Mã Phu

Chương 7




Lục Khí là một nhân vật đặc thù ở Lục phủ, ai ai cũng biết sự hiện hữu của hắn, nhưng ngoại trừ Mã Phu thì ai cũng xem như hắn không hề tồn tại. Này vài năm, tiểu viện hẻo lánh cũng chẳng có ai khác ngoài y ra vào.



Nếu Lục Khí vẫn như khi xưa là một đứa nhỏ ốm yếu thì loại tình huống này mãi mãi cũng không thay đổi. Từ khi trưởng thành, hắn lúc nào cũng chăm chỉ luyện võ, đọc chữ nên thân mình cao lớn rắn chắc, khuôn mặt càng ngày càng thêm tuấn tú. Cho dù hắn một bước cũng không rời khỏi tiểu viện nhưng, người ở Lục phủ không phải là những kẻ mù, nhất là bọn nha hoàn cùng vú già. Nếu không có gì để làm, bọn họ nhất định sẽ lui tới tiểu viện vài lần, và nhất là ánh mắt của mấy nha hoàn đối Lục Khí cũng mỗi lúc một mãnh liệt.

Lục Khí tựa như những gì Lưu Thẩm đã nói, một bạc tình nhân. Ngoại trừ Mã Phu cùng Lưu Thẩm, hắn đối người khác chỉ có cái nhìn lạnh băng, nếu ngẫu nhiên nhìn thấy Lục lão gia thì cũng chỉ có hận ý cùng vẻ mặt hung tợn mà thôi. Huống chi bọn hạ nhân của Lục phủ trước đây rất hay khi dễ hắn, vì vậy khi lớn lên, hắn tự nhiên sẽ không cùng bọn họ cầu thân hoặc tỏ thái độ hòa nhã.

Lục Khí càng lãnh đạm, nha hoàn trong phủ lại càng mê luyến. Đại thiếu gia, nhị thiếu gia tuy rằng bộ dạng mỹ, nhưng địa vị lại cao, vả lại bọn nha hoàn đều biết họ không phải là những chủ nhân hữu tình. Nhưng mà Lục Khí thì khác, bộ dạng tuấn tú và dáng người uy phong không cần bàn đến, chính là địa vị của hắn so với các nàng cũng không khác biệt, tuy rằng không biết hắn ra sao, nhưng nhất định không hội có bản tánh thiếu gia, phá hư cửa nhà là được rồi.

Cũng bởi vì lý do này mà cho dù có bị Lục Khí hờ hững thì nha hoàn Lục phủ vẫn không từ bỏ ý định khiến hắn trở thành lang quân của mình.

Có rất nhiều người đứng trước cửa tiểu viện. Họ cười với Lục Khí, đưa cho hắn quần áo cùng thức ăn. Mã Phu nhìn thấy tình cảnh này thì chỉ cười mà nói mị lực của hắn đúng là càng lúc càng lớn, y, một người chăn ngựa cũng không phải là người duy nhất nữa.

Lưu Thẩm nhìn đến đây thì nghĩ thầm nha hoàn thì có tác dụng gì, nếu được các thiên kim tiểu thư để mắt đến thì mới là đạo lý chân chính.

Lục Khí đối với chuyện này trước nay đều cười nhạt. Quần áo người ta đưa tới, hắn không mặc, duy chỉ có thức ăn là hắn lưu lại, vì Mã Phu và Lưu Thẩm mà làm một bữa ăn ngon.

Ngay lúc các nha hoàn đang chìm đắm trong ái tình thì Lục đại công tử đang bận rộn chuẩn bị ở hoa viên Lục phủ, chuẩn bị chiêu đãi một số công tử, tiểu thư của những dòng họ danh giá trong thành đến đây thưởng thức vẻ đẹp thanh thoát của hoa sen. Lần này tụ hội, Lục lão gia cùng Lục phu nhân đều cực kì coi trọng. Mà tin tức trong phủ truyền ra chính là, đại thiếu gia muốn nhân cơ hội thông qua chuyện này mà chọn lọc tin tức, thuận tiện cấp cho nhị thiếu gia việc chọn lựa một người vợ tương lai trước khi hắn lên kinh ứng thí.

