“Đó là cái gì?” Tào Thiến nhìn tấm thẻ trong suốt biến mất trong điện thoại của Hình Diệp.
“Mã QR đặc thù hệ thống thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, và thêm 5000 điểm.”
“Gì cơ?” Tào Thiến kinh ngạc đến mức bật thốt tiếng địa phương.
“Cô chưa từng thấy bao giờ ư? Cũng chưa thấy người chơi phục mệnh nào được như vậy?” Hình Diệp cảm thấy kỳ lạ. Gương đã từng nói mình ngắt một đóa hoa đưa cho cô bé nọ là nhận được 5000 điểm, Lý Hồng cũng có hơn 30 nghìn điểm, giống như điểm tích lũy đối với người chơi phục mệnh là một chuyện rất đơn giản.
“Anh biết để có được 5000 điểm khó đến thế nào không?” Rõ ràng Tào Thiến hơi hoảng loạn: “Lần trước đưa khúc phổ cho Tằng Tĩnh Nhu và nhận được 2000 điểm tôi đã thấy kỳ lạ lắm, điểm nào dễ kiếm đến vậy. Nếu như thật sự dễ thì người chơi cần gì phải tự giết lẫn nhau, chỉ cần miệt mài cố gắng làm nhiệm vụ là đủ rồi. Giết một người chơi tối đa chỉ kiếm được 1000 điểm, nộp một khúc phổ đã có 2000, thoải mái xiết bao.”
“Tiến độ trò chơi của chúng ta đang là 1.25/7, nộp lên hết vật phẩm sẽ nhận được 14 nghìn điểm, dù chia cho hai người cũng khá nhiều, dường như cũng dễ dàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần qua mấy thế giới là sẽ có được 50 nghìn điểm trở thành người chơi cao cấp. Mà nếu chuyển điểm sang nhân dân tệ với tỉ lệ 1:100 lập tức sẽ có 20 nghìn tệ, đối với người bình thường đây là một khoản thu nhập khá cao.”
Có vấn đề, có vấn đề rất lớn.
Hình Diệp vừa nói vừa mở điện thoại ra xem xét mã QR “Khúc an hồn” vừa nhận được. Miêu tả trên điện thoại hoàn toàn khác với trước đó: “Khúc an hồn” là loại mã QR có hiệu quả với vong linh NPC và vong linh bình thường, thời gian nửa tiếng. Đây là mã QR trì hoãn rất quý hiếm, nhưng khác với mã QR trì hoãn bình thường ở chỗ là nó có thể sử dụng chồng lên nhau.
Mã QR quý giá, khá giống với thẻ SSR trong trò chơi rút thẻ, hiệu quả cũng khá mạnh. Đồng thời nó có thể sử dụng chồng chất, ngay cả hiệu quả cũng không che giấu, giải thích vô cùng kỹ càng, có thể phá vỡ nhận thức của người chơi với mã QR đặc thù.
“Có phải… Các người đã… Quên… Tôi còn ở đây?” Lúc Hình Diệp và Tào Thiến đang nghi ngờ về mã QR và điểm tích lũy, rốt cuộc đầu người Liễu Mộ Thanh không chịu được việc bị coi nhẹ nữa, cô nhảy dựng lên khiến máu văng tung tóe trên cơ thể hai người.
Hình Diệp: “….”
Trước đó đầu người còn hiền lành đến vậy nên hai người vẫn tưởng đã bị chế ngự, chẳng lẽ cô chỉ dịu dàng với Lâm Tĩnh Tuyết thôi sao? Anh lau mặt nói với đầu người: “Kỳ hạn ba ngày còn chưa đến đâu Liễu Mộ Thanh à, vả lại chúng tôi không có manh mối. Cô ngã chết ở cầu thang, thi thể vẫn hoàn hảo, vậy đầu cô đã đi đâu?”
