Mã QR Năng Lượng Cao

Quyển 2 - Chương 42: Kết cục bên ngoài




Dù thầy Đinh có nói thật hay không thì Hình Diệp và Tào Thiến đều không thể tấn công anh ta được, lúc này chỉ có thể mượn cư hội hỏi tin tức.

“Tối qua mấy người phát hiện được gì ở phòng thể dục?” Hình Diệp hỏi.

“Địch Huống bảo không thể hoàn toàn tin tưởng cậu, làm gì có ai lại nói thông tin thật cho đối thủ chứ. Hai hôm nay một mặt thì hắn giao thiệp với cậu, mặt khác lại để Quan Lĩnh và Ngô Vũ đi tìm mã QR đặc thù và manh mối. Bây giờ cho dù là video hay bức tranh kia đều chỉ về phía Bạch Nhứ, thế là Địch Huống bèn tiếp xúc qua lại với cô ta.”

Dưới những câu kể của thầy Đinh, Hình Diệp và tào Thiến cũng biết được một mặt khác của câu chuyện.

Bạch Nhứ hoàn toàn không tồi tệ như Hình Diệp miêu tả, khi Địch Huống vạch trần chuyện năm đó, ả ta khóc lóc nói mình bị ép buộc, rằng thì là Lâm Tĩnh Tuyêt sợ để lại chứng cứ nên giao chìa khóa cho ả, ép ả đi hãm hại Liễu Mộ Thanh. Rằng ngày đó ả cũng có mặt ở hiện trường cầu thang, tận mắt nhìn thấy Lâm Tĩnh Tuyết đẩy Liễu Mộ Thanh xuống, còn bảo cha mình phá hỏng camera.

Quả thật là cha Lâm Tĩnh Tuyết đã làm hư camera, Bạch Nhứ không nói sai, ả ta còn ghi âm lại cuộc trò chuyện khi ấy của Lâm Tĩnh Tuyết với cha mình. Khi đó Lâm Tĩnh Tuyết tận mắt chứng kiến cái chết của Liễu Mộ Thanh, tinh thần rất kém, nói năng lộn xộn, trong đoạn ghi âm vẫn cứ khóc lóc nói “Liễu Mộ Thanh chết rồi hu hu hu”, cha Lâm vô cùng quả quyết đáp lời “Con cứ yên tâm, bố sẽ giải quyết chuyện camera”.

Đoạn ghi âm này thành công loại bỏ nghi ngờ của Địch Huống. Hắn tin chắc thứ mình tìm được chính là chân tướng, còn Hình Diệp chỉ đang lừa mình.

Lời giải thích đổi trắng thay đen lần này của Bạch Nhứ có độ tin cậy rất cao, nếu không phải tối qua Hình Diệp và Tào Thiến nhìn thấy linh hồn hai cô nữ sinh và quái vật Bạch Nhứ về đêm hẳn cũng sẽ bị lừa.

“Thật không biết xấu hổ.” Tào Thiến lắc đầu, cô chưa hề nghĩ tới lòng dạ của con người có thể ác độc đến vậy.

Hình Diệp thì không bất ngờ lắm, nếu không có bản lĩnh đó, Bạch Nhứ sao có thể đẩy hết sạch tội lỗi lên người Lâm Tĩnh Tuyết khi tuyến truyện đã rõ ràng đến vậy.

“Nếu anh không tìm được manh mối từ piano trước, chúng ta cũng có thể bị lừa.”

Hình Diệp: “Không, dù có nghe thấy khúc đồng dao chỉm cổ đỏ, Lâm Tĩnh Tuyết hóa thành oán linh bám sau lưng tôi thì Bạch Nhứ cũng có thể bóp méo sự thật. Ả có thể nói Liễu Mộ Thanh là chim cổ đỏ, Lâm Tĩnh Tuyết là chim sẻ, mà ả ta lại là con ruồi chứng kiến hết thảy. Lâm Tĩnh Tuyết là ác quỷ bám sau lưng lệ khí rất mạnh, lại còn khiến người khác bị thương, tôi còn suýt bị bóp cổ chết. Dưới tình huống này, cô sẽ tin một ác ma không thể nói chuyện và hở ra là muốn bóp chết người hay tin một Bạch Nhứ lương thiện xinh đẹp vào ban ngày?”