Các nhà phú hào trong thành đều nể mặt Lục phủ. Phàm là thiệp mời được đưa đến đều kèm theo lễ mọn, yêu cầu họ tham gia hà hội. Mặc kệ mục đích của nhị vị thiếu gia Lục phủ là gì, cái chính là các vị thiếu gia thiên kim khác cũng muốn nhân dịp hà đàm phong nguyệt này mà tìm cho mình một ý trung nhân xứng đôi vừa lứa.

Nói đến người giàu nhất của thị trấn này, đứng đầu có hai hộ. Thứ nhất, dựa vào chính tài kinh thương mà lập nghiệp, Lục phủ, và hộ còn lại chính là Đỗ gia, nhiều đời là văn nhân, nay lại là bậc quan phụ mẫu tại địa phương. Người của Đỗ gia luôn luôn khinh thường Lục gia, cho rằng họ Lục chính là gian thương, dựa vào tiền của mà có được địa vị, làm sao có thể sánh bằng họ, từ trong xương cốt đều toát lên vẻ thanh nhã, tràn đầy học thức. Mà Lục gia đối Đỗ gia thì vô cùng phức tạp, vừa hâm mộ họ có nhiều thế hệ thư hương, vừa xem thường bộ dáng giả dối thanh cao của đối phương.

Hà hội lần này, Lục lão gia đành lên tiếng trước, vì Lục Hoài Ngọc muốn tiếp cận Đỗ gia Đỗ tiểu thư bằng mọi cách.

Lục Hoài Ngọc vốn đang rất mất hứng, nghĩ nữ tử vô tài mới là đức, vậy mà Đỗ Uyển kia nếu không phải tướng mạo thực xấu xí thì sao người ta lại không tán thưởng nét kiều diễm ấy mà ngược lại còn xưng nàng là tài nữ?

Nhưng ý tưởng này của Lục Hoài Ngọc liền lập tức bị dập tắt khi hắn nhìn thấy Đỗ Uyển.

Mãn tràng nữ tử, Lục Hoài Ngọc chỉ cảm thấy kia Đỗ Uyển đang cùng người thưởng hoa đàm đạo thật giống như một đóa hoa tinh khiết, ngay cả tì thiếp của mình cũng không thể so sánh với dung nhan xinh đẹp ấy. Tưởng tượng trong lòng, vì vậy mà sự ân cần của hắn dành cho nàng cũng hơn hẳn trước đó. Mà không riêng gì Lục Hoài Ngọc, ngay cả người một lòng muốn kết hôn với hoàng thân quốc thích như Lục Hoài Tú vừa nhìn thấy nàng cũng đã động tâm.

Ngay lúc Đỗ Uyển trở thành trung tâm chú ý của tất cả nam tử, đối với tất cả thiếu gia thiên kim thể hiện mị lực của mình thì Lục Khí bị Lưu Thẩm gọi vào nhà.

“Tiểu thiếu gia, ngài lại đi mã phòng sao? Mã huynh đệ là hạ nhân trong phủ, tất nhiên sẽ có việc để làm. Ngài không cần lúc nào cũng đi tìm hắn như vậy.” Lưu Thẩm không biết đã dặn dò Lục Khí đến lần thứ mấy.

“Ta biết, mỗi lần ta đều đợi đến lúc không còn ai mới đi tìm hắn. Ta nhất định sẽ không khiến hắn thêm phiền toái.” Lục Khí nghe tai này lại chảy sang tai khác, nhưng cũng gật gù ra vẻ hiểu biết. Hắn và Lưu Thẩm tuy rằng không thân, nhưng đối nàng vẫn là rất tôn trọng.