Lúc này nom Liễu Mộ Thanh không dữ dằn như mấy ngày trước, nhưng đó chỉ là khi đối mặt với Lâm Tĩnh Tuyết – người cũng là âm hồn như mình. Giữ các oán linh dễ nói dễ thương lượng, nhưng đối với con người thì chưa hẳn, cô vẫn còn nhớ câu nói khác loài thì khác suy nghĩ.
“Ai cần cậu lo, tìm đầu người cho tôi đi! Nếu không sẽ cắn chết mấy người!” Liễu Mộ Thanh dữ tợn nhe hàm răng trắng hếu.
Đúng là trở mặt không quen biết, Hình Diệp nghĩ. Anh nhanh chóng click trong điện thoại khởi động kỹ năng ban đầu – Bút vẽ lại.
Anh có hai kỹ năng là Mắt ấn tượng và Bút vẽ lại, Mắt ấn tượng có thể ghi nhớ 50% những gì đã nhìn thấy, với Hình Diệp thì xem ra năng lực này không có tác dụng gì vì anh không cần khởi động kỹ năng là có thể ghi nhớ trăm phần trăm. Bút vẽ lại thì rất lợi hại, nó có thể vẽ lại những thứ bản thân đã từng thấy và nhớ kỹ, cũng trao cho nó một nửa công hiệu của đồ vật gốc.
Điểm trước đó của anh ít đến đáng thương, chỉ có 200 điểm, sau khi thử nghiệm hai lần sẽ bị cho thẳng về thế giới người mới. Về sau anh nhận được thêm 500 điểm nhưng cũng không dư dả lắm, hiện giờ thoáng cái đã nhận được 5000 điểm, coi như một đêm chợt giàu. Có lẽ Hình Diệp có thể thử kỹ năng thêm mấy lần.
Thứ anh chọn để thử Bút vẽ lại đầu tiên chính là mã QR “Khúc an hồn” vừa nhìn thấy.
Sau khi click vào mục trừ 50 điểm sử dụng kỹ năng, trong tay Hình Diệp xuất hiện một cây bút trong suốt. Anh vẽ mã QR trên không trung dựa vào những gì ghi nhớ. Trong giây phút cầm bút, Hình Diệp đã hiểu rõ được thông tin ẩn giấu trong kỹ năng này, đây là thứ hệ thống tuyệt đối không nói cho Hình Diệp, chỉ có khi dùng và nối liền với kỹ năng mới hiểu được.
Thứ nhất, đúng là Bút vẽ lại có thể trao cho người dùng một nửa công hiệu của đồ vật gốc, nhưng chỉ giới hạn trong 2D. Ví dụ Hình Diệp sử dụng kỹ năng để miêu tả một bức tranh nổi tiếng trong thế giới trò chơi, vậy khi cầm bức tranh đó đi đấu giá sẽ bán được với nửa giá so với tranh thật. Nhưng nếu anh vẽ tranh trên bàn vẽ ở thế giới thật thì chỉ vẽ được một bức tranh bình thường, không hề có tác dụng gì cả.
Thứ hai, khi sử dụng mã QR Bút vẽ lại, nhất định phải dùng ngay lập tức. Sau khi vẽ thành công trong không trung, mã QR sẽ lập tức hiện ra và phát huy tác dụng, không cần dùng điện thoạt quét mã khởi động, càng không thể nào lưu giữ được. Nói cách khác, nếu Hình Diệp muốn dùng Bút vẽ lại để chiến đấu thì nhất định phải vẽ trong khi đang đánh nhau, hơn nữa lúc sử dụng kỹ năng không thể di chuyển. Nếu tốc độ của đối thủ nhanh, có lẽ anh vừa vẽ được một nét thì đã bị giết.
