Mã Phu

Chương 53: Phiên ngoại 2: hạp dấm chua




Một vị vương gia, tay cầm thực quyền. Chưởng quản một quận, có khả năng điều động bốn vạn quân binh, phía dưới nắm mười hai thành lớn nhỏ với điều quản một trăm sáu mươi quan viên. Thật sự thật sự là quyền cao chức trọng.

Tin tưởng rằng rất nhiều người cũng hiểu được người bình thường có quyền là có tiền, hơn nữa quyền càng lớn tiền lại càng nhiều a.

Vương gia có tiền có quyền ai lại không muốn nịnh bợ? Ít nhất cũng không thể đắc tội với hắn đúng không?

Mà vị vương gia trước mắt này tuy có một con trai lại không có một vị vương phi…

Không có chính thê, không có cơ thiếp, không có sủng tì, cố tình hắn lại là vương gia đầy tiền tài cùng quyền thế, mọi người há có thể bỏ qua cho hắn sao?

Nếu vị vương gia này lớn lên ngồi không mà hưởng vẻ mặt dữ tợn hoặc xấu xí như bị rỗ, hoặc là dáng người năm đoản trời sinh ngu ngốc một bụng bao cỏ bảy lão bát mười, ngươi hơi có chút điểm lương tâm đại khái cũng sẽ không muốn đưa nữ nhi mình chôn vào hố lửa.

Nhưng mà! Nhưng mà… hắn một thân tướng mạo tuổi trẻ anh tuấn, dáng người thon dài rắn chắc, văn võ song toàn khí chất trầm ổn, hơn nữa còn thoáng tỏa ra một loại nguy hiểm cùng hoang dã… nào có ai cần phụ lão bắt buộc! Bắt đầu từ ngày có vị Trung vương gia này xuất hiện ở quận Cửu Giang, đếm sơ số nữ nhân ôm mộng làm Vương phi cũng phải hơn tám trăm! Trừ bỏ những thiên kim của đám quan viên tự nhận là có tư cách kia, nữ tử nhà bình thường sao lại không mơ giấc mộng một tấc bay lên biến thành phượng hoàng.

Tại thời điểm Trung vương ra ngoài kiểm duyệt đóng quân hoặc thị sát dân tình, trên đường lớn đột nhiên xuất hiện rất nhiều nữ tử nào không phải hài rớt thì cũng là miêu thỏ nhà nuôi chạy xổng, nếu không thì chính là khăn tay bay xuống thậm chí chậu hoa từ lầu hai cũng rơi xuống. Người có lá gan to, dứt khoát tìm người diễn vở ác bá bức dân nữ thiện lương rồi cứ nhằm đầu ngựa của Trung vương gia mà ngã, rồi nghĩ vương gia anh hùng cứu mĩ nhân các nàng tha hồ hảo hảo lấy thân báo đáp. Đương nhiên trong số đó cũng có một lần là thật. Đó là chuyện xảy ra sau nửa năm khi Lục Trung vương tiếp quản hạt địa. Khi đó, Trung vương đã muốn đem chúng quan viên cùng quan binh dễ bảo ra đùa nghịch, dân chúng thời điểm đó cũng chỉ nhận thức được Trung vương mà không còn nhớ tới cái gì hoàng đế nữa.

Ác bá không hay ho kia kêu Đỗ Đại Độ, lão bản của hiệu cầm đồ Ác Đức, đích thị hưởng một tướng ngồi không hưởng thụ, bởi cả người trước sau chỉ có thể nhìn thấy cái bụng to, cho nên mọi người sau lưng đều đem tên hắn kêu thành Đỗ bụng bự.

Nói đến vị lão bản Đỗ bụng bự này năm nay đã quá bốn mươi, từ sau cái chết của lão bà đầu tiên, sau này cũng không thú thêm bất kì ai, không phải do miệng bà mối không đủ xảo lừa người, mà là thanh danh của lão bản hiệu cầm đồ này đã bị phá hư a!

Nam nhân thôi, lớn lên xấu một chút béo một chút tuyệt không sợ thú không được lão bà… nhưng người béo thì liền béo đi, còn như vậy… thối chứ? Đỗ bụng bự thật là giầy không thể thoát, một bước ra phố đều phải có người song quan hộ bế. Được rồi! Chỉ cần ngươi có tiền, chờ đến ngày lành hoặc mau mau chuẩn bị hảo sính lễ, có lẽ sẽ có nữ nhân không sợ thối bịt mũi là nhảy vào, nhưng vấn đề là Đỗ Đại Độ về đến nhà chẳng những một chút độ khí lớn nhỏ cũng không có! Keo kiệt ngươi liền keo kiệt đi, ngươi đừng đối người trong nhà keo kiệt a! Rõ ràng trong tay có hai cái tiền lại mỗi ngày cho lão bà hạ nhân ăn dưa muối cháo loãng khi chính mình đề huề thịt cá, ngươi nói nữ nhân nào nguyện ý gả lại đây chịu tội? Nếu đều là giống nhau không bằng gả cho đứa ở nông dân! Ngươi nói đúng hay không?

Cho nên, Đỗ bụng bự từ sau khi lão bà kia chết liền đánh mười năm quang côn.

Thẳng đến cách nhà Đỗ bụng bự có mở một hiệu cầm đồ, hơn nữa khai trương không đến mười ngày đã phải dùng nữ nhân tuổi thanh xuân đến mượn tiền, tình huống mới có chút biến hóa. Cùng ngày sau khi tin tức này đến được, Đỗ bụng bự tự mình vác cái bụng như mang thai chạy tới xem hóa, vừa nhìn đến hàng hóa sau vừa lòng chỉ thiếu không trực tiếp nhảy xổ lên, đợi cho hết một kỳ, phụ thân người ta còn kém non nửa canh giờ không vượt qua, hắn lên đem khuê nữ xinh đẹp như hoa cúc nhét vào thùng xe chạy về đây.

2.

Lúc này…

Lục Trung vương đang tuần tra quận thành, phía sau theo sát bốn kị vệ. Bốn phía qua lại người đi đường đều biết đây là xe ngựa của vương gia đi tuần, khi đi đường đều tự động tránh ra một khoảng cách. Mắt thấy đường quang vô sự, ngay lúc sắp quay lại đường hồi phủ, đột nhiên! Trong xe ngựa đang đứng trước cửa một tiệm cầm đồ nhảy ra một nữ tử, miệng kêu lớn “Cứu mạng a!”. Một đầu nhắm về phía con ngựa của Lục Phụng Thiên. Lập tức trong xe ngựa lăn ra một khối thịt cầu một tiếng kêu to “Ngươi đứng lại đó cho ta”

Rồi mới… trên đường cái liền trưng một màn quen thuộc anh tuấn vương gia cứu vớt nữ tử gặp rủi ro đánh lão bản tiệm cầm đồ ác đức đoạt lại tự do thân thể cho nữ tử, cuối cùng còn bố thí ngân lượng làm cho lão phụ đáng thương một đường tới muốn chuộc nữ nhân cùng nữ nhi khóc đến thê lương bi ai có thể đoàn viên, tiết mục quen thuộc từ thiên cổ vẫn không thay đổi này diễn bao nhiêu lần đều có thể kiếm được nước mắt người xem.

Trước không đề cập tới hành động của Trung vương này làm cho hắn buôn bán lời nhiều ít lòng người. Liền Trung vương tự thân đến nói, chuyện này thật sự làm cho hắn rất không cao hứng, phi thường không cao hứng!