Tào Thiến im lặng, nếu là cô, nhất định cô sẽ tin vào lời giải thích của Bạch Nhứ.

“Các người phát hiện cái gì trong phòng thể dục?” Hình Diệp hỏi thầy Đinh.

“Bọn tôi tìm được cậu em họ của Liễu Mộ Thanh tên Trương Phi Minh. Cậu ta thế mà cũng là học sinh của ngôi trường này, năm nay học lớp 11. Ngô Vũ phát hiện cứ đến tối cậu ta sẽ chạy ra khỏi ký túc xá giấu thứ gì đó trong phòng thể dục, nên quyết định đến tìm. Hôm qua bọn họ sai tôi đi tìm nhưng tìm không thấy thứ gì, hôm nay lại bảo tôi tiếp tục.” Thầy Đinh không giấu diếm được bất cứ thứ gì.

Lớp 11, tuổi này cũng có thể gọi là thiếu niên.

Cùng họ với dì Trương, chứng tỏ Trương Phi Minh là con trai của cậu Liễu Mộ Thanh, hai năm trước học lớp 9, vẫn chưa vào trường này.

Hình Diệp lướt một vòng các thông tin trong đầu. Cùng học lớp 11 nhưng anh hoàn toàn không biết đến cậu học sinh này, bèn bảo: “Nói thông tin chi tiết về Trương Phi Minh đi.”

Thầy Đinh nói: “Cậu ta học lớp 11/9. Từ 1 đến 2 là lớp chọn, 3 đến 8 là lớp thường, lớp 9 trở đi là lớp năng khiếu. Trương Phi Minh học rất giỏi thư pháp, mỹ thuật và điêu khắc, hai năm trước được đặc biệt tuyển thẳng vào đây. Vào tiết tự học ban ngày cậu ta vẫn luôn ở phòng mỹ thuật, là một nam sinh hơi trầm lặng.”

Mỹ thuật… Lại lần nữa trùng hợp rất khéo với môn học này.

“Các anh có điều tra qua về quan hệ giữa Bạch Nhứ và Trương Phi Minh không?”

“Hả? Giữ họ có quan hệ à?” Thầy Đinh sững sờ, anh ta hoàn toàn không ngờ đến phương diện này.

“Liễu Mộ Thanh, Bạch Nhứ và Trương Phi Minh đều từng học vẽ, chuyện trùng hợp như vậy tôi không tin giữa họ không có quan hệ. Với lại tôi còn cảm thấy, việc Liễu Mộ Thanh mất đầu có liên quan đến Trương Phi Minh.”

Trong khúc đồng dao chim cổ đỏ, cá đã dùng đĩa của mình lấy máu của chim cổ đỏ. Hình Diệp vẫn đang nghĩ ai là cá, ai có thể làm được điều này.

Hiện giờ xem ra Trương Phi Minh đủ điều kiện này.

Liễu Mộ Thanh là con gái một, Trương Phi Minh là em họ có quan hệ vô cùng thân thiết với cô rất có thể sẽ là người đi trông coi linh cữu.

“Tại sao bọn họ lại yên tâm để một mình anh tìm đồ ở đây?” Hình Diệp hỏi: “Tôi không tin họ có thể hoàn toàn tin tưởng anh.”

Thầy Đinh khác với Quan Lĩnh Ngô Vũ, hai người này đã hợp tác lâu với Địch Huống, tiến vào thế giới này dưới hình thức một đội. Còn thầy Đinh gia nhập sau, không tin tưởng anh ta là điều rất bình thường. Nói không chừng Địch Huống đã tìm được chút manh mối hắn cho là mấu chốt, lại không chịu nói cho thầy Đinh.