Lưu Thẩm tuy rằng không thích Lục Khí tiếp cận Mã Phu, nhưng là mấy năm nay được y chiếu cố nên cũng không thể dứt khoát bảo tiểu thiếu gia ly khai y. Ngẫm ngẫm một hồi, nàng liền đổi đề tài.

“Tiểu thiếu gia, ngài có thể đến hoa viên một chuyến hay không? Giúp ta lấy một chút lá sen.” Lưu Thẩm vừa nói, vừa xoa xoa đầu gối của mình.

“Đi hoa viên?” Lục Khí tỏ ý không muốn. Hắn nhớ đến Mã Phu đã nói hôm nay hoa viên hội rất ồn ào náo nhiệt.

Lưu Thẩm nhẹ liếc nhìn Lục Khí một cái, rũ xuống mi mắt, lại bỏ thêm một câu “Tối hôm qua Mã huynh đệ không phải đưa tới một cái thịt ba chỉ sao, ta nghĩ dùng lá sen bao lại, cho các ngươi nếm thử bún thịt. Trời nóng nực thế này, ta sợ thịt sẽ nhanh hư, làm mất đi tâm ý của Mã huynh đệ thì thật là không tốt…thịt ba chỉ cũng không ngon nữa.”

Vừa nghe Lưu Thẩm nói như vậy, Lục Khí liền nghĩ, tiền công của Mã Phu không phải dễ dàng kiếm được, này thịt ba chỉ đại khái lại làm cho y tiêu tốn không ít. Nghĩ như vậy, hắn liền gạt ngay sự chán ghét mà đến hoa viên, nếu có người đến, hắn chỉ cần tránh đi là được.

Lưu Thẩm nhìn Lục Khí rời khỏi cửa, nhíu mày nghĩ: ảnh hưởng của người chăn ngựa này đối với tiểu thiếu gia quả thật là không nhỏ.

Lục Khí chọn con đường nhỏ ít người lui tới, thi triển khinh công giữa ban ngày. Trên đường, bị các nha hoàn vú già cúi đầu đỏ mặt nhìn thấy cũng giống như không bị ai phát hiện đi. Còn chưa đến hoa viên, Lục Khí đã nghe từ hoa viên truyền đến tiếng cười lớn.

Hắn ngồi trên một nhánh cây đại thụ rậm rạp, lướt nhìn cảnh xuân tươi đẹp, không hứng thú đưa mắt nhìn về phía ao hoa sen. Hoàn hảo, hoa viên Lục phủ cũng đủ rộng, ao hoa sen cũng không nhỏ mà đám người kia chỉ vây quanh một góc nhà thủy tạ.

Hai tay nhẹ ấn nhánh cây, mượn một chút lực, Lục Khí thuận thế bay đến chỗ khác của ao. Khi đạt được lá sen trong tay, không hiểu sao hắn lại bị một đóa sen nhỏ hấp dẫn. Hắn chính là cảm thấy được Mã Phu sẽ rất thích đóa sen tinh xảo, còn mang vẻ sương sớm này.

Nếu ta đem đóa hoa sen này cấp Mã đại ca, hắn nhất định sẽ cười đến nỗi miệng rộng đến mang tai. Ha hả!

“Sáng quắc phù dung dùng gì tội, nước bùn bất nhiễm thân hảo khiết, vọng quân liên này thanh tịnh danh, xuân tẫn hạ đi phương dứt khoát.” Một giọng nói mềm mại nhưng không ngấy, ẩn ẩn còn có chút kiên cường vang lên.

Lục Khí không quay đầu lại, nếu không sẽ lại khiến người khác nghĩ hắn là đệ nhất tiện nhân ở đây. Giữ chặt thắt lưng, hắn duy trì nguyên tư thế, ngụ ở gốc cây, tay hơi hơi dùng lực. Lạch cạch một tiếng, kia đóa sen nhỏ đã bị hắn hái xuống.