Thứ ba, Bút vẽ lại thuộc về kỹ năng ban đầu và mã QR đặc thù vẽ ra sẽ không bị giới hạn bởi sự trì hoãn không thể chồng lặp. Bởi vì xét đến cùng thứ Hình Diệp vẽ ra chỉ là thứ bắt chước chứ không phải là mã QR thật sự. Giả dụ như sau khi cô Lý sử dụng mã QR khống chế cảm xúc con người sẽ không thể nào sử dụng những mã QR khác, nhưng Bút vẽ lại sẽ không bị giới hạn như vậy. Chỉ cần đủ điểm tích lũy, tốc độ vẽ nhanh và đối thủ cho Hình Diệp đủ thời gian, về lý thuyết anh có thể sử dụng vô số mã QR đặc thù trong một lần.
Ba giải thích liên quan đến năng lực chính là ngưỡng mộ đối với việc Hình Diệp phá vỡ quy tắc của trò chơi để lén vào đây, cũng là khiêu chiến với anh. Bút vẽ lại mang ý nghĩa Hình Diệp nhất định phải hoàn toàn tin tưởng vào đồng đội của mình mới toàn tâm toàn ý sử dụng kỹ năng ban đầu trong khi chiến đấu, một khi bị cắt ngang giữa chừng bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển. Điểm vẫn bị trừ như thường, mã QR không còn.
“Thì ra là thế.” Hình Diệp hiểu rõ.
Hệ thống hết sức công nhận năng lực của Hình Diệp, tương tự, nó cũng thấy rõ nhược điểm của anh.
Trò chơi khiêu chiến vận mệnh lộ ra nụ cười ác ý hỏi Hình Diệp, anh có thể tin tưởng người khác ư? Giao tính mạng vào tay đồng đội ư? Một người kiên cường, luôn cố gắng khống chế hết thảy mọi thứ như anh có thể yếu ớt mà mạnh mẽ được ư?
Mạnh mẽ đến mức có thể một người phân định thắng thua, yếu ớt đến mức có thể để đồng đội một chiêu giết người.
Hệ thống muốn để Hình Diệp – một người không thể tin được người khác nhất giao phó tính mạng của mình cho đồng bạn, nếu không sẽ không thể nào phát huy được sức mạnh lớn nhất của mình.
Nét bút cuối cùng được vẽ thành công, mã QR màu trắng đen trong không trung tỏa ánh sáng hóa thành từng nốt nhạc, một “Khúc an hồn” giảm nửa công dụng vang lên trong tầng ba.
Thời gian mười lăm phút.
“Đây là năng lực gì?” Tào Thiến cảm thấy sau khi quen biết với Hình Diệp, hết thảy những thứ anh làm đều đang khiêu chiến hiểu biết thông thường của mình.
“Năng lực gì à?” Hình Diệp lạnh lùng nói: “Là năng lực có thể khiến tôi thành công, cũng có thể hủy hoại tôi.”
Trong tiếng ca chầm chậm bình thản của “Khúc an hồn”, đầu người trở nên rất bình tĩnh. Hình Diệp bèn hỏi: “Liễu Mộ Thanh, đầu cô bị mất thế nào vậy?”
Nét dữ tợn trên mặt Liễu Mộ Thanh đã biến mất, chỉ còn nụ cười ấm áp: “Cảm ơn cậu đã đưa Lâm Tĩnh Tuyết đến gặp tôi, một điều tiếc nuối của tôi đã được loại bỏ rồi. Trước khi chết tôi còn một điều nuối tiếc nữa, ấy là tôi biết Lâm Tĩnh Tuyết sẽ không hại tôi, nên tôi muốn tìm được kẻ thật sự đã hãm hại mình. Lâm Tĩnh Tuyết không biết tại sao tôi lại té ngã, nhưng tôi biết rõ. Hôm ấy đế đôi giày tôi đi bị kẻ khác bôi dầu trơn. Tôi đang cầm hành lý xuống tầng nên không để ý đến chuyện này, huống hồ đế giày giẫm phải vết bẩn là chuyện rất bình thường, chỉ cần đi đường cẩn thận một chút sẽ không sao. Nhưng đúng lúc đi xuống, tôi nhìn thấy Lâm Tĩnh Tuyết và Bạch Nhứ khoác tay nhau lên tầng. Hình như Lâm Tĩnh Tuyết muốn nói gì đó, Bạch Nhứ lại kéo cậu ấy một cái nên cậu ấy không mở miệng. Khi sượt qua người cô ấy, chân Bạch Nhứ thoáng trượt một cái giẫm lên dây giày Lâm Tĩnh Tuyết, Lâm Tĩnh Tuyết bèn lảo đảo đụng phải tôi. Lúc đó đế giày của tôi rất trơn, nên mới không khống chế được mà ngã xuống lầu. Có lẽ kẻ ra tay cũng không ngờ chuyện lại trùng hợp đến mức tôi ngã gãy cổ mà chết. Hẳn kẻ đó chỉ muốn giậu đổ bìm leo để tôi té ngã mà xấu hổ thôi.”
