Tào Thiến nguýt Hình Diệp, sau đó yên lặng lấy khăn tay ra dịu dàng lau nước mắt cho Tằng Tĩnh Nhu. Lúc này bóng ma kia mới khôi phục dáng vẻ hung tàn ác độc trước đó, dùng vẻ mặt chứng minh mình là ác quỷ.
Hình Diệp không muốn để ý, anh muốn nối liền toàn bộ mọi chuyện.
“Ai giết chim cổ đỏ” là một manh mối, tương ứng với chim cổ đỏ là Liễu Mộ Thanh. Cô ưu tú xinh đẹp, cũng cạnh tranh công bằng với Lâm Tĩnh Tuyết, vốn không phải là chuyện gì lớn. Tiếc là kẻ xấu, cũng chính là chim sẻ thật sự vì lòng ghen ghét đáng sợ của mình đã lấy chiếc đồng hồ đắt đỏ của Lâm Tĩnh Tuyết, giá họa cho Lâm Mộ Thanh. Trong chuyện này phải nhắc đến đám chim chóc trong bài đồng dao, thái độ ban đầu của chúng là lạnh lùng. Ruồi trơ mắt nhìn chim cổ đỏ chết, thậm chí cá còn lấy máu của nó. Nhưng đột nhiên mọi chuyện thay đổi, chim chóc bắt đầu khóc than cho chim cổ đỏ, bi thương tột cùng, đồng thời muốn lần sau xét xử chim sẻ trên tòa án chim.
Điều này tương ứng với việc khi Liễu Mộ Thanh bị vu oan hãm hại trộm đồ, học sinh toàn trường lạnh lùng cho rằng cô có tội. Liễu Mộ Thanh nghèo nhưng xuất sắc, xuất sắc đến mức làm cho người ta ghen tị, cái nghèo của cô lại khiến người ta kỳ thị, mượn cơ hội này chà đạp tôn nghiêm của cô.
Liễu Mộ Thanh bị tra tấn tâm lý khiến tinh thần hoảng hốt, không biết lúc đến cầu thang có chuyện gì mà ngã cầu thang chết. Sau đó đám chim chóc, tức học sinh toàn trường phát hiện hành động của mình đã hại chết một người, họ tự trách và đau khổ, để rồi chuyển dời cảm xúc lên người Lâm Tĩnh Tuyết.
Là cô ta đã hại chết Liễu Mộ Thanh, là lỗi của cô ta, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Chỉ cần nghĩ như vậy cảm giác tội ác của mỗi người có thể giảm bớt. Thế là đám chim chóc bắt đầu khóc than cho chim cổ đỏ chết oan, cũng quyết định xét xử chim sẻ. Có điều Lâm Tĩnh Tuyết không phải là chim sẻ thật sự, nhưng hai việc cha cô báo cảnh sát và Liễu Mộ Thanh chết trước mặt mình cũng khiến tâm lý cô chịu áp lực rất lớn. Một học sinh mới học lớp mười có thể chịu được loại áp lực này sao?
Đáp án là không thể.
Đúng lúc đó cô lại có tiền, mua được thuốc độc cũng chẳng phải là việc khó.
Chim sẻ thật sự – kẻ gây ra cái chết thảm của hai nữ sinh vẫn còn sống, là kẻ tiến vào phòng thay đồ đầu tiên trong video.
Sau khi giải quyết chim cổ đỏ và phòng 404 lại xuất hiện một bí ẩn mới. Dựa theo suy luận hiện giờ, đầu người trong ký túc xá nữ hẳn là Liễu Mộ Thanh. Cô ngã chết, hẳn thi thể phải được bảo vệ hoàn chỉnh, tại sao phải tìm đầu? Phải chăng Mona Lisa khóc và thiếu niên ôm đầu có liên quan đến đầu người?
Trước khi chết, tại sao Lâm Tĩnh Tuyết lại biết lưu lại tin tức về chim cổ đỏ? Người để lại khúc phổ bị sai kia hẳn là cô, nó đã bị Tào Thiến lấy rồi.
Còn hiệu trưởng thì sao? Ông ta có tác dụng gì trong chuyện này? Ngày đó sau khi nghe nói Hình Diệp đập đàn, ông ta đề nghị nếu anh gặp được vấn đề thì đến phòng chờ trong tòa giáo vụ, chỉ rõ phòng 404 cho Hình Diệp. Rõ ràng ông ta biết chuyện nhưng chọn cách bao che cho con ruồi không vạch trần chân tướng, giờ lại nói ra.