“Haizzz, cậu nghĩ tôi dễ lắm sao?” Thầy Đinh thở dài: “Với kỹ năng ban đầu này, ai sẽ đồng ý chung đội với tôi chứ? Nhưng thật ra kỹ năng chạy trối chết này cũng tốt, người bình thường sẽ không giết được tôi. Tôi chỉ cần có đồng đội, mặc kệ họ có thật lòng tin tưởng tôi hay không, cũng mặc kệ tôi có nhận được thông tin chính xác không. Chỉ cần bán đứng bạn bè là có thể giữ mệnh, nên nhất định tôi phải có đồng đội, cũng không thể để họ nhìn thấy kỹ năng ban đầu của mình.”

Hình Diệp nói: “Anh nói mình quét mã QR người khác chia sẻ cho nên mới tiến vào trò chơi này, rõ ràng là kẻ bị bán, tại sao lại có Bán bạn cầu vinh?”

“Tôi ăn cắp đề cương luận văn của gã, từ đó gã bắt đầu căm hận tôi. Hôm đó gặp nhau tôi cứ nghĩ là gã đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, ai ngờ… Có thể là vì nguyên nhân này nên tôi vừa tiến vào trò chơi đã có hai kỹ năng này rồi.”

Thật sự là tự làm tự chịu. Dạng người như thầy Đinh sẽ chỉ mãi vùng vẫy giữa bán đứng và bị vứt bỏ, vĩnh viễn không thể qua cửa trò chơi, vĩnh viễn bị nhốt trong này.

“Cho anh một lời khuyên nhé.” Hình Diệp nói: “Nếu tôi là anh, khi muốn hổi cải sửa sai để tìm được đồng đội thật sự, hãy tìm một người nom có vẻ hiền lành và đơn thuần. Ban đầu mới gặp hãy cho họ xem kỹ năng của anh, họ sẽ không tin, nhưng chỉ cần giả vờ đáng thương một chút ít nhất họ cũng sẽ thu nhận anh. Tiếp đó anh tìm một cơ hội để đối thủ giết chết mình, đồng đội sẽ biết anh thà chết chứ không bán đứng họ, như vậy sau khi cảm động họ sẽ coi anh là đồng đội chân chính.”

“Hả?” thầy Đinh khó xử: “Nhưng mà cảm giác tử vong chân thực lắm, tôi…”

“Tùy anh.”

Có vài người dù hiểu rõ phải làm thế nào cũng vĩnh viễn không làm theo, bản tính đã thế rồi.

“Trông coi anh ta đi.”

Hình Diệp dặn dò Tào Thiến nhìn thầy Đinh, còn mình thì đi vào phòng dụng cụ để tìm kiếm. Thầy Đinh là người chơi phục mệnh, khi anh ta lựa chọn tìm kiếm trong phòng thể dục thì nhất định chỗ này có manh mối.

Hình Diệp lấy gương trong túi quần, mở gương ra và nhỏ giọng nói: “Giúp tôi một chút nhé.”

Gương: “Hừ, biết anh không có tôi giúp đỡ thì không được mà.”

Kiêu ngạo xong rồi, Hình Diệp cầm gương chậm rãi di chuyển trong phòng, khi đến một chỗ gương bèn nói: “Đi tìm nơi đó đi, tôi luôn cảm thấy có gì đấy.”

Đó là một thùng đựng bóng bàn, Hình Diệp đổ bóng ra, đoạn trông thấy một mã QR dưới đáy thùng.

“Cậu lợi hại quá!” Hình Diệp ca ngợi. Anh và Tào Thiến lăn lộn trong trường nhiều ngày như vậy mà vẫn không tìm được mã QR nào, nhưng gương lại đúng như cậu đã nói, dù có thành đạo cụ thì vận may vẫn là vô địch.

“Hừ!” Nếu có cơ thể, nhất định gương nhỏ sẽ hỉnh mũi cao thật cao.

Sau khi cảm ơn gương lần nữa, Hình Diệp cất gương đi rồi nói với Tào Thiến đang đứng bên ngoài phòng dụng cụ: “Vào đây một chút.”

Hình Diệp không quét mã QR mà tặng cho cô. Tào Thiến, người từng nói nếu có mã QR sẽ không cho bất cứ ai: “…”

Hình Diệp: “Đừng dùng vẻ mặt đó nhìn tôi, cô cần mã QR hơn tôi đấy. Kỹ năng ban đầu của tôi cô biết rõ mà, còn cần cô bảo vệ để tôi thực hiện nó, với cả tôi đã nhớ mã QR này rồi.”

