Hình Diệp cười: “Tôi rút được một mã QR nghe nói hữu dụng với cậu, cậu thử xem xem.”
Tấm gương tiến đến nhìn phần giới thiệu trên điện thoại, đoạn nghi ngờ nói: “Tôi nhìn không hiểu lắm, hay là thử dùng xem thế nào đi?”
“Được.” Hình Diệp không để ý đến mã QR này, nếu như nó có ích với gương nhỏ, anh sẽ sử dụng không chút nghi ngờ.
Sau khi click nút sử dụng trên điện thoại, một luồng sáng xuất hiện trong không trung, trên giao diện điện thoại cũng cho thấy tác dụng của mã QR: Mã QR đạo cụ trang bị, có thể làm năng lực đặc thù kèm theo đạo cụ, nên mã QR này có thể chuyển dời linh hồn đạo cụ, không có đạo cụ linh hồn sẽ không thể dùng được. Ví dụ như gương nhỏ của người chơi, sau khi được trang bị mã QR có thể thay đổi một cơ thể trong mỗi thế giới, từ gương cổ, gương đồng, gương toàn thân, gương trang điểm, gương chiếu hậu, gương bảo vệ trên áo giáp* vân vân, cái gì cũng có.
Hình Diệp: “…”
Gương: “…”
Thực sự không có mã QR nào hố hơn cái này nữa.
“Nghĩ tích cực chút, chí ít nó có thể bảo vệ thân phận của cậu. Mỗi một thế giới thay đổi một tấm gương, như thế đồng đội tôi không tin tưởng sẽ không nhìn ra được cái nào là cậu, đến lúc đó tôi sẽ đưa theo nhiều tấm gương chút.” Hình Diệp an ủi.
Gương nhỏ uể oải nói: “Tôi thật là vô dụng.”
“Không phải thế đâu.” Hình Diệp nói: “Trong thế giới này tôi vẫn nhờ vào sức mạnh của cậu.”
“Hả? Có ư?” Gương nghi hoặc hỏi.
Hình Diệp: “Một chiêu trí mạng cho kẻ địch trong khi chiến đấu là “Bóng bàn nhảy lung tung” mà cậu giúp tôi tìm được trong phòng thể dục. Nó có hai tác dụng, một là khiến Quan Lĩnh lăn đến lầu hai ngăn chặn Bạch Nhứ, khiến chúng ta có thể xuống lầu một tìm dì Trương. Hai là phong ấn mã QR đặc thù của Địch Huống, gã là chiến lực mạnh nhất của bên địch, còn là một bạo chúa, thu toàn bộ mã QR hữu dụng trong điện thoại của mình. Bởi vì gã không thể nào sử dụng năng lực đặc thù nên chúng ta mới có thể chiến thắng.”
Tấm gương lập tức vui vẻ lên: “Vậy đúng là tôi cũng có chút hữu ích, có thể phát huy được tác dụng ư?”
“Đương nhiên rồi.” Hình Diệp chân thành nói.
“Vậy… Vậy anh có thể đi xem cơ thể của tôi một tí được không… Tôi lo lắng lắm.” Gương nhỏ đáng thương hỏi.
“Yên tâm đi, tôi vốn nghĩ thế đấy.” Hình Diệp sờ sờ gương nhỏ trấn an cậu.
…..
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, trời vừa sáng, Hình Diệp đã đến thăm hỏi cha mẹ của Lục Minh Trạch. Công ty của Hình Diệp và chủ tịch Lục có qua lại thương mại, thăm hỏi chút là rất bình thường.
Chủ tịch Lục nom tiều tụy rất nhiều so với chín năm trước. Sau khi hỏi Hình Diệp mới biết được, một tháng trước, Lục Minh Trạch vừa mới tốt nghiệp về nước bỗng ngất xỉu bất tỉnh nhân sự. Cha cậu đã mời chuyên gia trong ngoài nước chẩn trị, các chuyên gia hội chẩn vài ngày mới ra kết luận người thực vật.
Đứa con trai khỏe mạnh đột ngột lâm vào tình trạng này đã khiến chủ tịch Lục và vợ mình bị đả kích nặng nề. Sau khi nhận được chẩn đoán người thực vật của con trai, mẹ Lục Minh Trạch ngất xỉu tại chỗ, sau đó phải phẫu thuật tim ngay tại bệnh viện, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi trong viện điều dưỡng. Chủ tịch Lục làm trụ cột trong nhà không ngã xuống được, nhưng một tháng này ông cũng phải chịu rất nhiều khổ cực.
“Vậy Lục Minh Trạch đâu rồi ạ?” Hình Diệp hỏi: “Cháu với cậu ấy cũng có chút quen biết, muốn đến thăm cậu ấy ạ.”
Năm đó Hình Diệp đã cứu Lục Minh Trạch, đương nhiên cha Lục không từ chối. Ông bảo trợ lý đưa Hình Diệp đến viện điều dưỡng.
Đây là viện điều dưỡng tốt nhất trong nước, chủ tịch Lục đã thuê người chuyên nghiệp với mức lương rất cao để chăm sóc Lục Minh Trạch, mỗi ngày mát xa tắm nắng, không thiếu bất cứ mục phục hồi nào.
Cha Lục không từ bỏ hy vọng, ông nghĩ, nếu có một ngày con trai mình tỉnh lại phát hiện cơ bắp trên người héo rút, làn da cũng trở nên xấu đi, nhất định sẽ rất tức giận.
Cậu thiếu gia đang ngồi trên xe lăn phơi nắng nom tinh xảo xinh xắn như một thiên thần, cậu đang yên tĩnh nhắm mắt, tựa như đang chìm trong giấc ngủ.
Hình Diệp ghé vào bên tai cậu thấp giọng nói: “Tôi sẽ dẫn cậu ra.”
Sau khi hỏi chút ghi chép trị liệu trong viện điều dưỡng và chụp mấy tấm ảnh sinh hoạt mà Lục Minh Trạch muốn có, Hình Diệp rời khỏi viện điều dưỡng và đến thẳng nhà xác.
Thi thể Hình Thước đang đặt trong một chiếc quan tài lạnh. Hình Diệp đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn cái tên Hình Thước ghi bên ngoài quan tài.
Cùng là người chơi, mà Lục Minh Trạch trở thành đạo cụ thì rơi vào trạng thái người thực vật, còn Hình Thước lại bị chẩn đoán đột tử vì bệnh tim.
Phải chăng điều này có nghĩa là, tình trạng mà Hình Thước và Lục Minh Trạch gặp phải hoàn toàn khác biệt, Hình Thước đã chết rồi không?
“Giám đốc Hình, xin hỏi anh muốn gửi thi thể em trai mình bao lâu ạ? Cảnh sát và bệnh viện đều đã đưa ra chứng minh tử vong, tiếp tục để ở đây chúng tôi cũng rất khó xử…” Nhân viên nhà xác nói.
“Chờ thêm một chút thời gian đi.” Hình Diệp thấp giọng nói, âm thanh của anh nhẹ đến mức chính anh cũng suýt nữa không nghe nổi.
Sau khi ra khỏi nhà xác, đến chỗ không người, Hình Diệp dựa vào vách tường vô lực ngồi xuống.
Hai chân anh đã không thể nào gắng gượng để anh đứng thẳng mà đi nữa, anh cần nghỉ ngơi một chút.
Hình Diệp vùi đầu vào đầu gối, dường như hơi lạnh trong nhà xác đang đâm vào tận xương tủy anh, lạnh đến mức cả người anh bất giác run rẩy không kìm được.
_______________