Được rồi… kì thật ngày đó chuyện thật là như vầy…

Buổi sáng hôm đó, Lục Trung vương Lục Phụng Thiên Lục đại lão gia cùng vợ hắn là Mã Phu đại sảo một trận, ôm một bụng lửa nóng ra khỏi cửa. Vì cái gì cãi nhau? Ai nha, phu phu cãi nhau thôi, nội dung chó không tha nổi! Quản nhiều làm gì? Nhìn đến hồi sau sẽ rõ a.

Lục Trung vương tâm tình khó chịu đầu tiên tuần tra hạt hạ binh công lễ hình tứ đại bộ, không biết có phải hắn ngày thường đem những người này huấn luyện rất tốt hay không, đã tra nửa ngày không tìm ra một lỗi nhỏ nào, thế là cái bụng hỏa cứ thế mà tích đầy dần.

Công sự chấm dứt trên đường hồi phủ, ngẫm lại nội dung tranh cãi sáng nay nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy mình thật có lý, lúc ấy làm cho người nọ tức giận nhất thời nói không nên lời, hiện tại tỉnh táo lại lý do lúc ấy không nghĩ tới cũng đã phần nào rõ ràng.

Ngay tại thời điểm Lục Phụng Thiên trong lòng đang kiểm kiểm lý do chuẩn bị trở về tìm người nọ tính sổ, một nữ nhân không biết từ đâu không thèm nhìn đường lao tới đầu ngựa của hắn, ngựa bị kinh hách còn chưa tính, kĩ thuật cưỡi ngựa kỹ càng của hắn cũng đủ khống chế được một con ngựa điên, huống chi ngựa hắn ngồi chính là do một tay Mã Phu huấn luyện, rất nhanh hắn ngay lập tức đã quát trấn áp được ngựa điên bên dưới. Nhưng vấn đề là! Hắn vừa mới nghĩ đến một lý do tuyệt hảo sung túc đến không thể sung túc hơn, dù cho nói ra cam đoan có thể ngăn cặn cái miệng thích chọc người tức giận của lão nam nhân kia liền như phù dung sớm nở tối tàn, chờ hắn lấy lại tinh thần muốn ghi nhớ lại thế nào cũng không nghĩ được.

Dùng ánh mắt ít nhất giết nữ tử kia mười chín hai mươi lần, hắn vì duy trì danh dự Trung vương đành phải cố nén tức giận, ngay tại thởi điểm hắn muốn nhẫn đến ngứa răng ngứa tay ngứa cả chân, Đỗ bụng bự liền ưỡn cái bụng mang thai đi tới, ngươi nói hắn có hay ho không?

Tuy rằng không có tự mình động thủ đánh người, bất quá nhìn thấy có người bị đánh bởi chính mệnh lệnh của mình, tâm tình Trung vương cuối cùng từ trời đầy mây đen chuyển thành mây trắng.

Đến khi đám mây đen đã muốn dẹp yên trên đường hồi phủ, Lục Phụng Thiên từ thật xa liền nhìn thấy người nọ đang ngồi ở đại môn vương phủ cùng đùa với đứa con của hắn.

Này, này… Mã Phu thối khiếm tấu!

Hai bên đại môn Trung vương phủ đứng một gã thị vệ, nhìn bộ dáng không chớp mắt của bọn họ tỏ vẻ không có bị Mã Phu quấy rầy, nhưng khi bọn hắn nhìn đến Trung vương, trên cơ mặt rõ ràng thấy động động vài cái.

Muốn cười liền cười ra đi! Nhẫn cái gì mà nhẫn chứ!

“Yêu, đã về rồi, ăn cơm chưa?”

Một nam tử chừng ba mươi giương giọng tiếp đón, trong mắt mang ý cười đã muốn nhìn không ra lửa giận ban sáng.

“Nương, ngươi hôm nay thật anh tuấn nga!”

“Cười khúc khích.”

Vị nhịn không được cười ra này chính là thị vệ Lam Hướng phía sau Lục Phụng Thiên.

Xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho quản gia tiếp nhận ––– quản gia đáng thương, đặc biệt từ bên cửa hông bò ra.

Bàn tay to duỗi ra, đem tiểu mao đầu đang cười hì hì ngồi ở cánh cửa đứng lên, Phụng Thiên lạnh lùng nói:

“Ai kêu ngươi nói như thế?”

Tiểu Đản Nhi mới bốn tuổi nghĩ nương đang cùng chơi với bé, cả người bắt tại trên tay hắn rung rung động động, một bên đu lấy cánh tay, một bên cười khanh khách vươn tay nhỏ bé nộn thịt chỉ hướng cha bé.

“A cha nga.”

Nam nhân từ Mã đại ca biến thành Mã a cha nhìn đứa con cười mị mắt. Vật nhỏ này thật đáng yêu! So với mẫu thân ích kỉ của nó thật đáng yêu hơn bao nhiêu.

“Ngươi ngồi chỗ này làm cái gì”

“A?”

Mã Phu ngơ ngác chớp mắt nửa ngày mới ý thức được Lục Phụng Thiên là đang nói y.

“Phơi nắng a. Còn có thể làm gì?”

“Phơi nắng?!” Ngẩng đầu nhìn thấy chân trời kia chỉ còn không đến nửa lòng đỏ trứng gà, chân mày Lục Phụng Thiên hung hăng nhảy lên vài cái.

“Đúng nha, đúng rồi, ngươi sao lại nói chuyện với ta? Ngươi buổi sáng xuất môn không phải nói sẽ ba ngày không để ý tới ta sao?”

Mã Phu đưa thủ muốn tới tiếp lấy Tiểu Đản Nhi, bị Phụng Thiên giật lại, liền không tiếp được.

Tiểu quỷ trong tay cười khanh khách không ngừng, Lục Phụng Thiên nổi giận đùng đùng bỏ lại mọi người một mình trước tiến vào đại môn, khi đi qua bên người người nọ, không nghĩ qua là tại nơi vạt áo lưu lại một dấu chân.

Xem xem xét xét dấu chân người nọ không cẩn thận lưu trên vạt áo, Mã Phu nhếch miệng cười khoái trá.

“Ách, Mã gia, trời không còn sớm, ngài không muốn vào phủ sao?”

Mã Phu ngẩng đầu nhìn quản gia Lý Vạn Tài đứng ở bên cạnh cười ha hả, gật gật đầu, đứng lên vỗ vỗ bụi phía sau mông, riêng lưu lại cái dấu giầy to kia, chậm rãi theo sau quản gia đi vào trong phủ.

Phía sau, đại môn vương phủ bị chậm rãi đóng lại.

3.

Trong nhà ăn nhỏ, tại nơi ba người thường quây quần ăn cơm. Bởi vì Lục Phụng Thiên bố trí tỉ mỉ quá, nhà ăn nho nhỏ mà thật ấm áp thoải mái. Mùa đông đem toàn bộ cửa bốn phía khắc hoa mộc đóng lại điểm ấm lô, cả nhà quầy tụ xung quanh lò sưởi ấm áp. Mùa hè, giống như bây giờ đem bốn cửa khắc hoa mộc mở ra, song sa buông thật dài trên mặt đất, tùy theo gió mà song sa nhẹ bay, phong cảnh bên ngoài hoa viên lại thật thanh tú, khiến người ăn cơm không đắc ý cũng là thoái mái.

“Ngươi tắm rửa sao không đổi áo khoác?”