Sau khi giải quyết một vấn đề lại hiện ra vô số vấn đề, mà thời gian của họ chỉ còn một ngày, đêm mai còn phải đi tìm thiếu niên ôm đầu. Chỉ có thể hy vọng đội Địch Huống có tiến triển mới.
“Khúc phổ ở chỗ cô đúng không? Cho Tằng Tĩnh Nhu đi.” Sau khi kết thúc suy nghĩ, Hình Diệp nói với Tào Thiến.
Tào Thiến vẫn cất tờ khúc phổ ở dưới gối, cô lấy ra đưa cho Tằng Tĩnh Nhu. Tằng Tĩnh Nhu lật khúc phổ viết tay này, nước mắt vừa ngừng lại tuôn xuống: “Cảm ơn cậu, đây chính là chữ của chị gái mình, là khúc phổ chính tay chị ấy viết. Mình cũng không biết chị ấy viết lúc nào.”
“Ồ?” Tào Thiến vốn ít nói bỗng thốt lên một câu nghi vấn.
Hình Diệp hiểu rõ nhìn cô: “Bao nhiêu điểm?”
Tào Thiến lấy điện thoại ra đưa cho Hình Diệp xem, phía trên biểu thị: Người chơi Tào Thiến thành công trả lại khúc phổ cho người nhà Lâm Tĩnh Tuyết, nhận được 2000 điểm, tiến độ tìm đồ trong trường học tăng lên 1/7.
Rộng rãi đến thế sao? Chiến thắng trò chơi chỉ nhận được 100 điểm, mà tìm được đồ lại có thể nhận được nhiều điểm đến vậy. Chẳng trách điểm của Lý Hồng lại cao tới 30 nghìn, tìm đồ là việc người phe phục mệnh có lợi nhất.
Hình Diệp nghĩ một lúc rồi nói với Tằng Tĩnh Nhu: “Chúng ta thêm bạn trên wechat đi.”
Nguyên thân trước đó từng theo đuổi Tằng Tĩnh Nhu nhưng bị từ chối, giờ lại mượn cơ hội đưa ra yêu cầu. Ánh mắt đau xót của Tằng Tĩnh Nhu lập tức trở nên cảnh giác đề phòng nhìn Hình Diệp. Lâm Tĩnh Tuyết cũng bắt đầu bóp cổ Hình Diệp.
Hình Diệp vội vàng nói: “Đừng bóp, không thêm wechat thì nói mail cho tôi cũng được. Không phải cô muốn biết tôi lấy được ảnh chụp từ đâu sao? Tôi gửi bản gốc đến cho cô.”
Tằng Tĩnh Nhu nhận ra mình hiểu lầm Hình Diệp, bèn đỏ mặt thêm bạn với anh.
Sau khi gửi bản copy của video, lúc này Hình Diệp nghe được lời thuyết minh đã lâu không gặp vang lên trong đầu: “Người chơi Hình Diệp thành công trả lại chứng cứ cho người nhà Lâm Tĩnh Tuyết, nhận được 500 điểm, tiến độ tìm đồ trong trường tăng lên 1.25/7.”
Hình Diệp: “…”
0.25 kia là có chuyện gì? Chỉ được một phần tư, còn lại phải giao cho ba người sao? Hay ý là phải giao thẻ nhớ gốc cho Tằng Tĩnh Nhu? Dù sao khi ra tòa làm chứng cần phải có chứng cứ thật, chỉ mình video là chưa đủ. Thế là anh rút thẻ nhớ trong máy tính ra đưa cho Tằng Tĩnh Nhu: “Đây là thẻ nhớ có đoạn video trên.”
Tằng Tĩnh Nhu nhận thẻ đỏ mặt nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, thế nhưng Hình Diệp lại không nghe được nhắc nhở nhận được điểm, xem ra không thể đưa thẻ cho cô được. Thế là Hình Diệp hoàn toàn không khách sáo giật lại thẻ nhớ trong tay Tằng Tĩnh Nhu: “Thôi không cho cô nữa, tôi cầm có tác dụng hơn.”