Câu nói này của anh khá là thèm đòn, tựa như đang nói tôi có tiền lắm không thiếu thứ này đâu.

Tào Thiến chửi thì chửi, tốc độ quét mã QR vẫn rất nhanh.

Sau khi nhận, giới thiệu về mã QR này trong điện thoại như sau: Bóng bàn nhảy nhót, có thể rèn luyện tốc độ phản ứng, là một hoạt động thể thao rất bổ ích.

Hai người không thể nhìn ra rốt cuộc mã QR này có công dụng gì qua giới thiệu, có điều với thân thủ của Tào Thiến, nếu thêm mã QR có thể nói như hổ thêm cánh, chẳng ai có tốc độ sử dụng mã QR vượt qua cô được.

Hai người lật tung phòng dụng cụ thêm lần nữa vẫn không tìm được thứ gì. Trước đó Hình Diệp sử dụng năng lực tiền bạc để sai người theo dõi Ngô Vũ tùy thời báo cáo hành tung. Giờ anh lại bảo người ta đi theo dõi sát sao Quan Lĩnh, hễ có động tĩnh gì anh sẽ biết ngay, dù đi vệ sinh cũng có người đi theo.

Người của Tào Thiến thì nhìn Địch Huống và Bạch Nhứ trên cơ sở tình cảm, sợ hai người trốn trong góc yêu đương vào giờ nghỉ, nên giúp Tào Thiến theo dõi thật sát.

Mặc dù số người ít, thân cô thế yếu, nhưng Hình Diệp và Tào Thiến thắng ở có tiền tùy hứng, cũng lợi dụng đầy đủ nhân tố hoàn cảnh để đè ép đối thủ chặt chẽ.

Lúc này, bốn người đang được theo dõi đang ở một chỗ cách xa phòng thể dục, Hình Diệp có một khoảng thời gian rất lớn để tìm đồ. Anh suy nghĩ một chút rồi lần nữa gửi tin nhắn vào group chat: [Tao nghi ngờ thằng Trương Phi Minh ở lớp 11/9 kia đang muốn cướp bạn gái Tằng Tĩnh Nhu của tao, giúp tao coi chừng nó, nhớ bí mật quan sát, sẽ được thưởng lớn.]

Trong group vang lên một loạt tin nhắn cảm tạ kim chủ, nguyện làm trâu làm ngựa cho Hình Diệp.

Dù đang mượn lợi ích từ tiền bạc, nhưng đồng thời trong lòng Tào Thiến vẫn thấy ghen tị, nói: “Anh còn tiền không? Mấy hôm nay vung hơn triệu tệ rồi đúng không?”

Hình Diệp liếc cô một cái, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cha mình: Bố ơi con hết tiền rồi.

Cha Hình: Tôi là trợ lý của chủ tịch HÌnh, ngài ấy đang họp. Tôi chỉ có quyền chuyển một triệu, đã chuyển khoản cho cậu. Nếu không đủ thì sau đó tôi sẽ chuyển lời cho chủ tịch Hình.

Hình Diệp: Không cần đâu, đủ rồi.

Tào Thiến: “…”

Cô đã tự mình cảm nhận được cái gì gọi là căm thù bọn nhà giàu rồi!

Hình Diệp nhìn thầy Đinh nói: “Chúng ta không có ý muốn tấn công, không thể nào sử dụng kỹ năng ban đầu và mã QR, nhưng đánh ngất anh ta là vấn đề không lớn đúng không?”

Tào Thiến: “Vừa thấy anh ta tôi đã hết cách giơ vật nặng lên, rất khó đánh ngất.”

“Tôi cũng thế, có điều có thể dùng đạo cụ.”

Hình Diệp lấy hai cái côn điện trong ba lô ra đưa cho Tào Thiến một cái: “Đây là thứ tôi mua lại của bảo vệ, không phải là vật phẩm thuộc về người chơi, cô xem có dùng được không?”