Tại thời điểm ăn cơm, chịu không nổi tịch mịch do không ai chịu để ý đến hắn, Lục đại lão gia nhịn không được mở miệng vàng.

“Ha hả, bảo khố này có dấu chân của đương triều Trung vương gia, có thể nào tùy tiện đổi chứ? Ngươi nói có phải hay không, tiểu Đản Nhi?”

Múc một muỗng trứng chim đút đến miệng vật nhỏ, Mã Phu cười hướng đứa con tìm kiếm ý kiến.

Dùng sức dùng sức thật vất vả đem trứng chim kia nuốt xuống bụng, Tiểu Đản Nhi nắm vạt áo của mình chạy nhanh đến trước mặt nương bé, ngước cái đầu nhỏ nhắn lên, “Nương, ta cũng muốn!”

Xoay người cởi giày đưa cho Tiểu Đản Nhi, “Tự mình ấn đi, nghĩ muốn ấn nhiều ấn nhiều, ít thì ấn ít.”

Đeo đôi tất tuyết trắng, Lục Phụng Thiện đứng dậy đi đến bên người Mã Phu. Người hầu phía sau vội vàng đem ghế dựa đưa đến phía sau hắn.

Phất tay làm cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, ở bên người Mã Phu đặt mông ngồi xuống, Lục đại lão gia nhíu mày quát khẽ.

“Ngươi cười còn chưa có đủ hả.”

Hắc hắc hắc, Mã Phu còn cười nhiều hơn. Nhất là khi y thấy Tiểu Đản Nhi còn thật sự cầm lấy cái giầy của nương nó không ngừng ấn tới ấn lui lên vạt áo của mình như vậy.

“Còn cười, có lực cười nhiều như vậy ngươi còn không ăn nhiều một chút cho ta! Ngươi xem mấy lượng thịt trên người ngươi chỗ nào có đủ để ta niết một phen chứ?”

“Động, không tức giận sao?” Mã Phu cười cười đưa thủ ở dưới bàn cầm lấy bàn tay Phụng Thiên.

“Khí, sao vậy không khí! Người không khí cũng không dùng sống!”

Cầm cái tay kia, đặt tại trong lòng bàn tay tinh tế nắn vuốt. Phụng Thiên dùng tay trái lấy đũa gắp một khối thịt kho tàu đầy mỡ bỏ vào giữa chén trước mặt Mã Phu.

“Ta không thích ăn cái này.”

“Không thích ăn cũng phải ăn.”

Mã Phu khổ sở cúi mặt, “Ăn cái này, buổi tối ta sẽ không uống thuốc.”

“Thích, lão tử ngươi trong bụng tính toán nhỏ nhặt đừng cho là ta không biết, tóm lại ngươi nói cái gì cũng không để ý, cơm này ngươi phải ăn thuốc này ngươi phải uống sạch cho ta.”

“Một nửa này rất mỡ a.”

“Ngươi trước kia không phải thực thích ăn đồ mỡ sao?”

“Trước kia là trước kia, hiện tại ta không thích ăn uống cái kia.”

“Vậy ăn một nửa, ân?”

“Ân, làm cho ta ăn tôm được không? Ta muốn ăn bàn tôm hấp kia, chấm thêm ít dấm chua.”

Liếc mắt một cái người nào đó học kiêng ăn kia, Lục Phụng Thiên đưa thủ đem bàn tôm lại gần. Cầm lấy chiếc đũa gắp lên miếng thịt kia đưa lên mồm cắn to một miếng, đem tầng da bên ngoài ăn hết, trực tiếp liền đem nửa còn lại nhét vào cái miệng Mã Phu đang há chuẩn bị ăn tôm.

“Ngô…”

Bất đắc dĩ, Mã Phu phải trước mắt đem miệng giải quyết miếng thịt kia.

Tay phải chậm rãi đem lấy ra miếng xương, trong mắt ngồi nhìn Tiểu Đản Nhi đang phân giải chiếc giầy của nương nó.

Lục Phụng Thiên dùng một bàn tay lột vỏ tôm, kẹp đầu tôm giữa ngón trỏ với ngón giữa, tay theo ngón áp út kẹp lấy tôm ra, thân tôm trắng nõn thơm ngon liền lập tức theo ra, bỏ chấm chấm vào trong bát dấm chua, gặp miệng người nhàn xuống liền trực tiếp đút vào.

Đang suy nghĩ biện pháp đem giầy của nương để xuống dưới khu đồ trang sức, Tiểu Đản Nhi mắt thấy cha mẹ đang uy nhau ăn thật thân, ngẫm lại, dịch dịch mông, đến bên chân cha ngồi xuống, đầu nhỏ vừa nhấc, cái miệng nhỏ nhắn đã a a há thật to.

Cha bé cười cười ném xuống xương cố nắm lên khăn trải bàn, muốn thu hồi tay trái, vừa kéo không rút về, người nọ giống như sờ đến nghiện, ngón tay đều ở trên vết chai trong lòng bàn tay y, khiến trong tay y có điểm ngứa ngứa.

Mặc hắn nắm tay, y cầm lấy chiếc đũa gắp một ít thức ăn mà bé thích, từng chút từng chút đút cho bé.

Có đôi khi Mã Phu quay sang đút Tiểu Đản Nhân hoặc nghe vật nhỏ nói chuyện, Phụng Thiên sẽ dùng tay trái đem mặt y quay lại, chờ y ăn xong rồi lại đút tiếp, lúc này mới cho mặt y quay đi.

Nam nhân một bên đút vợ mình một bên ngồi nhìn vợ mình đút đứa con, đồng thời cũng chậm rãi châm một hồ rượu nhẹ từ từ thưởng thức.

Chờ thời điểm Tiểu Đản Nhi ăn no được tám phần, Phụng Thiên để Mã Phu cho đứa con ngồi trên mặt đất chơi giầy của hắn, đưa tay đem vợ đưa đến giữa ghế dựa của mình.

Châm một chén rượu cho y, cầm lấy chén rượu cạn với y, Phụng Thiên nâng cằm Mã Phu lên nhẹ cọ cọ hai má.

Mã Phu không dùng cái chén kia, mà là vươn tay ôm lấy cánh tay Lục Phụng Thiên, liền nhấp môi vào chén của hắn.

Phụng Thiên thản nhiên nở nụ cười, đem cái chén đổi sang tay phải, tay trái tham nhập trong ngực áo vợ.

4.

Ngươi một ngụm ta một ngụm, Mã Phu đưa tay cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, lẳng lặng ngồi, hai người rúc vào bên cửa cùng nhau ngắm trăng lên.

“Oa a! Ha ha ha!”

Tiểu Đản Nhi đột nhiên cao hứng kêu to lên, bé cuối cùng thành công đem giầy khảm sừng vàng của nương để xuống khu dưới. Hộp nữ trang của bé vừa nhiều ra một thứ bảo bối

Nhìn tiểu tử kia phiêu phiêu hưng phấn, hắn cúi xuống một ngụm cắn lỗ tai người nọ.

“Buổi tối ta cùng nhau ngủ, ân?”

Vuốt ve từ bụng đến thắt lưng bên sườn, ngón tay thô ráp đặt trên eo y giở trò.

Mã Phu hổn hển thở, có chút mơ hồ nói: “Được…”

Cởi xuống quần của người nọ, tay một đường vẽ theo eo đến xương hông.

Mã Phu bắt lấy tay Lục Phụng Thiên đang làm loạn trên đùi mình, cảm thụ sự ấm áp của người nọ.