“Lâm Tĩnh Tuyết đang hoảng hốt không phát hiện ra được động tác của Bạch Nhứ, dù sao đó cũng là chuyện xảy ra ở dưới chân. Cậu ấy chỉ cho rằng mình bất cẩn đụng phải tôi. Về sau cậu ấy mắc bệnh trầm cảm vì tự trách, từ đầu đến cuối Lâm Tĩnh Tuyết đều cảm thấy bản thân mình vô ý hại chết tôi. Còn về camera, vốn nó không phải không hoạt động, mà là cha Lâm Tĩnh Tuyết mua chuộc hiệu trưởng hủy đi chứng cứ. Bởi vì lúc đó góc camera không quay được dưới chân, chẳng qua chỉ quay được cảnh khi sượt qua nhau Lâm Tĩnh Tuyết đã va vào tôi, nếu vậy rất có thể cậu ấy sẽ bị khởi tố vì tội cố ý gây thương tích. Chính cậu ấy còn không hiểu rõ tại sao mình lại bước đi không vững, vì vậy cha cậu ấy mới có thể ra hạ sách này.”
Hóa ra còn có một lớp chân tướng không ai biết như vậy. Dù sao Tằng Tĩnh Nhu cũng là người ngoài, hai năm trước vẫn còn là một đứa trẻ. Chuyện này người nhà sẽ không nói cho cô, nên cô vẫn cho rằng chị gái mình không va phải Liễu Mộ Thanh, là Liễu Mộ Thanh tự bước hụt mà thôi.
Bạch Nhứ… Cô ta thật sự độc ác.
“Vẫn chưa hết,” đầu người lại nói: “Đúng là Lâm Tĩnh Tuyết bị trầm cảm, nhưng bệnh của cậu ấy chưa đến mức phải tự sát, là có người bên cạnh xúi giục tự tử. Bạch Nhứ không ngờ tôi lại chết, nên ả sợ khi Lâm Tĩnh Tuyết khôi phục bình thường sẽ nhớ đến hành động ngày đó của mình. Hai người là bạn thân, nên ả không ngừng dùng ngôn ngữ ám chỉ Lâm Tĩnh Tuyết tự tử. Ví dụ, chẳng có ai trên thế giới này hiểu cậu; cái trường học chết tiệt này chẳng còn gì đáng lưu luyến; hình như bố mẹ cậu hơi quá đáng, họ vốn không quan tâm cậu, nếu có một đứa con trai có lẽ đã không cần cậu nữa rồi; tại sao thầy cô và bạn bè đều nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn tội phạm giết người, rõ ràng cậu không cố ý, chỉ trượt chân mà thôi; may là video camera bị hỏng, nếu không thì sẽ không dễ xử lý đâu; tớ biết cậu trượt chân va phải người ta nhưng tớ không nói đâu, vì chúng ta là bạn bè mà. Đủ những câu từ na ná như vậy, lấy danh nghĩa quan tâm đã đẩy Lâm Tĩnh Tuyết vốn mắc bệnh nặng vào đường cùng.”