Tằng Tĩnh Nhu: “…”
Lâm Tĩnh Tuyết lại sán tới bóp cổ Hình Diệp, anh không thèm để ý. Nếu Lâm Tĩnh Tuyết có thể giết anh thì có lẽ đã giết từ lâu, nhưng bây giờ vẫn không thực hiện được hành động đe dọa tính mạng. Có lẽ do vẫn chưa phát động điều kiện cần thiết nào đó, ví dụ như chị gái đầu người, nếu đêm mai không tìm được đầu có lẽ đầu Hình Diệp sẽ bị chém phăng.
Mặc dù không chết người, nhưng cảm giác bị bóp cổ cũng chẳng tốt đẹp gì. Tào Thiến đứng bên cạnh xem, không nhịn được nhắc nhở Hình Diệp: “Mắt anh trợn trắng hết rồi kìa.”
Hình Diệp khốn khổ nói: “Tằng Tĩnh Nhu, cô bảo chị cô dừng tay đi, còn bóp nữa thì chẳng có ai trả lại trong sạch cho cô ta đâu.”
“Chị ơi?” Tằng Tĩnh Nhu rưng rưng nước mắt nhìn về cần cổ đầy dấu tay của Hình Diệp. Lâm Tĩnh Tuyết lập tức dừng tay muốn đến ôm em gái mình, nhưng lại xuyên qua cơ thể Tằng Tĩnh Nhu.
Bóng ma hư ảo uể oải đứng giữa phòng ngủ, muốn khóc cũng không khóc được, vì cô đã chết rồi.
“Chị ơi, chị ở đâu thế ạ?” Tằng Tĩnh Nhu nói.
“Cứ xem như ở đây đi, nhân quỷ thù đồ, cô tập trung giúp chị ta chứng minh trong sạch là được rồi.” Hình Diệp nói.
“Vậy làm thế nào cậu mới đưa thẻ nhớ cho tôi?” Tằng Tĩnh Nhu cắn cắn môi: “Muốn tôi làm bạn gái của cậu sao? Tôi… Vì chị tôi, tôi… Tôi làm bạn gái cậu là được chứ gì… Hu hu hu…”
“Đừng khóc, chẳng ai cần cô đâu.” Hình Diệp lạnh lùng nói: “Nói việc chính đi, cô biết nữ sinh thứ ba trong ảnh là ai không?”
Lâm Tĩnh Tuyết lại bày ra vẻ mặt hung dữ “Em gái tôi làm bạn gái mà cậu dám không cần ư”. Hình Diệp mặc kệ cô, kịch bản kiểu ép buộc cộng thêm chị gái trút giận cho em gái thế này anh thật sự không có hứng. Không biết còn phải ồn ào giành giật với chuyện này bao lâu nữa, chi bằng dứt khoát một chút.
Tằng Tĩnh Nhu còn đang đắm chìm trong nỗi ấm ức chịu thiệt lại bị từ chối thì ngay sau đó đã phải phân biệt mặt người. Cô không có trái tim mạnh mẽ như Hình Diệp, phải mất một chốc lát mới nói: “Đây là một người bạn chị tôi quen sau khi lên cấp ba, tên là Bạch Nhứ. Chị tôi rất thân với chị ấy, hôm sinh nhật chị ấy còn đến chúc mừng sinh nhật chị tôi nữa cơ.”
Tốt lắm, câu chuyện ghen tị dẫn đến bi kịch.
“Vậy giờ cô ta thế nào rồi.”
“Chị ấy đang học lớp 12/3. Từ khi tôi nhập học đến nay chị ấy vẫn luôn chăm sóc tôi. Thành tích học tập của chị Bạch rất tốt, có thể sẽ thi đỗ vào trường đại học top đầu.” Tằng Tĩnh Nhu nói.
“Ồ. Chỗ này không liên quan đến cô nữa, về nghiên cứu video thật kĩ đi.” Sau khi tin chắc không thể hỏi thêm được manh mối gì từ Tằng Tĩnh Nhu, Hình Diệp bèn đuổi cô đi.
“Phải đi cũng là cậu đi!” Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng gầm phẫn nộ, dì quản lý ký túc cầm chìa khóa mở cửa, đoạn nói với Hình Diệp: “Cậu ở lại ký túc xá nữ bao lâu rồi hả? Bạn đến chăm sóc Tào Thiến cũng tới rồi, thế mà cậu vẫn lề mề chưa chịu đi sao?”