“Đêm nay không cho tiểu hỗn đản kia vào nhà được không, ân?”

Đầu lưỡi dừng trên cổ y, tại nơi mạch đập không ngừng hút vào lại nhả ra.

“Tiểu hỗn đản?” Có người bất mãn.

Thở dài, “Cục cưng của ngươi có thể đi, ân?”

“… Được.”

“Nó khóc nháo cũng không cho nó tiến vào.”

Thanh âm thở dốc của Mã Phu lớn dần, nam nhân bắt được điểm yếu hại của y, ngón tay xảo diệu chà xát nơi cửa động.

“Ân…”

“Đáp ứng ta… Phu.”

Nam nhân giảo hoạt cười, ngón tay có chút khiêu khích, không cho y nhanh chóng đạt đến cao trào, cũng không làm khoái cảm của y theo đó trào thoát.

Mã Phu cọ cựa thân mình, người nọ vươn thẳng nắm lấy mông cánh hoa của y. Cách một mảng y phục cũng có thể cảm nhận thấy lửa nóng hừng hực. Nam nhân bên tai ức chế không được ồ ồ thở dốc, làm cho lửa trong cơ thể y càng dâng cao…

“A Phu… ái nhân của ta, cho ta đi…”

Mã Phu hơi hơi há miệng thở.

“Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến.”

Giết hắn!

“A Phu…”

“Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến!”

Là Lam thị vệ, người lớn mật nhất trong đám thị vệ bên người Lục Phụng Thiên. Lam thị vệ lớn mật cứ ở bên ngoài lên giọng hô. Bởi vì hắn biết chỉ cần Lục Trung vương cùng vị Mã đại gia kia ở một chỗ, kêu một tiếng tuyệt đối Vương gia sẽ không chú ý.

Tiểu Đản Nhi đang sung sướng hưởng thụ thành công mà ngồi dưới đất kia là người đầu tiên có động tác. Chỉ thấy bé bò thân mình lên, lật đật chạy đến bên cửa sổ, đứng lên ghế dựa nhìn qua song sa thăm dò rồi vươn mặt ra ngoài hô to:

“Lam thúc thúc, a nương đang bận nga.”

“Tiểu vương gia hảo, tiểu vương gia, phiền người thỉnh vương gia đi ra một chút, bên ngoài có người cầu kiến.”

“… A nương cùng a cha đang hôn nhẹ, bề bộn nhiều việc bề bộn nhiều việc nga!” Tiểu Đản Nhi xiết chặt nắm tay nhỏ bé, liều mạng kể rõ hiện tại nương bé thật sự bề bộn nhiều việc.

Mã Phu giãy giụa muốn ngồi xuống, bị Lục Phụng Thiên gắt gao kéo vào trong lòng ngực.

“Để cho Tiểu Đản Nhi ở một chỗ với hắn, ta không đi ra hắn tự nhiên sẽ chết tâm!”

“Nói cái gì đấy! Ngươi nhanh ra ngoài nhìn xem, nói không chừng là chuyện gì đó nghiêm trọng. Đừng gây náo loạn, ngươi muốn trong phủ mọi người chê cười ta sao.”

“Chê cười? Chê cười gì cũng cười nửa năm rồi, bây giờ còn gì mà che đậy chứ? Ngươi như vậy đã bị chê cười, ta đây còn bị tiểu tử kia kêu nương thì sao!”

Lục Phụng Thiên nhằm bên trong đùi Mã Phu nhéo một phen.

“Khụ! Vương gia –––! Đừng hôn! Cô nương hôm nay ngươi cứu đến tìm ngươi a!”

Bên ngoài Lam thị vệ dùng thanh âm cơ hồ cả vương phủ có thể nghe được hô lên.

Tên ngốc tử này! Ta sao lại lưu người như hắn bên mình chứ!

Đúng lúc đó Lục Phụng Thiêm cảm thấy trên đùi truyền đến một trận đau nhức, hắn thật sự rất muốn rút dao lao ra trực tiếp làm thịt gia khỏa kia!

Không cần xem cũng biết khối thịt trên đùi kia khẳng định bị nam nhân đang ăn cả hạp dấm chua nhéo đến xanh tím rồi.

“Yêu, còn ngồi đấy làm gì! Không nghe bên ngoài có đại cô nương kiếm ngươi a? Trở về lâu như vậy mà ta không có nghe ngươi nói ở bên ngoài làm việc thiện lớn như vậy, ai u, ngươi đổi sang làm người lương thiện?”

Mã Phu nói vừa nói xong, chỉnh lại quần áo rồi không quay đầu mà tiêu sái đến bên cửa bế Tiểu Đản Nhi xuống dưới.

Trong tai nghe thấy miệng lưỡi châm chọc quen thuôc, Lục Phụng Thiên bỗng nhiên rất muốn cười.

Xoa xoa khối thịt trên đùi rồi đứng lên, đi qua vỗ vỗ mông người nọ.

“Đi, đi ra xem.”

Mã Phu muốn nói không đi, Tiểu Đản Nhi dưới chân lại không ngừng kéo kéo vạt áo lôi y ra ngoài, vật nhỏ này lúc nào cũng nghĩ muốn náo nhiệt.

“Là Đản Nhi muốn đi, ta là không muốn đi.”

“Đã biết, ta hiểu được. Mã Phu luôn luôn hữu lý a.”

“Ngươi nói gì?”

“Ta nói chúng ta nhanh đem cái sự tình kia giải quyết rồi còn trở về phòng tiếp tục đại sự vừa rồi.” Bàn tay nam nhân vẫn dính vào chỗ kia không chịu buông ra.

Mã Phu không lên tiếng, nói thật, lửa nhiệt trong thân thể y cũng chưa dễ dàng lui xuống, người nọ vừa vuốt ve y, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn truyền đến nói cho y biết, tình trạng của người nọ so với y còn muốn khẩn cấp hơn.

5.

Trong đại sảnh của vương phủ có hai người đang quỳ. Một già một trẻ. Một xấu một đẹp.

Nam nhân chính là một ông lão xấu xí, trẻ trung xinh đẹp kia chính là một nữ nhân. Nhìn kĩ, quả thật là đôi cha con mà buổi chiều Lục Trung vương đã cứu.

Vừa trộm nhìn thấy Lục Phụng Thiên đi vào đại sảnh, không đợi quản gia Lý Vạn Tài mở miệng bẩm báo, nữ nhân kia đã muốn nằm ngã sấp xuống đất, miệng hô to: “Tạ vương gia đại ân.”

Phụng Thiên nhíu mày, hắn hiện tại thầm nghĩ đem chuyện phiền phức này giải quyết thật nhanh, rồi kéo Mã Phu trở về giường lớn hưởng thụ hạnh phúc mà không có tiểu quỷ kia cản trở.

“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Họ Đỗ kia vì sao lại tìm các ngươi gây phiền toái?”

Phụng Thiên ở trên ghế thái sư ngồi xuống.

Mã Phu ôm lấy Tiểu Đản Nhi ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái. Nơi này đã muốn làm vị trí cố định của Mã Phu.

Lục Phụng Thiên có đôi khi cảm thấy Mã Phu như vậy rất có ý tứ. Mặc kệ y bình thường lúc hai người bọn họ cùng nhau miệng lưỡi thái độ có bao nhiêu kiêu ngạo, ở trên giường thần thái có bao nhiêu yêu mị, nhưng trước mặt người ngoài, hắn luôn thực cẩn thận, dù là hành vi hay ngôn luận.