“Quá ác độc.” Tào Thiến nói.
Chỉ là một nữ sinh trung học, thế mà sâu trong lòng lại đen tối đến vậy. Chuyện này chẳng ai phát hiện, dù có báo cảnh sát cũng không có đủ chứng cứ, không thể nào phạt ả ta được.
Thời gian mười lăm phút có tác dụng vẫn chưa hết, Liễu Mộ Thanh tiếp tục nói: “Không có ai táng tận lương tâm mà không bị ảnh hưởng, chính vì vậy Bạch Nhứ cũng chịu áp lực rất lớn. Hành động ghen tị của ả liên tiếp hại chết hai người, ban ngày ả ta tẩy não mình, nói với bản thân mình rằng hết thảy đều đáng giá. Nhưng khi màn đêm buông xuống, ả ta bắt đầu mộng du. Mỗi đêm ả sẽ ra khỏi phòng học lấy bức tranh năm đó không được chọn để treo lên hành lang, giống như đang trưng bày tác phẩm của mình. Đó là bức tranh năm đó ả ta bại bởi tôi trong cuộc triển lãm tranh của học sinh cấp ba toàn quốc. Người nhận giải có thể được cộng thêm hai mươi điểm trong kỳ thi đại học, một trường học chỉ có thể chọn một bức tranh dự thi. Ả ta tốn công sức ba tháng vẽ “Mona Lisa mỉm cười”, nhưng bị giáo viên đánh giá rằng đôi mắt của người trong tranh vô thần không có linh khí, nên thất bại dưới tranh thủy mặc của tôi. Tranh tôi vẽ được đưa đi tham dự triển lãm và nhận giải, từ đó về sau ả ta mắc căn bệnh ghen tị này. Lúc không có ai, Bạch Nhứ sẽ cắn nát ngón tay rồi bôi máu của mình lên tranh, khiến thoạt nhìn Mona Lisa giống như đang chảy máu mắt.”
“Ý của cô là Bạch Nhứ bị điên rồi ư? Cô ta tự tẩy não mình, ban ngày quên chuyện mình đã làm, ban đêm lại xuất hiện nổi điên trong hành lang?” Hình Diệp hỏi.
“Chỉ nổi điên thôi thì sao có thể làm cho cả tòa ký túc nữ ngủ say? Tôi không khẳng định được bây giờ Bạch Nhứ đã là cái gì, dù sao cũng chẳng phải người. Đầu tôi cũng bị ả dùng cách nào đó lấy đi…” Liễu Mộ Thanh lắc đầu: “Tôi vẫn luôn tìm trong tòa nhà này, nhưng chỉ có thể hoạt động ở tầng ba tầng bốn, không thể nào xuống tầng hai.”
Tào Thiến giẫm chân xuống cầu thang rồi gật đầu với Hình Diệp: “Chúng ta có thể xuống dưới.”
“Bây giờ cái đầu cô đang dùng là của ai?” Hình Diệp không xuống dưới ngay: “Khuôn mặt này không hề khác với mặt cô.”
“Hình như thứ tôi bị lấy đi không phải là đầu, mà là não.” Đột nhiên đầu người nói: “Lạ thật, tại sao tôi lại cảm thấy thứ bị mất là đầu nhỉ? Rõ ràng là não mà…”
Đang lúc nói chuyện, trên trán của đầu người xuất hiện một khe nhỏ, Hình Diệp bèn ôm lấy đầu mở bung đỉnh ra, bên trong đầy những máu tươi, mà sau khi đổ ra nó trở nên trống rỗng.
Tào Thiến: “…”
Cô sắp nôn ra đến nơi rồi.