“Ngươi!” Thanh âm lộ ra một tia phẫn nộ. Đỗ Uyển vừa nhìn đến diện mạo của người có hành vi ác ôn kia thì biểu cảm trên măt lập tức thay đổi, từ tức giận chuyển sang kinh ngạc.

Lục Khí chính là nhìn nàng quét mắt một cái, cẩn thận nâng lên thanh liên và lá sen, nhấc chân bước đi. Thấy đám người của Lục Hoài Ngọc đang đuổi tới, hắn lại không thích tìm phiền toái nên muốn nhanh rời đi nơi này.

“Chờ một chút, ngươi là ai?” Đỗ Uyển nhìn cách ăn mặc của hắn, nếu không phải là hạ nhân thì cũng là kẻ bần hàn. Nhưng phong thái, khí chất tuấn mỹ của hắn lại khiến nàng bị mê hoặc.

Ngay lúc Đỗ Uyển đang ra sức ngăn chặn hắn thì Lục Hoài Ngọc cũng đã đuổi tới nơi.

“Đỗ tiểu thư, ngươi sao lại một mình chạy đến đây? Có phải hay không nơi này phong cảnh… là ngươi! Ngươi tới nơi này làm gì?” Lục Hoài Ngọc nhận ra người kia là ai nên thần sắc lập tức trở nên vô cùng hà khắc.

“Hắn là ai vậy? Lục công tử, ngươi biết hắn sao?” Đỗ Uyển nghe nam nhân phát ngôn liền tinh ý biết được giữa người kia và Lục đại thiếu gia có quan hệ rất sâu.

“Hắn, hắn, hắn không phải. Không! Ta không biết hắn. Người như ta sao lại biết hắn. Người đâu, còn không mau đuổi kẻ này đi!” Lục Hoài Ngọc phất tay gọi gia đinh đến.

“Chờ một chút, ta có điều muốn hỏi hắn. Ta muốn hỏi hắn, vì lý do gì phải hái đóa phù dung kia?” Đỗ Uyển không hiểu vì sao lại quá để ý đến vị mộc y nam tử này. Cõ lẽ bởi vì chưa từng có người nào đối với nàng thờ ơ như vậy chăng?

Nghe Đỗ Uyển nói xong thì Lục Hoài Ngọc và đám người kia mới phát hiện ra đóa hoa nho nhỏ trên tay Lục Khí.

“Ngươi thật to gan! Dám…”

“Cái gì thanh tịnh gọi là tôn, mạo mỹ không người hỏi, liên nếu có chút hồn, khóc ở thần hôn!” Lưu lại này câu thơ, Lục Khí nhìn cũng không nhìn đến bọn họ một cái. Hắn dùng tay trái đẩy bọn gia đinh ra, nhanh chân đi khỏi. Hắn biết tại chốn đông người này, tam huynh muội Lục Hoài Ngọc nhất định khó xử, không thể bạo phát mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Đỗ Uyển rõ ràng là biết Lục Khí cố tình châm chọc nàng. Đúng vậy, nếu ta cứ mãi thanh cao nhã khiết sẽ liền như một đóa phù dung bình thường. Nếu thật không có người tán dương mỹ mạo của ta, chỉ sợ ta một đời cũng không thể thanh tịnh. Hắn là đang mắng ta dối trá sao? Cả ngày không lo chuyện khó khăn của nhân gian, chỉ biết làm một thiên kim mảnh mai, vi hoa chờ lệnh. Nhìn cử chỉ quý trọng của hắn đối với đóa phù dung kia, chắc là muốn tặng cho người hắn thực lòng quý trọng…không biết là dạng nữ tử tốt số nào…

Nhìn Lục Khí đi xa, Đỗ Uyển mới nhớ tới kia kiệt ngạo tuấn vĩ nam tử, hoàn toàn không giống với thân phận của kẻ nghèo hèn. Vậy hắn rốt cuộc là ai?