Liên quan đến chuyện an bài ghế dựa trong đại sảnh, hắn còn từng tranh luận với y. Hắn vốn có ý làm Mã Phu ngồi ở bên người hắn, nhưng Mã Phu sống chết không chịu đồng ý, còn hùng hổ nói đầy lý lẽ: Ta không phải vương gia, cũng không phải vương phi ngươi, ta ngồi cạnh ngươi làm cái gì!

Ngươi không bên cạnh ta thì ngươi ngồi chỗ nào? Hắn đã hỏi lại Mã Phu như thế.

Ngồi trên đùi ngươi a, ta là nói cái thời điểm không có người ngoài. Nam nhân cợt nhả trả lời.

Thế là ở bên ngoài đại sảnh y luôn ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái hắn. Còn những nơi khác… Mã Phu cao hứng ngồi chỗ nào liền an vị nơi đó. Chính là bên cánh cửa đại môn vương phủ a!

“Khởi bẩm vương gia, hai vị này nói là…” Quản gia chuẩn bị giải thích.

“Vương gia,” Cha của nữ tử kia ngẩng đầu nói: “Cha con thảo dân hôm nay được vương gia giải cứu, đại ân đại đức ngàn vạn lần muốn báo đáp, sau lão nhân nghe được vương gia trong phủ đệ vốn định ngày sau hồi báo, tiểu nữ nàng lại nói nguyện ý lấy thân báo đáp đại ân của vương gia! Vừa lúc tiểu nữ cũng tới tuổi xuất giá, không dám trèo cao vương gia, tiểu nữ nguyện là tì thiếp tùy vương gia định đoạt. Cầu vương gia thành toàn!”

Bên kia Mã Phu đột nhiên đem Tiểu Đản Nhi đặt lên trên ghế, một mình đi ra đại sảnh.

Lục Phụng Thiên mở miệng định gọi y, ngẫm lại lại nhịn xuống. Trước đem phiền toái trước mắt giải quyết xong mới nói chuyện được!

“Vương gia, tiểu nữ danh gọi Bích Vân, năm vừa rồi mới mãn mười sáu tuổi, mặc dù đi theo bồi lão nhân nhiều năm phiêu bạt nhưng lão nhân thề nàng tuyệt đối là nữ nhân trong sạch! Vương gia, Bích Vân rất khéo tay, nữ công thêu thùa không gì không biết, nàng còn rất giỏi chơi tỳ bà, vương gia đem nàng giữ bên người có thể giải buồn chán. Vân nhi cũng rất là nhu thuận, tuyệt đối sẽ không làm vương gia mất hứng. Vân nhi, mau, mau dập đầu trước vương gia, cầu vương gia thu nhận ngươi!”

Lão phụ nữ tử liên tục thúc giục nữ nhi.

“Vương gia, Vân nhi mệnh tốt được Vương gia cứu giữ thân trong sạch, cuộc đời này thề nguyện đi theo vương gia, bên người trải giường thu chiếu bưng nước dâng trà hầu hạ vương gia, cầu vương gia thu nhận.”

Bích Vân cô nương đang tuổi thanh xuân kia ngẩng đầu, nhìn thấy Vương gia đang nhìn nàng, vội vàng đỏ mặt cúi đầu.

“Cầu vương gia thành toàn cho tiểu nữ tử.” Thanh âm càng nói càng nhỏ, có vẻ thẹn thùng.

Lục Phụng Thiên đang nhìn Bích Vân… phía sau đại môn, ngay tại khi nữ tử nói đến bốn chữ bưng nước dâng trà, thấy Mã Phu dâng một khay trà đi đến, trên khay là một ấm trà thơm đang tỏa nhiệt với hai chén trà.

Không biết người này định làm gì, Lục Phụng Thiên nhìn y đi đến bên người mình dừng lại.

“Vương gia…”

“Khụ, bổn vương không cần các ngươi báo ân, việc hôm nay đối bổn vương chỉ là nhấc tay chi lao. Tâm ý của ngươi ta nhận, Vạn Tài, chuẩn bị chút lễ đưa…”

“Vương gia! Vương gia. Ngài nghe lão nhân nói, ngài nghe lão nhân nói!” Lão phụ nữ tử nóng nảy, dậm mấy bước lên phía trước, “Vương gia, lão nhân tuổi tác đã cao, lại phiêu bạt bên ngoài đến không nơi nương tựa, tiểu nữ theo tiểu lão nhân… hôm nay việc không may này xảy ra, vương gia, tiểu lão nhân van cầu ngài, cầu ngài thu lưu tiểu nữ đi! Tiểu lão nhân không cam lòng nhìn Vân nhi đi theo chịu khổ a. Không phải tiểu lão nhân khoe khoang, Vân nhi tuổi trẻ lại mĩ mạo, dọc đường kẻ tranh giành mong chiếm được nàng không hề ít, vương gia, cầu ngài thu nhận tiểu nữ, cho nàng một nơi an thân là đã tốt lắm rồi…”

Nữ tử kêu Bích Vân kia thật không ngờ Vương gia lại cự tuyệt nàng, đôi mắt nữ nhân lập tức liền đỏ lên.

“Vương gia, tiểu nữ tự biết không thể trèo cao, chỉ cầu vương gia đem tiểu nữ giữ tại bên người, dù chỉ là nha đầu nhóm lửa, tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện.”

Tất cả thị vệ hạ nhân trong đại sảnh bấy giờ ánh mắt đều dồn về nam nhân đang bưng khay trà phía sau Trung vương. Chính là một nửa của Trung vương.

“Vương gia, trà.”

Mã Phu xoay người đem chén trà trước mặt Phụng Thiên buông xuống, đổi lên một chén trà nóng khác.

Người này chả lẽ là nghĩ muốn…

Bỏng chết ta?

Làm ta uống tách trà nóng đến phát nhiệt ra thế này, ngươi ý định không phải muốn thế thật chứ?

Không để ý tới Mã Phu một bên đưa trà cho hắn, Lục Phụng Thiên tận lực lộ ra vẻ mặt ôn hòa đối hai người quỳ trên mặt đất nói:

“Sự tình của nữ nhi ngươi bổn vương đã hiểu, tâm ý các ngươi bổn vương cũng đã tâm lĩnh, nếu các ngươi lo lắng chuyện phải lưu bạt, như vậy đi, bổn vương phân phó cho quản gia Vạn Tài tìm cho các ngươi một nghề phù hợp trong kinh thành, thấy thế nào? Cứ quyết định như vậy, Vạn Tài, theo phân phó của bổn vương mà làm việc đi.”

“Dạ.” Quản gia Lí Vạn Tài tiến lên hành lễ lãnh mệnh.

Mã Phu cầm lấy ấm trà, cười tủm tỉm rót đầy chén cho hắn, chỉ thấy nước trà nguyên lai nóng hôi hổi lập tức tiêu thất nhiệt khí.

Bảo sao lại có tới hai cái ấm trà! Phụng Thiên liếc y một cái. Đưa chén trà lên miệng uống một ngụm. Ân, không nóng không lạnh thực rất vừa.

Bên dưới bọn hạ nhân thị vệ âm thầm thở ra một hơi, hoàn hảo. Tiểu Đản Nhi mắt thấy không có cảnh náo nhiệt như mình mong chờ, tay nhỏ bé ngoan ngoãn đặt trên đùi có điểm thất vọng.