Hình Diệp đắp kín đỉnh đầu Liễu Mộ Thanh lại, lúc này “Khúc an hồn” bản lậu cũng sắp mất đi hiệu lực. Hình Diệp suy nghĩ một chút, đoạn sử dụng Bút vẽ lại thêm lần nữa để vẽ cho Liễu Mộ Thanh thêm một mã QR, khiến cô có thể tỉnh táo một chút.
Liễu Mộ Thanh vì mất não mà ký ức bị khống chế rơi vào trạng thái hỗn loạn. Chỉ có sau khi sử dụng mã QR lấy được từ chiếc piano kia, siêu độ Lâm Tĩnh Tuyết và đạt được “Khúc an hồn” mới có thể để Liễu Mộ Thanh tạm thời khôi phục bình thường, nói ra chân tướng. Nhưng siêu độ Lâm Tĩnh Tuyết chỉ là nhiệm vụ chi nhánh, hẳn không ảnh hưởng đến tuyến nội dung chính, vậy chuyện này là sao?
Hình Diệp nhíu mày nghĩ một chốc, rốt cuộc cũng xác định dưới thao tác của mình, câu chuyện đã đi theo một ngã rẽ khác. Tuyến nội dung trò chơi thật sự thiết kế không phải thế này, lúc đầu chỉ là tìm đồ trong trường học chứ không có ai yêu cầu anh phát hiện chân tướng. Lúc Hình Diệp đi theo con đường tìm hiểu chân tướng này, kịch bản và câu chuyện đã nảy sinh biến hóa, nhiệm vụ cũng theo đó mà thay đổi, điểm cũng biến hóa theo.
Giống như vận mệnh, khi lựa chọn con đường khác nhau, điểm cuối và những thứ thu hoạch được dọc đường cũng hoàn toàn khác biệt.
“Có lẽ tôi đã tăng độ khó trò chơi rồi.” Hình Diệp vừa xuống tầng vừa nói với Tào Thiến: “Hình thức đơn giản của trò chơi là sau khi nhận nhiệm vụ, chúng ta sẽ lấy đầu người mà thiếu niên kia ôm trong ngực đưa cho Liễu Mộ Thanh đang ở trạng thái khống chế, cô ấy sẽ không nhận ra mà nhận đầu người sau đó biến mất, hoàn thành một nhiệm vụ tìm đồ. Mà hẳn câu chuyện này cũng có con đường khác, phòng 404 là manh mối nhận được sau khi tôi đập piano, nhưng quả thật nếu bàn lại, phòng trong ký túc xá của Tằng Tĩnh Nhu cũng là 404, có điều bảng số phòng bị ép thay đổi thành 405. Đi theo tuyến đường này, chúng ta sẽ không thể nào khai thác được hành động của Bạch Nhứ, có thể sẽ đạt được một kết cục khác.”
“Kết cục thế nào?”
“Ở bề ngoài, Liễu Mộ Thanh dùng thủ đoạn hèn hạ khiến Bạch Nhứ không được chọn, để ả ta hoảng hốt tinh thần, ban đêm sẽ mộng du treo bức tranh kia ngoài hành lang ký túc xá. Lâm Tĩnh Tuyết và Liễu Mộ Thanh đấu với nhau khiến hai bên tổn hại, Bạch Nhứ là người vô tội, chúng ta sẽ dùng cách ả cung cấp để siêu độ hai người kia, hãm hại Tằng Tĩnh Nhu. Chân tướng bị vùi lấp, bệnh của Bạch Nhứ được chữa khỏi, cuối cùng trở thành người cuối cùng được lợi.”
“Tại sao có thể như vậy được?” Tào Thiến khó hiểu: “Tại sao một trò chơi lại phức tạp đến thế?”
“Cô còn coi đây chỉ là trò chơi ư?” Hình Diệp nghiêm túc nói: “Thứ chúng ta tham gia là trò chơi khiêu chiến vận mệnh, những thứ này… Toàn bộ đều là vận mệnh chân thực, mỗi lựa chọn người chơi thực hiện đều sẽ chi phối tương lai của một thế giới.”
______________________