“Đừng đừng đừng!” Thầy Đinh bắt đầu điên cuồng giãy giụa.

Xem ra là có thể dùng, Hình Diệp nói với thầy Đinh: “Đánh ngất anh là vì tốt cho anh thôi, anh còn cần tiếp tục ở lại trong đội của Địch Huống. Anh phải thể hiện quyết tâm bất khuất thề sống thề chết, nói mình bị đạp nát điện thoại, bị đánh ngất xỉu cũng kiên quyết không để lộ nửa phần tin tức cho tôi. Như cậy có thể tiếp tục phát triển tình cảm giữa anh và đồng đội đấy. Ra tay đi!”

Câu nói sau cùng là dành cho tào Thiến, Tào Thiến đánh ngất thầy Đinh, hài lòng gật đầu: “Rất có tác dụng, sử dụng trong chiến đấu có thể sẽ có hiệu quả.”

Kiềm chế tất cả kỹ năng và mã QR là năng lực của đố phương, nhưng không cách nào có hạn chết với đồ vật trong thế giới trò chơi, hoàn cảnh cũng là nhân tố khắc chế kẻ địch.

Hai người lật tung phòng thể dục, thậm chí Tào Thiến còn rút lưới cầu lông và khung bóng rổ nhưng vẫn không phát hiện gì. Hình Diệp tập trung nghiên cứu mấy tấm hình Tào Thiến chuyển tiếp cho mình, anh chú ý Quan Lĩnh Và Ngô Vũ không ngừng nhặt bóng rổ, mà giữa trưa Địch Huống cũng chơi bóng rồ.

“Lần lượt cầm bóng rổ lên xem.” Hình Diệp nói.

Hai người lật nắp thùng đựng bóng rổ lên cẩn thận xem xét. Lúc cầm một quả bóng nào đó, đột nhiên Hình Diệp nói: “Quả này có trọng lượng khác với những quả khác.”

Tào Thiến ước lượng một chút. Quá nhẹ, giống như lông vũ, cô không phân rõ được giữa cọng lông A và B cái nào nhẹ hơn.

Hình Diệp ôm quả bóng rổ nhíu mày, trong túi quần anh có một con dao gọt trái cây mua ở cửa hàng, mấy dụng cụ nho nhỏ này anh luôn chuẩn bị rất đầy đủ. Dùng sức của anh không thể đâm thủng bóng rổ bằng một con dao gọt trái cây, nhưng Tào Thiến có thể. Cô đâm mạnh một cái, nhưng con dao không chui vào trong quả bóng. Lại dùng sức vạch một đường, một sợi tóc màu đen rơi ra.

Tào Thiến càng cẩn thận hơn, cô rạch mở bóng rổ từng chút từng chút một, cuối cùng phát hiện bên trong quả bóng bao lấy một cái đầu người, là mặt của Liễu Mộ Thanh.

“Sao lại thế?” Tào Thiến rất khó hiểu.

Hình Diệp bóp bóp: “Đây không phải là đầu người thật, nhưng làm lại rất thật.”

Tào Thiến nhìn kỹ, phát hiện đầu người đúng là giả, nhưng tóc là thật. Từng sợi tóc được người ta cấy tỉ mỉ từng sợi từng sợi, làn da không biết làm bằng chất liệu gì, có lẽ cũng là da thật.

“Có phải mấy người Địch Huống cho rằng đây chính là đầu mà Liễu Mộ Thanh cần không?” Tào Thiến hỏi.

“Có thể đến Liễu Mộ Thanh cũng cảm thấy như vậy. Hẳn cô còn nhớ trước khi đàn khúc an hồn, suy nghĩ của cô ấy cực kỳ hỗn loạn, rất dễ lừa gạt. Mãi đến khi Lâm Tĩnh Tuyết xuất hiện cô ấy mới thoáng khôi phục bình thường. Mà đầu người nhảy trong hành lang ngày đó mặc dù có mặt của cô ấy, nhưng Liễu Mộ Thanh lại nói không phải mình, hẳn chỉ là một hư ảnh, chỉ có thể tồn tại trong dị không gian.”