Có thể có người cảm thấy kì quái vì cớ gì người trong vương phủ lại đối hành động của Mã Phu khẩn trương như thế, thôi, nếu ngươi biết được Mã Phu này nửa năm đã trải qua chuyện gì, ngươi sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái đi. Đây là lời nói cho người xa lạ, tạm thời bỏ qua đề tài này.

Lại nói ngay khi mọi người nghĩ chuyện thế là đã giải quyết xong, lão phụ nữ tử mở miệng tạ ơn, quản gia cũng chuẩn bị đưa hai người lui xuống, thình lình nữ nhân Bích Vân kia nghe đến Trung vương lần thứ hai cự tuyệt mình, đột nhiên từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, đưa ra phía trước, thanh âm bức bách cất lên:

“Vương gia, tiểu nữ chí đã quyết, nếu vương gia không cần Bích Vân, Bích Vân cũng không còn muốn sống làm gì! Vương gia –––!”

Lục Phụng Thiên thoáng biến sắc.

Mã Phu cũng thu hồi một mặt tươi cười, đồng thời quay sang nhìn Phụng Thiên. Ai cũng không rõ Mã Phu lúc này lo lắng chính là sinh mệnh của nữ tử trẻ tuổi kia, mà không phải là lời uy hiếp của nàng.

“Ngươi là đang uy hiếp ta?”

Ánh mắt Lục Phụng Thiện mị lên.

Không khí trong đại sảnh bỗng trở nên lạnh lẽo. Rõ ràng đang là đêm mùa hè, lại tựa như trời đầu đông.

Thiếu nữ run rẩy cắn môi, tay vẫn nhất quyết cầm chủy thủ ở trước không buông. Lão phụ nữ tử quỳ bên cạnh cũng bị dọa ngốc, nhìn nữ nhi mà không nói nên lời.

“Vương gia, Bích Vân được ngài cứu giúp, cả đời còn lại đã không nghĩ sẽ còn phụng dưỡng người thứ hai. Phụ thân ta nói không biết phải báo đáp ngài như thế nào, Bích Vân nói, ít nhất ta còn có một thân trong sạch này dâng hiến cho vương gia, có lẽ Bích Vân xuất thân thấp hèn, Bích Vân cũng không cầu gì quá phận, chỉ cầu vương gia có thể đem Bích Vân giữ lại bên người.”

Lục Phụng Thiên cười một tiếng cổ quái, lộ ra răng nanh tuyết trắng.

Nữ tử kêu Bích Vân kia nghe tiếng hắn cười mà trong lòng phát lạnh. Tay cầm chủy thủ cũng không còn vững vàng.

Sau một lúc, Phụng Thiên uống hết nửa chén trà, mới chậm rãi mở miệng nói:

“Trên đời này người có thể uy hiếp ta chỉ có một, đáng tiếc ngươi không phải!”

“Phụng Thiên! Đừng!”

Mã Phu đột nhiên cất tiếng gọi đứng chắn trước người Lục Phụng Thiên.

Nhưng động tác của y vẫn muộn một bước, ngay tại thời điểm y cất giọng bảo hắn ngưng lại, phía dưới cũng truyền đến một tiếng hét thảm.

“Rầm” một tiếng, có vật gì rơi trên đất vỡ nát.

Mã Phu quay đầu hướng phía dưới nhìn, Tiểu Đản Nhi đang hưng phấn ngồi trên ghế, chỉ có một mình bé nghĩ đến là người ta đang diễn trò cho mình xem.

Bích Vân, nử tử mới mười sáu tuổi kia đang ô ô ngẩng đầu khóc, trên mặt đất, là vô số những đoạn tóc đen. Nàng khóc đến vô pháp khống chế, nghĩ đến vừa rồi, Lục Phụng Thiên chính là muốn giết nàng! Tận mắt nhìn thấy bóng dáng tử thần khiến nàng vừa kinh vừa sợ, chủy thủy rơi xuống mặt đất lúc nào cũng không biết. Lam thị vệ bước lên nhặt lấy thanh chủy thủ rồi lại thối lui về góc sảnh. Phụ thân của nữ tử mờ mịt ngó bên này bên kia, lại nhìn đến nữ tử bên cạnh lại xem một màn đầy tóc trên mặt đất.

Rơi trên mặt đất chính là từng mảnh nhỏ của chén trà, Lục Phụng Thiên tựa hồ đem chén trà kia tạo thành mấy cánh hoa, rời mới dùng mấy phiến hoa này phóng ra tước đi tóc của nữ tử kia.

“Đem bọn họ ra ngoài! Sống cũng được mà chết cũng tốt, đừng làm bổn vương lại nhìn thấy bọn họ!”

Lệnh này vừa đưa xuống, cũng không quản có phải đang ở trước mặt người khác hay không, hắn một phen kéo lấy tay của Mã Phu tha y ra ngoài đại sảnh. Tiểu Đản Nhi mắt thấy cha mẹ ly khai, vội vàng từ trên ghế lăn lông lốc xuống dưới, chân hấp tấp đuổi theo sau.

Lưu lại trong đại sảnh lúc này là nữ tử đang khóc đến hoa lê đái vũ, cũng lão phụ vẫn còn đang ngơ ngẩn. Còn có hạ nhân đang chờ xử lí hậu sự.

Thở dài, Lam thị vệ sờ sờ mũi đối nử tử nói một câu:

“Vương gia của chúng ta, trừ bỏ người trong lòng hắn, những kẻ khác đừng nói đến chuyện muốn uy hiếp hắn, chính là có chết ở trước mặt hắn hắn cũng không buồn liếc mắt đến một cái. Ngươi lần này tướng đại cát, vương gia sẽ không tại nơi nhiều người mà ra tay động thủ, nếu không… ai!”

Nữ tử bổ nhào vào trong lòng cha, rống lên khóc.

6.

“Ngươi đừng kéo nữa! Làm gì đi nhanh vậy! Này này! Để ta xuống! Tiểu Tứ Tử ngươi có nghe thấy không! Để ta xuống!

Một chưởng đánh vào trước mông người nọ, “Hét cái gì mà hét! Còn hét nữa lão tử ngay nơi này thượng ngươi!”

Lục đại lão gia trên vai khiêng một người vẫn như cũ bước nhanh như bay, Tiểu Đản Nhi đáng thương chạy phía sau đã sớm nhìn không thấy bóng dáng cha mẹ.

“Ngươi! Lục ––– Phụng ––– Thiên! Đặt ta xuống! Ta có lời muốn nói với ngươi!”

“Đợi lát nữa lên trên giường ngươi muốn nói gì cũng được.”

Một chút cũng không thèm để ý đến ánh mắt của đám hạ nhân thị vệ trên đường, Phụng Thiên một cước đá văng cửa phòng ngủ. Đem người nọ đặt trên giường, đồng thời chính mình cũng cưỡi lên trên.



“Ngươi! Ngươi mụ nội nó, ngươi sẽ không thể thong thả một chút.”

Bị tiến xuất đến không thở nổi, Mã Phu mắng đứt quãng.

“Ngươi thật sự muốn ta thong thả một chút?”

Nam nhân cười ác độc. Hạ thân lại càng tăng thêm độ mãnh liệt. Một chút lại một chút, tần suất càng lúc càng nhanh.

Trong phòng tức thì vang lên tiếng khóc la của Mã Phu.

Mã Phu càng khóc càng ác, nam nhân kia lại càng lợi hại, quyết chiến hai hiệp liền khiến cho thân Mã Phu muốn nhuyễn ra, động cũng không được bị đem nhét vào trong chăn.