Hình Diệp: “…”
Dì quản lý ký túc thật sự giống một NPC xuất hiện ở thời điểm thích hợp…
Hả? Hình như anh đã coi nhẹ chuyện gì đó. Nhớ đêm đầu tiên lúc thăm dò ký túc xá nữ, bạn học đã từng nói, sau 11 giờ đêm, dì quản lý sẽ đóng cửa phòng trực. Từ lúc đó đến 12 giờ, dù có kêu rầm trời dì ấy cũng không mở cửa.
Có rất nhiều chi tiết giấu ở lúc không để ý.
Hình Diệp không đi mà nói với dì quản lý ký túc: “Dì ơi, tại sao mỗi tối dì lại khóa cửa phòng trực ạ? Phải chăng ký túc xá nữ có thứ gì đó khiến dì sợ hãi đến thế đúng không. Dì là nhân viên quản lý ký túc xá, có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của các học sinh, thế mà ban đêm dù có người thét lên dì cũng không ra cửa, có phải đã bỏ bê nhiệm vụ rồi không?”
Dì quản lý biến sắc tiến tới túm lấy Hình Diệp: “Cậu nhanh ra ngoài cho tôi, chỗ này không phải là nơi học sinh nam có thể đến!”
Sức của dì ta rất mạnh, Hình Diệp vốn không yếu, thế mà vẫn không giãy thoát khỏi một bà dì năm mươi tuổi, chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Hình Diệp nhanh chóng suy nghĩ, đoạn nói ra mấy tên người liên quan đến vụ án: “Lâm Tĩnh Tuyết! Liễu Mộ Thanh! Bạch Nhứ!”
Lúc nghe được hai chữ Bạch Nhứ, dì quản lý dừng tay, sức cũng yếu hơn.
Bạch Nhứ? Vậy mà lại là Bạch Nhứ? Chẳng lẽ trên người cô ta cũng có vấn đề?
Nhưng dì quản lý chỉ hốt hoảng một giây, sau đó lập tức nói: “Cậu không nên biết việc này, mau đi đi!”
Hình Diệp bị đuổi ra khỏi cửa, Tào Thiến theo sát phía sau, còn Tằng Tĩnh Nhu thì quay về phòng mình tìm máy tính xem video.
Lúc Tào Thiến tìm được Hình Diệp, anh đang đứng dựa vào tường sân vận động nhíu mày không biết suy nghĩ gì. Sau một lúc nghĩ ngợi, Hình Diệp cầm điện thoại lên gọi cho Địch Huống. Vừa bắt máy hắn đã nói: “Đã hỏi được tin tức về ba nữ sinh à? Bên tôi cũng có chút manh mối, thầy Đinh đã tìm được ghi chép về nữ sinh bị đình chỉ học trong phòng giáo vụ, tên là Liễu Mộ Thanh. Có điều lại không có ảnh chụp.”
“Thứ tôi quan tâm hiện giờ không phải là chuyện này.” Hình Diệp nói: “Trước đó anh đã từng nói mình có manh mối về Mona Lisa khóc. Có phải anh không tìm được bức tranh gốc mà chỉ phát hiện có một bức tranh giống vậy, hẳn là tranh hai năm trước học sinh nào đó vẽ ra. Có lẽ đã dùng nó để tham gia cuộc thi nào đó và nhận được giải thưởng, hoặc không nhận được giải đúng không.”
“Sao cậu biết?” Địch Huống bật thốt.
“Nếu như nhận được giải thưởng, người vẽ tranh là Liễu Mộ Thanh. Còn nếu không nhận được, tác giả chính là Bạch Nhứ, đúng không?”
Giọng của Địch Huống hết sức kinh ngạc: “Sao cậu lại biết? Là không được chọn, tác giả Bạch Nhứ.”
“Tôi biết bức tranh kia ở đâu rồi.” Hình Diệp nghiêm túc nói.
“Ở đâu? Tôi đã tìm khắp cả trường mà vẫn không thấy.”
“Có một nơi chúng ta vẫn chưa tìm.” Hình Diệp nói: “Đêm khuya, một không gian khác trong ký túc xá nữ, tầng hai và tầng một vẫn chưa có ai thăm dò.”
______________________