Tào Thiến: “Nếu chúng ta không chứng kiến quan hệ của Lâm Tĩnh Tuyết và Liễu Mộ Thanh, cứ tùy tiện giao đầu người này cho cô ấy thì sẽ ra sao?”

Hình Diệp nặng nề nói: “Đương nhiên là dưới sự giúp đỡ của Bạch Nhứ lương thiện, người chơi tìm được đầu người, siêu độ Liễu Mộ Thanh, hoàn thành một một bộ phận nhiệm vụ tìm đồ trong trường. Lại giúp đỡ Bạch Nhứ và Trương Phi Minh diệt trừ oán linh Lâm Tĩnh Tuyết, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Làm như thế, chân tướng sẽ vĩnh viễn bị vùi lấp, Lâm Tĩnh Tuyết hồn bay phách tán, linh hồn Liễu Mộ Thanh ngơ ngác không thể nào tỉnh táo, quái vật Bạch Nhứ ở tầng hai ký túc xá nữ thoát khỏi trừng phạt. Mà một khi Liễu Mộ Thanh đã bị siêu độ, dì Trương chỉ dựa vào một bức tranh không có con gái trợ giúp sẽ không thể nào áp chế quái vật Bạch Nhứ, sẽ giống như những quản lý khác, hoặc điên hoặc bị giết.

Còn mấy ngày nữa là thi đại học, sau khi thi xong Bạch Nhứ có được trí tuệ và tài năng của Liễu Mộ Thanh sẽ thoát khỏi ngôi trường này, tiến vào xã hội, từ đây rốt cuộc không còn ai có thể chế ngự được con quái vật này.

Kết cục mà Địch Huống đạt được, nhìn bề ngoài tốt đẹp vậy đấy, nhưng chân tướng lại khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Tào Thiến xoa xoa cánh tay: “Tại sao thế giới này lại phức tạp đến thế? Chỉ đơn gian qua cửa hoàn thành nhiệm vụ không được ư?”

Hình Diệp: “Bởi vì hiện thực rất phức tạp, thứ mắt nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng, phải dùng trái tim để tìm.”

Thiếu niên ôm đầu chạy trong đêm trăng non nhất định chính là Trương Phi Minh, chứng tỏ người làm ra cái đầu này là cậu ta, cậu ta biết chuyện này. Vậy, tại sao cậu ta phải làm thế? Liễu Mộ Thanh là chị Trương Phi Minh, cậu ta đang nối giáo cho giặc sao?

Còn ba tiếng nữa là đến tối, trước đó cần điều tra Trương Phi Minh một chút,

Thời gian cấp bách, Hình Diệp không thèm để ý đến vấn đề hình tượng vốn có trong trường của mình nữa, dù sao thứ đó cũng sớm mất rồi. Anh gửi tin nhắn cho đàn em ở lớp 11/9 của mình, để họ chặn Trương Phi Minh trong nhà vệ sinh nam ở tầng một, cũng treo biển đang sửa chữa trước nhà vệ sinh.

“Đi, chúng ta đi bắ nạt bạn nào.” Hình Diệp xoa xoa nắm đấm.

Tào Thiến: “Sao tôi cảm thấy anh đang hưng phấn nhỉ?”

“Có hả?” Hình Diệp rút tấm gương trước ngực ra soi mặt, dường như trong nụ cười của anh hàm chứa nét thích thủ của một kẻ trẻ tuổi nghịchh ngợm.

Tào Thiến: “…”

Cô xoa xoa mắt thật mạnh, hoài nghi mình hoa mắt rồi. Hình Diệp, cao to khỏe khoắn, trí thông minh ngời ngời áp đảo người phàm, luôn đứng ở góc nhìn thượng đế để nhìn thế giới, lại đột nhiên rút một chiếc gương trang điểm trong túi áo? Lại còn là kiểu gương nho nhỏ xinh xẻo, bên trên thêu hoa.

“G… Gương?” Tào Thiến chỉ vào gương nhỏi.

Hình Diệp bình tĩnh cất gương vào túi, dùng giọng điệu cảnh cáo nói với Tào Thiến: “Không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tào Thiến: “…À.”