Nằm đến gần nửa ngày, Mã Phu thúc vào bụng hắn một cái.

“Giờ là mùa hè, cũng chỉ có ngươi này có hứng, chớ có sờ nữa, sờ nữa ta cũng không có tinh thần cùng ngươi… ngươi hỗn tiểu tử này!”

Nam nhân chính là cười, cũng không sợ nóng, đùi đặt tại trên người người nọ, tay thì không ngừng vuốt ve lưng y.

“Này, Tiểu Tứ Tử vừa rồi không phải ngươi thẹn thùng chứ?”

Mã Phu từ trên gối ngước lên khuôn mặt người nọ, cười cười.

“Thẹn thùng gì? Với ngươi làm ít nhiều đã làm qua đủ thứ, còn cái gì để thẹn thùng?” Nam nhân đánh trống lảng, vươn tay giúp y đẩy ra sợi tóc dính vào trên cổ.

“Ta đây vừa rồi muốn nói chuyện với ngươi, ngươi sao không để ý tới ta?”

“Ta không phải không cho ngươi nói, là ngươi chính mình không có rảnh mà nói a… Ôi! Ngươi nhéo chỗ nào.”

Mã Phu đưa tay ngắt lấy đậu đỏ trước ngực người nọ, nghĩ phải làm sao bức người này nói lời thật lòng. Vừa rồi hắn tuyệt đối là thẹn thùng! Chỉ bằng việc quen biết hắn mười sáu mười bảy năm, điểm ấy vẫn là nhìn ra được.

“Đem lời ngươi vừa nói ở đại sảnh lặp lại lần nữa cho ta nghe” Mã Phu véo hắn, híp mắt uy hiếp hắn.

“Nói cái gì? Ta nói nhiều như vậy làm sao mà nhớ rõ chứ.” Phụng Thiên nói trong nháy mắt.

“Hừ… Ngươi lặp lại lần nữa, ta giúp ngươi dùng… làm.” Mã Phu đem ngón tay bắt đầu dời đi, vươn đầu lưỡi liếm liếm một vòng bờ môi bị người nọ cắn đến sưng đỏ, cười thực *** đãng a.

Lục Phụng Thiên nuốt nước miếng cái ực, nghĩ thầm, lão nam nhân này, đừng có nhìn cái bộ dáng đứng đắn ngày thường của y a, tạo nên đến độ này….thật đúng là muốn mạng người a! Bộ dáng này cố tình khiến mình ăn y… chết tiệt!

“Ngươi cái tên Mã Phu *** đãng này, thực sự ta nói ngươi sẽ giúp ta làm? Không gạt ta?”

Nam nhân sờ làm cho hắn hận không thể trực tiếp đưa tay ấn đầu y đi xuống.

Mã Phu đưa mắt nhìn hắn, thân mình một chút lại một chút trườn xuống, khẽ cười một tiếng hé miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực hắn.

Lục Phụng Thiên đã muốn chịu không nổi tra tấn này.

“Ta nói cho ngươi nghe! Lão tử chỉ nói một lần! Con bà nó, trên đời này kẻ dám dùng phương pháp này uy hiếp lão tử nói cũng chỉ có lão tiểu tử ngươi!”

“Đây không phải uy hiếp, rõ ràng là hấp dẫn mà!”

Mã Phu cười đến ánh mắt cũng không nhìn thấy.

“Ngươi nói rõ xem?”

Ngay tại lúc hai người đang ngươi nông ta nông, ngoài cửa chính là tiểu thiếu gia Trung vương phủ đang đại náo ầm ĩ.

“Ta ngủ cùng với a cha!”

Tiểu Đản Nhi ngồi bệt trên mặt đất không chịu đứng lên.

“Này… tiểu vương gia, a cha ngươi hiện tại đang bộn bề công chuyện, đêm nay cùng Lam thúc ngủ không tốt sao?”

“Không tốt!”

Lam thị vệ khó xử gãi gãi đầu, ngồi xổm xuống nhìn tên quỷ nhỏ đang nháo.

“Chúng ta chơi trò chơi được không?”

“Không tốt! Ta muốn ngủ ngủ!”

Tiểu Đản Nhân cảm thấy người trước mặt to con hơn so với mình còn muốn ham chơi, vừa rồi đều là bên cạnh bồi bé chơi, sao giờ còn muốn chơi tiếp? Thật sự là… lớn còn không biết xấu hổ! Đản Đản ta đây hiện tại không muốn chơi, muốn cùng phụ thân ngủ a!

Phụ thân nói ngủ nhiều, Đản Đản mới có thể lớn lên giống nương thật đẹp thật cao lớn. Hắn vậy sao mà không rõ? Trách không được hắn lớn lên không có đẹp như nương. Tiểu Đản Nhi nghiêng đầu xem xét Lam thị vệ, một hồi lâu gật gật cho rằng phán đoán của mình thực chính xác.

“Chính là hiện tại cha ngươi thật sự bận việc… Y đang cùng nương ngươi ngủ ngủ.”

Lam thị vệ đang nói ra hai chữ “ngủ ngủ” sai thời điểm kia mà muốn cắn đứt lưỡi của chính mình.

“Đản Đản cũng muốn!”

“Chính là… chính là… A nương ngươi tức giận, sẽ đánh mông ngươi!”

Lam thị vệ làm ra bộ mặt thực hung ác muốn dọa sợ tiểu tử thích gây sự kia.

“Không sợ! A cha sẽ không cho!”

Đản Nhi rất đắc ý, bé mới không sợ nương a. Ở trong đôi mắt nho nhỏ của bé, tất cả mọi người đều là sợ a nương, nhưng a nương bé lại sợ a cha bé, mà a cha bé lại càng nghe lời bé, cho nên bé mới là lớn nhất!

“Tiểu vương gia…”

Lam thị vệ thật không có cách, vừa rồi bị tiểu tổ tông này gây sức ép đến muốn nổ đầu, hắn thật sực nghĩ không ra cách gì khác để hấp dẫn lực chú ý của vật nhỏ này.

Vì cái gì cứ mỗi lần đều là ta làm bảo mẫu của tiểu quỷ khó chơi này? Lam thị vệ đáng thương mỗi ngày đều tự oán một câu này.

7.

Trong phòng, Lục đại lão gia đang hưởng thụ cảm giác sướng như tiên, Mã Phu bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“Ngươi có nghe thấy không? Tiểu Đản Nhi giống như đang khóc?”

“… không, ta cái gì cũng chưa nghe thấy. Cứ kệ nó, có Lam Hướng nhìn nó sẽ không có việc gì!”

Nam nhân vươn tay sờ đến khuôn mặt Mã Phu.

Mã Phu vừa muốn cúi đầu, “Không đúng, thật là tiếng khóc của Tiểu Đản Nhi, ta phải đi nhìn xem có chuyện gì.”

“A Phu!”

Lục Phụng Thiên tức giận vươn tay giữ chặt y, trừng mắt nhìn y đến nửa ngày.

Khó xử nhìn ra cửa, lại nhìn đến nam nhân phía trước, ngẫm lại cứ để như vậy cũng thật khó chịu, nghĩ trước làm cho hắn sảng khoái đi ra đã.

Trấn an sờ sờ bụng của ái nhân, Mã Phu tiếp tục cúi đầu làm cái sự đang dang dở kia.

Phụng Thiên vừa lòng nhắm mắt lại.

“Oa a –––! !!!! Cha –––!!!!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc thất thanh của Tiểu Đản Nhi. Cả một bộ chưởng khóc pháp động trời đại ủy khuất. Kỳ thật chính là Lam thị vệ chắn trước cửa không cho bé vào mà thôi.

“Cha –––! Ô ô ô! Ta phải nhìn phụ thân! Đản Đản phải nhìn phụ thân, ô ô!”

Mã Phu ngẩng đầu, miễn cưỡng làm ra khuôn mặt tươi cười nhìn đến bản mặt đầy lửa giận đang trừng to mắt của Lục Phụng Thiên.

“Đản Nhi còn nhỏ, trước kia đều là ta bồi nó ngủ, chờ nó lớn lên một chút,… Ha hả… Đản Nhi, cha tới đây, ngươi chờ cha một chút cha mở cửa.”

Mã Phu ngồi dậy nửa người đối ngoài cửa hô to.

“Mã Phu –––! Ngươi vừa rồi không phải đã đáp ứng ta sao?”

“Được rồi, ngươi cũng không phải tiểu hài tử.” Mã Phu vỗ vỗ cánh tay nam nhân, “Đi, ra mở cửa đi, ta nhất thời không xuống giường được.”

… giận! “Không đi!”

“Ngươi! Được rồi, ngươi không đi ta đi!” Mã Phu giãy dụa nghĩ muốn xuống giường.

“Không được! Ta không đi ngươi cũng không được đi! Tối nay không làm cho tiểu hỗn đản kia ngủ một mình không được!”

Lục Phụng Thiên duỗi người ra, đè lại Mã Phu không cho y động.

“Ngươi ra lệnh cho ai đấy hả! Ngươi không đi thì cái gì ta không được đi! Tiểu Đản Nhi là tâm can bảo bối của ta, ngươi không đau nó nhưng ta đau a!”

“Ngươi đau cái gì! Cũng không phải do ngươi sinh! Con ta ta cũng không để ý, ngươi cứ lo lắng nó làm gì? Rốt cục ai là nam nhân của ngươi?”

“Ngươi nói lời này là ý gì!” Mã Phu phát hỏa.

“Ý gì ư? Chính là ý đó! Ngươi nếu muốn tiểu tử kia hầu hạ còn phải đợi hơn mười lăm năm nữa!”

“Lục Phụng Thiên! Ngươi! Ngươi mụ nội nó hỗn đản! Ngươi! Ngươi!”

Mã Phu tức giận đến cả người đều phát run!

Lục Phụng Thiên giống như cũng biết được lời này của mình nói ra có điểm khiếm nhã, nhưng nhất thời không có thể diện giải thích. Cái mặt vẫn cứng lại, nhất định không chịu đi mở cửa.

“Đúng! Ngươi nói đúng rồi! Lão tử hiện tại đi tìm con ngươi! Ngươi mụ nội nó buông ta ra!”

Mã Phu giãy dụa không ra được, cười lạnh chỉ mũi Lục Phụng Thiên mắng:

“Sao vậy, hiện tại cảm thấy được ta là lão nam nhân bảo bối ư? Trước kia đá ra cửa không phải là ngươi sao! Trước kia khi ta cầu ngươi, có phải hay không cũng giống như xem nữ tử hôm nay, cảm thấy được ta tiện đến hoảng?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói cái gì?! Ta nói ta hiện tại mới hiểu được trong bụng ngươi toàn một mảng nước đen! Trời biết khi lão tử liếm XX của ngươi trong lòng ngươi nghĩ lão tử thế nào! Hừ, ta đã nghĩ tiểu tử ngươi sao khi không nổi thiện tâm cứu người, ta xem ngươi sẽ không phải coi trọng cô nương kia chứ? Năm nay mới mười sáu tuổi, tuổi trẻ lại xinh đẹp, một đại cô nương xanh mơn mởn ngươi lại không thích? Được rồi, đừng ở trước mặt lão tử giả vờ, ngươi muốn đuổi theo giờ vẫn còn kịp!”

“Mã Phu! Ngươi còn nói bậy nữa ta sẽ tức giận!”

“Ta nói bậy? Rốt cục là người nào hỗn đản nói bậy ở đây?”

“A cha? A cha?” Ngoài cửa truyền đến tiếng lo lắng cùng tiếng khóc hề hề của Tiểu Đản Nhi.

“Đản Nhi đừng sợ, a cha ra đây!” Mã Phu vội vàng quay đầu an ủi đứa con.

“Lam Hướng! Ngươi mang tiểu tử kia đi cho ta! Đêm nay đừng làm ta thấy nó!” Lục Phụng Thiên ngẩng đầu đối ngoài cửa rống to.

“Đứng lại! Lam Hướng, ngươi không được đi, ta hiện tại sẽ mở cửa!” Mã Phu muốn giãy khỏi người Phụng Thiên.

“Mã Phu! Ta cảnh cáo ngươi, đêm nay ngươi dám ra khỏi phòng này một bước, sau này, sau này…!”

“Sau này như thế nào? Sau này sẽ không cho vào có phải hay không? Hừ! Xuống âm phủ đi!”

“Được! Được! Ngươi có gan! Ta xem ngươi chạy đi đâu!”

“Ngươi làm cái trò gì! Lam Hướng! Lam thị vệ!”

“Lam Hướng! Ngươi còn không mang tiểu tử kia cút cho ta –––!”

Nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm khắc khẩu hết đánh lại chửi, cũng không hiểu rằng đây là nội dung đã cãi nhau mấy lần rồi, bọn họ không hề nề hà chuyện có bị hạ nhân trong phủ nghe thấy hay không. Lam thị vệ hít một phen mười cái, một phen ôm lấy Tiểu Đản Nhi đang giả khóc trên mặt đất.

“Được rồi, ngươi cao hứng? Nhìn cha ngươi lại cùng vương gia cãi nhau một trận. Ngươi a, thật không hổ là con thân sinh của vương gia! Đúng là tiểu ma đầu gia hỏa!”

Tiểu Đản Nhi không phục ngước đầu lên, lau lau nước mắt, cố mở cái miệng nhỏ nhắn, “Đản Đản mới không phải ma đầu!”

“Vậy ngươi là cái gì?”

“Ma vương!”

Lam thị vệ dưới chân một trận lảo đảo.

Giữa giờ cơm trưa ngày hôm sau, Lục Trung vương Lục đại lão gia đứng ở cửa nhìn hai cha con đang tủm tỉm ăn cơm, nghiến răng nghiến lợi đối Lam thị vệ đứng phía sau nói:

“Ngày mai ngươi liền đem tiểu tử này đến Thiếu lâm tự cho ta!”

“Ách, vương gia… ngài là nói thật?”

Trộm nhìn dấu răng trên lỗ tai vương gia, Lam thị vệ cẩn thận hỏi.

Lục Phụng Thiên quay đầu lại trừng mắt đánh liếc một cái. Làm một mặt lạnh đi thẳng đến nhà ăn chen vào giữa hai cha con kia, cũng chung quy không có đưa cho Lam thị vệ một đáp án chính xác.

Hiện tại các ngươi hiểu được giữa hai phu phu kia là vì cái gì cãi nhau đi? ––– thật là nội dung chó cũng không nhai nổi!

Nhất là khi người khác vì bọn họ khắc khẩu mà phiền lòng, hai người bọn họ đã ôm nhau thương lượng mà bơi đi nơi khác.